Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 122


Rừng rậm Phù Quang được bao phủ một mặt trắng tuyết, từng cơn gió mạnh thổi qua như gào thét với đất trời, linh thú cùng thần thú đa phần đi ngủ đông gần hết, ngay cả Phù Quang cũng không thấy đâu.
Ở giữa bầu trời có hai thân ảnh đứng lơ lửng, một nam nhân bạch y như tuyết, một nữ nhân hắc y rất nổi bật giữ nền tuyết trắng.
Hoàng Bắc Nguyệt đưa mắt phóng một vòng, không khí lạnh buốt, khắp nơi một màu trắng, không khác ngày đó cho mấy.
" Sẽ không nữa chừng Quân Ly lại đi ra phá đám chứ? "
Phong Liên Dực khuôn mặt băng sương nghiêng đầu hỏi Hoàng Bắc Nguyệt.
" Ta đang mong Quân Ly và Tống Mịch sẽ cùng xuất hiện.

"
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lẽo nói, thanh âm như vang vọng khắp phương nam.
" Nha đầu nhà ngươi trong đầu chỉ có ý nghĩ giết người thôi à? Rất giống với ta! "
Trước mắt cuồng phong tụ lại một chỗ, một thân ảnh cao lớn màu đen xuất hiện, đôi mắt đỏ sậm mang theo tia máu, nụ cười quỷ dị làm lạnh cả sống lưng, hắc khí nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, làm tất cả cơn gió đều dừng lại.
Hoàng Bắc Nguyệt hít một hơi lạnh, vẻn vẹn ba ngày mà Vô Cương đã nâng cao thực lực khủng bố như vậy không biết chút nữ hắn sẽ như thế nào.
" Không giống ngươi, ta có cảm tình.

"
Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nói.
Vô Cương cũng không tức giận, trên môi vẫn treo nụ cười, đôi mắt nhìn hai người trước mặt.
" Ta cũng có a.

"
" Vậy từ hôm nay sợ rằng ngươi vĩnh viễn sẽ không còn tình cảm gì nữa.

"

Hoàng Bắc Nguyệt sắc bén nói, hàn quang hiện lên, chiến đao nằm gọn trong tay, nàng chém lên trước một cái, một luồng nguyên khí phóng ra nhưng chạm đến hắc khí của Vô Cương liền tan biến.
" Mấy ngày không gặp ta muốn trò chuyện một chút, nhưng ngươi nóng nảy muốn xuống hoàng tuyền như vậy thì ta giúp ngươi! "
Vô Cương tà ác nói, một thanh kiếm đen cũng hiện lên trong tay, uy áp từ thanh kiếm không nhỏ, có thể dễ dàng dọa chết một con thần thú cao cấp.
" Tiểu tâm một chút.

"
Phong Liên Dực nói với nàng, đôi mắt cũng hiện lên vòng xoáy nguy hiểm, hơi thở lãnh khốc lan rộng càng khiến Vô Cương thích thú.
" Hôm nay thống khoái một trận! "
Vô Cương nói rồi hưng phấn lao lên, Hoàng Bắc Nguyệt và Phong Liên Dực cũng không trần chừ, cũng lao lên ứng chiến.
Nam Dực Quốc Phủ trưởng công chúa
" Lệ Nhã tỷ tỷ, thời tiết hôm nay thật lạ.

"
Phong Nhã Ngọc bỏ miếng sủi cảo nhân tôm vô mồm rồi nói với A Lệ Nhã ngồi bên cạnh.
Bầu trời lúc nãy không u ám như bây giờ, không có tuyết rơi.

Bầu trời mây dày đặc cũng không đến nỗi.
" Đúng là thời tiết hôm nay thật lạ, với lại ngươi có cảm thấy người mình như bị đè xuống không? "
A Lệ Nhã nói, dù cảm giác không rõ ràng nhưng cả người rất khó chịu cứ như bị một cỗ lực lượng đè vậy.
" Ta cũng thấy vậy.

"
Phong Nhã Ngọc nói.
" Bây giờ ngoài trời thời tiết không tốt, các ngươi mau vào nhà đi.

"
Đông Lăng từ bên trong đi ra nói.
" Tối nay chắc có bão tuyết.

"
Phong Nhã Ngọc suy đoán nói.
" Nếu có thì chắc chắn rất to.

"
Đông Lăng cười nhẹ, gió nổi càng ngày càng lớn, không nên ở bên ngoài nhiều.
Phong Nhã Ngọc và A Lệ Nhã đứng lên, bỗng một cơn gió thổi mạnh qua, làm hai người họ cùng Đông Lăng bị mất cân bằng suýt bay theo luôn ngọn gió.
" Cái quỷ gì vậy? "
Phong Nhã Ngọc lảo đảo từ dưới đất đứng lên, kinh hoàng nói.

Hắn được Hoàng Bắc Nguyệt dạy võ, tuyệt đối không thể bị một cơn gió mạnh thổi cho ngã.
Đông Lăng thuộc tính thổ nên vững chắc hơn, đỡ A Lệ Nhã đứng dậy, cũng kinh sợ nhìn lên trời.
" Đây không phải là gió...!"

Nàng khẽ thì thầm thì lúc này đám người A Tát Lôi cùng Cát Khắc chạy đến.
" Mọi người vào phủ hết đi, bên ngoài có gì lạ lắm! "
" Các ngươi cũng nhận thấy cơn gió lúc nãy rất lạ? "
Đông Lăng hỏi.
" Đúng vậy.

Nhưng ta nghĩ đó không phải gió mà là....!"
A Tát Lôi thuộc tính phong nên đang cẩn thận suy đoán là gì.
Lúc này, không biết từ đâu vang lên một tiếng nổ lớn, một luồng gió lớn lại thổi đến, may cả bọn đã phòng bị trước mà bám vào thứ gì đó vững chắc.
Bên tai vang lên tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng, nhiều cây lớn quanh phủ cũng gần bị gãy hết.
" Các ngươi....có nhận thấy....!"
Bỗng nhiên A Tát Lôi hơi lắp bắp nói.
" Không phải gió, đó là nguyên khí! "
Nến Đỏ nói lớn.
" Nhưng ta nhận thấy trong đó có nguyên khí của....!"
" Tiểu thư! "
Đông Lăng kinh sợ hô.
" Cái gì, đó là nguyên khí của sư phụ sao? "
Phong Nhã Ngọc thực lực không cao, nên không cảm nhận được điều khác thường, chỉ ngơ ngác nhìn biểu cảm kinh sợ của mọi người.
" Không sai, uy áp này chỉ có thể là tiểu thư! "
Càng nói, trên mặt Đông Lăng càng hiện lên tia khiếp sợ.
" Vương đang đánh nhau với cao thủ sao? Nhưng mà là ai có thể để vương phóng ra lượng lớn nguyên khí vậy? "
Cát Khắc hỏi.
" Không biết, nhưng ta cần tìm tiểu thư, có thể người đang gặp nguy hiểm! "
Đông Lăng vội vàng nói rồi định chạy đi nhưng bị A Tát Lôi túm lại.
" Đông Lăng cô nương, không phải vương đã dặn là không được rời khỏi phủ sao? "
" Nhưng nàng đang gặp nguy hiểm! "
Đông Lăng cả giận nói.
" Ngươi đến đó chưa chắc là giúp được vương, có khi lại là gánh nặng cho người! "
Cát Khắc điềm tĩnh nói nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ lo sợ.

Đông Lăng cắn chặt môi, bọn họ nói đúng, Hoàng Bắc Nguyệt đã dặn như vậy.
" Tin tưởng vào năng lực của vương đi, người sẽ không sao.

"
A Tát Lôi buông tay Đông Lăng nói.
" Vậy chúng ta cùng chờ.

"
Đông Lăng bình tĩnh trở lại, sốt sắng nhìn lên trời, Hoàng Bắc Nguyệt ngươi ngàn vạn lần đừng bị thương.
Hôm đó gần như cả đại lục hoảng sợ, nhiều người nói là do thần linh nổi giận, hoặc cũng là do thời tiết báo hiệu điều gì đó.
Khắp nơi nhân dân đều đóng kín cửa, không dám ồn ào lộn xộn, ngoài đường chỉ có binh lính hoàng cung đi tuần.
Lau đi tơ máu trên miệng, Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười thở gấp, nàng vừa sử dụng bùa Lôi Hỏa vào Vô Cương, nhìn tình trạng của có chút khó khăn của Vô Cương chắc cũng bị thương không nhẹ.
" Ngươi là người thứ hai đả thương ta, nhưng không thể là người thứ hai giết ta được.

"
Trong hắc khí đen nồng đậm, Vô Cương ôm ngực đi ra, nhưng hắn cũng không trọng thương bằng Hoàng Bắc Nguyệt.
" Hoàng Bắc Nguyệt, sao ngươi không để ta ra trợ giúp? "
Thanh âm bực bội của Tru Ma vang lên trong đầu, mọi người thì khổ chiến còn nàng thì nằm an toàn trong nạp giới, coi thường thần tộc sao?
" Chưa đến lúc.

"
Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng nói, Vô Cương thật quá khủng bố, Mặc Liên ở đây sợ là cũng bị hắn làm cho trọng thương..

Bình Luận (0)
Comment