Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 13


Trên đài, đấu giá sư giải thích về đẳng cấp, thực lực và " tiểu sử " của Hồng Chu như từng hùng bá Nguyệt Lạc Cốc bao nhiêu năm, khiến dong binh phiền phức như thế nào.

Bây giờ có Hí Thiên đại nhân liền trở thành linh thú có thể thuần phục.

Nói đến điều đó khiến những người ngồi ở dưới nghe như si như say.
Lúc nói đến việc Hồng Chu bị thuần phục, nữ đấu giá sư xinh đẹp chợt quay người lại phòng khách quý số ba khoanh tay trước ngực cung kính khom lưng
" Lôi Lỵ Ti phi thường vinh hạnh bán đấu giá linh thú cấp cao do Hí Thiên đại nhân mang đến "
" Đa tạ "
Thanh âm nhàn nhạt từ hắc bào truyền ra.
Lôi Lỵ Ti đứng thẳng lên, bắt đầu bán đấu giá
" Hồng Chu linh thú cấp mười một, có thể làm một triệu hoán sư cấp thấp tăng lên một tinh.

Không những vậy, võ sĩ hay người bình thường đều có thể kí kết khế ước, phi thường hiếm có.

Giá khởi điểm là 800 vạn kim tệ, thỉnh các vị ra giá "
" Chúng ta ra giá như vậy có làm hài lòng ngài không? "
Lạc Lạc ko biết thần sắc của nàng, gương mặt mang theo vẻ chờ mong.
" Thỏa mãn "
Hoàng Bắc Nguyệt đáp.
" Lạc Lạc thiếu gia, ko biết ta nên cảm ơn ngươi thế nào đây "
Lạc Lạc thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói
" Không, không cần.


Phụ thân đại nhân nói người đến đấu giá ở gia tộc chúng ta là giúp chúng ta rất nhiều rồi "
Hoàng Bắc Nguyệt hơi cười, sau nhận ngươi là đồ đệ vậy.
Cùng lúc đó trong phòng đấu giá, giá cả của Hồng Chu đã lên đến 1500 vạn kim tệ và có xu hướng tiếp tục tăng.
Những người ko đủ tiền để đấu giá tiếp chỉ có thể ghen tị ngước nhìn.
Phụ tử An Quốc Công vẫn cái trò đó nên nãy giờ chỉ quan sát chứ ko đấu giá.
" Ta ra giá 2000 vạn kim tệ "
Một người lớn tiếng ra giá.
" 2200 vạn kim tệ "
Giọng nói trong trẻo và mang theo phần kiêu ngạo của Tiêu Vận vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt cười thầm.

Đúng là đồ ngu, tí nữa Anh Dạ sẽ cho ngươi nhục mặt.
Quả đúng theo suy nghĩ của Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Vận vừa ra giá xong thanh âm của Anh Dạ liền vang lên
" 2500 vạn kim tệ "
Anh Dạ công chúa cười rộ lên
" Nguyên lai là thứ nữ của phủ trưởng công chúa, nếu ngươi cũng thích con Hồng Chu này thì hảo hảo cùng bản công chúa đấu giá đi "
Hai chữ " thứ nữ " đâm vào lòng tự ái của Tiêu Vận, sắc mặt nàng lúc xanh lúc đỏ.

Tuy nhiên vì đối phương là công chúa nên ko thể làm gì, Tiêu Vận chỉ có cười gượng
" Kính mong công chúa điện hạ hạ thủ lưu tình "
" Ta không muốn hạ thủ lưu tình a, nếu thua trên tay một thứ nữ thì ngày mai đi học sẽ bị chê cười mất "
Hoàng Bắc Nguyệt đang cố gắng nhịn cười, quả không hổ danh là Anh Dạ, từng câu từng chữ đều đâm trúng tim đen của Tiêu Vận.
Tiêu Vận cười gượng, đúng lúc này thanh âm của Cầm di nương vang lên
" Ta nói này nhị tiểu thư, một thứ nữ như ngươi mà làm Anh Dạ công chúa mất mặt thì nàng sẽ đi cao trạng với Hoàng Thượng.

Hoàng thượng mà ko vui thì lúc đó phụ thân ngươi trong triều sẽ gặp tại ương a "
" Sao hoàng thượng có thể tức giận chứ.

Đây chỉ là trò đùa của hai tiểu hài tử mà thôi "
Tuyết di nương dè dặt nói
" Ai da, chẳng lẽ Tuyết tỷ tỷ ko biết Anh Dạ công chúa là viên minh châu trong tay hoàng thượng sao? "
Cầm di nương cay nghiệt nói
" Có phải vậy ko lão gia? "
Lúc này Tiêu Viễn Trình gương mặt nghiêm túc nói
" Vận nhi, ngươi là băng thuộc tính, có con linh thú này cũng chẳng đc gì "
" Cha, phế vật như Hoàng Bắc Nguyệt mà có thể ngưng tụ nguyên khí như vậy thì chắc chắn là có cao nhân giúp đỡ sau lưng.

Không biết người đó là ai nhưng có thể giúp Hoàng Bắc Nguyệt thì người này tuyệt đối không đơn giản "
Tiêu Vận nũng nịu nói.


Nàng vẫn đang còn bị ám ảnh vụ lúc trước
Tiêu Viễn Trình nghĩ cũng đúng, Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật suốt 12 năm như vậy, ngay cả trưởng công chúa cũng ko có biện pháp mà chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền ngưng tụ phong nguyên khí như vậy thì chắc hẳn ko thấp hơn tam tinh.

Tiêu Viễn Trình hoàn toàn ko muốn Hoàng Bắc Nguyệt có thực lực như vậy dù nàng có là một triệu hoán sư, hắn chỉ mong nàng chết sớm mà thôi.

Nhưng đối phương là công chúa cũng không thể chọc đc.
" Chuyện của Hoàng Bắc Nguyệt ta sẽ có cách, chúng ta không thể đấu lại với công chúa đc "
" Cha! "
Tiêu Vận tức giận nói.
Lúc này phòng đấu giá đang đến giai đoạn gay cấn nhất rồi.

Càng ngày càng ít người ra giá.
" 6000 vạn kim tệ "
Giọng nói lanh lảnh của Anh Dạ vang lên khiến phòng đấu giá rơi vào im lặng.

Không ai dám đối đầu với công chúa a.
An Quốc Công âm hiểm cười cười, giơ lên bài tử trong phòng
" 6500 vạn kim tệ "
" 7000 vạn kim tệ "
Anh Dạ thoải mái hô to.
Lông mày An Quốc Công thoáng run rẩy nhưng vẫn chấn định giơ bảng
" 7200 vạn "
" 7500 vạn "
Anh Dạ không hề lùi bước.
Hoàng Bắc Nguyệt quan sát hết thảy liền giương môi cười, lần này nàng sẽ không ngăn Anh Dạ, để xem phụ tử An Quốc Công đấu lại nàng đc ko.
Cứ như thế Anh Dạ và lão già béo tranh chấp nhau đến số tiền là 9900 vạn kim tệ.

Những người có thế lực tiền tài dư giả cũng không dám đấu giá nữa.
An Quốc Công tức giận thở phì phào nhìn Anh Dạ thoải mái ra giá, đồ công chúa thối! Làm phá hết kế hoạch của lão rồi.
An Quốc Công định dừng lại thì Tiết Triệt vội nói

" Phụ thân, nếu ta có con Hồng Chu này thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều "
An Quốc Công nghĩ cũng phải nhưng vị công chúa này hình như phải quyết tâm đấu giá đc đầu Hồng Chu này.

Nhưng đối với phủ của bọn họ thì thực lực mới là quan trọng nhất, tiền có thể nói là ko thành vấn đề.

An Quốc Công định ra giá tiếp thì một thanh âm vang lên như cái tát tát vào mặt ông ta.
" 10000 vạn kim tệ! "
Anh Dạ cũng hơi ngạc nhiên, nhìn về phía thanh âm phát ra.

Tiêu Dao Vương đứng cạnh cửa kính phe phẩy cái quạt.
" Hóa ra là Tiêu Dao Vương cũng có nhã hứng mua đầu Hồng Chu này "
Anh Dạ hướng Tiêu Dao Vương nói thanh âm mang theo tia tôn kính.

Hắn chính là một luyện dược sư cao cấp, ngay cả phụ hoàng cũng phải lễ nhượng hắn ba phần.
" Bổn vương chỉ tham gia náo nhiệt chút thôi "
Tiêu Dao Vương cười cười hơi đưa mắt nhìn An Quốc Công.

Anh Dạ liền hiểu ý, thì ra Tiêu Dao Vương là đang giúp nàng.

Một phủ An Quốc Công làm sao dám đối đầu với hắn cơ chứ.
Dù bất mãn nhưng lão già béo vẫn cố gượng giơ bảng
" 11000 vạn kim tệ ".

Bình Luận (0)
Comment