Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 103 - Chương 104: Nguy Cơ Tiến Đến

. ._52__2" class="block_" lang="en">Trang 52# 2

 

 

 

Chương 104: Nguy cơ tiến đến



- Cho ta xem thương tổn trên người ngươi một chút đi, ta cũng có thể ứng phó.

Phượng Bách Xuyên đi đến trước giường, thở dài nói.

Vân Triệt lại lắc đầu:

- Không cần, chút thương tổn ấy, bản thân ta có biện pháp, không phiền ngươi phí tâm. Hiện giờ các ngươi chính là gặp phải đại nạn, nhất định có nhiều chuyện cần ngươi người tộc trưởng này đi làm, không cần quan tâm đến chúng ta.

Phượng Bách Xuyên không kiên trì, gật gật đầu:

- Được rồi, các ngươi trước cứ ở trong này nghỉ ngơi cho tốt, có gì cần nói cứ việc gọi chúng ta… Hy vọng kẻ ác này có thể tới trễ một chút.

Phượng Bách Xuyên kéo cửa, vẻ mặt đầy mây đen đi ra ngoài. Vân Triệt sờ cằm, rơi vào trầm tư.

- Thương thế của ngươi thật sự không gấp rồi? Lúc trước ngã từ nơi cao như vậy xuống.

Lam Tuyết Nhược lo lắng hỏi.

Vân Triệt tỏ vẻ thoải mái lắc đầu, cười nói:

- Ta nhớ được lúc trước đã nói với sư tỷ, ta là thần y. Đối với thần y mà nói, chút vết thương nhỏ này một chút cũng không coi vào đâu.

Vết thương trên người hắn được coi là trọng thương đối với người khác, nhưng trong mắt hắn, cũng chỉ có thể coi là vết thương nhỏ.

- Thần y? Cho dù ngươi thật sự là thần y gì đó, là có thể ngay cả mạng cũng không cần sao?

Nghĩ đến Vân Triệt liên tục hai lần dùng mạng cứu mình, hốc mắt Lam Tuyết Nhược hơi đỏ lên:

- Nếu ngươi chết thật, cả đời này của ta, đều khó có khả năng yên lòng.

- Ha ha.

Vân Triệt nở nụ cười:

- Nguyên Bá nói một chút cũng không sai, sư tỷ quá mức thiện lương, lẽ ra, chính là ta làm phiền sư tỷ, nên tự trách hẳn là ta mới đúng, nhưng hiện giờ sư tỷ lại đang tự trách mình.

Trong mắt Lam Tuyết Nhược khẽ xao động, cắn môi một cái, nói:

- Vân sư đệ, về sau, đừng giống như trước có được không? Thật ra, trên người ta có rất nhiều bảo khí hộ thân, không dễ dàng bị thương như vậy. Nếu lại có chuyện tương tự, ngươi không thể không để ý đến mạng mình che ở trước mặt ta, chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là có thể.

- Ta không làm được.

Vân Triệt lại kiên quyết lắc lắc đầu.

- Vì sao không làm được? Ngươi cứ không quý trọng mạng mình như vậy?

Trái tim Lam Tuyết Nhược giật thột.

- Không! Ta rất quý trọng mạng của mình, cho dù ở bất cứ lúc nào, ta đều sẽ không cho phép mình chết. Chính là… Chính là…

Vân Triệt nhắm hai mắt lại, không để cho Lam Tuyết Nhược nhìn thấy tổn thương giá lạnh hiện lên nơi chỗ sâu trong đôi mắt của hắn:

- Ta đã từng thẹn với một nữ hài tử đối xử tốt nhất với ta… Nàng cuối cùng, lại bởi vì ta, chết ở trong lòng ta… Một khắc thống khổ kia, ta nghĩ cho dù trải qua mười đời mười kiếp cũng không có khả năng quên được. Từ ngày đó, ta liền thề, tuyệt đối không thể để cho nữ hài tử đối xử tốt với ta bị thương tổn… Tuyệt đối không!

- Nữ hài tử kia, chắc không phải thê tử hiện giờ của ngươi đi?

Lam Tuyết Nhược nhìn Vân Triệt, trong mắt hiện lên phức tạp chính nàng cũng không hiểu.

- Đương nhiên không phải. Nhưng nàng ấy đối xử với ta coi như tốt, cho nên, ta đối với nàng ấy, chắc cũng xem như phải rất tốt.

Nhớ tới Hạ Khuynh Nguyệt, Vân Triệt nhẹ nhàng nở nụ cười. Mấy ngày cùng giường cùng gối với nàng, tuy rằng ngắn ngủi, nhớ lại vẫn rất tốt đẹp. Chỉ có điều sau này, có lẽ có khả năng sẽ không còn được gặp lại, lại lấy thân phận “Thê tử”, ấn dấu chặt chẽ trong tim hắn. bởi vì đây là thê tử đầu tiên trong hai đời của hắn –– Cho dù có danh phu thê nhưng không có phu thê chi thực (quan hệ tình dục giữa vợ chồng).

- Vân sư đệ, ngươi mới mười sáu tuổi! Tuổi nhỏ như thế chẳng những đã lập gia đình, còn có nữ hài tử bởi vì ngươi hương tiêu ngọc nát… Nói không chừng còn có nữ hài tử khác cũng bị ngươi gây tai họa. Nam nhân lạm tình đa tình đã từng gặp rất nhiều, nhưng người nhỏ tuổi giống như ngươi, thật đúng là đầu tiên được gặp.

Lam Tuyết Nhược cười nói. Đối với thân phận “Thê tử” của Vân Triệt, trong lòng nàng biết rõ. Bởi vì mấy ngày hôm trước nàng để cho người đặc biệt đi Tân Nguyệt thành dò xét tất cả về Vân Triệt, chuyện thê tử của hắn Hạ Khuynh Nguyệt là đệ tử Băng Vân Tiên cung mọi người ở Lưu Vân thành đều biết. Cũng khiến cho gia tộc Hạ thị của nàng ấy thầm trở thành đứng đầu ở Lưu Vân thành, không người dám chọc. Dù sao trong tứ đại tông môn, Băng Vân tiên cung ít đệ tử nhất, nhưng lại nổi danh bao che khuyết điểm.

Vân Triệt cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại:

- Vậy hiện giờ sư tỷ có ý trung nhân không?

- Ta? Đương nhiên không có. Sư tỷ mới sẽ không giống như ngươi, tuổi nhỏ như vậy đã trêu hoa ghẹo nguyệt.

Lam Tuyết Nhược mím môi mà cười.

- Phù, may mà không có, bằng không ta sẽ thương tâm muốn chết.

Vân Triệt trở phào nhẹ nhõm, ngay cả thần sắc cũng thả lỏng rất nhiều.

- … Ngươi tiểu nam sinh này! Nói ngươi lạm tình một chút cũng không oan uổng ngươi.

Lam Tuyết Nhược hếch lỗ mũi lên, vẻ mặt oán trách. Sau đó lại ngửa khuôn mặt tuyệt mỹ lên, vẻ mặt mang chút khát khao:

- Sư tỷ của ngươi tương lai sẽ phải gả cho anh hùng cái thế đủ để chinh phục thiên hạ, loại người như ngươi tiểu nam sinh lạm tình, hoàn toàn không phải là đồ ăn của ta, đừng nói chi ngươi đã lập gia đình.

Vân Triệt: “…”

- Nghỉ ngơi cho tốt đi. Lúc trước tiểu Tuyết bay quá mệt mỏi, lực lượng cạn kiệt, khả năng phải ngủ say một khoảng thời gian ngắn. Chờ nó tỉnh lại, chúng ta có thể rời đi. Về phần người nơi này, ta đã đáp ứng hai tiểu hài tử kia, sẽ trợ giúp bọn họ trong năng lực của ta.

Nói mấy câu với Vân Triệt, liền rõ ràng cảm thấy hắn càng nói càng cố hết sức, liền không quấy rầy nữa. Đi ra ngoài, khẽ khép cửa phòng lại.

- Cảm thấy hứng thú với thứ bọn họ thủ hộ?

Lam Tuyết Nhược vừa rời đi, Mạt Lỵ đột nhiên nói.

- Đó là đương nhiên!

Vân Triệt nhắm mắt nói:

- Đã có hơi thở của phượng hoàng, vậy vô cùng có khả năng là vật phượng hoàng lưu lại! Thần thú thượng cổ phượng hoàng đó! Cho dù là một cây lông chim, cũng chính là cấp bậc Thần Huyền! Hiện giờ có người ngoài phát hiện nơi này, cho dù không thể có được đồ bọn họ thủ hộ, nhưng vô cùng có khả năng truyền bá chuyện nơi này ra ngoài, đến lúc đó, còn không biết sẽ rơi vào tay ai đâu.

- Hừ! Đồ của thần thú thượng cổ, sao phàm nhân có khả năng nhúng chàm được.

Mạt Lỵ rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, liền không nói chuyện nữa, giống như là cảnh cáo Vân Triệt.

Trong yên tĩnh, Vân Triệt kiểm tra vết thương trên người một chút, sau đó tinh thần liền chìm vào trong thiên độc châu, nhanh chóng tìm được hơn mười loại dược liệu mà hắn muốn tìm, sau khi luyện chế ngắn ngủi, nhận được một vật như keo dán tối đen như mực, được hắn vẽ loạn đều đặn lên trên vai trái của mình, sau đó nhắm mắt lại, nhanh chóng liền rơi vào ngủ say.

Khi Vân Triệt tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau, do bị âm thanh hỗn loạn phía ngoài đánh thức.

- … Thức thời, liền lập tức cởi bỏ phong ấn trận phía sau núi kia! Các ngươi là gia tộc thủ hộ nơi này, nhất định có phương pháp cởi bỏ! Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Giọng nói tục tằng táo bạo như vậy, xen lẫn hung ác và uy hiếp nồng đậm.

- Phong ấn trận kia vẫn luôn luôn tồn tại, chúng ta hoàn toàn không biết đây là cái gì! Càng không biết làm như thế nào để cởi bỏ! Chúng ta chẳng qua chỉ là gia tộc nhỏ bé lánh đời ở đây, nếu thật sự có bảo vật gì, bộ tộc chúng ta sao lại luân lạc thành như vậy.

Đây là giọng Phượng Bách Xuyên.

- Ha ha ha ha! Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Sẽ tin chuyện ma quỷ của các ngươi! Hôm nay đoàn trưởng và phó đoàn trưởng của chúng ta đã tự mình tới, nếu các ngươi lại tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, có tin ta diệt toàn tộc các ngươi không!

… … …

Những âm thanh này… Chẳng lẽ…

Vân Triệt nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, vai trái vẫn đau nhức như trước, động tác đứng lên cũng không linh hoạt, nhưng đã khá hơn ngày hôm trước nhiều, vết thương lớn nhỏ trên người cũng đã tốt gần một nửa, thân thể không suy yếu giống như ngày hôm qua, ít nhất đi lại bình thường đã không thành vấn đề gì. Hắn vừa định xuống giường, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lam Tuyết Nhược vội vàng tiến vào, nhìn thấy Vân Triệt đã tỉnh lại, vội vàng nói:

- Vân sư đệ, không xong, Hắc Ma dong binh đoàn kia hôm nay đột nhiên lại đến rồi, vẻn vẹn hơn một trăm người, hoàn toàn vây kín cửa thôn.

- Sao lại nhanh như vậy?

Vân Triệt nhíu mày.

- Phượng tộc trưởng bọn họ cũng trở tay không kịp, hiện giờ đã toàn tộc canh phòng.

Lúc này thần sắc Lam Tuyết Nhược tràn đầy sốt ruột.

Lúc này, một âm thanh gầm to từ bên ngoài truyền đến:

- Tiểu mỹ nữ ngày hôm qua có phải ở chỗ này của các ngươi! Không có bảo vật? Cũng được! Trước giao tiểu mỹ nhân kia ra đây cho ta! Khiến các đại gia vui vẻ trước, có lẽ, sẽ quên chuyện bảo vật, ha ha ha ha.

Một loạt tiếng cười dâm đãng từ rất xa truyền đến. Mày Vân Triệt khóa chặt lại… Hắn bỗng nhiên đã rõ vì sao nhóm dong binh đoàn tên “Hắc Ma” này lại đột nhiên cấp bách tấn công tới như vậy… Hiển nhiên, trước đó bọn họ cũng không xác định được nơi này có bảo vật gì không, từ trên tu vi huyền lực của người nơi này, chỉ cần người đầu óc bình thường đều phán đoán ra được cho dù thật sự có bảo vật gì, cũng không khá hơn chút nào. Nhưng ngày hôm qua Lam Tuyết Nhược đã giao thủ với ba người của dong binh đoàn này, lấy dung mạo của Lam Tuyết Nhược, đủ để khiến cho bọn họ giật nảy mình. Bọn họ vội vã tới cũng không vì bảo vật gì, mà là vì Lam Tuyết Nhược! Sợ trễ một buổi tối sẽ khiến cho nàng chạy mất.

- Đám ác nhân này!

Lam Tuyết Nhược khẽ cắn môi dưới, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ:

- Vân sư đệ, trên người ngươi có thương tích, ở yên đây, ngàn vạn lần không được đi ra ngoài, ta đi giáo huấn bọn họ một chút.

Nếu ngày hôm qua Lam Tuyết Nhược trực tiếp đánh gục ba người kia, cũng không đến mức khiến cho bọn họ khẩn cấp công tới như thế. Vân Triệt không có cách nào trách cứ Lam Tuyết Nhược, dù sao nàng vẫn còn là một thiếu nữ, trong lòng vốn mềm mại, hắn kéo Lam Tuyết Nhược lại, nhíu mày hỏi:

- Người trong dong binh đoàn này, đều là tu vi gì?

- Dường như tiêu chuẩn vào đoàn có giới hạn, tất cả mọi người đều đã ngoài Sơ Huyền cảnh! Huyền lực thấp nhất cũng là Nhập Huyền cảnh cấp một, đến cấp năm có hơn tám mươi người, ngoài Nhập Huyền cảnh cấp năm có hơn ba mươi người, còn có bốn người, chắc chúng là đoàn trưởng và phó đoàn trưởng, càng đã đạt tới Chân Huyền cảnh.

Lam Tuyết Nhược nhíu mày nói. Đội hình như vậy, Phượng Bách Xuyên người vốn Sơ Huyền cảnh cấp mười vốn không thể nào có khả năng ngăn cản.

- Chân Huyền cảnh…

Vân Triệt khẽ hít một hơi, kéo tay Lam Tuyết Nhược bỗng chốc nhanh thêm vài phần:

- Không được! Ngươi không thể đi! Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy tiếng la của bọn chúng, lần này bọn họ đến đây, rất có thể nhằm vào ngươi, hơn một trăm Nhập Huyền cảnh không nói, chính là mấy đoàn trưởng Chân Huyền cảnh kia, vốn không phải chúng ta có thể đối phó.

- Bọn họ đã phong tỏa hoàn toàn cửa thôn, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, hơn nữa… Có lẽ ta cũng có thể miễn cưỡng đối phó.

Lam Tuyết Nhược vừa nói, vừa đưa tay gỡ chuỗi ngọc trên cổ xuống, trong lúc nhất thời, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vân Triệt, khí tức huyền khí của nàng nhanh chóng kéo lên:

- Trân châu trên vòng cổ này, tên là “Tỏa huyền châu”, đeo nó lên, có thể áp chế năm cấp bậc huyền lực. Tu vi huyền lực chân thật của ta, là Chân Huyền cảnh cấp ba, bọn họ không dễ dàng thương tổn được ta.

Huyền lực Lam Tuyết Nhược biến hóa, khiến Vân Triệt cả kinh. Mười tám tuổi có Chân Huyền cảnh cấp ba… Đây hoàn toàn là cảnh giới kinh người không giống với thiên tài đệ nhất Tân Nguyệt thành Tiêu Lạc Thành! Hắn kinh ngạc nói:

- Sư tỷ, vì sao ngươi lại…

- Ta cũng không muốn quá mức khiến cho người khác chú ý, cho nên mới phải lựa chọn như vậy. Tóm lại, ngươi ở lại đây, ta sẽ nghĩ cách mang ngươi rời khỏi đây.

Lam Tuyết Nhược nói xong, liền định rời đi, lại một lần nữa bị Vân Triệt giữ chặt:

- Cho dù sư tỷ có thực lực Chân Huyền cảnh, nhưng đối phương, lại có tổng bốn Chân Huyền cảnh! Nói không chừng, bình quân cấp bậc của bọn chúng còn trên ngươi… Nếu hoàn toàn không có đường lui, ta và ngươi cùng đi ra ngoài.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment