Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 105 - Chương 106: Phượng Hoàng Tụng Thế Điển – Tàn Quyển (1)

. ._53__2" class="block_" lang="en">Trang 53# 2

 

 

 

Chương 106: Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển (1)



Vòi máu lớn nổ tung trên bờ vai Hắc Ma, khiến cho hắn thống khổ đến tru lên, hắn khơi dậy hung tính của hắn, hắn thét lớn một tiếng, lại lấy bàn tay cầm lên thân ngọc kiếm của Lam Tuyết Nhược, vung mạnh… “Đế vương kiếm” của Lam Tuyết Nhược mới vừa kiệt lực, khí lực của Hắc Ma lại lớn đến kinh người, bất ngờ không đề phòng, hoàn toàn bị Hắc Ma một tay cứng rắn đoạt lấy ngọc kiếm.

Nguy rồi! Thấy một kiếm của Lam Tuyết Nhược đâm bị thương Hắc Ma, trong lòng Vân Triệt nhất thời lộp bộp, nếu như nàng và Hắc Ma đôi co, còn có thể tranh thủ thêm một chút thời gian, đâm thủng bờ vai của hắn, không thể nghi ngờ sẽ trực tiếp kích khởi hung tính của hắn, hậu quả có thể nghĩ.

Hắc Ma cầm lấy kiếm của Lam Tuyết Nhược hoảng hốt lui về phía sau, sắc mặt đã hoàn toàn dữ tợn, trong miệng điên cuồng hét lên:

- Bắt lấy… Nữ nhân kia cho ta! Người khác, giết không cần hỏi!!

Không ngoài dự đoán của Vân Triệt, Hắc Ma nổi giận trực tiếp hạ lệnh, trong lúc nhất thời, dong binh đoàn Hắc Ma đã sớm chờ đợi từ lâu vung vũ khí lên, gào thét xông tới, ba phó đoàn trưởng đồng thời tấn công về phía Lam Tuyết Nhược.

Nếu bị bọn họ xông tới, người nơi này không biết sẽ phải tử thương bao nhiêu. Vân Triệt không dám do dự nữa, bước nhanh đi đến bên người Lam Tuyết Nhược, tay phải nắm lấy một chấn thiên lôi, toàn lực ném ra.

Ầm!!!!

Chấn thiên lôi rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang vĩ đại như thiên lôi giáng thế, mười mấy dong binh Hắc Ma xông tới đầu tiên toàn bộ bị nổ bay ra ngoài, nằm trên đất thống khổ kêu rên. Có sáu người hai chân bị nổ gãy, ba người toàn thân máu thịt mơ hồ, toàn bộ người khác cũng nhận lấy bị thương ở mức độ khác nhau.

Dong binh đoàn Hắc Ma vừa mới phát động tấn công bỗng chốc khựng lại ở đó, một đám thần sắc dại ra, nhìn chằm chằm vào hố to bị nổ ra mà hít khí lạnh, ngay cả Hắc Ma đang để cho người xức thuốc lên vết thương cũng ánh mắt trừng trừng, ba phó đoàn trưởng đều toàn bộ thụt lùi về sau một bước, sắc mặt kinh hãi.

- Kia… Kia là cái gì…Vừa rồi xảy ra chuyện gì

Chấn thiên lôi thứ hai được Vân Triệt nắm trong lòng bàn tay, tay trái lại bắt được độc hỏa súng, hắn che chắn phía trước Lam Tuyết Nhược, ánh mắt lạnh lẽo nhìn dong binh Hắc Ma đang sợ hãi không dám tiến lên, cười lạnh nói:

- Ai muốn chết, cứ tiến lên trước một bước thử xem!

Lam Tuyết Nhược nhìn thoáng qua đồ trong tay Vân Triệt, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng:

- Chấn thiên lôi? Tại sao ngươi lại có thể có được chấn thiên lôi của Tiêu tông?

- Lấy từ kho bảo vật của phân tông.

Vân Triệt thấp giọng nói, đồng thời kéo Lam Tuyết Nhược, từng bước một lui về phía sau, một mực lui đến bên người Phượng Bách Xuyên.

Viên chấn thiên lôi vừa rồi không thể nghi ngờ mang đến uy hiếp vĩ đại, khiến dong binh Hắc Ma này trong lúc nhất thời không dám tiến về phía trước.

- Phượng tộc trưởng, các ngươi có chỗ nào có thể tạm thời lánh thân không.

Vân Triệt nâng chấn thiên lôi lên, ánh mắt âm ngoan nhìn về phía dong binh đoàn Hắc Ma trước mặt, hạ giọng nói với Phượng Bách Xuyên. Tổng cộng có sáu trái chấn thiên lôi, khi đối phó với Tiêu Tại Hách đã dùng ba trái, vừa rồi lại dùng một trái, trước mắt trên người hắn cũng chỉ còn lại hai trái mà thôi, có thể làm được, cũng chỉ có uy hiếp tạm thời.

Lời nói của Vân Triệt khiến thần sắc Phượng Bách Xuyên cứng đờ, nhưng lại không lên tiếng.

Vân Triệt trầm giọng nói:

- Mấy người này nói phía sau núi các ngươi có một phong ấn trận, có thật không? Các ngươi nhất định có biện pháp mở phong ấn trận kia ra, khiến tộc nhân lui vào bên trong, cứ mở phong ấn trận ra, ít nhất có thể tạm thời bảo vệ an toàn cho tất cả mọi người.

- Không được!

Khiến Vân Triệt ngoài ý muốn chính là, Phượng Bách Xuyên không phủ nhận, lại trực tiếp cự tuyệt:

- Nơi đó là nơi phượng hoàng lưu lại, có thần linh của phượng hoàng, tất cả tộc nhân đều đi đến đó, nhất định sẽ xúc phạm đến thần linh của phượng hoàng, liền càng không có khả năng tha thứ cho lỗi mà bộ tộc ta đã phạm vào.

Vân Triệt khẽ cắn răng một cái, nói:

- Trên người những người này đều mang theo mùi máu tanh rất nặng, nói rõ bọn họ từng giết không ít người. Ta đoán chừng tên dong binh đoàn của bọn họ chỉ để che giấu, bản chất chính là cường đạo đoàn giết người cướp của, bọn họ thật sự ra tay, giết tộc nhân của ngươi một chút cũng không chùn tay! Tộc nhân của ngươi đều sắp chết hết, ngươi còn quản cái gì mà xúc phạm với không xúc phạm!

Lời Vân Triệt khiến sắc mặt Phượng Bách Xuyên thay đổi kịch liệt, hắn nhìn thoáng qua Phượng Tổ Nhi và Phượng Tiên Nhi dựa sát vào hắn, cắn răng một cái, thấp giọng nói với lão giả bên người:

- Thông báo cho tất cả tộc nhân, toàn bộ rút lui tới sau núi đi!

- Tộc trưởng, chẳng lẽ ngươi định…

- Nhanh đi! Giữ được tính mạng quan trọng hơn, trước không cần lo nghĩ chuyện khác!

Phượng Bách Xuyên hạ quyết tâm lạnh lùng nói.

Tiếp đến hạ lệnh mọi người bắt đầu cùng nhau lui về phía sau núi, Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược vẫn như trước đứng ở đó, trái chấn thiên lôi trong tay giống như lưỡi liềm của tử thần, dong binh đoàn Hắc Ma kinh sợ đến không dám tiến lên phía trước một bước.

- Kia rốt cuộc là thứ gì?

Hắc Ma đè bả vai, run rẩy nghiêm mặt nói

- Trước kia ta từng nghe nói, khí tông của Tiêu tông chế tạo ra một vũ khí đáng sợ, chỉ cần ném ra ngoài, liền sẽ phát sinh lực lượng nổ mạnh khủng bố, vừa rồi hắn ném ra, dường như chính là vật này!

Một người bên cạnh Hắc Ma nhỏ giọng nói.

- Cái gì? Tiêu tông? Ngươi nói là Tiêu tông?

Thân thể Hắc Ma đột nhiên run lên, kinh hãi đến thiếu chút nữa đặt mông ngồi trên mặt đất. Hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới, thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt này nhìn qua mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng lại có huyền lực Chân Huyền cảnh cấp ba, trừ bỏ tứ đại tông môn khủng bố kia ra, còn có chỗ nào có thể nuôi dưỡng ra yêu nghiệt như vậy.

Càng nghĩ càng có khả năng, Hắc Ma bỗng chốc mồ hôi rơi như mưa. Nếu sớm biết rằng bọn họ là người Tiêu tông, cho dù cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng tuyệt đối không dám trêu chọc.

Nhưng hiện giờ, đã trêu chọc phải…

Hắc Ma cắn răng một cái… Vậy chỉ có thể giết tất cả mọi người ngoại trừ nữ nhân kia! Bằng không nếu như để bọn họ chạy đi… Tiêu tông muốn tiêu diệt hắn một dong binh đoàn nho nhỏ, quả thật giống như bóp chết một con kiến nhỏ bé.

- Bọn họ muốn chạy trốn!

Phó đoàn trưởng Hắc Lang nói. Thừa dịp trong khoảng thời gian bọn họ không dám tiến lên phía trước, Phượng Bách Xuyên đã mang theo tộc nhân nhanh chóng lui lại phía sau, đi thẳng ra sau núi.

- Thật sao, còn muốn chạy? Toàn bộ phía sau núi đều là vách đá, bọn họ cho dù mọc cánh cũng đừng mong bay ra ngoài! Đuổi theo cho ta!

Hắc Ma hạ lệnh.

- Nhưng… Nhưng mà…

Hắc Lang nhìn thoáng qua chấn thiên lôi trong tay Vân Triệt, không hề dám nhúc nhích chút nào.

- Vật uy lực dọa người như vậy, nhất định cực kỳ trân quý! Trên người bọn họ không có khả năng có nhiều, nói không chừng đây là trái cuối cùng! Chia ra làm hai bên cho ta, lập tức đuổi theo!

Đội ngũ dong binh đoàn Hắc Ma nhanh chóng tản ra, một trái một phải chia làm hai cánh, gầm rú đuổi theo ra sau núi. Sắc mặt Vân Triệt trầm xuống, vung cánh tay, chấn thiên lôi cầm trong tay ném về phía bên phải, lại nhanh chóng lấy ra một trái chấn thiên lôi cuối cùng, toàn lực ném về phía bên trái.

Ầm!!

Ầm!!

Hai tiếng nổ vang, nổ dong binh đoàn Hắc Ma người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục, cả miệng khe núi cát bụi đầy trời, thế xông lên của dong binh đoàn Hắc Ma lại một lần nữa ngừng lại, một số người thậm chí còn lui về phía sau đặt mông ngồi trên đất, cũng không dám tiến về phía trước nữa. Tiếc mạng là bản năng của nhân loại, đối mặt với uy hiếp có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng này, bọn họ sợ hãi theo bản năng, sẽ không ai nguyện ý lấy mạng của mình xông lên phía trước.

- Sư tỷ, chúng ta đi mau!

Dùng xong một trái chấn thiên lôi cuối cùng, nhờ vào cát bụi che tầm mắt, Vân Triệt kéo tay Lam Tuyết Nhược, lấy tốc độ nhanh nhất đuổi theo về phía Phượng Bách Xuyên bọn họ.

Khi cát bụi rơi xuống, đã không còn bóng dáng của đám người Vân Triệt, thôn nhỏ tan hoang đã không còn bóng người, chỉ có thể nhìn thấy đám người rải rác xa xa đang chạy ra sau núi. Hắc Ma mắng một trận, sau đó gầm thét lên:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, tất cả đều giết không tha!!

Thương tổn của Vân Triệt còn chưa khỏi hẳn, thân thể cũng tương đối suy yếu, nhưng do Lam Tuyết Nhược mang theo, vẫn nhanh chóng đuổi theo Phượng Bách Xuyên. Tổng cộng hai trăm mười hai tộc nhân, toàn bộ theo sát sau lưng hắn, cho dù lão nhân hài tử, không thiếu một ai.

Tiếng kêu ở phía sau từ xa xa truyền đến, cũng càng lúc càng gần, bất cứ lúc nào đều có thể bị đuổi kịp.

Bước vào khu vực sau núi, trước mắt là một dãy vách đá cao không thấy đỉnh. Mà ở trước mặt bọn họ, là một trận thế vĩ đại cao chừng hơn mười thước được khảm trên vách đá, toàn bộ trận pháp hiện lên màu đỏ diêm dúa, đang chớp động lúc sáng lúc tối, đồ án trong trận pháp giống như vô số ngọn lửa đỏ đậm đang thiêu đốt kịch liệt lên.

- Đây là phong ấn trận theo lời dong binh đoàn Hắc Ma?

Vân Triệt ngẩng đầu lên, kinh dị nhìn trận pháp màu đỏ kỳ dị này.

- Không sai. Đây là một phong ấn trận, phong ấn chính là thứ mà thần thú thượng cổ phượng hoàng để lại, chỉ có máu tươi của chúng ta người có huyết mạch phượng hoàng mới có thể mở nó ra

Phượng Bách Xuyên nói.

- Tộc trưởng, chúng ta thật sự phải đi vào đây sao? Tổ tiên từng nói, nơi này mỗi lần chỉ có thể một người tiến vào, nhiều người đi vào như vậy, có lẽ sẽ xúc phạm đến thần linh phượng hoàng.

Một lão giả sắc mặt nặng nề nói

- Đã không có lựa chọn nào khác.

Phượng Bách Xuyên bước nhanh đến phía trước trận pháp, cắn rách đầu ngón tay mình, nhỏ máu của mình lên phong ấn trận.

Nhất thời, phong ấn trận như ẩn như hiện bỗng nhiên đỏ lên mạnh mẽ, sau đó chậm rãi biến mất, ở vị trí dưới phong ấn trận, xuất hiện một cửa vào bất quy tắc.

- Nhanh! Đi vào nhanh một chút!

Phượng Bách Xuyên giải trừ phong ấn trận xoay người gấp giọng nói.

Nhất thời, tộc nhân của phượng hoàng di tộc nối đuôi mà vào, đây là nơi thần thánh bình thường bọn họ tuyệt đối không dám dễ dàng bước vào, lúc này lại trở thành đường lui duy nhất giữ mạng cho bọn họ. Trong bọn họ, có rất nhiều người tình nguyện chết đi, cũng không tình nguyện làm chuyện có khả năng xúc phạm đến thần linh phượng hoàng, nhưng bọn họ không thể không chú ý đến người nhà và hài tử của mình.

Sau khi tất cả mọi người tiến vào trong cửa động, dong binh đoàn Hắc Ma cuối cùng đuổi kịp. Phượng Bách Xuyên hỏa tốc nhảy vào trong cửa động, theo một thủ thế đơn giản của hắn, phong ấn trận màu đỏ đã biến mất lại một lần nữa hiện ra, che đậy hoàn toàn cửa động.

- Má nó! Bọn họ quả nhiên biết mở phong ấn trận này như thế nào!

Hắc Ma giơ nắm tay lên, hung tợn nói:

- Lúc trước bọn họ vẫn luôn không thừa nhận, cũng đã nói lên, sau phong ấn trận này, nhất định thật sự cất giấu bảo vật gì!

- Đoàn trưởng, bây giờ chúng ta làm gì?

- Làm cái gì? Đương nhiên chờ ở đây!

Hắc Ma cười rộ lên:

- Bọn họ cho rằng trốn vào bên trong, chúng ta liền không có cách nào sao? Hừ, trong này nhất định không có đồ ăn, càng không có nước. Ta cũng không tin bọn họ tình nguyện chết đói chết khát toàn bộ cũng không đi ra. Ta ngược lại muốn nhìn xem, bọn họ có thể kiên trì bao nhiêu ngày!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment