.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_102" class="block_" lang="en">Trang 51# 2
Chương 102: Phượng hoàng di tộc (trung)
Khí thế cả người Lam Tuyết Nhược đột nhiên xảy ra biến hóa cực lớn, nụ cười trên mặt nam lưỡi búa và nam mỏ nhọn lập tức biến mất, bởi vì bọn họ nhìn thấy từ trên người nữ tử tuyệt đẹp này, một cảm giác áp bách khiến cho bọn họ hít thở không thông.
- Lão đại, sao… Sao lại thế này?
Nam mỏ nhọn cảm thấy không khí không thích hợp, hắn vừa nói ra miệng, một vệt sáng trong trắng mang theo vàng bỗng nhiên lướt qua bên mặt hắn, kiếm của Lam Tuyết Nhược lại một lần nữa giơ lên, đâm thẳng trước ngực hắn.
Một kiếm không hề xinh đẹp, lại mang theo khí thế rõ ràng cường thịnh hơn mới vừa rồi mấy lần! Thân thể nam mỏ nhọn bị khí thế này áp chế ngừng lại một chớp mắt, sau đó cuống quýt vung côn sắt ra nghênh đón, chỉ nghe một tiếng va chạm khoan lỗ tai, côn sắt của nam mỏ nhọn trực tiếp bị nện bay ra ngoài, ngọc kiếm ánh sáng vàng bọc thân hung hăng chém vào trên người nam mỏ nhọn, uy thế của một kiếm này quá lớn, bạch ngọc trường kiếm xuất hiện uốn éo trong khoảnh khắc, sau đó lại nháy mắt thẳng băng, tiếp sau khí thế khủng bố và lực lượng bùng nổ trực tiếp đánh bay nam mỏ nhọn chân không chạm đất, cho đến khi ngã nhào ở ngoài hơn mười thước… Nếu dùng không phải là thân kiếm mà là mũi kiếm, nam mỏ nhọn đã không thể nghi ngờ chân bị chặt đứt.
Một màn này khiến nam lưỡi búa và nam mặt ngựa đều đột nhiên biến sắc, bọn họ còn chưa kịp nói ra tiếng, bóng hình xinh đẹp của Lam Tuyết Nhược đã xông đến trước mặt nam lưỡi búa, một kiếm đâm nghiêng lên bả vai hắn.
Kiếm thế cường đại ngay mặt mà đến khiến sắc mặt nam lưỡi búa trắng bệch, tránh cũng không thể tránh, hắn vội vã vận huyền lực toàn thân, hai tay nắm chặt lưỡi búa to, gầm nhẹ một tiếng, đón lấy trường kiếm của Lam Tuyết Nhược đánh tới.
Keng!!!
Lưỡi búa to và ngọc kiếm chạm nhau, mang theo tiếng va chạm kim loại chói tai, thân thể nam lưỡi búa hạ xuống, dưới lực lượng áp bách cường đại hai chân trực tiếp lún vào trong đất phía dưới. Thế kiếm của Lam Tuyết Nhược bị chậm lại, sau đó lại bùng nổ, một kiếm hung hăng chém lên trên ngực nam lưỡi búa.
“Rầm” một tiếng, thân thể nam lưỡi búa như hồ lô lăn tròn, lăn trên mặt đất ra xa hơn mười thước, búa trong tay cũng văng ra xa xa, xoay tròn trong không trung mười mấy vòng sau đó rơi vào bên chân nam mặt ngựa, khiến cho hắn sợ tới mức toàn thân khẽ run rẩy, bước chân hốt hoảng lui về phía sau.
Nam lưỡi búa lăn hơn mười thước vô cùng chật vật đứng dậy, hắn cảm giác ngực vô cùng đau nhức, xương ngực dường như bị gãy mấy cây, nhưng hắn biết, nếu không phải người thiếu nữ này hạ thủ lưu tình, dùng “Chém” chứ không phải “Đâm”, thân thể hắn và nam mỏ nhọn đã sớm biến thành hai khúc. Mà cũng nói, tâm tình người thiếu nữ này vô cùng mềm, vốn không có ý giết người.
Thoáng nghĩ, hắn quyết định thật nhanh quỳ trên mặt đất, lớn tiếng cầu xin tha thứ:
- Cô nương tha mạng! Ba chúng ta có mắt không tròng, chúng ta… Chúng ta chính là nhìn dáng dấp cô nương giống như thiên tiên hóa thành, cho nên, cho nên muốn tới gần thưởng thức một chút, tuyệt đối không có tâm tư khác, kính xin cô nương giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng ta!
Lam Tuyết Nhược thu hồi ngọc kiếm, vẻ mặt chán ghét, đã vốn không muốn liếc mắt nhìn bọn hắn nhiều hơn, lạnh lùng nói:
- Lập tức cút! Cút càng xa càng tốt.
- Vâng, dạ, chúng ta lập tức cút, lập tức cút.
Nam lưỡi búa vội vàng đứng lên, ra hiệu bằng mắt với nam mỏ nhọn và nam mặt ngựa đã kinh ngạc đến ngây người, hai người cũng vội vàng chuẩn bị rời đi theo.
- Buông hài tử cho ta!
Thấy nam mặt ngựa muốn túm hai hài tử đi, nàng chau mày, khẽ nói.
Sắc mặt nam mặt ngựa thay đổi, nhưng nghĩ đến nàng chỉ ba chiêu đã đánh nam mỏ nhọn và nam lưỡi búa chật vật không chịu nổi, không thể không cắn răng buông hai tiểu hài tử ra, sau đó xám xịt rời đi.
Nếu hiện giờ Vân Triệt tỉnh, nhất định sẽ để cho Lam Tuyết Nhược giết chết toàn bộ ba người bọn hắn. Bởi vì hắn biết sâu sắc, hậu quả của nhân từ thường không phải đối phương sẽ mang ơn, mà chính là hậu hoạn vô cùng không cách nào đoán được. Trước khi ba người này va chạm đến đây, rõ ràng đã lây dính tội ác to lớn, giết bọn họ cũng như thay trời hành đạo.
Nhưng Lam Tuyết Nhược dù sao cũng không phải Vân Triệt, tâm tính nàng thiện lương mà mềm mại, đời này chưa bao giờ giết người, cũng vốn không muốn giết người, thậm chí ngay cả chặt tay chặt chân bọn họ làm trừng phạt cũng không có.
Ba người một hơi chạy rất xa. Nam mặt ngựa cắn răng nói:
- Thật má nó xúi quẩy! Mỹ nhân không hưởng thụ đến, còn thả mất hai đứa ranh con.
- Thôi đi, đến bây giờ còn có thể có mạng, ngươi có thể cảm tạ trời đất đi. Huyền lực của nữ nhân kia, là Chân Huyền cảnh!
Nam lưỡi búa lau mồ hôi lạnh trên trán, lòng còn sợ hãi nói. Hắn như thế nào cũng nghĩ mãi không ra, vốn hắn rõ ràng cảm nhận thấy đối phương là Nhập Huyền cảnh cấp tám, nhưng vừa động thủ, đột nhiên huyền lực bạo tăng, huyền lực tầng kia, hoàn toàn không kém gì ba phó đoàn trưởng Chân Huyền cảnh.
- Cái gì? Thật sự là… Chân Huyền cảnh?
Nam mặt ngựa và nam mỏ nhọn đồng thời chấn động:
- Một tiểu mỹ nhân mới mười mấy tuổi, tại sao có thể là Chân Huyền cảnh! Đoàn trưởng chúng ta năm nay sắp năm mươi tuổi, cũng mới Chân Huyền cảnh cấp ba!
- Vậy còn phải hỏi! Nữ nhân kia nhất định là đệ tử thiên tài của gia tộc siêu cấp nào đó! Những gia tộc đó đều có lượng lớn tài nguyên và huyền công tông môn, trước hai mươi tuổi đột phá Chân Huyền cảnh nhiều đếm không xuể! Thật sự nguy hiểm, may mà nữ nhân này lòng dạ phụ nhân, nếu đụng phải người tính tình cương liệt chút, ba người chúng ta hôm nay sẽ nằm lại trong này!
- Hôm nay đoàn trưởng cũng nên tới, vốn định bắt hai tiểu hài tử này làm con tin tranh công, không nghĩ tới lại thiếu chút nữa mất mạng. Xem ra chỉ có thể để đoàn trưởng tự thân ra tay, nhanh đi về!
… … … … …
Đuổi ba người ác kia đi, Lam Tuyết Nhược khẽ thở phào nhẹ nhõm, đeo lại vòng cổ đã cởi xuống lên cổ, nhất thời, khí tức huyền lực phóng thích ra trên người nàng nhanh chóng yếu bớt, sau hai hơi thở đã yếu bớt đến trình độ Nhập Huyền cảnh cấp tám. Phía trước nàng, hai tiểu hài tử được tự do đang trợn tròn mắt nhìn nàng, trong mắt còn đọng nước mắt.
Lam Tuyết Nhược đi qua, khẽ cúi người nói:
- Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, đừng sợ, hiện giờ không có việc gì, hai đứa là hài tử trong núi này sao? Tại sao lại bị ba người kia bắt?
Nàng vừa hỏi xong, nam hài kia đột nhiên quỳ gối trước mặt nàng, dùng giọng nói non nớt bi thương của hắn nói:
- Đại tỷ tỷ, van cầu ngươi… Cứu tộc nhân của chúng ta đi? Người xấu này vẫn luôn tàn hại chúng ta, đại tỷ tỷ ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh chạy người xấu này.
Nhìn thấy tiểu nam hài quỳ xuống, tiểu cô nương cũng vội quỳ xuống theo, kéo cánh tay tiểu nam hài, mang theo tiếng khóc sợ hãi nói:
- Đại tỷ tỷ, van cầu ngươi cứu chúng ta… Hu hu, cứu chúng ta…
Lam Tuyết Nhược nao nao, sau đó chia ra kéo tay hai đứa, kéo hai đứa từ trên mặt đất dậy:
- Đứng dậy nhanh lên…
Tiểu nam hài chỉ có bảy tám tuổi, lại có vẻ quật cường không thuộc về độ tuổi này, không chịu đứng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Lam Tuyết Nhược:
- Đại tỷ tỷ, van cầu ngươi nhất định phải cứu chúng ta. Nếu ngươi không cứu chúng ta, toàn tộc chúng ta nhất định sẽ bị người xấu này hại chết, chỉ có ngươi có thể cứu chúng ta, chúng ta sau này… Sau này nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Tiểu hài tử này lúc trước liên tục hai lần không để ý tới nguy hiểm la lên với nàng, đủ để chứng minh lòng thiện lương của hắn. Hiện giờ hắn quỳ trước mặt nàng, dưới màn nước mắt, trong đôi mắt tràn đầy khẩn cầu, còn có hy vọng nhè nhẹ… Giống như đang chìm cuối cùng túm được một gốc cây cỏ cứu mạng.
Lòng nàng nhất thời mềm nhũn, nhìn thoáng qua Vân Triệt đang yên tĩnh nằm ở đó, hơi do dự, sau đó mỉm cười nói:
- Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, các ngươi đứng lên trước, sau đó dẫn ta đi gặp tộc nhân của các ngươi có được không?
Trong mắt tiểu nam hài bỗng chốc thoáng lên ánh sáng kinh hỉ, lau giọt lệ trên mặt, dùng sức gật đầu.
Lam Tuyết Nhược cẩn thận cõng Vân Triệt lên, đi theo hai tiểu hài tử đi về phía nhà chúng. Trên đường đi, nàng đã biết tiểu nam hài tên là Phượng Tổ Nhi, tiểu cô nương tên là Phượng Tiên Nhi, là một đôi song bào thai khác giới, họ “Phượng” này khiến Lam Tuyết Nhược hơi kinh ngạc, vì đây rõ ràng là họ hoàng tộc của Thần Hoàng đế quốc! Mà từ trong miệng hai hài tử này nàng biết được, tất cả tộc nhân của bọn họ đều lấy “Phượng” làm họ, từ khi bọn họ sinh ra, vẫn ở trong núi hoang, chưa bao giờ đi ra ngoài, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài. Bởi vì khu vực này có rất nhiều cực kỳ nhiều Huyền thú hung mãnh, chỉ có chỗ ở của bọn họ vì nguyên nhân nào đó, Huyền thú không tới gần, bởi vì Huyền thú đáng sợ mà dày đặc này, bọn họ không có cách nào đi ra ngoài, người bên ngoài, cũng giống vậy bởi vì Huyền thú mà không cách nào tiến vào.
Cho mãi đến vài ngày trước, không biết Hắc Ma dong binh đoàn dùng phương pháp gì đến đây, phát hiện chỗ cư ngụ của bọn họ, cũng phát hiện đây là gia tộc thủ hộ thật nhỏ, vì thế bức bách bọn họ giao bảo vật thủ hộ ra. Sở dĩ bọn họ bắt Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi đi, là vì bức bách bọn họ trong vòng một ngày giao ra bảo vật, nếu không, sẽ tàn sát bọn họ.
Di chuyển qua một ngọn núi thấp, một thôn nhỏ xuất hiện ngay trước mắt, cửa thôn xóm, có mấy người trung niên mặc vải thô đứng ở đó, trên mặt tràn ngập phẫn nộ và bất đắc dĩ, phụ nhân ở giữa đang che mặt nỉ non… Phía trên trán của bọn họ, tất cả đều có một ấn ký hình ngọn lửa.
- Cha… Nương!
Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi vừa kêu vừa bay nhanh về phía nữ tử đang nỉ non kia, nghe được giọng hài tử, nữ tử kia bỗng chốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi đang chạy nhanh tới, gần như tưởng đang nằm mơ, cho đến khi bọn họ bổ nhào vào trong lòng nàng, nàng mới ôn chặt bọn họ, kinh hỉ gào khóc.
- Tổ Nhi, Tiên Nhi, các con làm sao…
Người trung niên bên cạnh có vẻ kích động, đã vui sướng không biết làm như thế nào.
- Là vị đại tỷ tỷ xinh đẹp kia đánh chạy người xấu, cứu chúng con.
Phượng Tổ Nhi xoay người lại, đưa tay chỉ về phía Lam Tuyết Nhược,
- Đại tỷ tỷ chẳng những xinh đẹp, hơn nữa thật lợi hại, bỗng chốc liền đánh chạy ba người xấu kia.
- Vâng vâng.
Phượng Tiên Nhi gật đầu theo, vẻ mặt sùng bái nói:
- Hơn nữa đại tỷ tỷ còn đáp ứng chúng con, giúp chúng ta đánh đuổi người xấu này.
Ánh mắt của mọi người bỗng chốc chuyển về phía trên người Lam Tuyết Nhược, người trung niên tiến lên trước một bước, bái thật sâu với Lam Tuyết Nhược, chân thành nói:
- Cô nương, ám ơn ngươi đã cứu hai hài tử của ta, thật sự không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào mới được… Ta tên là Phượng Bách Xuyên, là tộc trưởng đương nhiệm nơi này, đây là thê tử của ta Phượng Thải Vân.
- Không cần khách khí, ta cũng chỉ vừa khéo đi ngang qua mà thôi, tiện tay mà thôi.
Lam Tuyết Nhược khách sáo nói. Người trước mắt này ba bốn mươi tuổi, diện mạo và ăn mặc rất mộc mạc, giữa hai chân mày lộ ra vẻ nho nhã và trầm ổn nhàn nhạt, ấn ký ngọn lửa trên trán càng rõ ràng.
Nhưng làm tộc trưởng, tu vi huyền lực của hắn cũng chỉ có Sơ Huyền cảnh cấp mười, so sánh với tuổi của hắn, trình độ này thật sự quá thấp. Mà Lam Tuyết Nhược lại lập tức chú ý tới, mọi người ở trước mắt nàng, toàn bộ huyền lực đều ở Sơ Huyền cảnh cấp mười, vô cùng đều nhịp.
- Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi.
Phượng Thải Vân nhẹ nhàng thi lễ với Lam Tuyết Nhược, cảm kích không biết nên nói gì cho phải.
- Tổ Nhi và Tiên Nhi có thể an toàn trở về, thật sự quá tốt. Nhưng mà, ác tặc này… Haizzz.
Một lão giả râu tóc bạc trắng đầu tiên thả lỏng một hơi, sau đó lại thở dài một hơi thật dài.
- Đại tỷ tỷ rất lợi hại, nhất định có thể đánh chạy toàn bộ ác tặc này.
Phượng Tổ Nhi tận mắt nhìn thấy “Thần uy” của Lam Tuyết Nhược siết chặt nắm tay, tin tưởng tràn đầy nói.
Chỉ có điều lời nói của hắn, cũng không làm nhạt bớt mây đen của bọn họ, có thể cứu hai hài tử từ trong tay ba ác tặc kia, bọn họ tin tưởng tu vi huyền lực của nàng nhất định rất cao, nhưng mà, nhìn qua nàng chẳng qua chỉ là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, lại cao thì có thể cao tới đâu đi nữa? Đối phương, chính là dong binh đoàn quy mô trăm người, danh ác rõ ràng, đoàn trưởng và ba phó đoàn trưởng này, toàn bộ đều có tu vi Chân Huyền cảnh, một tiểu cô nương sao có khả năng chống cự được.