.
._54__2" class="block_" lang="en">Trang 54# 2
Chương 108: “Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển” (3)
- Không, để cho ta thử một chút.
Lời Phượng Bách Xuyên nói không khiến cho Vân Triệt lùi bước, hắn chân thành nói:
- Ta rõ ràng lực lượng của mình, chỉ có điều, ta thật sự có tư cách thử thí luyện này.
Vân Triệt giơ bàn tay lên, cả bàn tay nhất thời bốc cháy lên một ngọn lửa lớn màu cam đỏ. Ngọn lửa này khiến cho Phượng Bách Xuyên phát hoảng, kinh ngạc nói:
- Ngươi thậm chí có huyền công hệ hỏa?
- Không sai, còn là một loại huyền công hệ hỏa rất cao cấp.
Vân Triệt gật đầu nói. Nhưng mà, con át chủ bài lớn nhất mà hắn muốn nếm thử phượng hoàng thí luyện này, lại là thể chất nghịch thiên vạn hỏa bất xâm của mình, lời này hắn đương nhiên không có khả năng nói ra, cho dù nói ra Phượng Bách Xuyên cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng:
- Nếu là thí luyện của phượng hoàng, kia tất nhiên lấy hỏa thí luyện làm chủ. Ta thông hiểu huyền công hệ hỏa, huyền lực có năng lực ngăn cản nhất định với hỏa, nói không chừng có thể dễ dàng thông qua thí luyện.
Phượng Bách Xuyên vẫn lắc đầu như cũ, nói:
- Phượng hoàng thí luyện đúng là lấy hỏa làm chủ, nhưng ngươi nghĩ rất đơn giản. người phàm lấy huyền lực dấy lên viêm lực, sao có thể so sánh với hỏa diễm của thần thú phượng hoàng. Vào mười năm trước, ta cũng đã từng thử phượng hoàng thí luyện, nhưng ngay từ đầu thí luyện, ta mới đi vào nơi thí luyện chẳng qua vài bước, liền bị lửa dung nham thiêu đốt thống khổ, trong thời gian gần mấy hơi thở liền lựa chọn buông bỏ. Tuy rằng ngươi có được huyền công hệ hỏa, huyền lực sẽ có lý giải, khống chế và năng lực chống đỡ nhất định đối với hỏa, nhưng lửa phượng hoàng, còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng xa xa. Năm đó tổ tiên đầu tiên thông qua phượng hoàng thí luyện, cũng có huyền công hệ hỏa giống vậy, tu vi Linh Huyền cảnh mới miễn cưỡng thông qua, mà tổ tiên thông qua phía sau, là vì thân vốn có huyết mạch phượng hoàng, trong huyết mạch còn có năng lực chống cự rất mạnh, thực lực cũng không có một ai thấp hơn Linh Huyền cảnh, lấy huyền lực hiện giờ của ngươi, vốn không có khả năng.
Vân Triệt bình tĩnh nói:
- Phượng tộc trưởng đã từng thử phượng hoàng thí luyện, cũng rõ ràng trong quá trình thí luyện nếu cảm thấy không chịu nổi, là có thể tự lựa chọn buông bỏ. Như vậy, chỉ cần không phải kiên trì vô vị, vào lúc cảm thấy không cách nào thừa nhận lựa chọn rời đi, liền hoàn toàn không có nguy hiểm tính mạng gì đáng nói. Tộc nhân của ngươi chết trong nơi thí luyện này, chắc đều vì muốn mạnh mẽ thông qua, mới vĩnh viễn không thể đi ra. Mà ta sẽ không, ta rất quý trọng mạng của mình, nếu ta cảm thấy sự tình không thể làm, khi đó ta sẽ lập tức lựa chọn rời đi, cứ như vậy, liền không có bất kỳ nguy hiểm gì đáng nói, đã không có nguy hiểm, cho dù cho thành công hay không, cứ thử một chút tóm lại không có bất kỳ chỗ có hại nào đi?
