.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_101" class="block_" lang="en">Trang 51# 1
Chương 101: Phượng hoàng di tộc (thượng)
Lam Tuyết Nhược cẩn thận xem xét thương thế của Vân Triệt một phen, kết quả nhận được khiến cho nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng chấn động. Bởi vì thương thế của Vân Triệt tốt hơn dự tính của nàng nhiều lắm, bả vai bị thương nghiêm trọng như vậy, hiện giờ cũng đã cầm máu, hơn nữa không hề có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến xấu nào, ngược lại lấy tốc độ tương đương với kinh người, mắt thường khó phân rõ thong thả khép lại. Các vết thương khác trên người vô số, nhưng đều là chút vết thương nhỏ, thân thể rất suy yếu, nhưng chỉ là suy yếu, không hề tổn thương đến căn bản, nội thương cũng rất nhỏ.
Từ nơi cao như vậy rơi xuống, còn toàn lực đẩy ngược nàng lên một phen, khiến cho mình ngược lại lực rơi xuống nhanh hơn, lại chỉ nhận thấy bị thương mức độ này, đây hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng được.
Ôm lấy Vân Triệt từ trên mặt đất, đặt trên bãi cỏ mềm gần đó. Đây là lần đầu tiên nàng ôm lấy thân thể một nam tử, ôm rất cẩn thận, kèm theo trái tim không bị khống chế hỗn loạn nhảy lên. Sau đó yên tĩnh ngồi canh bên cạnh hắn, chờ hắn tỉnh lại lần nữa.
Đây là khu vùng núi, vô số đồi núi sườn đồi không tính là quá cao trải rộng toàn bộ tầm nhìn, tuy rằng tràn đầy màu xanh, nhưng lại lộ ra hơi thở hoang vắng cực độ.
Xa xa, bất chợt truyền đến tiếng rít gào ngân nga của Huyền thú. Điều này cũng khiến Lam Tuyết Nhược canh giữ bên cạnh Vân Triệt không dám rời đi nửa bước, để tránh có Huyền thú tới gần tổn thương tới Vân Triệt. Quá nửa canh giờ sau, khóe mắt nàng bỗng nhiên khẽ động, nhìn về bên phải phía trước mình, trong tầm mắt, có năm người đang đi tới bên này, ba người lớn, còn có hai tiểu hài tử.
Ba người này nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, diện mạo đều lộ ra vẻ hung thần, mặc trên người đều là áo giáp nhẹ, cơ bắp lộ ra ngăm đen thô ráp, hiển nhiên là người thường xuyên chạy bên ngoài. Tuổi nhìn qua lớn nhất chính là người thân hình cao lớn kia, vẻ mặt dữ tợn, trên vai vác một lưỡi búa cực to, tuổi nhìn qua ít nhất chính là người thân thể gầy gò kia, dáng vẻ xấu xí, trong tay kéo một côn sắt lớn dài hơn một thước, tên còn lại là một kẻ mặt ngựa, cũng vác một cây côn sắt lớn.
Về tu vi huyền lực, cao nhất chính là đã Nhập Huyền cảnh cấp tám, mà thấp nhất, cũng có Nhập Huyền cảnh cấp sáu.
Còn hai tiểu hài tử kia, nhìn qua chừng bảy tám tuổi, một nam hài, một nữ hài, trên người mặc xiêm y vải thô, làm cho người ta chú ý chính là, trên trán của hai đứa, đều có một ấn ký màu đỏ rất nông, hình dạng, giống như một đốm lửa đang thiêu đốt. Cánh tay của hai đứa chia ra bị một người túm trong tay, theo từng bước một đi về phía trước của hai đứa, rõ ràng có thể thấy được nước mắt trên mặt còn chưa khô.
Khi Lam Tuyết Nhược nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng nhìn thấy Lam Tuyết Nhược, gần như không hẹn mà cùng, ba nam tử đồng thời dừng bước, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lam Tuyết Nhược, bắn ra tia sáng như ác lang.
- Mau… Mau nhìn! Nữ nhân bên kia… Lại có chuẩn nữ nhân như vậy! Chậc… Cả đời ta đây đều chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Nam mặt ngựa vừa nói, nước miếng không khống chế được liên tục chảy xuống dưới.
Nam mỏ nhọn càng không chịu nổi, hai chân kẹp chặt, toàn thân phát run:
- Quả thật còn xinh đẹp hơn tiên nữ ở trong mộng của lão tử gấp một trăm, ta ngay cả chân đều sắp mềm nhũn, nếu bắt trở lại làm đoàn trưởng phu nhân, đoàn trưởng nhất định vui vẻ điên rồi, nói không chừng còn thưởng cho chúng ta làm phó đoàn trưởng…
- Mày má nó ngốc hả!
Nam lưỡi búa to một phát chụp lên trên cổ nam mỏ nhọn, sau đó dùng lực liếm liếm khóe miệng, mắt lộ ra dâm quang:
- Nếu mang cô nàng này về, đoàn trưởng nhất định hàng đêm sênh ca, còn có phần của chúng ta? Chậc chậc, địa phương như vậy, lại gặp phải nữ nhân xinh đẹp như thế, quả thật chính là lão thiên đưa tới khao chúng ta.
Mắt nam mỏ nhọn sáng lên, hai chân run run lợi hại hơn, ra sức gật đầu:
- Đúng! Đúng! Đại ca nói rất đúng! Chúng ta đây còn chờ cái gì!
- Chỉ có điều, nữ nhân xinh đẹp này nhìn qua mới mười bảy mười tám tuổi, lại có tu vi Nhập Huyền cảnh cấp tám.
Nam lưỡi búa nhíu mày một cái.
- Cái gì? Nhập Huyền cảnh cấp tám?
Nam mỏ nhọn và nam mặt ngựa đều chấn động,
- Còn trẻ như vậy đã có tu vi huyền lực mạnh như thế, có khi là đệ tử của đại gia tộc kia, nói không chừng còn ở cấp bậc thiên tài. Nếu như chúng ta động thủ, lỡ như bị gia tộc sau lưng nàng biết được…
- Dừng! Nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa.
Nam lưỡi búa khinh thường liếc hắn một cái, sau đó liếm liếm môi, ha ha cười dâm đãng
- Hắc Ma dong binh đoàn chúng ta có ngày nào không sống trên lưỡi dao, từng sợ ai? Đừng nói nàng có thể là đệ tử đại gia tộc kia, đã bị chúng ta đụng phải, cho dù là nữ nhi của đương kim hoàng đế, ha ha ha ha, hôm nay cũng phải lên không sai! Chậc chậc, có thể hưởng thụ mỹ nữ thiên tiên đến năm mơ cũng mơ không ra này, cho dù chết ngay lập tức cũng đáng!
Nam mỏ nhọn và nam mặt ngựa đều gật đầu như gà mổ thóc, hưng phấn kích động đến thiếu chút nữa ngay cả đường cũng không đi được rồi.
Mặc dù giọng nói chuyện của bọn họ nhỏ, nhưng đủ để hai hài tử bị bọn họ túm trong tay nghe rành mạch, sắc mặt hai đứa lộ ra e ngại và lo lắng, tiểu nam hài uất nghẹn, sau đó bỗng nhiên lớn tiếng kêu:
- Đại tỷ tỷ, chạy mau! Bọn họ là người xấu, bọn họ muốn hại ngươi… A!
Tiểu nam hài bị nam mặt ngựa đá một cước té ngã trên đất, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, tiểu cô nương vội vàng chạy tới ôm hắn lên, ôm hắn hu hu bật khóc.
Giọng tiểu nam hài và một màn sau đó toàn bộ rơi vào trong mắt lỗ tai Lam Tuyết Nhược, nàng hơi nhíu mày, từ trên mặt đất đứng lên, mà lúc này, nam lưỡi búa và nam mỏ nhọn cũng đã đi tới, vẻ mặt cười dâm đãng đứng trước người nàng, mắt nam mỏ nhọn đã lộ ra dâm quang rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, hai tay chà vào nhau, hiển nhiên đã khẩn cấp, nếu không phải kiêng kỵ đối phương có tu vi huyền lực Nhập Huyền cảnh cấp tám, hắn đã trực tiếp nhào tới:
- Tiểu muội muội, sao lại một mình ở trong này? Có phải lạc đường không? Muốn ca ca mang ngươi rời khỏi đây không?
Ánh mắt và thần thái tương tự, Lam Tuyết Nhược từng đối mặt rất nhiều cực kỳ nhiều, nhưng lần đầu tiên có người dám trắng trợn táo bạo, không hề che giấu như thế. Nguyên nhân thật hiển nhiên, bởi vì nơi này là nơi hoang vắng, mà nàng lại một thân một mình. Giữa hai chân mày nàng ngưng tụ lại chán ghét thật sâu, nhàn nhạt trả lời:
- Buông hai tiểu hài tử kia ra, sau đó cút!
Cho dù không có tiếng kêu to vừa rồi của tiểu nam hài, nàng cũng nhìn ra được, hai tiểu hài tử kia bị bọn họ cưỡng ép bắt tới.
- Hừm!
Nam lưỡi búa vui vẻ,
- Cô nàng này chẳng những đủ đẹp, lại còn đủ mạnh mẽ! Mấy huynh đệ chúng ta, đều có thể theo sảng khoái một lần, ha ha ha ha…
- Đại tỷ tỷ! Chạy mau! Bọn họ là người xấu, là người xấu rất lợi hại… Chạy mau! A ~~~
Tiểu nam hài lại hô to về phía Lam Tuyết Nhược, nhưng lập tức lại bị nam mặt ngựa vung cho một cái tát ngã trên đất, hung ác nói:
- Đồ ranh con, thành thật chút cho ta. Nếu không phải nhìn ngươi còn có chút tác dụng, lão tử đã sớm xé ngươi, còn dám kêu một tiếng, có tin lão tử xé miệng ngươi trước không.
Nam hài và nữ hài ôm chặt lấy nhau, mắt lộ vẻ sợ hãi, toàn thân phát run.
Trên mặt Lam Tuyết Nhược lộ sắc mặt giận dữ, chỉ bằng nam hài có ý tốt không để ý tới hậu quả mà thốt ra tiếng nhắc nhở cho nàng, nàng liền tuyệt đối không thể nhìn hai đứa tiếp tục bị ba ác nhân ghê tởm này mang đi. Nhưng Vân Triệt nằm ở bên cạnh, nếu ra tay, còn có khả năng liên lụy đến hắn, nàng nắm chặt hai tay, tức giận nói:
- Ta nói lại lần nữa, buông hai hài tử kia ra, sau đó cút nhanh lên!
- Ha ha ha ha!
Đối mặt với Lam Tuyết Nhược quát lớn, ba người chẳng những không đổi sắc mặt, ngược lại đều cười ha hả, nam lưỡi búa mê đắm nói:
- Mỹ nữ muốn chúng ta lăn? Chúng ta đương nhiên cầu còn không được… Không biết mỹ nữ muốn cùng chúng ta lăn ở trong này? Hay là lăn trên thảm cỏ, hay lên trên giường lăn? (滚 = cút, lăn)
Nam mỏ nhọn và nam mặt ngựa nhất thời cùng nhau cười ha hả, mày Lam Tuyết Nhược trầm xuống, trên mặt phủ một tầng băng sương, thấp giọng nói
- Muốn chết!
Giọng nói vừa dứt, tay phải nàng vừa sờ lên tay trái, một trường kiếm trắng bóng, như bạch ngọc làm thành đã bị nàng cầm vào trong lòng bàn tay. Thoáng chốc, ánh mắt ba nam nhân lưỡi búa sáng lên:
- Không gian giới chỉ! Lại là không gian giới chỉ! Lần này chúng ta kiếm được lớn rồi, chuôi kiếm này, nhìn qua cũng tuyệt đối không phải là vật phàm.
Cho dù không gian giới chỉ cấp thấp nhất, cũng có giá tiền đắt đỏ, không phải người bình thường có thể dùng. Trong ánh mắt dâm ác của ba người bắt đầu bí mật mang theo tham lam nồng đậm.
Vào lúc này Lam Tuyết Nhược tiến lên một bước, một kiếm đâm về phía nam lưỡi búa, nam lưỡi búa có thực lực Nhập Huyền cảnh cấp tám, uy hiếp lớn nhất.
- Ha ha ha ha! Nhìn xem ba ca chúng ta hôm nay dạy dỗ tiểu mỹ nữ một phen!
Trong tiếng cười điên dại, nam lưỡi búa vung lưỡi búa to vĩ đại lên, quét ngang đánh về phía ngọc kiếm của Lam Tuyết Nhược, nam mỏ nhọn bên cạnh cũng cười một tiếng dâm đãng, hai tay cùng nắm côn sắt lên, lần lượt thay phiên.
Một múa một côn trước sau đụng vào trên ngọc kiếm của Lam Tuyết Nhược, đánh xơ xác thế kiếm của Lam Tuyết Nhược, hổ khẩu (khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ) ngầm bị đau. Nàng nhanh chóng lui xuống phía sau một bước, quát khẽ một tiếng, trường kiếm vẽ ra một hình vòng cung, đồng thời bọc lại giữa hai người:
- Thất tinh liêu nguyệt!
Sau một kiếm, lại liên tiếp hơn mười kiếm theo sau tới, thế kiếm liên miên không dứt, dưới thân thể vũ động của nàng, bạch ngọc trường kiếm vạch ra từng bóng trắng hoa mỹ. Lúc này huyền lực của nàng là Nhập Huyền cảnh cấp tám, ngang hàng với nam lưỡi búa, nhưng dù sao tuổi nàng còn nhỏ, nếu bàn về kinh nghiệm chiến đấu, nàng không có khả năng so sánh được với nam lưỡi búa, về mức độ hùng hậu của huyền lực càng không thể so sánh với, cho nên một mình đối mặt với nam lưỡi búa, nàng đã phải cố gắng hết sức, huống chi còn thêm một người Nhập Huyền cảnh cấp bảy… Cách đó không xa, còn có một nam mặt ngựa Nhập Huyền cảnh cấp sáu đang khống chế hai hài tử, như hổ rình mồi.
Sau mười mấy pha so chiêu, công kích của Lam Tuyết Nhược hoàn toàn bị đánh về, có nhiều lần ngay cả kiếm cũng thiếu chút nữa rời tay. Nam lưỡi búa ha ha cười, bỗng nhiên nhảy lên thật cao, búa vĩ đại mang theo uy thế kinh người chém xuống:
- Thiên quân phá!
Keng!!
Thế kiếm của Lam Tuyết Nhược trong nháy mắt bị đánh tan hoàn toàn, toàn thân nàng run lên, thân thể lui liên tiếp năm bước, cánh tay phải ngầm phát run, trường kiếm lại suýt chút nữa rời tay.
- Ha ha ha ha, lão đại uy vũ.
Nam mỏ nhọn vỗ mông ngựa đi tới, sau đó cười dâm đãng nói:
- Tiểu mỹ nhân, ngươi vẫn ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, tiếp tục đánh nữa, lỡ như chúng ta không cẩn thận đánh bị thương thân mình xinh đẹp của ngươi, chậc chậc, sẽ rất đáng tiếc.
Ngực Lam Tuyết Nhược phập phồng, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn bình tĩnh. Nàng chìa tay, túm lấy chuỗi ngọc bảo thạch vẫn luôn mang trên cổ, nhẹ nhàng kéo xuống.
Trong nháy mắt khi chuỗi ngọc bảo thạch rời khỏi cổ trắng như tuyết của nàng, khí tức huyền lực của nàng lập tức tăng mạnh, trong đôi mắt đẹp lại chậm rãi lộ ra chút màu vàng thần thánh. Nàng chậm rãi giơ ngọc kiếm trong tay lên… Trên thân kiếm trắng như tuyết, rõ ràng khoác lên một tầng ánh sáng vàng.