Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 131

Edit: Zi

Vài ngày bình yên trôi qua, hôm nay lão Lộc dẫn Quân Mộ Khuynh đi tới đâu đó, Quân Mộ Khuynh đi theo phía sau hắn, không biết là hắn định dẫn nàng đi đâu, đây là những ngày bình thản nhất của nàng từ lúc tới thế giới này.

Nàng rất muốn cảm ơn những thú nhân này đã cho nàng một khoảng thời gian yên tĩnh như thế, nhưng mà tên cáo già này lại muốn làm gì? Để nàng sớm rời đi là được rồi, còn dẫn nàng đi tới chỗ hẻo lánh này làm gì vậy?

“Hồ ly, ngươi dẫn ta đến đây làm gì vậy?” biết tính cách của lão Lộc, Quân Mộ Khuynh thẳng thắn cho hắn một cái biệt danh, không phải là lão Lộc nữa, thanh âm mang theo cảm giác lành lạnh, làm cho nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống.

Lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, không trả lời, nhìn bức tường đá đầy dây leo trước mặt, nụ cười trên mặt hắn cũng chậm rãi biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc.

“Ngươi định làm gì?” Quân Mộ Khuynh cũng phát hiện được sự thay đổi này, nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy, còn tưởng hắn lúc nào cũng cười gian trá như vậy chứ.

“Tâm sự của vương, đương nhiên phải tìm chỗ không có ai tới.” lão Lộc lại khôi phục dáng vẻ hồ ly, đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm người bên cạnh.

“Ngay từ đầu, ta đã không có ý định làm vương của các ngươi, hiện tại cũng không muốn.” Quân Mộ Khuynh trực tiếp mở miệng, từ đầu tới cuối nàng chưa từng đồng ý, có điều lúc nào bọn họ cũng gọi nàng là vương, nàng không có cách nào, có rất nhiều nghi vấn trong lòng vẫn chưa thể cởi bỏ.

Nụ cười trên mặt lão Lộc càng sâu hơn, đúng là ngay từ đầu vương đã không đồng ý, có điều vì nàng không muốn liên lụy tới bằng hữu của mình nên mới chịu đi thú nhân tộc với bọn họ, hiện tại nàng đã chân chính tiếp nhận vị trí này rồi.

“Có điều bây giờ… các ngươi đã trở thành người của ta, sau này phải nghe theo lệnh của ta, ta không hi vọng có bất kỳ thú nhân nào phản bội ta, bằng không…” ánh mắt lạnh lùng bắn về phía lão Lộc, con ngươi đỏ đậm không có một chút nhiệt độ.

Một tháng nay, nàng luôn cười vui vẻ, nhưng nàng vẫn là Quân Mộ Khuynh, chưa bao giờ thay đổi cả.

Lão Lộc nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia, sửng sốt, lần đầu tiên thấy được thấy bộ dáng băng lãnh vô tình của vương, còn có cả khí tức tỏa ra xung quanh, đó là khí phách, khí phách cuồng vọng.

“Ta có thể đảm bảo, thú nhân tộc tuyệt đối sẽ không phản bội vương, cho dù có người như vậy, ta nhất định sẽ đích thân giải quyết.” tinh thần lão Lộc vô cùng phấn chấn, không ai muốn có thủ hạ sẽ phản bội mình, vương của bọn họ càng không muốn như vậy.

Hai tay Quân Mộ Khuynh chắp ở đằng sau, nhìn tường đá trước mắt: “Đã gọi ta một tiếng vương, vậy thì ta sẽ là vương của các ngươi, ta hứa với các ngươi, các ngươi sẽ không phải ở đây vĩnh viễn.” khát vọng nhất trong lòng bọn họ chính là không bị người khác khinh thường, ghét bỏ, chán ghét mà thôi.

“Thuộc hạ nhất định sẽ chờ ngày vương trở về.” ngày vương trở về thú nhân tộc, chính là ngày thú nhân tộc thấy được ánh mặt trời.

Quân Mộ Khuynh khẽ thở dài, xoay người nhìn lão Lộc: “Ngươi dẫn ta tới đây chỉ để nói những chuyện này thôi sao?” nàng nhíu mày, chuyện này nhất định không đơn giản đến vậy.

“Ha ha…” lão Lộc cười ha hả nhìn Quân Mộ Khuynh, ngửa đầu lên nhìn bầu trời, đi vài vòng: “Vương, cái hộp này, là do vương trước đây để lại, nàng không nói thứ này có tác dụng gì, chỉ dặn đưa nó cho người kế nhiệm.” lão Lộc đột nhiên đào lên một cái hộp, đưa cho Quân Mộ Khuynh.

Cái hộp nhỏ? Quân Mộ Khuynh nhận lấy cái hộp gỗ nhỏ, hộp này không được khóa, cũng chẳng khắc hình gì, nàng nhẹ nhàng mở ra, một mùi thơm từ trong hộp tản ra, một viên hạt châu màu đỏ lập tức chui vào trong miệng Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh vô cùng kinh ngạc, nàng lập tức rờ rờ cổ, rồi đi tới chỗ lão Lộc nói: “Bên trong là cái gì?” thế nào lại bay vào trong miệng nàng?

Lão Lộc cũng nóng nảy, hắn chưa bao giở mở cái hộp này ra, vương đưa cái hộp này cho hắn, liền rời đi, hắn không biết gì cả.

“Tiểu Khuynh! Đã xảy ra chuyện gì?” thanh âm Huyết Yểm đột nhiên vang lên trong lòng, nàng có thể cảm giác được sự sốt ruột trong giọng nói của nó.

“Ta cũng không biết, có một hạt châu màu đỏ chui vào trong người ta.” Quân Mộ Khuynh cũng sốt ruột, nàng không phải là Chi Chi, cái gì cũng có thể ăn được, nàng ăn vào ai biết có bị dị ứng gì hay không? Vương trước kia có phải là muốn hại nàng hay không vậy?

“Hạt châu màu đỏ sao?” Huyết Yểm cũng không biết đó là gì, từ sau khi nó bị phong ấn, có rất nhiều ký ức đã bị mất.

“Vương, người của ngươi…” Lão Lộc kinh ngạc phát hiện, trên người Quân Mộ Khuynh đột nhiên phát ra một tầng ánh sáng màu đỏ, nó chợt lóe chợt lóe, như là đang nhảy múa vui mừng.

Quân Mộ Khuynh đương nhiên cũng thấy, nàng đen mặt, sớm biết ở đây có đồ kỳ quái đến vậy nàng sẽ không mở ra, giờ thì đã muộn, thôi thì cứ xem thử sẽ có chuyện gì, Quân Mộ Khuynh nhắm mắt lại, nàng dùng tinh thần lực quan sát đạo ánh sáng kia, nó đang chậm rãi di chuyển trong thân thể nàng, cuối cùng dừng lại ở không gian nguyên tố.

Thấy nó dừng lại, Quân Mộ Khuynh lập tức nóng nảy, trong lòng vô cùng khẩn trương, không phải là nó định ăn nguyên tố của nàng đấy chứ.

“Ngươi không được ăn thứ này.” Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nó đang ‘ngửi’ hỏa nguyên tố của mình, sốt ruột nói.

Điểm sáng kia lắc lư thân thể, đụng vào hỏa nguyên tố của nàng, không thèm nghe lời nói của Quân Mộ Khuynh, mở ‘miệng’, nuốt lấy hỏa nguyên tố.

Quân Mộ Khuynh mất trật tự, đây rốt cuộc là cái gì vậy trời, ngay cả hỏa nguyên tố nó cũng ăn! Dựa vào! Ăn nguyên tố của nàng, nàng ngưng tụ đấu kỹ thế nào nữa đây, không phải là nó định ăn hết 5 loại nguyên tố đấy chứ? Đột nhiên nàng lạnh sống lưng, một dự cảm không tốt tuôn ra từ trong đáy lòng.

“Này! Ngươi không thể ăn! Nhổ ra, mau nhổ ra!” Quân Mộ Khuynh sốt ruột nói, trong lòng vô cùng lo lắn, nó đã ‘ăn’ hỏa nguyên tố, liệu có thể hay không đánh chủ ý lên những nguyên tố còn lại?

Hỏa cầu ‘nhìn’ Quân Mộ Khuynh một cái, không thèm để ý đến nàng, lắc lư thân thể một chút, hỏa diễm đột nhiên mạnh lên. (sau khi điểm sáng đó ăn hỏa nguyên tố thì nó biến thành hỏa cầu luôn đó mà)

Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy một đạo nóng rực từ trong không gian nguyên tố tản ra, tản khắp bốn phương tám hướng, đi tới đâu, chỗ đó cũng biến thành màu đỏ rực, nó cứ thế mà cháy trong thân thể nàng, lực lượng kia cứ ở trong đó càng lúc càng mạnh và không có ý định dừng, lại không ngừng di chuyển.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vương không thể xảy ra chuyện, nếu không hắn có chết mười lần cũng không thể tự tha thứ cho bản thân.

“Huyết Yểm, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh đau đớn hỏi, hỏa nguyên tố bị điểm sáng kia nuốt, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được hỏa nguyên tố vẫn còn tồn tại trong cơ thể nàng, thậm chí còn có phần mạnh mẽ hơn, sung túc hơn.

Đôi mắt màu bạc của Huyết Yểm nhìn chằm chằm ánh lửa, không hề chớp mắt một cái: “Ta phải đi đây.”

“Đợi đã!” Quân Mộ Khuynh kêu lớn lên, người này mỗi lần gặp phải chuyện gì không biết là lại trốn, đừng tưởng nàng không biết, tên kiêu ngạo này, một chút mặt mũi cũng không chịu mất, nó không biết thì cũng đừng đi chứ, ít nhất hai bọn họ có thể cùng nhau nghiên cứu cũng được mà.

“Còn chuyện gì nữa?” Huyết Yểm nhíu mày, cúi đầu ngẫm nghĩ, lực lượng kia không ngừng tiếp năng lượng cho nó, nó cần phải ngủ nữa rồi.

Quân Mộ Khuynh cảm thấy tức muốn chết, Huyết Yểm lão đại, đừng có đùa dai đến vậy chứ: “Nó ăn nguyên tố của ta, tạm thời chưa ăn các nguyên tố khác, nhưng ai biết sau khi nó cử động nữa thì có đem các nguyên tố khác ăn hay không chứ?” vương kia sao lại giao thứ này cho lão già này vậy.

“Kim ô hỏa.” cuối cùng Huyết Yểm cũng nói ra mấy chữ.

Kim ô hỏa? Là cái gì?

“Tương truyền, kim ô chính là mặt trời, kim ô hỏa là loại hỏa lợi hại nhất, có điều loại hỏa này chỉ có ở trên người chim thiên đường mà thôi, không biết vì sao lại xuất hiện ở đây, còn bị ngươi ăn, có thể có được kim ô hỏa của chim thiên đường, xem ra vận khí của ngươi cũng không tệ lắm.” Huyết Yểm đăm chiêu nói, nhìn chằm chằm kim ô hỏa, ánh mắt vẫn chưa từng dời đi, không biết là suy nghĩ gì.

Kim ô hỏa? Chim thiên đường?

“Vậy trên người ngươi là loại hỏa gì? Ta nhớ ngươi cũng là hỏa nguyên tố, ngọn lửa trên người ngươi không lẽ không lợi hại bằng chim thiên đường sao?” Quân Mộ Khuynh cười hỏi, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt.

Huyết Yểm lập tức nhảy dựng: “Ngươi cho bạch hỏa của ngươi là ở đâu ra chứ, nếu không phải là ngươi khế ước bản thú, làm sao có được bạch hỏa chứ.” Huyết Yểm kiêu ngạo nói.

“Ta cứ thắc mắc sao ta lại có được bạch hỏa, thì ra là công của ngươi a, cũng không biết so với kim ô hỏa thì ai lợi hại hơn nha!” Quân Mộ Khuynh cười cười, nàng còn nói sao lại có bạch hỏa, thì ra là vì khế ước Huyết Yểm nên mới vậy.

“Đương nhiên là bản thú lợi hại, chim thiên đường chỉ là một con chim nhỏ, bản thú thế nhưng…” Huyết Yểm đột nhiên dừng lại: “Không nói.” Kiêu ngạo liếc Quân Mộ Khuynh một cái rồi xoay người rời đi.

“Là cái gì? Này! Ngươi không thể nói một nửa vậy rồi lại đi chứ? Huyết Yểm!” Người này cũng quá kiêu ngạo đi.

“Đừng quên, giữa chúng ta có khế ước, ngươi nghĩ gì trong lòng, ta đều có thể biết hết.” thanh âm lười biếng cuồng vọng của Huyết Yểm truyền từ đằng xa.

Sắc mặt Quân Mộ Khuynh cứng đờ, hắc tuyến trên trán cũng dần lộ ra, vậy chẳng phải nàng chẳng còn bí mật gì cả sao?

“Vương!” thanh âm sốt ruột vang lên bên tai, lúc này Quân Mộ Khuynh mới nhớ tới, lão Lộc vẫn còn đang ở đây, lại chẳng biết cái gì.

Đôi mắt đỏ đậm chậm rãi mở ra, lúc mở ra, mắt còn ánh lên tia sáng đỏ, Quân Mộ Khuynh chỉ cảm thấy mắt nàng thêm sáng sủa, phạm vi nhìn được cũng xa hơn.

“Ta không sao, ngươi đi về trước đi, ba ngày nữa tới đây đón ta là được.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, thân thể vô cùng đau đớn nhưng nàng cũng không biểu hiện ra nói, hắn có biết cũng chẳng làm gì được, lỡ lại gọi tất cả thú nhân tới thì phiền phức.

“Ngươi mau bảo hắn về nhanh đi, kim ô hỏa tuy không thể hủy diệt được vạn vật, nhưng hắn chỉ là một thú nhân, vẫn có thể bị đốt không còn tro đâu.” Thanh âm lành lạnh vang lên trong lòng, Quân Mộ Khuynh có cảm giác, Huyết Yểm hẳn là đang xem kịch vui đi.

“Nhưng mà…” vừa mới có chuyện xảy ra cơ mà, vương không có chuyện gì sao?

“Ta đã nói là không có việc gì, ngươi mau đi đi! Chẳng lẽ mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?” Quân Mộ Khuynh giận dữ hét, không hung dữ với hắn, hắn sẽ không rời đi mà.

Lão Lộc chần chừ nhìn Quân Mộ Khuynh, chậm rãi gật đầu, thối lui về đằng sau, hắn muốn ở lại, dù sao nàng sẽ là tương lai sau này của thú nhân tộc, nhưng hắn hiểu, nhìn bộ dáng hiện tại của vương, nhất định là sẽ không để hắn ở lại, phải làm sao bây giờ.

“Nhớ kỹ, ba ngày sau tới đây đón ta, đây là mệnh lệnh.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, ba ngày, chắc là đủ.

Lão Lộc đi về một cách nặng nề, hắn đang suy nghĩ, có phải là không nên đưa cho vương cái hộp nhỏ kia? Hắn cho rằng, thứ mà vương trước kia để lại, nhất định là cho người thừa kế, giờ nghĩ lại, ai biết có phải hay không, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với vương.

Quân Mộ Khuynh thấy lão Lộc đi rồi, lập tức ngồi xuống xếp bằng lại, cảm thụ được hỏa diễm lưu động trong người, nàng có thể cảm giác được loại đau đớn đó.

“Tiểu Khuynh, ngươi cần phải kiên trì, kim ô hỏa được xem là hỏa diễm thần bí nhất, từ sau khi bản thú bị phong ấn, có một số việc không nhớ được, nếu như ngay cả kim ô hỏa mà ngươi cũng không chống đỡ được, sau khi phong ấn của ta được giải trừ, ngươi càng không thể giữ được.” Huyết Yểm nói xong, còn không quen khen bản thân một câu.

“…” Quân Mộ Khuynh lúc này đau muốn chết, Huyết Yểm còn có tâm tình ở đó nói mát.

“Vậy hỏa diễm của ngươi là gì?” Quân Mộ Khuynh hỏi, cho dù sau này bị đốt lần nữa, nàng cũng cần phải chuẩn bị tâm lý một chút chứ.

“Đợi đến khi ngươi tiêu hóa xong hỏa diễm của chim thiên đường rồi nói sau.” Huyết Yểm sờ mũi, dời đề tài sang hướng khác.

“Ngươi cứ giấu diếm ta vậy sao?” Quân Mộ Khuynh nhăn mặt vì đau đớn, mỗi lần lửa di chuyển trong cơ thể nàng, nàng lại cảm thấy đau hơn một phần, hơn nữa còn không biết nó sẽ hành hạ mình tới khi nào.

Huyết Yểm đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh: “Ngươi mau cường đại lên, như vậy ta mới có thể phá phong ấn, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy được bản thể của ta.”

“Là ngươi nói đó, đến lúc đó đừng có nuốt lời.” Bản thể? Ngay cả chim thiên đường đều chỉ là một con chim nhỏ?

“Ngươi cứ ở đây mà chống đỡ, ta đi ngủ một giấc, không ngờ hỏa diễm của con chim nhỏ kia cũng không tệ lắm.” thanh âm lười biếng truyền ra từ trong chỗ sau, Quân Mộ Khuynh biết, Huyết Yểm đã ngủ rồi.

Huyệt thái dương Quân Mộ Khuynh giật giật, sau có thể khác biệt đến thế chứ, nó đang cố ý khoe khoang đúng không? Nàng hiện đang bị hỏa thiêu đau muốn chết, nó thì lại chẳng có chuyện gì, còn bảo hỏa diễm không tồi, rồi còn có thể ngủ được, để nàng ở lại đây chống cự một mình…

Lão Lộc chậm rãi trở về thú nhân tộc, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn nhìn, hắn nhớ lại bộ dáng của vương lúc hắn rời đi, trong lòng vô cùng lo rắng, nhưng lệnh của vương, hắn không nghe theo thì sao có thể làm trưởng lão của thú nhân tộc được chứ, trưởng lão cũng không phục tùng, các thú nhân khác sao có thể.

Lạc gia hai huynh muội trải qua mấy ngày ở chung, đã có thể đi lại tự do ở thú nhân tộc, bọn họ nhìn thấy lão Lộc trở về, lập tức nghênh đón, việc hắn mang Quân Mộ Khuynh đi, ai cũng biết, mặc dù mọi người rất hiếu kỳ nhưng đây là chuyện riêng giữa vương và trưởng lão, bọn họ không thể hỏi.

“Lộc trưởng lão, tiểu Khuynh đâu?” Lạc Anh Ninh chạy đến trước mặt lão Lộc, lúc đầu, nàng cho rằng không thể sống hòa bình với thú nhân, nhưng sau mấy ngày ở chung, nàng mới biết, thật ra thú nhân rất tốt, là nàng đã hiểu sai về bọn họ rồi.

Lão Lộc chần chừ một chút rồi lại xả ra một nụ cười: “Vương không có việc gì, chỉ là muốn bế quan ba ngày, bảo là không ai được quấy rầy.” ba ngày, nếu trong ba ngày này có chuyện gì xảy ra, vương gặp chuyện, hắn chính là tội nhân lớn nhất.

“Thật sao?” Lạc Anh Ninh đi tới trước mặt lão Lộc, nghi ngờ hỏi, tiểu Khuynh bế quan, sao lại không nói cho bọn họ biết, cứ thế mà bế quan?

“Đương nhiên, đây là mệnh lệnh của vương, ta chỉ phục tùng thôi.” Nếu không phải vương bảo hắn về, hắn nhất định đã ở lại rồi, cũng không biết hiện giờ vương ra sao, điểm sáng kia rốt cuộc là cái gì. Hắn tin, vương trước kia sẽ không hại người trong tộc, tuyệt đối sẽ không hại vương, nhất định.

Lệnh của tiểu Khuynh? Lạc Anh Ninh chu chu miệng, tiểu Khuynh cũng thật là, bế quan cũng không nói cho bọn họ một tiếng, bọn họ phải nghe từ trong miệng thú nhân mới biết nàng bế quan, ba ngày sao?

“Anh Ninh, có lẽ là đột nhiên có được cơ hội, nên tiểu Khuynh mới không nói cho chúng ta biết, chúng ta chờ ba ngày, chuẩn bị để rời đi là được rồi.” Lạc Ưng Hùng đi tới sau Lạc Anh Ninh, nhàn nhạt nói, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười lạc quan.

“Không sau, là cơ hội đột nhiên đến, vương bảo ta trở về, lại nói là muốn bế quan, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nói chung ba ngày nữa chúng ta đi đón vương là được rồi.” Lão Lộc nhàn nhạt nói, trong ba ngày tới, hy vọng vương sẽ không có chuyện gì.

“Thì ra là vậy, chẳng lẽ là tiểu Khuynh tấn chức sao? Ba ngày? Cũng không phải nha, mỗi khi tấn chức sẽ có thiên địa quy luật đến, lần trước ma thú tấn chức, chúng ta đứng ở xa đã thấy mây đen mờ mịt, nếu tiểu Khuynh tấn chức, sẽ không an tĩnh đến vậy.” Lạc Anh Ninh nhìn bầu trời, lẩm bẩm, tấn chức quá nguy hiểm, tiểu Khuynh mới tám cấp kỹ linh sư, sẽ không nhanh như vậy liền tấn chức chứ, chắc không đâu.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu như nàng tấn chức, Hỏa Liêm nhất định sẽ biết.” thiên địa quy luật bọn họ không cảm nhận được, nhưng Hỏa Liêm là thần thú, nó có thể cảm nhận được thiên địa quy luật tới.

Lão Lộc nhìn hai huynh muội đang tự phân tích tình hình, há miệng, rồi lại ngậm lại không nói gì, bọn họ nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi, vương nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định không.

“Ha hả… đúng vậy, nếu vương tấn chức, ta đã không quay lại, nhất định sẽ ở lại cùng vương.” Thú nhân tộc bọn họ khi có người tấn chức cũng biết là thiên địa quy luật rất khủng bố, nếu vương tấn chức thì cũng tốt, nhưng thật sự là không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết vương có thể xảy ra chuyện gì không.

“Được rồi, chúng ta về trước, Lộc trưởng lão, Lạc Du đâu? Không phải bảo là sẽ đi cùng với chúng ta sao? Đến bây giờ cũng không thấy hắn đâu hết.” Lạc Anh Ninh hỏi, cái tên kia không xem ai ra gì, tự cho ta đây giỏi, ngày đó bọn họ không biết tại sao đột nhiên lại không có tiếng động gì, thì ra là do tên kia và tiểu Khuynh tỉ thí, kết quả hắn thua, hôm sau bọn họ mới biết, tiểu Khuynh cũng không nói cho bọn họ biết, tốt xấu gì cũng để bọn họ cao hứng một chút chứ.

Lão Lộc nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy thú nhân khác, Lạc Du thì không thấy đâu, hắn cười cười: “Ta biết hắn ở đâu, Lạc Du nhất định sẽ đi với các ngươi, đây là chuyện ta đã đáp ứng vương, cũng là chuyện Lạc Du đáp ứng vương.” Hắn vẫn còn chưa hết bức xức sao? Vương đả kích không lớn tới vậy chứ?

“Được, chúng ta về trước.” Lạc Ưng Hùng kéo kéo Lạc Anh Ninh, Lạc Du không đi cũng không liên quan tới bọn họ, đó là hứa hẹn của bọn họ với tiẻu Khuynh, không phải là người của bọn họ, bọn họ cũng không có tư cách yêu cầu người ta.

Lạc Anh Ninh liếc đại ca một cái, bĩu môi, nàng chỉ là thay tiểu Khuynh hỏi thôi, ca ca làm gì vậy chứ.

“Được.” lão Lộc gật đầu, nhìn theo bóng hai người họ rời đi.

Nghĩ đến Quân Mộ Khuynh, lão Lộc không chút do dự đi đến lầu các tầng cao nhất, trong vòng ba ngày tới, hắn nhất định phải khuyên Lạc Du cho thông, hắn cứ như thế sao có thể đi tới thế giới nhân loại được chứ, vương cũng không muốn sẽ có một thủ hạ như vậy.

Trong căn phòng mờ tối, cửa phòng nhẹ nhàng được mở ra, lão Lộc chậm rãi đi vào, thấy Lạc Du đang đứng ở trước cửa sổ, thấy hắn không có bị nhục chí, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bình Luận (0)
Comment