Vân Triệt nhìn thoáng qua bên ngoài, tiếp tục nói:
- Nếu lỡ như ta thành công, ít nhất có thể tăng cường ít nhiều huyền lực trên người ta, đối phó với ác tặc bên ngoài kia, cũng có thể nhiều thêm một chút hy vọng.
Phượng Bách Xuyên nhíu thật chặt mày, thở dài một tiếng nói:
- Ngươi dù sao cũng là người trẻ tuổi, nghe được là thí luyện thần thú phượng hoàng lưu lại, không hiếu kỳ là không có khả năng. Mới vừa rồi khi ngươi nói chuyện với ta, ánh mắt ít nhất liếc về phong ấn trận kia ba lần. Ngươi đã muốn đi nếm thử thí luyện kia… Cũng được, ta liền mở cửa nơi thí luyện này ra cho ngươi. Nhưng mà trước đó, ngươi tốt nhất dưỡng tốt thương thế trên người ngươi đi, mặt khác, bên trong thí luyện, nếu cảm thấy mình không chống đỡ nổi, nhất định phải lập tức lựa chọn rời đi… Bằng không, ảo cảnh là giả, hỏa diễm lại là phượng hoàng viêm chân chính, mạnh mẽ chống cự, thật sự sẽ chết.
- Được!
Vân Triệt vui vẻ gật đầu.
Lấy y thuật của Vân Triệt, hơn nữa có toàn bộ dược liệu trong kho bảo vật cung cấp, thương tổn trên người hoàn toàn không coi vào đâu. Đến ngày hôm sau, miệng vết thương trên bả vai hắn đã hoàn toàn khép lại, hoạt động trên phạm vi lớn cũng không cảm thấy đau đớn, chính là lưu lại một vết sẹo kích cỡ chừng miệng chén. Chỉ cần hắn muốn, vết sẹo này cũng có thể biến mất hoàn toàn trong vòng nửa tháng.
Một ngày đi qua, người của dong binh đoàn Hắc Ma quả nhiên vẫn luôn canh ở bên ngoài, không ngừng làm ầm ĩ. Người của phượng hoàng di tộc cuối cùng bình ổn cảm xúc lại, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bình tĩnh, bọn họ cầm thức ăn nước uống Phượng Bách Xuyên phân phát, trong lo sợ không dám suy nghĩ đến ngày mai.
Mà lúc này, Phượng Bách Xuyên đã mang theo Vân Triệt và Lam Tuyết Nhược, đứng trước phong ấn trận nơi thí luyện.
- Vân sư đệ, ngươi nhất định muốn thử? Mặc dù là thí luyện, nhưng nói không chừng còn ẩn giấu nguy hiểm khổng lồ. Ngươi chỉ có thực lực Nhập Huyền cảnh cấp một, lỡ như… Lỡ như…
Lam Tuyết Nhược kéo cánh tay Vân Triệt, không ngừng khuyên bảo.
- Yên tâm đi, sư tỷ cũng biết ta có huyền công hệ hỏa, không dễ dàng gặp chuyện không may trong thí luyện như vậy.
Vân Triệt an ủi.
- Nhưng mà…
Lam Tuyết Nhược còn định nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt bình tĩnh như nước của Vân Triệt, biết cho dù mình khuyên nhủ như thế nào, hắn cũng sẽ không thay đổi quyết định, đành phải ngầm thở dài, nói:
- Vậy cho dù như thế nào ngươi cũng phải cẩn thận.
- Chuẩn bị xong chưa?
Phượng Bách Xuyên đứng trước phong ấn trận, hỏi.
- Làm phiền Phượng tộc trưởng mở phong ấn ra giúp ta đi.
Vân Triệt gật đầu nói.
Phượng Bách Xuyên chậm rãi vuốt cằm, lại nhắc nhở:
- Nếu đến lúc cảm thấy không cách nào thừa nhận, nhất định phải lập tức đi ra. Ngàn vạn lần đừng cậy mạnh.
Nói xong, hắn cắn rách đầu ngón tay mình, nhỏ một giọt máu lên trên phong ấn trận. Nhất thời, ánh sáng đỏ trên phong ấn trận hiện lên, sau đó trong nhanh chóng xoay tròn biến mất không thấy gì nữa, ở phía trước, xuất hiện một cửa vào màu đỏ sậm kỳ dị, trong cửa vào hoàn toàn tối đen, nhìn không ra tồn tại của bất cứ thứ gì, như một vực sâu không đáy đáng sợ.
- Từ khi tổ tiên phát hiện ra nơi thí luyện này cho tới nay, chưa bao giờ có người ngoài tộc tiến vào, ngươi là người đầu tiên hàng thật giá thật. Nơi thí luyện này, một tháng chỉ có thể mở ra một lần, hơn nữa cho dù thành công hay thất bại, cả một đời người không thể vào lần thứ hai. Nên nghĩ cho kỹ có nên đi vào hay không.
Vân Triệt gật gật đầu, cho Lam Tuyết Nhược một ánh mắt yên tâm, sau đó không chút do dự bước vào cửa nơi thí luyện.
Khoảnh khắc khi bước vào, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên xoay chuyển, sau đó cảm thấy được một trận trời đất luân chuyển, thân thể như bị gió bão cuốn lấy bay lên, hắn theo bản năng nhắm hai mắt lại. Vẫn qua một lúc lâu, cảm giác không trọng lượng này mới chậm rãi biến mất, hắn mở to mắt, nhìn qua chỉ có một mảnh tối đen.
Nơi này… Là đâu?
Vì sao chỉ có một mảnh tối đen? Không có gì cả… Thí luyện của phượng hoàng, không phải nên xuất hiện ví dụ như biển lửa, nham thạch nóng chảy gì đó à?
Ngay khi hắn sinh lòng nghi vấn, phía trước tối đen bỗng nhiên xuất hiện hai tia sáng màu vàng hẹp dài, sau đó, hai tia sáng màu vàng hẹp dài này như hai mắt híp lại chậm rãi mở ra… Không đúng! Vậy đó chính là một đôi mắt! Một đôi mắt được khảm trong không gian tối đen, một đôi mắt màu vàng kim vô cùng vĩ đại.
Đôi mắt của phượng hoàng!!
- Xin chào, nhân loại. Hoan nghênh đến nơi thí luyện. Từ ngàn năm nay, ngươi là người thí luyện đầu tiên không có huyết mạch phượng hoàng.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên trong lòng hắn, về âm sắc, rõ ràng là giọng nói nữ tử. Vân Triệt nhìn vào đôi mắt màu vàng kim này, thử hỏi:
- Ngươi chính là… Linh hồn phượng hoàng?
- Không sai Ta là một luồng linh hồn bất diệt mà phượng hoàng lưu lại đây, lại tồn tại độc lập với phượng hoàng, duy trì nơi thí luyện này, nghênh đón tất cả thí luyện giả. Linh hồn phượng hoàng, là xưng hô thích hợp nhất đối với ta.
- Tại sao phượng hoàng lại muốn lưu lại nơi thí luyện ở trong này chứ?
Vân Triệt thuận miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Vân Triệt vừa thuận miệng hỏi ra, hoàn toàn không trông cậy vào linh hồn phượng hoàng sẽ trả lời. Nhưng khiến cho hắn bất ngờ chính là, linh hồn phượng hoàng lại rất phóng khoáng cho hắn đáp án:
- Năm đó, phượng hoàng, kim ô, chu tước ba hệ thần thú đại viêm vì tranh đoạt vị trí Thần Vực viêm tổ, ác chiến ba mươi sáu hiệp, cuối cùng cả ba đều bị tổn hại, sau khi phượng hoàng bị trọng thương liền rơi xuống Thiên Huyền đại lục này, lưu lại Thiên Huyền đại lục mười ba năm thương thế khỏi hẳn. Mười ba năm này, phượng hoàng cảm nhận sâu sắc tuy rằng lực lượng của nhân loại Thiên Huyền đại lục thấp kém, nhưng tâm tính thuần lương, cho nên liền lưu lại hai nơi thí luyện ở đây, vì lưu lại một chút cơ duyên cho nhân loại trên đại lục này.
- Thì ra là thế.
- Nhưng phượng hoàng cũng từng lưu lại: Nếu nhân loại Thiên Huyền đại lục dùng phượng hoàng lực làm hại thế gian, liền cướp đoạt toàn bộ lực lượng, cũng cho trừng phạt huyết mạch! Cực kỳ bất hạnh, ngàn năm trước, liền có người một mạch lấy phượng hoàng lực phạm phải tội ác ngập trời, bị vĩnh viễn cướp đoạt phượng hoàng lực, cũng bị hạ nguyền rủa huyết mạch. Từ sau đó, lại cũng chưa từng có người thông qua thí luyện này. Ngươi là người đầu tiên trong ngàn năm nay không có huyết mạch phượng hoàng, hy vọng ngươi có thể đánh vỡ yên tĩnh ngàn năm ở đây… Như vậy, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
- Được, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Vân Triệt hít sâu một hơi, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh. Chỉ từ huyền lực của hắn đến nói, tiến vào nơi thí luyện như vậy có thể nói là không biết lượng sức, nhưng mà, cắn nuốt mầm mống hỏa của Tà thần, hắn có vạn hỏa không xâm thân, dựa vào máy gian lận nghịch thiên này, đối mặt với thí luyện đến từ thần thú thuộc viêm, hắn không phải hoàn toàn không nắm chắc.
- Tốt lắm, thí luyện tổng cộng có ba cửa, chia ra là: Cửa thứ nhất: Luyện ngục viêm ma; Cửa thứ hai: Mũi tên phượng hoàng; Cửa thứ ba: Đọa lạc tâm viêm. Nếu ở trong thí luyện muốn buông tay, cứ hô lên bất cứ lúc nào, ta sẽ lập tức cho ngươi rời khỏi nơi thí luyện, mạnh mẽ thí luyện, sẽ có khả năng tử vong… Chúc ngươi thành công.
Giọng linh hồn phượng hoàng vừa dứt, ánh mắt màu vàng kim cực lớn trong thế giới tối đen kia chậm rãi biến mất.
Mà trước mắt Vân Triệt lại một lần nữa trời đất luân chuyển, giây lát, bóng đen hoàn toàn biến mất, thế giới chung quanh hắn, rõ ràng đã biến thành một mảnh màu đỏ rực.
Cảnh tượng trước mắt, khiến cho hắn ngây dại ra thật lâu.
Mặt đất dưới chân, hiện ra màu đỏ đậm. Cũng như trải ở đó, như sắt thép bị cháy đỏ bừng nhìn thấy mà ghê người. Mặt đất lồi lõm không bằng phẳng, đá lộn xộn lởm chởm, núi cao núi thấp nối tiếp liên tục, ngay cả thân núi cũng màu đỏ đậm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra hỏa diễm đến tận trời. Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời cũng hoàn toàn là màu đỏ rực.
Trên mặt đất đỏ rực, chung quanh phân bố nhiều ngọn lửa, ngọn lửa chỉ cao mấy tấc, có cái thậm chí còn bùng lên cao hơn mười thước, hai bên trái phải, một dòng nham thạch nóng chảy đỏ rực giống như nước sôi bùng lên bốc lên… Miêu tả dung nham luyện ngục vô cùng khủng bố.
Không hề nghi ngờ, đây chính là nơi gió cũng nóng rực, nhiệt độ không khí cao đến mức dọa người. Cũng khó trách Phượng Bách Xuyên duy trì ở cửa đầu tiên chỉ có mấy hơi thở liền tuyên cáo bại lui. Nhưng mà độ nóng nơi này, một huyền giả Chân Huyền cảnh dùng hết toàn bộ huyền lực cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, chứ đừng nói tới là huyền giả chỉ có Sơ Huyền cảnh.
Nhưng độ nóng nơi này đối với Vân Triệt mà nói lại chỉ có hai chữ:
Thoải mái!
Thoải mái giống như lười biếng ngâm mình trong nước ấm.