.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_107" class="block_" lang="en">Trang 54# 1
Chương 107: “Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển” (2)
Thông qua phong ấn trận, Vân Triệt kinh ngạc phát hiện nơi này lại là một thạch thất bằng phẳng. Thạch thất rộng lớn lạ thường, ngang dọc dài chừng trăm thước, đừng nói gần hai trăm người, cho dù nhiều thêm gấp bội đều có thể chứa được. Hai bên thạch thất chia ra đều có một dãy thang đá thật dài, dường như phía trên còn có một tầng. Mà phía trước thạch thất, là một lối đi thật dài. Thông đạo đại khái dài chừng mấy chục thước, tận cùng, rõ ràng là một pháp trận màu đỏ giống hệt phong ấn trận bên ngoài đang chậm rãi xoay tròn.
Trận pháp phong ấn trận ngăn cách tầm mắt, nhưng không cách nào ngăn cản âm thanh. Tiếng gào thét của các dong binh Hắc Ma bên ngoài không ngừng truyền vào.
- Phá mở trận thế này ra cho ta!
Đây là giọng Hắc Ma.
Tiếp theo, là một tiếng đánh rất nhỏ từ bên ngoài truyền đến, sau đó liền bỗng nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng giết heo:
- A a! Lửa! Tay của ta bốc cháy, a a ~~~
- Lui ra phía sau! Đều lui ra sau cho ta! Má nó! Trận pháp phong ấn cổ quái như vậy, bên trong nhất định cất giấu bảo bối to lớn gì đó! Luân phiên canh chừng trong này cho ta! Ta cũng không tin bọn họ luôn ở trong không đi ra!
Tuy rằng đến nơi an toàn, bóng ma sợ hãi vẫn như trước bao trùm lên người của phượng hoàng di tộc, âm thanh bên ngoài truyền vào càng khiến cho bọn họ sinh lòng tuyệt vọng. Vân Triệt nhíu mày, suy nghĩ thật lâu, sau đó nói với Lam Tuyết Nhược:
- Sư tỷ, cự tuyết điêu của ngươi đại khái còn bao lâu nữa mới tỉnh lại.
Lam Tuyết Nhược lắc đầu, lo lắng nói:
- Ta cũng không biết. Lần này tiểu Tuyết cạn kiệt không chỉ là lực lượng, còn có sinh mạng lực, có lẽ phải thật lâu mới có thể tỉnh lại, có lẽ phải một tuần, có lẽ phải một tháng… Còn có thể lâu hơn.
- Nếu nó có thể tỉnh lại, một lần có thể mang theo bao nhiêu người ra ngoài?
- Mười người hẳn không thành vấn đề.
Lam Tuyết Nhược nói
- Mười người…
Nhìn hơn hai trăm người trong thạch thất, chân mày hắn càng nhíu chặt hơn. Nếu cự tuyết điêu tỉnh lại, hắn và Lam Tuyết Nhược đào tẩu hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng hắn tin tưởng lấy tính tình của Lam Tuyết Nhược, tuyệt đối sẽ không bằng lòng bỏ lại mặc kệ những người này… Tuy rằng sống chết của bọn họ có thể nói không hề liên quan chút nào đến nàng.
- Cuối cùng vẫn phải trốn đến đây, hy vọng sẽ không xúc phạm đến thần linh phượng hoàng.
Phượng Bách Xuyên đứng ở cửa động, đầy mặt mây đen và oán giận, còn có bi ai và không biết làm như thế nào.
- Ít nhất có thể tạm thời giữ được tính mạng, phượng hoàng là linh hồn thần thánh, không có khả năng bởi vì chuyện như vậy mà trách tội các ngươi.
Vân Triệt đi đến bên người hắn nói.
- Hy vọng là như thế đi.
Phượng Bách Xuyên thở dài một tiếng:
- Rất nhiều năm qua, bộ tộc chúng ta đều an phận thủ thường, nơm nớp lo sợ, tuyệt đối không dám làm ra chuyện gì có khả năng làm tức giận linh hồn phượng hoàng, bởi vì chúng ta thật sự sợ, không nghĩ tới hôm nay vẫn… Hơn nữa cho dù như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời sống yên ổn, ngươi cũng nghe được giọng ác tặc đó. Bọn họ hiển nhiên muốn luôn luôn canh giữ nơi cửa động. Nơi này không có thức ăn nước uống, chúng ta vốn không chống đỡ được vài ngày, lão nhân và hài tử càng là… Haizzz.
- Về phần thức ăn và nước uống, chỗ này của ta có một chút, hơn hai trăm người, nếu dùng tiết kiệm, có thể chống đỡ được mười ngày nửa tháng.
Vân Triệt nói.
- Ngươi?
Phượng Bách Xuyên nhìn về phía Vân Triệt, vẻ mặt khó có thể tin. Trên người Vân Triệt rõ ràng sạch sẽ chỉnh tề, cái gì cũng không hề mang, sao lại có thể có nước và đồ ăn cho hơn hai trăm người chống đỡ mười ngày nửa tháng?
Vân Triệt cũng không nói nhảm, tay trái khẽ nâng, giao sáu không gian giới chỉ vào tay Phượng Bách Xuyên. Không gian giới chỉ này cũng là do hắn lấy được từ trong kho bảo vật của Tiêu tông, bên trong đầy nước và các loại đồ ăn, hiển nhiên, kho bảo vật không chỉ là nơi được phân tông Tiêu tông cất giữ vật coi như quý trọng, còn trở thành chỗ tị nạn lúc nguy cơ, phòng ngự phía trước kho bảo vật kiên cố rất khó phá vỡ, nếu như gặp ngoài ý muốn, bọn họ có thể liền chạy trốn đến kho bảo vật, nước và đồ ăn đặc biệt dự trữ trong đó đủ để cho bọn họ chống đỡ thật lâu, cho đến khi tai nạn đi qua.
Phượng Bách Xuyên kiểm tra không gian giới chỉ một phen, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ. Lúc này, bên tai hắn truyền đến giọng nói của Vân Triệt:
- Phượng tộc trưởng, ta có một chuyện không rõ. Bộ tộc các ngươi có huyết mạch phượng hoàng, mà phượng hoàng là thần thú thượng cổ, huyết mạch phượng hoàng còn cường đại và tôn quý hơn huyết mạch phàm nhân rất xa, vì sao huyền lực các ngươi lại ngay cả Sơ Huyền cảnh cũng không thể đột phá? Ta nhớ được lúc trước ngươi đã nói “Nguyền rủa”, chẳng lẽ có liên quan đến nguyền rủa?
Phượng Bách Xuyên ngớ người ra, lại thật lâu không nói gì.
- Là ta mạo muội, đây chắc là bí mật của gia tộc các ngươi, ta không nên hỏi nhiều.
Thấy Phượng Bách Xuyên trầm mặc, Vân Triệt lập tức nói.
- Không!
Phượng Bách Xuyên lắc lắc đầu, tự giễu nở nụ cười:
- Đây tính là bí mật gia tộc gì, chẳng qua là trừng phạt và báo ứng mà chúng ta gặp phải thôi.
- Trừng phạt? Báo ứng?
Vân Triệt kinh ngạc.
Phượng Bách Xuyên khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt nặng nề nói:
- Phượng hoàng là thần thú thượng cổ, năm đó nó từng đến Thiên Huyền đại lục, để hỏa diễm của nó ở lại Thiên Huyền đại lục, do đó để lại nhiều chỗ thí luyện, người thông qua thí luyện, liền có thể đạt được huyết mạch truyền thừa. Hơn nữa huyết mạch phượng hoàng này có thể truyền thừa tiếp thông qua sinh sản. Do đó, bộ tộc phượng hoàng sinh ra như vậy. Dựa theo tổ tiên ghi lại, năm đó phượng hoàng lưu lại hai nơi thí luyện ở Thiên Huyền đại lục, một nơi, chính là Thần Hoàng đế quốc xa xôi, còn có một chỗ khác, chính là ở chỗ này. Chính là, chỗ Thần Hoàng đế quốc kia thế nhân đều biết, cũng là “Phượng hoàng thần tông” thành tựu vô cùng cường đại, mà một chỗ của Thương Phong đế quốc này, cũng là chỗ tổ tiên trong lúc vô tình tìm được, vốn thế nhân không biết. Cũng sẽ không có ai nghĩ đến, sơn mạch Vạn Thú hoang vắng mà nguy hiểm này, lại sẽ tồn tại một nơi thần thú thượng cổ để lại.
- Nói chính là, nơi này chỉ là một chỗ thí luyện, chứ vốn không phải là bảo vật như ác tặc ngoài kia dự đoán?
Vân Triệt vuốt cằm nói.
- Không sai.
Phượng Bách Xuyên gật đầu:
- Năm đó tổ tiên thông qua thí luyện ở đây, mà khi đó, “Phượng hoàng thần tông” của Thần Hoàng đế quốc đã trở thành tông môn hộ quốc của Thần Hoàng đế quốc, thế lực che trời, ngay cả tên đế quốc, cũng sửa lấy “Thần Hoàng” làm tên. Nơi thí luyện kia cũng trở thành cấm địa cao nhất của Phượng hoàng thần tông, chỉ có đệ tử cấp bậc cao nhất mới có tư cách tiến vào. Huyết mạch phượng hoàng, càng là kiêu ngạo và vinh quang lớn nhất của bọn họ, nếu như để bọn họ biết được ở chỗ khác cũng xuất hiện huyết mạch phượng hoàng, nói không chừng đưa tới không phải là cùng mạch hỗ trợ nhau, mà là hủy diệt.
Vân Triệt âm thầm gật đầu, chấp nhận. Thần Hoàng đế quốc vốn có tên là Hách La đế quốc, sau này Phượng hoàng thần tông cường thế quật khởi, nâng đỡ hoàng thất mới, ngay cả tên nước, cũng sửa thành Thần Hoàng đế quốc. Vì thế, huyết mạch phượng hoàng trở thành vinh quang và có tính tượng trưng cho Thần Hoàng đế quốc. Nếu quả thật phát hiện còn tồn tại chỗ khác có huyết mạch phượng hoàng, như vậy bọn họ sẽ tuyệt đối không từ thủ đoạn mà hủy bỏ.
- Sau khi tổ tiên thông qua thí luyện liền truyền thừa huyết mạch phượng hoàng xuống nhiều đời, khi truyền thừa đến đời thứ mười hai, đã phát triển thành một tông môn có thế lực cường đại, nhưng cũng không tự cho là phượng hoàng nhất tộc, ấn ký phượng hoàng trên trán luôn ẩn xuống trước mặt người khác. Mà một đời này, một vị tổ tiên lấy phượng hoàng viêm giao thủ với người khác, trong lúc vô tình hỏa diễm ngập trời lan đến gần một trấn nhỏ, đốt diệt toàn bộ ba vạn hai ngàn người vô tội trong thành trấn.
Vân Triệt: “…”
- Tội lớn ngập trời cỡ này, khiến linh hồn của phượng hoàng nơi thí luyện tức giận, bị đánh xuống trừng phạt tàn khốc, trong một thế hệ tộc nhân sở hữu huyết mạch phượng hoàng đó bị đánh xuống ấn ký nguyền rủa, khiến huyền lực của tất cả tộc nhân bị mạnh mẽ áp chế đến Sơ Huyền cảnh cấp mười, cả đời không thể đạp lên một bước. Hơn nữa, ngay cả ấn ký phượng hoàng cũng biến thành màu đỏ sậm, thêm vào đó không cách nào ẩn đi, giống như lấy ấn ký biến dị này, khiến tất cả tộc nhân nhỡ ký tội ác ngập trời mà bản thân phạm phải.
Các vị tổ tiên có rất nhiều kẻ địch có lực lượng cường đại, lực lượng bị áp chế đến mức độ thấp kém như vậy, bọn họ không thể không lựa chọn ẩn nấp… Sau này, bọn họ hoảng sợ phát hiện, huyết mạch nguyền rủa này lại bị cưỡng chế truyền thừa, đời sau của bọn họ sinh ra, trên trán liền có ấn ký phượng hoàng màu đỏ sậm, huyền lực, cũng giống vậy cả đời không cách nào đột phá Sơ Huyền. Các vị tổ tiên đã nghĩ tới vô số biện pháp muốn giải trừ ấn ký nguyền rủa này, nhưng đó là do thần linh phượng hoàng lưu lại, nhân loại sao có thể can thiệp, hiện giờ đã ngàn năm trôi qua, ấn ký nguyền rủa vẫn như trước bảo tồn trong huyết mạch của chúng ta, chưa bao giờ biến mất. Bộ tộc chúng ta cũng chỉ có thể ẩn nấp trong sơn mạch Vạn Thú này, an phận thủ thường, mỗi ngày cầu nguyện chuộc tội cho tổ tiên, khẩn cầu tha thứ của thần linh phượng hoàng.
- Đến hôm nay, bộ tộc chúng ta đã điêu linh đến dáng vẻ này, một dong binh đoàn nho nhỏ, có thể bức bách chúng ta đến tuyệt vọng như vậy, haizzz…
Phượng Bách Xuyên rất bi ai cười thảm một tiếng, trong giọng nói nặng nề, lộ ra rất nhiều bất đắc dĩ và không cam lòng.
Đây vốn thật sự là một bí mật không có khả năng nói với người ngoài tộc, nhưng hiện giờ đã đến mức điêu linh thê thảm như vậy, cái gọi là huyết mạch, cái gọi là chủng tộc bí mật đã trở thành chuyện cười. Khát vọng lớn nhất của tất cả tộc nhân bọn họ, có lẽ là bản thân không phải thừa nhận huyết mạch phượng hoàng mà sinh ra, mà giống như người bình thường. Hắn cũng bỗng nhiên hiểu rõ vì sao mặc dù gặp phải nguy cơ khổng lồ toàn bộ bị tàn sát, Phượng Bách Xuyên vẫn không nghĩ đến trước tiên để tộc nhân trốn đến trong nơi phượng hoàng lưu lại này. Không sai, bọn họ sợ, bộ tộc bọn họ dùng thời gian ngàn năm, dùng mấy chục đời đến chuộc tội, nằm mơ cũng khát vọng có được tha thứ của thần linh phượng hoàng, nào có một chút khả năng dám làm ra chuyện bất kính với thần linh phượng hoàng.
Hắn xoay người, nhìn phong ấn trận màu đỏ ở cuối thông đạo kia, nói:
- Phượng tộc trưởng, sau phong ấn trận kia, có phải là nơi thí luyện mà phượng hoàng lưu lại không?
- Không sai.
Phượng Bách Xuyên gật đầu:
- Hai phong ấn này, là năm đó tổ tiên lưu lại, chỉ có huyết mạch phượng hoàng mới có thể mở ra, vì chính là đề phòng người ngoài tiến vào.
Vân Triệt nhất thời hạ quyết tâm, nói:
- Vậy ngươi có thể giúp ta cởi bỏ phong ấn kia không.
- … Chẳng lẽ ngươi định?
Phượng Bách Xuyên tránh ánh mắt đi.
- Không sai.
Vân Triệt gật đầu:
- Ta muốn nhìn xem nơi thần thú thượng cổ phượng hoàng lưu lại này, là một kiểu thí luyện như thế nào. Hiện giờ đã có cơ hội như vậy, ta đương nhiên phải thử một chút.
Phượng Bách Xuyên cũng không lập tức cự tuyệt, mà hỏi:
- Tiểu huynh đệ, hiện giờ cấp bậc huyền lực của ngươi là gì?
- Nhập Huyền cảnh cấp một.
Vân Triệt thành thật trả lời.
- Tuyệt đối không được!
Trong mắt Phượng Bách Xuyên lộ ra vẻ thất vọng, sau đó quả quyết cự tuyệt:
- Không phải ta không muốn cho ngươi vào trong đó. Mà là… Năm đó khi tổ tiên thông qua phượng hoàng thí luyện này, huyền lực đã đến Linh Huyền cảnh, hơn nữa thân vốn có huyền công hệ hỏa, cho dù như thế, cũng thông qua cực kỳ gian nan, mới lấy được máu của phượng hoàng và phượng thần đan. Sau này cũng có một vài tổ tiên thông qua thí luyện, chiếm được phượng thần đan, nhưng tu vi huyền lực của những tổ tiên này đều không có một ai thấp hơn Linh Huyền cảnh.
- Khi huyết mạch nguyền rủa hạ xuống, liền không có ai thông qua thí luyện. Thậm chí cả tầng thí luyện đầu tiên, cũng không có ai có thể thông qua. Dù sao lực lượng Sơ Huyền cảnh cấp mười, làm sao có thể chống lại thí luyện của phượng hoàng viêm được. Mà những năm gần đây, một vài tộc nhân muốn mạnh mẽ thông qua thí luyện, thậm chí chết ở bên trong, đều không đi ra. Ngươi chỉ có lực lượng Nhập Huyền cảnh cấp một, vốn không có khả năng thông qua thí luyện, thậm chí còn có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.