Nghịch Thiên Cải Mệnh Phá Mệnh Người

Chương 14


" Xin hỏi Tiêu Dao Vương cần đầu Hồng Chu này làm gì vậy? "
" Bổn vương thân chỉ là một luyện dược sư nên muốn có một con linh thú để bảo vệ cho ta mà thôi"
Đối với câu hỏi đầy tức giận của An Quốc Công, Tống Mịch vẫn là cười nói.
Lão già béo giờ đây tức giận đến hít thở không thông.

Tên tiểu tử họ Tống chết tiệt.

Bao nhiêu vị cao thủ muốn sách giày cho hắn còn chẳng đc nữa.
Anh Dạ công chúa nghe vậy liền ôm bụng cười.

Xem ra lão già kia bị Tiêu Dao Vương nói cho chắc thổ huyết chết mất.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hờ hững quan sát.

Lúc trước nàng đang còn vui đc nhưng khi biết Tống Mịch là thánh quân của Quang Diệu điện thì lúc nào cũng hận hắn tận xương.
" 20000 vạn kim tệ "
Anh Dạ thoải mái hô to.

Số tiền này đối với hoàng tộc vẫn quá ít.
" 25000 vạn kim tệ! "
An Quốc Công tức giận rống to.

Toàn thân thịt mỡ run rẩy, người chảy đầy mồ hôi, số tiền này còn cao hơn thuế hằng năm của phủ An Quốc Công nữa.
Đám người ngồi dưới liền tặc lưỡi, quả là người có tiền.
" 30000 vạn kim tệ "

Tiêu Dao Vương lập tức ra giá, lúc này An Quốc Công đành bỏ cuộc, số tiền quá lớn, bọn họ mua ko nổi.
" 31000 vạn kim tệ "
Thanh âm của Anh Dạ vang lên, nàng hướng Tiêu Dao Vương cảm tạ.
" Không cần, chúc mừng công chúa đấu giá thành công "
Tiêu Dao Vương cười nói rồi quay người vào phòng.

Lôi Lỵ Ti lập tức gõ búa
" Chúc mừng công chúa Anh Dạ đấu giá thành công con Hồng Chu này.

Sau giờ trưa Hí Thiên đại nhân sẽ giúp người kí kết khế ước "
Anh Dạ gật đầu rồi nhớ ra cái gì đó liền báo với Chiến Dã là đi một chút rồi về.

Chiến Dã chưa kịp đồng ý thì Anh Dạ đã chạy mất tăm.

Nàng quả nhiên chạy đến phòng của Hoàng Bắc Nguyệt, biết nàng đến Hoàng Bắc Nguyệt liền để cho Lạc Lạc ra ngoài rồi mời Anh Dạ vào.
" Chúc mừng công chúa đấu giá thành công con linh thú này "
Thấy Anh Dạ vào Hoàng Bắc Nguyệt liền lên tiếng.
" Cảm ơn ngươi.

Nhưng câu nói lúm nãy là sao vậy? "
Anh Dạ vẫn đang còn ko hiểu câu nói lúc nãy của nàng.
" A, ngươi là công chúa mà chỉ kí khế ước với linh thú cấp mười một thôi ư "
" Là sao ?"
"Con linh thú này ngươi ko cần kí khế ước ta sẽ khiến nó thuần phục ngươi.


Ta sẽ giúp ngươi tìm một con linh thú mạnh hơn"
Anh Dạ liền cảnh giác với nàng.
" Ta không quen ngươi và vì sao ngươi phải giúp ta? "
Vì ta nợ ngươi kiếp trước.

Hoàng Bắc Nguyệt muốn nói nhưng không đc.
" Vì ta thấy ngươi rất tốt, ta lại rất thích kết giao bằng hữu "
Không biết tại sao trong lòng lại thấy ấm áp, giọng người này nói thật dễ nghe.

Trong lòng nàng lúc này cứ có cảm giác là sẽ tin người này.
" Sao? Ta rất thích kết giao bằng hữu, ngươi thế nào? "
Hoàng Bắc Nguyệt nói rồi chìa tay ra trước mặt Anh Dạ.

Bất chi bất giác, Anh Dạ liền đặt tay lên tay nàng đồng ý.

Nàng có cảm giác người này nói thật.
Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ gật đầu
" Ta, Hí Thiên hân hạnh đc làm bằng hữu với công chúa "
" Ta cũng vậy "
Anh Dạ vui vẻ nói.

Ở gần người này nàng cảm thấy rất an tâm.
" Vậy Hí Thiên, ngươi là ai vậy? "
Anh Dạ tò mò hỏi,đối với bằng hữu thì cứ thoải mái hỏi, giờ đây nàng hoàn toàn tin tưởng Hoàng Bắc Nguyệt.
" Ta không thể nói đc, nhưng yên tâm ta sẽ luôn bảo hộ ngươi "
" Ha ha, nói thì phải giữ lời đó "
Anh Dạ cười vui vẻ, dù Hí Thiên thần bí nhưng ở cạnh nàng lại cảm thấy an toàn và vui vẻ.
" Được thôi "
Hoàng Bắc Nguyệt cũng cười đáp.

May là Anh Dạ chấp nhận, vậy là nàng có thể thực hiện lại lời hứa kiếp trước rồi..

Bình Luận (0)
Comment