Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 104 - Chương 105: Hắc Ma

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_105" class="block_" lang="en">Trang 53# 1

 

 

 

Chương 105: Hắc Ma



Khe núi hẹp do hai vách núi hợp thành, trở thành cửa ra vào duy nhất của thôn nhỏ không tranh sự đời này, mà lúc này, cửa ra vào duy nhất lại một một đám người toàn thân phóng thích ra hơi thở của sói hoang chặn kín, mỗi người đều trong mắt lộ ra hung quang và trêu tức nhìn về phía đám người đang trong sợ hãi ở trước mặt.

- Ta đã nói rất nhiều lần, nơi này của ta chẳng qua chỉ là thôn trang nhỏ phổ thông, không có cái gì gọi là bảo vật, càng không có người các ngươi muốn tìm.

Phượng Bách Xuyên siết chặt hai tay, cố hết khả năng không để cho lửa giận của mình bùng phát ra. Trong đám ác nhân phía trước này tủy tiện đi ra một người, đều còn hơn bất cứ người nào ở trong tộc của bọn họ, đây là một đám ác nhân mà bọn họ vốn không có khả năng chống lại.

- Thôn trang nhỏ phổ thông? Ha ha ha ha, thôn trang nhỏ phổ thông sẽ ở nơi trung tâm của sơn mạch Vạn Thú? Lại canh chừng một phong ấn trận kỳ quái như vậy? Ta thấy các ngươi rõ ràng chính là một gia tộc thủ hộ đã tàn lụi.

Theo một trận cuồng tiếu, trong dong binh đoàn Hắc Ma, một người trung niên đầu đội nón đen, vẻ mặt dữ tợn đi ra, có ba người đi theo phía sau hắn, đều vẻ mặt nhe răng cười, trên người phóng thích ra khí tức huyền lực cường đại đến khiến Phượng Bách Xuyên tái nhợt mặt, hắn liếc mắt nhìn Phượng Bách Xuyên, cười lạnh nói:

- Lão tử chính là người đứng đầu nơi này, đoàn trưởng Hắc Ma của dong binh đoàn Hắc Ma, chúng ta không hề có hứng thú giết hại rác rưởi, ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao bảo vật và mỹ nhân ra, ta lấy danh nghĩa đoàn trưởng cam đoan với ngươi, tuyệt đối phủi mông bước đi, không động đến một người nơi này của ngươi, nếu còn dám không biết điều…

Hắc Ma xoay xoay lang nha bổng trong tay, nhe răng cười nói:

- Chúng ta không để ý giết nhiều hơn trăm người.

Hàng loạt tiếng kinh hoảng truyền đến, tất cả người phía sau Phượng Bách Xuyên đều thần sắc phẫn nộ mà sợ hãi, nhất là mấy tiểu hài tử co rúm lại trong lòng mẫu thân, sợ hãi đến oa oa khóc lớn.

Một vài lão nhân tức đến cả người phát run, không ngừng rít gào:

- Các ngươi đồ ác tặc này… Nhất định sẽ bị báo ứng.

Phượng Bách Xuyên cắn chặt răng nói:

- Nói không có, là không có! Phong ấn trận kia, cả chúng ta cũng không biết là cái gì! Cho dù các ngươi giết toàn bộ chúng ta, chúng ta cũng không thể biết.

- A a! Miệng còn rất cứng rắn. Xem ra không nhỏ chút máu các ngươi sẽ không thành thật. Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian chậm rãi chơi cùng các ngươi.

Hắc Ma nhe răng cười, liếc mắt về phía nam trung niên vác búa ở phía sau:

- Hắc Tử, giáo dục dạy dỗ bọn họ cho ta! Đánh chết đánh tàn phế tùy ngươi.

- Dạ! Đoàn trưởng!

Người được gọi là Hắc Tử vác một thanh đao lớn đứng dậy, giống như diễu võ giương oai đùa nghịch cây đại đao, liếm liếm khóe miệng, ánh mắt khinh miệt kia giống như đang nhìn một bầy kiến hôi:

- Đồ không biết phải trái, gia gia đến giáo dục dạy dỗ các ngươi.

Nói xong, hắn vung ngang đao, một đao bổ về phía Phượng Bách Xuyên.

- Đừng làm tổn thương tộc trưởng của chúng ta!

Ba lão giả phía sau Phượng Bách Xuyên đồng thời xông ra ngoài, cùng nhau nghênh đón Hắc Tử. Ba lão giả này đều là Sơ Huyền cảnh cấp mười, thêm cả Phượng Bách Xuyên, vốn không thể nào là đối thủ của Hắc Tử đã Nhập Huyền cảnh cấp sáu. Đao đầu tiên của Hắc Tử, đao khí bá đạo liền trực tiếp cắt đứt huyền lực phòng ngự của lão giả đầu tiên, vẽ một vết máu thật dài lên trên ngực trái của lão giả này.

- Phách sơn đao!

Hắc Tử cười lạnh một tiếng, thế đao trở nên càng thêm tàn nhẫn. Hắn không xuất thân từ tông môn, tự nhiên không có huyền công gì, huyền kỹ cũng ở đẳng cấp thấp nhất, nhưng cấp bậc huyền lực của hắn còn đó, cho dù không có huyền kỹ, cũng có thể thoải mái nghiền ép đám người Phượng Bách Xuyên, huyền kỹ vừa ra, càng như gió thu cuốn hết lá vàng, lưỡi đao đến đâu, chia ra để lại vết thương trên người ba lão giả, sau đó lại đột nhiên đá một cước, đá thật mạnh vào trên bụng Phượng Bách Xuyên, liền đá hắn ra xa ngoài ba trượng, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.

- Tộc trưởng!!

- Phụ thân!

Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi ở trong tiếng khóc đồng thời vọt ra từ trong lòng Phượng Thải Vân, bổ nhào vào bên người Phượng Bách Xuyên, kéo thân thể hắn khóc lớn lên. Ba lão giả kia cũng toàn bộ ngã trên mặt đất, miệng vết thương chảy máu đầm đìa, trên mặt tất cả đều là tuyệt vọng.

- Ha ha, hai tiểu quỷ này là hài tử của ngươi đi?

Hắc Tử kéo đao, từng bước một đi về phía Phượng Bách Xuyên, âm trầm nói:

- Ta đây ngược lại muốn nhìn, sau khi khoét con mắt của nữ nhi ngươi, miệng của ngươi có phải còn cứng rắn như vậy nữa không!

Nói xong, trong ánh mắt co rút kịch liệt của Phượng Bách Xuyên, hắn đột nhiên giơ tay, chộp Phượng Tiên Nhi đang sợ hãi tới.

- Dừng tay!!

Một tiếng nói mềm mại phẫn nộ đột nhiên truyền từ bên cạnh đến, đồng thời, một vệt kiếm quang trắng như tuyết giống như sao băng bay vụt tới, phản ứng của Hắc Tử cũng coi như nhanh chóng, vội thu tay lại, cuống không kịp lui về phía sau, trường kiếm trắng như tuyết điêu khắc một đường như ngọc chuẩn xác đâm vào vị trí hắn vừa đứng trong nháy mắt, dọa hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Sau đó, một bóng hình xinh đẹp dính bông tuyết mới hạ xuống, rút ngọc kiếm trên đất lên chỉ thẳng vào Hắc Tử, ánh mắt lạnh như băng mà phẫn nộ.

Khoảnh khắc khi Lam Tuyết Nhược xuất hiện, dong binh đoàn Hắc Ma nhất thời vang lên một đống lớn tiếng hút khí và tiếng nuốt nước miếng. Toàn bộ bọn họ ngơ ngác nhìn Lam Tuyết Nhược, một đám ánh mắt đăm đăm, tròng mắt lồi ra ngoài, thần sắc dại ra, hơn phân nửa ngay cả nước miếng đã chảy ra ngoài mà không biết.

- Đoàn… Đoàn trưởng! Chính là nàng! Chính là nàng!

Chính là nam lưỡi búa ngày hôm qua kích động nói với Hắc Ma:

- Ta không lừa ngươi đi? Có phải giống như tiên nữ không!

Một đôi mắt của Hắc Ma đã sớm trừng lớn, ngay cả hai tay cũng bắt đầu rung động lên, hắn hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng, khàn giọng nói:

- Đẹp! Thật má nó đẹp! Trên thế giới này lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy, má nó! Nữ nhân trước kia lão tử chơi đùa vừa so sánh với nàng, quả thật không thể nhìn nổi!

- Nhất định phải đoạt nữ nhân này tới tay! Nếu có thể ngủ một đêm với nữ nhân này, đời này cũng sống không vô dụng rồi.

- Ha ha, nếu như nàng đã đi ra, vậy chẳng phải sẽ là của ngươi sao.

Nam lưỡi búa nịnh nọt nói:

- Nhưng mà tuy rằng nhìn tuổi nàng còn nhỏ, huyền lực đã đạt tới Chân Huyền cảnh, đoàn trưởng muốn thu nàng, khả năng phải tốn chút công phu.

- Lão tử và Hắc Hổ, Hắc Quỷ, Hắc Lang bốn Chân Huyền cảnh, lại còn một trăm huynh đệ, còn không trị được một tiểu mỹ nhân? Ha ha ha ha.

Hắc Ma xoa xoa tay, thoải mái cười phá lên, ánh mắt nóng bỏng kia, giống như Lam Tuyết Nhược đã là vật trong lòng bàn tay hắn.

- Hắc Tử, lui ra, tiểu mỹ nhân này, ta tự mình đến.

Hắc Tử đàng hoàng tử tế lui xuống, mọi người trong dong binh đoàn Hắc Ma mắt nhìn Lam Tuyết Nhược chằm chằm, lại chỉ có khả năng nuốt nước miếng. Nữ nhân như vậy, xác định vững chắc là một mình Hắc Ma hưởng thụ lấy, bọn họ nhiều nhất chỉ có thể ảo tưởng một phen.

- Ha, tiểu mỹ nhân, tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?

Hắc Ma vác lang nha bổng, lộ ra một hàm răng vàng khè ghê tởm, say mê nói.

Khí tức huyền lực phát ra trên người Hắc Ma khiến Lam Tuyết Nhược hơi khẩn trương… Chân Huyền cảnh cấp ba, nhưng lại hoàn toàn không kém gì nàng. Nàng thầm hít một hơi, thần sắc lạnh nhạt, giọng lạnh lùng nói:

- Các ngươi là dong binh đoàn, nhận tiền của người làm việc mà thôi, không phải cường đạo đoàn! Làm nhiều hành động bất nghĩa, sẽ gặp trời phạt! Đây không phải là nơi các ngươi nên tới, nhanh chóng rời đi!

Nhìn Lam Tuyết Nhược ở khoảng cách gần, tiên khí và cao quý mơ hồ đập vào mặt kia khiến xương cốt Hắc Ma đều mềm nhũn, hắn lại điên cuồng nuốt từng ngụm nước miếng, cười dâm đãng nói:

- Kêu chúng ta rời đi lúc này? Dễ bàn dễ bàn, tiểu mỹ nhân mở miệng, việc này liền dễ làm. Chỉ cần mỹ nhân đáp ứng theo ta trở về làm đoàn trưởng phu nhân, Hắc Ma ta cam đoan lập tức chạy lấy người, đời này cũng không đến chỗ này, tiểu mỹ nhân ngươi nói như thế nào?

- Làm càn!

Lam Tuyết Nhược gầm lên, lập tức phản ứng được dùng hai chữ này không thích hợp, giận càng thêm giận, biết nói thêm gì nữa với đám ác nhân này cũng vô dụng, trực tiếp một kiếm đâm về phía Hắc Ma… Muốn giải trừ nguy cơ trước mắt, phương pháp duy nhất nàng có thể nghĩ đến, chính là đánh bại Hắc Ma này, sau đó uy hiếp, bức bách dong binh đoàn Hắc Ma lui đi.

Hắc Ma lại không dự đoán được Lam Tuyết Nhược đột nhiên ra tay, cuống quýt vung lang nha bổng lên ngăn cản, trong lúc nhất thời bị mấy kiếm liên tiếp của Lam Tuyết Nhược ép luống cuống tay chân.

Mũi kiếm của Lam Tuyết Nhược như cái lồng kim loại, bóng kiếm hoa lệ mà nhanh chóng, khiến Hắc Ma hoa cả mắt, chỉ nghe “Xoẹt xoẹt” hai tiếng, áo giáp nhẹ trên người hắn trực tiếp bị cắt làm hai, ngay cả huyền lực hộ thân cũng bị cắt phá, một miếng da thịt liền bay ra.

Toàn bộ các dong binh của dong binh đoàn Hắc Ma đều trợn mắt há hốc mồm, thiếu nữ mới nhìn qua chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi này, thế mà lại vừa ra tay liền thương tổn đến đoàn trưởng Hắc Ma của bọn họ… Hắc Ma có được huyền lực Chân Huyền cảnh cấp ba đó!

Đã bị trúng một kiếm không nặng không nhẹ, cơn tức của Hắc Ma liền “Vèo” dâng lên, gầm to một tiếng, lang nha bổng trong tay vung mạnh, trên thân bổng bỗng nhiên chớp động lên ba tia lửa lôi điện hình dáng như rắn quỷ dị, trong tiếng động “Hứng khởi”, phóng thích ra một lực lượng nguy hiểm.

Huyền kỹ hệ lôi? Trong lòng Lam Tuyết Nhược hơi kinh hãi. Một đoàn trưởng của dong binh đoàn bình thường, lại có huyền kỹ hệ lôi.

- Cuồng xà lôi vũ!

Lang nha bổng vĩ đại mang theo lôi điện chớp động, vạch ra một hình vòng cung cực lớn, hoàn toàn bao phủ chung quanh chỗ Lam Tuyết Nhược, Lam Tuyết Nhược tránh không thể tránh, ánh vàng rừng rực trên thân kiếm, lại trực tiếp lấy thân kiếm nghênh đón.

Keng!!

Tia lửa văng khắp nơi, ngọc kiếm của Lam Tuyết Nhược trong nháy mắt uốn lượn trên phạm vi lớn, lực lượng cuồng bạo đánh sâu vào Lam Tuyết Nhược sau đó bay đi, nhưng mũi chân của nàng vừa điểm, toàn thân lại đột nhiên bay vụt về phía Hắc Ma, chỗ sâu trong mắt đẹp, một tia sáng vàng chợt lóe lên, trong miệng, phát ra một tiếng than nhẹ chỉ có nàng mới có thể nghe thấy.

- Đế… Vương… Kiếm…

Nếu hy vọng duy nhất để giải trừ nguy cơ là chế phục được Hắc Ma, Lam Tuyết Nhược liền không có lý do giữ lại chút gì, huyền kỹ mạnh nhất của nàng, đâm thẳng vào Hắc Ma.

Trong nháy mắt khi kiếm này đâm ra, ánh mắt Vân Triệt đột nhiên rung chuyển… Bởi vì kiếm thế mang theo từ kiếm trong tay Lam Tuyết Nhược lúc này, là một kiếm thế mà hắn chưa bao giờ thấy. Rõ ràng chính là một kiếm thường thường đâm ra, kiếm thế lại cương mãnh mà bá đạo, vừa có vẻ ngạo nghễ không hề che giấu chút nào, cũng giống như vẻ tự cao tự đại của đế vương bễ nghễ thiên hạ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không thể ngăn cản.

Uy lực của “Cuồng xà lôi vũ” vĩ đại, Hắc Ma hoàn toàn không nghĩ đến Lam Tuyết Nhược chính diện cản một “Cuồng xà lôi vũ” lại có thể nhanh chóng phản kích như vậy, cấp tốc vung lang nha bổng chắn trước người, khoảnh khắc khi mũi kiếm điểm lên lang nha bổng, sắc mặt Hắc Ma bỗng nhiên biến đổi mạnh, bởi vì trên thân bổng, lại truyền đến một lực lượng kinh người khiến cho hắn không cách nào kháng cự, trong một tiếng “Keng”, thân thể hắn nhanh chóng lùi lại, lang nha bổng trong tay hoàn toàn bị chấn bay rời tay, bay ra ngoài xa xa, mà kiếm thế của Lam Tuyết Nhược lại không hề giảm chút nào, mũi kiếm đâm thẳng vào vai trái Hắc Ma, như cắt đậu hũ phá vỡ huyền khí hộ thân của hắn, đâm thẳng ra sau vai hắn… Trực tiếp đâm thành một lỗ thủng trong suốt trên vai hắn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment