Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 102 - Chương 103: Phượng Hoàng Di Tộc (Hạ)

. ._52__1" class="block_" lang="en">Trang 52# 1

 

 

 

Chương 103: Phượng hoàng di tộc (hạ)



Ánh mắt Phượng Bách Xuyên chuyển về phía sau lưng Lam Tuyết Nhược, nói:

- Vị tiểu huynh đệ này, sắc mặt của ngươi rất kém, lại được vị cô nương này cõng, chắc bị thương rất nặng đi? Tại hạ thông hiểu chút y thuật, có lẽ có thể giúp đỡ được chút gì.

- Ta tên Vân Triệt, cám ơn ý tốt của Phượng tộc trưởng.

Vân Triệt trên lưng Lam Tuyết Nhược lễ phép trả lời. Giọng nói của hắn khiến mắt đẹp của Lam Tuyết Nhược mở lớn:

- Ngươi… Ngươi đã tỉnh?

- Ừm, khi sư tỷ cõng ta lên liền tỉnh.

Vân Triệt cười hì hì nói, tuy rằng sắc mặt rất khó nhìn, nhưng giọng nói không còn hư nhược như vậy. Khi hắn rơi từ trên không xuống đã lấy thiên độc châu cấp tốc dung hợp thiên phục thảo, cam lộ hoa, sơn hà lam cùng hơn ba mươi loại dược liệu, nhanh chóng hòa thành một viên hồi thiên đan, sau đó nuốt vào trong miệng.

Số lượng và chất lượng dược liệu để luyện chế hồi thiên đan đều cực kỳ hà khắc, nhưng hoàn cảnh luyện chế, đỉnh lô, phương pháp luyện chế càng nghiêm cẩn tới cực điểm, cho dù đan dược sư cao cấp, xác suất luyện chế thành công cũng không cao hơn ba thành, nhưng có kho bảo vật cực lớn của phân tông Tiêu tông và thiên độc châu ở đây, chuyện này cũng không có vấn đề gì.

- Vậy mà ngươi… Vậy mà ngươi còn không lên tiếng, để cho ta cõng ngươi đi xa như vậy.

Sắc mặt Lam Tuyết Nhược nhất thời ửng đỏ, thoáng chốc tức giận.

- Bởi vì đời này của ta lần đầu tiên được nữ hài cõng, thật thoải mái. Hơn nữa… Mùi trên người sư tỷ thơm quá.

Nói tới đây, hắn lại vốn định khẽ ngửi hương thơm trên người Lam Tuyết Nhược, đột nhiên thần sắc lại khựng lại, giật mình ở đó.

Đúng là… Lần đầu tiên được nữ hài tử cõng sao?

Đời này, là thật đi…

Nhưng mà, một đời ở Thương Vân đại lục… Nữ hài kia… Mỗi lần trở lại chỗ nàng, trong lúc hấp hối dùng một tia lực lượng cuối cùng vỗ vang cửa trúc kia, sau đó té xỉu trước cửa trúc, khi tỉnh lại, đều nằm trên giường mềm mại mà ấm áp… Mặc dù trong cơn hôn mê, nhưng hắn dường như vẫn có thể cảm thấy được nàng rõ ràng dùng thân thể nhỏ bé và yếu ớt cõng hắn cả người đầy máu gian nan bước mỗi bước đi, kèm theo mỗi một bước đi là bao nhiêu giọt nước mắt…

Hết lần này đến lần khác, có lẽ vài chục lần, có lẽ mấy trăm lần, số lần nhiều đến hắn không cách nào đếm rõ, cũng không đếm… Hắn có thể nhớ duy nhất chính là, chính hắn cho dù có thể sống trên hai đời hai thế, cũng không thể bù lại thua thiệt cho nàng. Bởi vì trên trời, đã không còn cơ hội cho hắn.

Trong lúc giật mình, Lam Tuyết Nhược mà hắn kề chặt chậm rãi biến thành bóng dáng chỉ xuất hiện ở trong mộng…

- Ngươi! Nếu không phải ngươi bị thương, ta nhất định ném ngươi xuống!

Lam Tuyết Nhược hơi tức giận hừ nói. Lúc trước cõng Vân Triệt, trong lòng nàng hoàn toàn bình tĩnh, bởi vì nàng cho rằng Vân Triệt hôn mê. Hiện giờ hắn tỉnh lại, xúc cảm thân thể kề sát và hơi thở nam nhi như có như không kia khiến cho nàng có phần mặt đỏ tai nóng, tim đập càng trở nên hỗn loạn.

- Phượng tộc trưởng, có thể giúp chúng ta tìm một chỗ, dàn xếp bằng hữu của ta không.

Lam Tuyết Nhược nói với Phượng Bách Xuyên.

- Đương nhiên, xin mời theo ta.

Thôn xóm nhỏ này đúng là thôn xóm nhỏ, tổng cộng chỉ mấy chục phòng ở đơn sơ. Từ trong miệng Phượng Bách Xuyên biết được, toàn cả gia tộc, cũng chẳng qua mới hai trăm mấy mạng người. Đối với Lam Tuyết Nhược và Vân Triệt hai người ngoài đến này, người ở đây đầu tiên cảnh giác, sau đó ào ào tỏ vẻ hiền lành. Rất nhanh, Lam Tuyết Nhược và Vân Triệt đồng thời phát hiện một chuyện lạ, người bọn họ gặp được, tu vi huyền lực toàn bộ đều là Sơ Huyền cảnh cấp mười, trừ bỏ mấy tiểu hài tử chưa tu huyền ra, toàn bộ như thế, không có ngoại lệ. Giống như Sơ Huyền cảnh cấp mười đã là cực hạn mà bọn họ có khả năng đạt tới. Nhưng mà, sau Nhập Huyền cảnh, vượt qua giữa mỗi đại cảnh giới, đều kèm theo bình cảnh càng ngày càng khó phá tan. Nhưng từ Sơ Huyền cảnh cấp mười đến Nhập Huyền cảnh, lại vốn không có bình cảnh đáng nói, chỉ cần huyền lực tích lũy đủ, tự nhiên sẽ đi vào Nhập Huyền cảnh.

Nhưng toàn bộ người nơi này đều dừng ở Sơ Huyền cảnh cấp mười, thật sự khiến Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược khó hiểu trong lòng.

- Sao nơi này lại có thể có hơi thở của phượng hoàng?

Giọng Mạt Lỵ bỗng nhiên vang lên khiến Vân Triệt kinh ngạc:

- Phượng hoàng? Thần thú thượng cổ trong truyền thuyết phượng hoàng?

- Không sai!

Trong giọng nói của Mạt Lỵ thoáng lộ ra chút mệt mỏi, lúc trước khi dời một phần huyền lực của bản thân cho Vân Triệt, tuy rằng chỉ có vài giây ngắn ngủi, nhưng đều tạo thành tổn thương nhất định cho linh hồn của mình và thân thể của Vân Triệt:

- Tuy rằng thật mỏng manh, nhưng đúng là hơi thở của phượng hoàng không thể nghi ngờ. Thật sự kỳ quái… Chẳng lẽ lúc trước phượng hoàng từng hạ xuống vị diện cấp thấp này?

Vị diện cấp thấp… Mấy chữ này khiến Vân Triệt giật mình, bỗng nhiên có suy đoán đáng sợ về thân phận của Mạt Lỵ.

- Mà chính là ấn ký hình ngọn lửa trên trán bọn họ kia, đó chính nhận đánh dấu huyết mạch của phượng hoàng! Chẳng qua, màu sắc ấn ký này, hoàn toàn khác với nhận biết của bản công chúa. Mặt khác, ấn ký huyết mạch phượng hoàng này bình thường có thể ẩn giấu xuống, khi sử dụng viêm lực phượng hoàng mới có thể cưỡng chế xuất hiện, nhưng toàn bộ người nơi này lại đều hiện ấn ký phượng hoàng, giống như vốn ẩn giấu không được, tóm lại, rất kỳ quái!

Phượng Bách Xuyên dẫn Lam Tuyết Nhược và Vân Triệt đến một gian phòng nhỏ sạch sẽ:

- Hai vị, mời ở trong này nghỉ tạm đi. Chúng ta chỉ là một tiểu tộc lánh đời, tất cả đều không thể so sánh với bên ngoài, chỉ có thể thất lễ hai vị.

Lam Tuyết Nhược cẩn thận đặt Vân Triệt lên giường, trong lòng lại vụng trộm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoay người nói:

- Phượng tộc trưởng ngươi quá khách khí, có thể có chỗ như thế này, chúng ta đã thật cảm kích.

- Các ngươi là gia tộc thủ hộ của phượng hoàng để lại?

Đúng lúc này, Vân Triệt bỗng thình lình hỏi.

Khuôn mặt Phượng Bách Xuyên vốn vẫn luôn bình tĩnh văn nhã bỗng chốc cứng đờ, đồng tử cũng rõ ràng co rút lại vài phần. Ánh mắt hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ đến nên phủ nhận và lảng tránh như thế nào, nhưng mà, sau mấy hơi ngắn ngủi, ánh mắt hắn chuyển thành bình tĩnh, lại tự giễu nở nụ cười:

- Gia tộc thủ hộ? Chúng ta không xứng với danh hiệu như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ là gia tộc lưng đeo tội ác và nguyền rủa, rời xa trần thế, chuộc tội nhiều đời mà thôi. Tuy rằng ta không biết ngươi biết được chúng ta và phượng hoàng có liên quan từ đâu, nhưng nhìn lại… Các ngươi đã đến được chỗ này, quả nhiên cũng muốn cái gọi là “Bảo vật” mà chúng ta thủ hộ sao?

- Phượng hoàng? Thần thú mà Thần Hoàng đế quốc tín ngưỡng?

Lam Tuyết Nhược tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Vân Triệt và Phượng Bách Xuyên, đầu óc nhất thời trở nên lờ mờ.

- Không, ngươi hiểu lầm.

Vân Triệt lên cao giọng, muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân suy yếu, hơi động một chút miệng vết thương liền đau nhức, hắn chỉ đành bỏ qua, nằm ở đó nói:

- Ta sẽ nghĩ tới các ngươi có thể gia tộc thủ hộ của phượng hoàng để lại, là bởi vì ấn ký trên trán các ngươi. Ta từng nghe đồn rất nhiều về huyết mạch phượng hoàng, hình dạng ấn ký trên trán các ngươi kia, giống với ấn ký huyết mạch phượng hoàng mà ta biết như đúc, chính là màu sắc có khác biệt. Ta và sư tỷ của ta đến đây, chính là vì trong lúc vô tình rơi từ trên cao xuống đến đây, còn ngã thành trọng thương, tuyệt đối không hề có bất kỳ ý tứ gì khác.

Một thân trọng thương của Vân Triệt khiến Phượng Bách Xuyên hoàn toàn tin lời hắn nói, dù sao, không có người nào ngốc đến mang theo một thân trọng thương đến mơ ước “Bảo vật” của bọn họ. Lời Vân Triệt nói khiến cho hắn sợ run một trận, sau đó lại đổi thành tự giễu nở nụ cười:

- Ấn ký phượng hoàng… Màu sắc lại khác… Đúng vậy, màu sắc khác biệt. Vốn là ấn ký tôn quý tượng trưng cho huyết mạch và lực lượng, hiện giờ lại trở thành ấn ký nguyền rủa bi ai, tổ tiên sai lầm lớn, chúng ta hậu bối tội gì!?

Trong lời nói của Phượng Bách Xuyên lộ ra bi ai nồng đậm, giống như lời nói của Vân Triệt hoàn toàn chọc tới chỗ đau trong lòng hắn.

Ấn ký nguyền rủa? Trong lòng Vân Triệt rung động. Ấn ký huyết mạch, sao lại trở thành ấn ký nguyền rủa? Từ đã, chẳng lẽ, huyền lực của toàn bộ bọn họ đều chỉ có thể dừng bước ở Sơ Huyền cảnh cấp mười, là do “Ấn ký nguyền rủa” theo lời Phượng Bách Xuyên?

- Ta tin tưởng các ngươi không phải là kẻ ác, bởi vì ta không tìm thấy cảm giác thuộc về kẻ ác từ trên người các ngươi. Các ngươi còn cứu hai hài tử của ta, ta nên báo đáp các ngươi, đều cần phải như vậy. Chính là…

Phượng Bách Xuyên thở ra một hơi thật dài:

- Trước mắt gia tộc chúng ta gặp phải một tai họa, nếu các ngươi tiếp tục lưu lại đây, tai họa khả năng cũng sẽ lan đến gần các ngươi. Cho nên, ở trong này yên ổn dưỡng thương, tốt nhất khỏe lên trước khi những kẻ ác kia lại đến đây, sau đó rời khỏi nơi này. Bởi vì lần tới tiếp theo của kẻ ác, có lẽ… Chính là tai họa ngập đầu.

Một đường được cõng đi tới, hắn từ trong cuộc nói chuyện giữa Lam Tuyết Nhược và hai hài tử, đã biết lúc trước phát sinh chuyện gì. Hắn không hiểu nói:

- Phượng tộc trưởng, ta có một việc không hiểu rõ. Bộ tộc các ngươi ở trong này chắc đã tồn tại rất nhiều năm đi? Nhiều năm trước kia vẫn bình yên vô sự, vì sao lần này lại bị một dong binh đoàn để mắt tới.

Phượng Bách Xuyên thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:

- Ngươi nói không sai, bộ tộc chúng ta, đã tồn tại rất nhiều rất nhiều năm, cũng từng có một thời phồn vinh, nhưng bởi vì một lần bị trời phạt, mà suy sụp cực nhanh, không thể không lựa chọn lánh đời sống tạm bợ, đến bây giờ, đã là dáng vẻ hèn mọn, còn không bằng ngay cả một thôn nhỏ rách nát của nhân loại. Nhưng những năm này, vẫn luôn không có ai tới quấy rầy chúng ta. Bởi vì, chỗ này được gọi là sơn mạch Vạn Thú, các loại Huyền thú hoành hành, thấp như Thứ Huyền thú cuồng bạo, cao đến Địa Huyền thú đáng sợ, thậm chí, truyền thuyết còn có ba con Thiên Huyền thú khủng bố dừng chân trong sơn mạch. Nơi này là thiên đường của Huyền thú, bọn chúng bài xích nhân loại bước vào nơi này, nếu một khi có nhân loại bước vào đây, liền sẽ phải chịu đồng loạt tấn công của chúng. Đồng thời, càng vào sâu, cấp bậc Huyền thú càng cao.

- Mà ở trong đó, chính là toàn bộ giải đất trung tâm của sơn mạch Vạn Thú. Một vài nhân loại vì lấy được huyền đan của Huyền thú, có lẽ sẽ hoạt động bên cạnh sơn mạch Vạn Thú, nhưng trừ bỏ cường giả tuyệt thế, vốn không có người nào có can đảm và năng lực tới khu vực này, mà cường giả tuyệt thế có năng lực như vậy cũng sẽ không đáng tới nơi như này.

- Nhưng mà, ở gần đây hình như không có sự tồn tại của Huyền thú?

Vân Triệt cau mày nói, vừa nói xong, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ:

- Chẳng lẽ là bởi vì… Hơi thở của phượng hoàng?

- Không sai.

Phượng Bách Xuyên gật đầu:

- Không nói gạt ngươi, phía sau chỗ này, là phượng hoàng để lại mà nhiều thế hệ chúng ta thủ hộ, tồn tại hơi thở phượng hoàng lưu lại. Tuy rằng hơi thở mong manh, nhưng hàng năm không tiêu tan, uy áp của thần thú thượng cổ, Huyền thú thế gian này con nào có thể thừa nhận? Con nào dám tới gần?

- Thì ra là thế.

Vân Triệt chậm rãi gật đầu, trên mặt hơi lộ vẻ kích động. Nơi này, lại thật sự có một di địa của phượng hoàng. Hơn nữa, khí tức phượng hoàng hàng năm không tiêu tan, giải thích tốt nhất, đây là trong di địa của phượng hoàng, tồn tại một món đồ vật nào đó phượng hoàng lưu lại!

Vật do thần thú thượng cổ lưu lại!

Chỉ cần nghĩ như vậy, máu toàn thân Vân Triệt liền bắt đầu sôi trào hừng hực… Có thể nghĩ, nếu tin tức nơi này tồn tại một thứ phượng hoàng để lại truyền bá ra ngoài, sẽ gây ra oanh động cực lớn cỡ nào.

- Một khi đã như vậy, ác nhân muốn cướp vật các ngươi thủ hộ, lại đi vào bằng cách nào?

Vân Triệt hoài nghi nói.

Một dong binh đoàn bình thường, tuyệt đối không có khả năng có năng lực đối kháng với Linh Huyền thú, chứ đừng nói tới Địa Huyền thú, đừng nói gần một trăm người, cho dù quy mô khuếch đại lên gấp mười, gặp phải một Địa Huyền thú, cũng nhất định toàn quân bị diệt.

Nếu nói một đường đi vào không đụng tới Linh Huyền thú hoặc Địa Huyền thú, lấy trình độ Huyền thú dày đặc ở sơn mạch Vạn Thú này, kia càng là chuyện không thể nào.

- Ta không biết.

Phượng Bách Xuyên lắc đầu:

- Ta còn muốn biết bọn họ tiến vào đây như thế nào hơn bất kỳ ai. Có lẽ, đây là số mệnh chúng ta nên gặp đi.

Chẳng lẽ, bọn họ cũng mượn dùng Huyền thú phi hành có thể bay tới trời cao xa xôi? Vân Triệt trầm ngâm nghĩ, nhưng lập tức, hắn lại phủ quyết suy đoán này. Huyền thú ở sơn mạch Vạn Thú này rất nhiều, trong đó tất nhiên bao gồm số lượng lớn Huyền thú phi hành, cho dù điều khiển Huyền thú phi hành phổ thông, cũng vốn không có khả năng tiến vào. Mà như phong bạo liệt ưng và cự tuyết điêu loại Huyền thú phi hành có thể đạt tới mấy ngàn thước thậm chí mấy vạn thước trên không có thể làm được, nhưng bởi vì năng lực ngự không khủng bố của nó, số lượng có thể để nhân loại khống chế thật sự quá ít cực kỳ ít. Cho dù là phân tông Tiêu tông là tông môn mạnh nhất ở Tân Nguyệt thành này, cũng chỉ có một con, tại sao dong binh đoàn lại phổ thông này có khả năng có được.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment