Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Chương 132

Edit: Zi

“Ngươi cũng quá xem thường người mà ngươi dạy dỗ.” thanh âm Lạc Du chậm rãi vang lên ở bên cửa sổ, hắn không đến mức vì một nhân loại mà tức giận lâu đến thế, hắn đứng ở đây chỉ là vì suy nghĩ có nên ra thế giới loài người hay không, nhưng mà, cuối cùng rút ra được kết luận đó là muốn đi, cần phải đi.

Lão Lộc cười híp mắt đi bên cạnh Lạc Du, hắn không xem nhẹ, hắn hiểu rất rõ đồ đệ mà mình dạy dỗ, lần này thật sự đúng là ngoài dự kiến của hắn, hắn nhanh như vậy đã nghĩ thông suốt.

“Ta đã sớm thông suốt rồi, còn vì sao ta lại ở đây lâu như vậy, chỉ là suy nghĩ có nên rời khỏi đây, đi tới thế giới loài người hay không mà thôi. Nhân loại vứt bỏ chúng ta, vì sao chúng ta phải về đó làm gì?” cuộc sống của bọn họ bây giờ rất tốt, sao lại phải ra ngoài?

Lão Lộc lắc đầu, đi tới bên cạnh Lạc Du: “Vương của chúng ta, sau này sẽ không chỉ như vậy, ngươi cần phải ở bên cạnh, quen với tính cách của nàng, quen với cách mà nàng giải quyết sự việc, sau này mới có thể giúp nàng quản lý thú nhân tộc.” lão Lộc thấm thía nói.

“Ngươi nói ta quản lý thú nhân tộc?” sao có thể?

“Ngươi là người thừa kế của ta, đương nhiên là phải quản lý rồi.” lão Lộc nói đương nhiên, hắn hiện tuy là quản lý thú nhân tộc, nhưng mà vương là vương.

“Ngươi muốn ta làm việc cho nàng?” Lạc Du thông minh đương nhiên nhìn ra, vương có thể tùy thời mà ra lệnh cho thú nhân tộc, nhưng trưởng lão thì không, trưởng lão chỉ có nhiệm vụ quản lý thú nhân tộc mà thôi, nói trắng ra là làm việc cho vương chứ không phải là cho bản thân mình.

Lão Lộc lắc đầu, sao hắn lại còn không hiểu, vì vương làm việc? Quản lý thú nhân tộc là vì tộc nhân bọn họ, không phải là vì vương.

“Không phải là vì vương, là vì chính bản thân chúng ta.” Lão Lộc nói, trưởng lão có thể ở lại thú nhân tộc quản lý thú nhân, mà vương thì còn nhiều việc của nàng, nàng là nhân loại, ở thế giới nhân loại còn có chuyện cần giải quyết.

“Trưởng lão, người kia đem chúng ta tới đây, cũng không làm gì, còn ngươi, ngươi vì thú nhân tộc vất vả trăm năm nay, vì sao kết quả, người thừa kế lại là nàng?” hắn không rõ, vì sao lại như vậy, không rõ.

Lão Lộc lắc đầu, hắn đúng là vẫn chưa thông hết: “Ngươi cứ theo vương đi thế giới nhân loại thì sẽ biết tại sao ta phải làm như vậy, ngươi chưa từng đi thế giới nhân loại, đương nhiên không biết, ta không trách ngươi, nhưng mối quan hệ giữa trưởng lão và vương, sẽ có một ngày ngươi hiểu rõ.” Cho dù có nhiều người nói, hắn cũng sẽ không thông, hắn cần phải đi ra ngoài tìm đáp án cho bản thân, tin rằng với trí thông minh của hắn, sẽ có một ngày hắn hiểu được tất cả.

Còn tưởng là hắn sẽ không để tâm vào mấy chuyện vặt vãnh, ai biết là vẫn còn, có một số việc, hắn nhìn không thấu lại muốn phá hư.

“Ta sẽ đi, nhưng ta không muốn đi cùng nữ nhân kia.” Lạc Du nổi giận đùng đùng, dựa vào cái gì phải nghe theo lệnh của nàng, tại sao hắn lại phải nghe lệnh của nhân loại.

“Ngươi đừng quên, lời hứa của thú nhân, nhất định phải thực hiện, ngươi đã đáp ứng vương, chẳng lẽ ước định của ngươi và vương, ngươi định nuốt lời sao?” lão Lộc thấy Lạc Du vẫn như vậy, vô cùng tức giận, nhiều năm nay, hắn cái gì cũng học được, nhưng vẫn không học được cách đối mặt với sự thật.

“Ta…” Lạc Du nhớ tới đêm hôm đó, cũng không nói gì nữa.

“Ngươi chính là quá tự tin, vương đã nói, ngươi quá tự tin nên đã chuyển thành tự phụ, đêm hôm đó, ngươi là đang phân tâm không biết vương sẽ làm gì để làm ngươi cử động, đánh bại ngươi, tất cả những phương thức ngươi nghĩ có thể làm cho ngươi di động, ngươi đều đã nghĩ tới, nhưng ngươi lại không nghĩ tới, nàng không cứng đối cứng với ngươi mà lại dùng một chiêu như vậy.” đây đều là lời hôm sau vương nói cho hắn biết, vương nói, tự tin quá mức chính là tự phụ, một người quá tự phụ, dù có lợi hại đến đâu đều sẽ dễ dàng thua.

Lạc Du nghe được lời lão Lộc, sững sờ, chất vấn: “Là nàng nói?” sao nàng có thể đoán được những suy nghĩ trong lòng mình? Không sai, đêm đó hắn đều đã nghĩ đến tất cả những phương pháp kia, chỉ là không nghĩ tới, nàng lại nói một câu như vậy.

Hắn thua, sau khi suy nghĩ, hắn cũng biết nguyên nhân làm cho hắn thua là vì sao.

“Đúng vậy, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư vương vô cùng sâu sắc, ngươi ở lâu bên người nàng, sẽ biết.” lão Lộc có chút mệt mỏi nói, không biết vương hiện giờ như thế nào rồi, ba ngày nay sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ.

“Nàng hiện đang ở đâu?” Lạc Du cúi đầu hỏi.

“Ai?” Lão Lộc có chút phản ứng không kịp.

“Thì là…”

“Vương bế quan ba ngày, không cho ai quấy rầy, ngay cả ta cũng không gặp.” lão Lộc lập tức nói, trong lòng càng thêm lo lắng, chỉ sợ ba ngày tới, hắn không ngủ được quá.

“Bế quan?” thế nào lại đột nhiên bế quan?

“Đúng vậy, ba ngày sau, ngươi theo ta đi đón vương, sẵn tiện cũng nên rời thú nhân tộc rồi.” lão Lộc nhìn Lạc Du nói, ba ngày sau, vương không có chuyện gì nhất định sẽ xuất phát đi tìm khoáng thạch, Lạc Du sẽ đi cùng vương, như vậy mới có thể bảo vệ nàng.

“Được.” Lạc Du gật đầu, trưởng lão nói không sai, hắn nên đi thế giới nhân loại nhìn một chút, cũng nên hiểu biết một chút về vương này.

“Ba ngày này, ngươi chuẩn bị đồ đi.” Lão Lộc liếc Lạc Du một cái, xoay người rời đi, đây là đồ đệ mà hắn dạy dỗ mấy chục năm nay, đột nhiên phải rời đi, trong lòng có chút quyến luyến, nhưng tiếc thì sao chứ, chỉ có đi ra ngoài, hắn mới có thể trưởng thành hơn, mới có thể quản lý tốt thú nhân tộc.

Lão Lộc chậm rãi đi ra ngoài, vừa mới đi ra đường cái, một thân ảnh đỏ rực liền xông tới, nhe răng há mồm quát hắn.

“Con hồ ly kia, ngươi đem chủ nhân ta đi đâu rồi hả, cả ngày hôm nay không tìm được nàng.” Chủ nhân đi cả ngày rồi không thấy đâu, tên này đều đã về, chủ nhân lại chẳng thấy bóng dáng.

Lão Lộc lúc này mới nhớ ra còn có một Hỏa Liêm khó giải quyết nữa, mặc dù Hỏa Liêm là ma thú, nhưng mấy năm nay nó đi theo bên người Quân Mộ Khuynh, cái gì cũng đều học được, biết được, nó không có phải là kẻ dễ lừa.

“Vương bế quan.” Lão Lộc nói một câu như vậy, Hỏa Liêm lập tức cứng ngắc.

“Bế quan, vừa nghe chính là nói láo, tính của chủ nhân ta còn không biết sao? Nàng sao có thể ở thú nhân tộc mà bế quan chứ. Hơn nữa, mấy ngày nữa chúng ta liền rời khỏi đây, chủ nhân sao lại muốn ở đây bế quan chứ, nhất định là ngươi đã hãm hại chủ nhân ta có phải không?” Hỏa Liêm trừng lão Lộc, trực tiếp vạch trần lời nói của hắn.

Lão Lộc khóe miệng co quắp, hắn biết ngay Hỏa Liêm không có dễ gạt mà, phải nói là, những người ở bên cạnh vương, không ai dễ gạt được cả, hi vọng sau này Lạc Du cũng sẽ vậy.

“Đây là mệnh lệnh của vương, bảo ta ba ngày nữa đến đón nàng.” Này chính xác là lời vương nói, lão Lộc nói thẳng.

“Chủ nhân nói?” Hỏa Liêm nhìn chằm chằm lão Lộc, đôi mắt màu vàng kim lóe sáng, có chút không tin tưởng.

“Ngươi cảm thấy ta sẽ giả truyền lời của vương sao? Không tin thì ba ngày nữa ngươi cùng ta đi tìm vương, hỏi thẳng nàng.” Lão Lộc khôi phục lại bộ dáng tự tin cười ha hả.

Hỏa Liêm lui về phía sau một bước, vẻ mặt có chút không tự nhiên, đi tìm chủ nhân hỏi á, nó mới không bị điên: “Quên đi, dù sao cũng chỉ có ba ngày, ba ngày sau, ngươi đi đón chủ nhân nhất định phải gọi ta.” Nếu không nó cũng không yên lòng, nó không biết trong hồ lô của chủ nhân bán thuốc gì, tự nhiên lại muốn bế quan ba ngày, bế quan thì bế quan, nhưng lại không nói nó một tiếng, thật là làm cho thú lo lắng mà.

Thấy Hỏa Liêm tin, lão Lộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ tới bộ dáng của Quân Mộ Khuynh lúc mình rời đi, lại cười không nổi.

“Chi Chi!” Chi Chi ngồi trên lưng Hỏa Liêm, không biết đã tỉnh từ lúc nào, nghe lão Lộc nói, trên mặt cũng lộ vẻ tức giận.

“Nó đây là?” lão Lộc chỉ vào Chi Chi.

“Ta làm sao biết được, nó muốn nói gì chỉ có chủ nhân mới hiểu được, ta đi về trước, ba ngày, ta ngủ ba ngày, tỉnh lại chủ nhân sẽ về rồi, cứ vậy đi.” Hỏa Liêm hướng về phòng đi về, cứ như vậy đi, chủ nhân nhất định sẽ hiểu nó.

Chi Chi khinh bỉ liếc Hỏa Liêm, ngủ ba ngày, đúng là không biết xấu hổ…

“Biểu tình này của nó là ý gì?” lão Lộc nhìn Chi Chi, hắn cảm giác ma thú này không đơn giản, nhưng lại nhìn không ra nó giống loài gì, rõ ràng nhìn chỉ giống một sủng vật bình thường, nhưng lại có nhân tính.

Đúng rồi! Hỏa Liêm tiến tới trước mặt lão Lộc, hỏi: “Hồ ly, ngươi biết nó là chủng loại gì không?” nó liếc Chi Chi một cái, nhỏ giọng hỏi.

Lão Lộc cũng nhìn Chi Chi kỹ một lúc, ma thú màu tím, như một quả cầu bông, mắt lại tròn đen sáng nhánh, đúng là ma thú chưa từng gặp qua, trước giờ chưa từng thấy.

“Hỏa Liêm, đầu tiên ta phải nói rõ cho ngươi biết, ta là Lộc, không phải hồ ly, còn nữa, Chi Chi hiện chỉ là bộ dáng ấu thú, chờ tới lúc nó lớn lên, mới có thể biết được, cuối cùng, lần sau, ngươi có đi tới có thể chú ý một chút đừng giẫm chân ta có được không?” lão Lộc cúi đầu, nhìn chân mình đang bị giẫm, bình tĩnh nói, bị một thần thú giẫm lên chân, đau muốn chết.

Hỏa Liêm ngơ ngác nhìn xuống mặt đất, vội vàng nhấc chân lên, cười ha hả: “Không có ý tứ, có chút kích động, cứ vậy đi, ngươi không cần tiễn ta, ta đi trước nhá.” Hỏa Liêm nhanh như chớp liền chạy, lúc này không đi còn đợi tới khi nào.

Lão Lộc liếc mắt nhìn Hỏa Liêm, đây là do vương dạy dỗ, không tệ, không tồi nha.

Quân Mộ Khuynh ngồi tại chỗ, trên đầu không ngừng tuôn mồ hôi, nàng không biết ánh lửa kia đã di chuyển bao nhiêu lần trong thân thể nàng, mỗi lần nó di chuyển, nàng đều cảm giác trong người vô cùng nóng bức, thậm chí cảm giác đau đớn còn tăng lên mỗi lần.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?” Quân Mộ Khuynh vô lực nói, cũng đã hơn một ngày rồi, còn chưa chịu xong sao?

“Tiểu Khuynh, ngươi phải kiên trì.” Thanh âm của Huyết Yểm lại vang lên bên tai, giọng nói vô cùng phấn chấn.

Dựa vào! Hỏa diễm đối với nó vô cùng có lợi, nhưng đối với nàng lại là sự hành hạ vô tận, cái gì mà kiên trì chứ, nàng sắp trụ không nổi rồi đây, nếu không phải tinh thần lực còn dồi dào, nàng đã sớm đi gặp Phật tổ rồi, không đúng, hình như ở thế giới này không có Phật tổ.

“Huyết Yểm, nếu như ngươi nói cho ta biết, ngươi là ma thú gì, ta sẽ cố gắng chịu đựng.” Quân Mộ Khuynh cố gắng kéo một nụ cười, hỏi, đây là điều nàng tò mò nhất.

Sắc mặt Huyết Yểm cứng đờ: “Nửa người nửa thú, hài lòng không?” trên mặt Huyết Yểm cũng kéo một nụ cười, ánh mắt lóe ra tia giảo hoạt.

“Đừng có mà xạo, Huyết Yểm, chính là thú nhân tộc, ngươi cũng không để vào mắt, còn nữa, đừng cho là ta không biết, cao cấp ma thú, có thể tùy ý biến đổi hình dạng bản thân, hình dạng này của ngươi, không biết là chôm chỉa của ai.” Mắt màu bạc, có thể là không đổi được, nhưng mà những chỗ khác thì…

Khuôn mặt Huyết Yểm thoáng cái cứng lại: “Vậy ngươi còn hỏi làm gì?” nàng rõ ràng đã biết, còn hỏi làm gì chứ?

“Ơ kìa! Ta đoán đúng rồi sao?” Quân Mộ Khuynh cố ý kinh ngạc hỏi, kỳ thực nàng cũng chỉ là đoán mà thôi, Huyết Yểm là ma thú cao ngạo như thế, sao có thể trần truồng mà xuất hiện trước mặt nàng được chứ.

“…”

“Lần này ta ra, là để nói cho ngươi biết, ta sẽ bắt đầu ngủ say, ngươi tự chăm sóc tốt bản thân, ta không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, có điều nếu ngươi muốn ta sớm tỉnh lại thì cũng dễ thôi, chỉ cần nhanh chóng mạnh lên là được.” lần này tỉnh lại chẳng qua là ngủ đã rồi, tỉnh lại một chút, ai biết lại có chuyện lớn đến vậy.

“Lại ngủ? Ma thú đều thích ngủ sao?” Quân Mộ Khuynh hiếu kỳ, mấy tên ma thú theo nàng ai cũng thích ngủ, Hỏa Liêm cũng thế, nó là sợ nàng gặp nguy hiểm mới không dám ngủ nhiều thôi.

“Ngươi không phải cái gì cũng biết sao? Ma thú tấn chức không giống như nhân loại, ta đi đây.” Thân ảnh Huyết Yểm chậm rãi biến mất, mặc kệ Quân Mộ Khuynh gọi như thế nào, cũng không để ý tới nàng nữa.

“A!” một cơn đau cường liệt truyền tới từ trong không gian nguyên tố, nàng vội vàng dụng ý thức vào xem xét.

Dựa vào! Đây là cái gì vậy?

Quân Mộ Khuynh nhìn không gian nguyên tố, một viên trứng thật to… Ai có thể nói cho nàng biết cái này ở đâu ra không?

Cái quả trứng này còn có ánh sáng màu đỏ chiếu ra, Quân Mộ Khuynh 囧 囧, nhìn quả trứng đang phát sáng kia nàng thực muốn biết nó là ở đâu chui ra, vì sao trong không gian nguyên tố của nàng lại xuất hiện một thứ như vậy, lại là một… quả trứng!

Bởi vì quả trứng kia đang dần dần lớn lên, làm không gian của bốn nguyên tố còn lại chật hẹp, chúng nó cũng bắt đầu phản kháng, thủy nguyên tố tông vào quả trứng kia một cái, Quân Mộ Khuynh lập tức cảm nhận được một trận đau đớn.

“Dựa vào! Có lộn hay không vậy? Nó đánh ngươi, người đau lại là ta?” ai có thể nói cho nàng biết này là chuyện gì xảy ra? Còn nữa, quả trứng này, định nở thành cái gì đây?

Không muốn như vậy, nàng không muốn như vậy tí nào, rốt cuộc vương kia để lại cái gì, tại sao nàng lại biến thành thế này?

Quân Mộ Khuynh dường như muốn phát điên, nàng không biết được đã xảy ra chuyện gì, từ sau khi vật kia chui vào trong người nàng, nàng chẳng biết gì nữa cả, cũng không thể tưởng tượng được là có chuyện gì.

“Thủy nguyên tố, ngươi nhường nó một chút đi.” Vốn điểm sáng kia di động trong thân thể đã khiến nàng đau đớn lắm rồi, mấy cái nguyên tố này lại đánh nhau như vậy, mỗi lần chúng nó chạm vào nhau, nàng lại càng thêm đau đớn.

“Đừng đánh nữa.” này là hỗn chiến phải không? Chúng nó vì cướp đoạt địa bàn mà đánh nhau tơi bời, nhưng mà cuối cùng người bị đau lại là nàng, chỉ có mỗi mình nàng!

Quân Mộ Khuynh bị chúng nó làm cho tức muốn chết. Nhìn quả trứng màu đỏ kia càng lúc càng lớn, Quân Mộ Khuynh nghẹn họng, nàng không biết bên trong là thứ gì, nhưng trực giác cho nàng biết, nhất định sẽ còn thứ gì khác xảy ra nữa.

Cũng không biết trải qua bao lâu, mấy lần Quân Mộ Khuynh cũng cho rằng mình chịu không nỗi nữa, trong nguyên tố không gian đột nhiên yên tĩnh lại, khi nàng vừa tỉnh táo một chút, chúng nó lại bắt đầu đánh lộn, nàng hoài nghi không biết có phải là chúng nó cố tình hay không nữa, giờ nàng chỉ còn có nửa cái mạng thôi, đã một ngày trôi qua rồi.

Rốt cuộc Quân Mộ Khuynh cũng biết cái gọi là sống một ngày dài bằng một năm, trải qua một ngày này, nàng cảm giác đã già thêm mười tuổi.

Cảm giác đau đớn khiến Quân Mộ Khuynh vô cùng mệt mỏi, bao nhiêu lần đau quá ngất đi lại bị chúng nó làm đau đến mức phải tỉnh lại, quả trứng kia vẫn càng lúc càng to, đốm lửa chuyển động trong thân thê nàng càng lúc càng nhanh.

“Ôi!” Quân Mộ Khuynh thở dài! Nàng khó khăn mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một không gian đỏ rực từ lúc nào, phong cảnh hoàn toàn khác với chỗ lão Lộc dẫn nàng tới.

Nàng cúi đầu nhìn bụng mình, thở phào nhẹ nhõm, cũng may nội chiến chỉ xảy ra bên trong, bên ngoài nhìn vào thì không thấy gì cả.

Nếu bị Hỏa Liêm nhìn thấy, hoặc là người khác, chắc là mất mặt lắm, may mắn có tầng không gian này bao bọc, nếu không thú nhân tộc tới đây, thấy nàng như vậy, không biết sẽ nhìn nàng với ánh mắt gì nữa…

Quả trứng kia đã tạm thời không lớn lên nữa, các nguyên tố khác cũng an phận tại địa bàn mình.

Quân Mộ Khuynh cho rằng cứ như thế là xong rồi, đột nhiên lúc này, một chuyện xảy ra làm cho nàng kinh hoảng.

Quả trứng kia dần dần nứt ra, từ trong khe nứt có thể nhìn thấy có ánh sáng chiếu ra, càng sáng, càng nóng, Quân Mộ Khuynh đột nhiên có cảm giác không tốt.

“Đừng nói là còn có thứ gì ở trong nữa nha.” Đúng là rắc rối mà, từ lúc nàng tới thế giới này, toàn gặp phải mấy chuyện cẩu huyết, càng ngày càng cẩu huyết mà.

Trong nguyên tố không gian đột nhiên xuất hiện một quả trứng, vậy thì thôi đi, quả trứng này giờ lại nứt ra, không biết còn thứ gì sẽ xuất hiện nữa không, có điều suy nghĩ một chút, chắc chắn không phải là chuyện tốt, đem hỏa nguyên tố của nàng ăn đã không nói, còn lấn chiếm địa bàn của bốn ngoại nguyên tố còn lại.

‘Răng rắc!’ Lại thêm một vết nứt, mắt Quân Mộ Khuynh càng lúc càng lớn.

‘Răng rắc, răng rắc!’ Quân Mộ Khuynh mắt cũng không dám chớp một cái, nhìn chằm chằm quả trứng kia, rốt cuọc, toàn bộ lớp vỏ của quả trứng đã vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, biểu tình trên mặt nàng càng lúc càng vặn vẹo.
Bình Luận (0)
Comment