.
._55__1" class="block_" lang="en">Trang 55# 1
Chương 109: “Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển” (4)
Vân Triệt có một cảm giác đi vào nơi luyện ngục. Bên tai vang lên tiếng nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, đó là tiếng rít gào dữ tợn của luyện ngục ma.
Luyện ngục ma?
Lúc trước linh hồn phượng hoàng đã nói, cửa thứ nhất chính là Luyện ngục viêm ma, nhưng trong tầm mắt, chỉ có núi lửa và nham thạch nóng chảy, không hề có một chút dấu hiệu tồn tại của sinh linh.
Vân Triệt chậm rãi bước về phía trước, dưới tình huống trong hoàn cảnh hỏa diễm luyện ngục này, Vân Triệt vô cùng rõ ràng cảm giác được bản thân không sợ hỏa diễm là một năng lực kinh người cỡ nào, hoàn cảnh mà người khác lấy huyền lực đau khổ chống đỡ, hắn không hề cảm thấy không tốt. Không sợ cực nóng, không sợ đốt cháy, nói là lực nghịch thiên một chút cũng không quá phận.
Ngay khi hắn đi đến bước thứ mười, bước chân bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chuyển về phía một đầm lớn nham thạch nóng chảy phía bên trái. Nước nham thạch nóng chảy đỏ bừng phóng thích ra độ nóng kinh người, đang kịch liệt cuộn trào, hơn nữa bốc lên càng ngày càng cao, càng lúc càng kịch liệt… Bỗng nhiên, một tiếng vang thật lớn, một mảng lớn nước nham thạch nóng chảy bị mãnh liệt mở ra, bò ra đầy trời, là một thân thể vĩ đại hỏa diễm đầy người từ trong nham thạch bay lên cao cao, ở trong nổ vang ầm ầm rơi xuống trước người Vân Triệt.
Đây là một ngọn lửa hình người cực lớn toàn thân thiêu đốt, cao chừng mười trượng, tất cả bộ phận toàn thân đều thiêu đốt lên ngọn lửa màu đỏ thẫm, hai ánh mắt dữ tợn ngang đầu, ở trên đỉnh đầu, là hai sừng ngọn lửa dài hơn chừng ba thước, vị trí ở giữa hai sừng, còn mơ hồ có một ấn ký màu vàng.
Bước chân của Vân Triệt nhanh chóng rút lui, ngẩng đầu nhìn ngọn lửa hình người to lớn quá đáng này…. Đây là luyện ngục viêm ma theo lời của linh hồn phượng hoàng?
- Mạt Lỵ? Thứ này có cấp bậc gì?
Vân Triệt cấp tốc hỏi.
- Là Chân Huyền viêm thú cao cấp. Nhưng dưới tình huống trong hoàn cảnh hỏa diễm này, chẳng những huyền lực và sức sống có thể hồi phục cực nhanh, uy lực hỏa diễm phóng ra, cũng đủ để có thể so sánh với Linh Huyền cảnh!
Trong giọng nói của Mạt Lỵ mang cảnh cáo thật sâu.
Lấy Nhập Huyền cảnh thấp nhất đối chiến với Chân Huyền cảnh cao cấp có thể so sánh với Linh Huyền cảnh, vốn không hề có phần thắng, nhưng nếu như là một viêm thú thuần túy, vậy không nhất định!
Luyện ngục viêm ma hét lên điên cuồng, hai mắt hỏa diễm tập trung vào vị trí của Vân Triệt, chỗ dưới ánh mắt mở ra một cái miệng cực lớn, mười mấy cầu lửa cỡ lớn từ trong miệng hỗn loạn bay ra, gào thét bay về phía hắn.
Vân Triệt đứng tại chỗ không nhúc nhích, mặc kệ cho cầu lửa rơi vào trên người mình.
Phụt, phụt, phụt, phụt…
Cầu lửa lần lượt nổ tung ngoài thân thể Vân Triệt, lực lượng hỏa diễm cuồng bạo điên cuồng phóng thích, nhưng sau khi xâm nhập vào trong thân thể Vân Triệt, lại giống như đá ném vào biển rộng, không hề có chút tiếng động nào, không tạo thành một chút tổn thương nào cho Vân Triệt. Trong ngọn lửa bùng lên, Vân Triệt ngược lại xông về phía viêm ma, trong nháy mắt liền tiến tới phía trước nó… Chính là, đối mặt với thân thể luyện ngục viêm ma cao mười trượng, thân thể hắn có vẻ quá mức nhỏ bé, chỉ có thể gần như đi tới dưới chân của nó, quát khẽ một tiếng, “Tà phách” mở ra, một kích ngưng tụ huyền lực hung hăng nện lên bắp chân của nó.
Keng!!
Một kích trầm trọng này, giống như đánh vào một cái chuông đồng đen cổ nặng nề, phản chấn đến xương cổ tay Vân Triệt đau nhức. Mà luyện ngục viêm ma bị đánh trúng cẳng chân lại run cũng không hề run rẩy, chỉ có điều hỏa diễm nơi bộ phận đó xuất hiện vụt tắt trong ngắn ngủi, sau đó trong nháy mắt lại chui ra.
Thân thể quá cứng… Vân Triệt âm thầm hít khí lạnh. Luyện ngục viêm ma này dù sao cũng chỉ là Chân Huyền thú cấp cao, cho dù mở Tà phách ra, toàn lực công kích của mình cũng vốn khó có thể thương tổn tới nó. Tiếp tục như vậy, hỏa diễm luyện ngục viêm ma quả thật đúng là không có hiệu quả với hắn, nhưng công kích của hắn, cũng giống vậy vốn không gây tổn thương đến luyện ngục viêm ma này.
Nếu bàn tay không thể gây thương tổn, như vậy…
Vân Triệt vừa sờ lên tay trái, thanh kiếm hổ phách Địa Huyền khí độc nhất vô nhị ở Tân Nguyệt thành, chí bảo lấy ra từ phân tông Tiêu tông kia được Vân Triệt lấy ra, rót huyền lực vào, hung hăng chém về phía luyện ngục viêm ma.
Địa huyền khí là khái niệm gì, Vân Triệt không phải biết rất rõ ràng. Cao hơn Địa Huyền khí một bậc chính là Thiên Huyền khí, mà ở toàn bộ Thương Phong đế quốc, toàn bộ cấp Thiên Huyền khí cộng lại cũng không cao hơn mười món. Địa Huyền khí thấp hơn một tầng gần với Thiên Huyền khí có bao nhiêu trân quý và ít ỏi, có thể nghĩ. Có một vũ khí cấp Địa Huyền khí trong tay, cho dù không rót vào huyền lực gì, cho dù cầm trong tay một phàm nhân, cũng có thể trực tiếp cắt ra huyền lực phòng ngự của một huyền giả Linh Huyền cảnh.
Xoẹt ~~~~
Khoảnh khắc khi kiếm hổ phách chém lên thân thể luyện ngục viêm ma, tiếng hổ gầm mơ hồ truyền đến bên tai Vân Triệt, hỏa diễm trên vị trí bị đánh trúng của luyện ngục viêm ma lập tức tắt một mảng lớn, lộ ra thân thể tối đen, một mảng lớn da thịt bị kiếm hổ phách cắt thẳng xuống, xen lẫn với hỏa diễm bay ra ngoài xa xa.
- Ngao grào!!!
Luyện ngục viêm ma ăn đau nóng nảy lên, một cước đạp về phía Vân Triệt, đồng thời mưa lửa đầy trời từ hai móng múa may của nó rơi dày đặc xuống, bao trùm toàn bộ chung quanh khu vực hơn mười trượng. Công kích hỏa diễm diện tích lớn này, vốn không phải một Chân Huyền thú có khả năng phát ra, nhưng hoàn cảnh nơi này, khiến lực hỏa diễm của luyện ngục viêm ma tăng cường đủ thêm mấy lần.
Vân Triệt hoàn toàn không thấy mưa lửa đầy trời, nhưng một bước nặng nề của luyện ngục viêm ma lại khiến Vân Triệt không hề dễ dàng thừa nhận, bị đánh bay thẳng ra ngoài, dừng ở ngoài mười trượng, nhưng mà, động tác chậm chạp của luyện ngục viêm ma, lại hoàn toàn lộ ra trước mắt Vân Triệt. Hắn không chờ thân thể đứng vững, đón mưa lửa như sao rơi vọt về, đẩy tốc độ lên tới cực hạn, lấy Tinh thần toái ảnh không ngừng huyễn thân, chân ảnh và hư ảnh giao thoa hỗn loạn dưới chân luyện ngục viêm ma, kiếm hổ phách hết kiếm này đến kiếm khác cắt ở trên bắp chân của nó.
Luyện ngục viêm ma liên tục ăn đau càng thêm nóng nảy, hỏa diễm điên cuồng phóng thích, hỏa diễm liên tục biến khu vực lớn chung quanh thành biển lửa, mỗi một bước của Vân Triệt, đều dẫm trên ngọn lửa cao hơn một thước, cũng không hề nghi ngờ như dẫm trên đất bằng, cọng tóc không tổn thương. Mà thân thể vĩ đại của luyện ngục viêm ma, hành động thân thể chậm chạp, công kích tứ chi của nó, từng lượt bị Vân Triệt thoải mái tránh thoát, mà mỗi một lần Vân Triệt huyễn thân, đều sẽ hung hăng một kiếm cắt trên bắp chân luyện ngục viêm ma, cắt đứt từng mảng lớn da thịt của nó.
Xoẹt!!
Lại một kiếm hung hăng, đâm thật sâu vào trong bàn chân của luyện ngục viêm ma. Luyện ngục viêm ma phát ra một tiếng gầm giận dữ rung trời, quyền phải của nó đột nhiên bốc lên ngọn lửa, sau đó đột nhiên đánh lên mặt đất.
Hơi thở nguy hiểm từ trên không trung truyền đến, ánh mắt Vân Triệt liếc về trước, sau đó không chút nghĩ ngợi, một Tinh thần toái ảnh nhanh chóng lùi lại mười mấy thân…
Ầm!!
Trọng quyền hỏa diễm của luyện ngục viêm ma đánh xuống, bùng lên hỏa diễm vĩ đại nổ mạnh, thanh thế kia, hoàn toàn không kém gì chấn thiên lôi nổ tung. Tuy rằng Vân Triệt tránh đi, nhưng vẫn như trước bị dư âm đánh sâu vào, ở trong ngạt thở liền lui lại mấy bước, một cước dẫm vào trong nham thạch nóng chảy phía sau.
Bên bờ đầm nham thạch nóng chảy rất nông, không tới cẳng chân Vân Triệt. Hắn không xông lên, mà mang theo kiếm hổ phách đứng trong nham thạch nóng chảy nhíu mày, bởi vì hắn chợt phát hiện, ba mươi kiếm hắn chém lên trên người luyện ngục viêm ma, tạo thành hơn ba mươi chỗ bị thương, hiện giờ toàn bộ đã biến mất.
- Bản công chúa đã nói với ngươi, nó ở dưới hoàn cảnh hỏa diễm có năng lực khôi phục rất mạnh. Chẳng những lực hỏa diễm vĩnh viễn không khô kiệt, hơn nữa bị thương thông thường sẽ khỏi hẳn trong thời gian ngắn, chút tổn thương ngươi tạo thành cho nó, nó khôi phục lên nhiều nhất chỉ cần thời gian năm sáu lần hô hấp. Cho dù ngươi đánh tiếp một trăm năm như vậy, cũng vốn không có khả năng tạo thành thương tổn mang tính thực chất gì đối với nó.
Giọng Mạt Lỵ lạnh lẽo nói, sau khi nói xong, nàng dừng lại hồi lâu, đột nhiên nói:
- Có! Công kích ấn ký màu vàng trên đỉnh đầu nó, đó là chỗ nhược điểm của nó!
- Ấn ký màu vàng
Vân Triệt ngẩng đầu lên, liếc mắt liền nhìn thấy màu vàng chói mắt giữa hai sừng của nó.
- Khí tức huyền khí ở bộ phận đó mỏng manh nhất, chắc là nhược điểm của nó, thử công kích chỗ đó.
Vân Triệt ngửa đầu, vẫn đứng ở đó hồi lâu không nhúc nhích. Bởi vì luyện ngục viêm ma này cao chừng mười trượng, lấy huyền lực trước mắt của bản thân, còn ở dưới trạng thái Tà phách, cao nhất chỉ có thể nhảy lên độ cao bảy tám trượng, vốn không thể đụng chạm đến bộ phận trên trán nó.
- Xem ra, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần!
Vân Triệt cắn răng một cái, chậm rãi đi tới phía trước luyện ngục viêm ma, ở trong ngọn lửa tiếp tục lượn quanh nó một lúc lâu, trên đỉnh đầu, một cảm giác nguy hiểm lại một lần nữa đánh úp lại. Luyện ngục viêm ma đã nâng quyền phải cháy bùng ngọn lửa lên, nặng nề đánh về vị trí của Vân Triệt.
Mà Vân Triệt đang đợi, chính là giờ khắc này. Hắn một cái Tinh thần toái ảnh, nháy mắt nhanh chóng lùi lại một khoảng cách ước chừng mười thân, tránh khỏi điểm trung tâm công kích của trọng quyền hỏa diễm của luyện ngục viêm ma, sau đó trước một giây khi trọng quyền của nó đánh xuống liền hít mạnh một hơi, toàn lực nhảy lên, nhảy thẳng lên cao bảy trượng.
Ầm!!
Phía dưới nổ vang một trận, cho dù thân ở trên không trung, vẫn có thể cảm thấy ở dưới chân truyền đến sóng khí kinh người. Mà theo trọng quyền của luyện ngục viêm ma đánh xuống, thân thể của nó cũng khom xuống, chỗ trên trán hạ xuống độ cao chừng sáu trượng… Ở phía dưới sườn Vân Triệt.
Ở trong không trung, trừ phi đạt tới Thiên Huyền cảnh, có thể lấy huyền lực ngự không, bằng không trong không trung không cách nào mượn lực, đừng nói di chuyển trong không trung, ngay cả mục tiêu rơi xuống cũng khó khống chế. Nhưng một điểm này lại hoàn toàn không hề được lập trên người Vân Triệt, thân thể của hắn thoáng một cái, Tinh thần toái ảnh phát động, trong nháy mắt trong không trung lướt ngang hai trượng, chuẩn xác di chuyển đến ngay phía trên đầu luyện ngục viêm ma, thân thể hạ xuống, kiếm hổ phách, cũng được hai tay hắn cầm thật chặt…
- Vẫn… Nguyệt… Trầm… Tinh… A!!
Trên thân kiếm hổ phách đột nhiên phóng xuất ra lực lượng sáng rọi mãnh liệt, một tiếng hổ gầm vô cùng rõ nét vang lên cao vút trong thế giới dung nham luyện ngục, vang vọng khắp nơi, trong tiếng hổ gầm và tiếng quát lớn của Vân Triệt, kiếm hổ phách mang theo Vẫn nguyệt trầm tinh chuẩn xác đâm lên vị trí màu vàng sáng trên trán luyện ngục viêm ma, sau đó như cắt đậu hũ đâm vào… Thân kiếm dài ba thước ba tấc hoàn toàn đâm vào bên trong đó, tiếp theo, ngay cả chuôi kiếm cũng dưới uy thế cuồng bạo đến cực điểm hung hăng đâm vào.
Vân Triệt rơi xuống mặt đất, nhanh chóng đóng huyền quan Tà phách, há to miệng thở gấp hổn hển. Mà thân thể luyện ngục viêm ma lại khựng ở đó, giây lát, bỗng nhiên phát ra một tiếng thét vô cùng thống khổ tuyệt vọng, thân thể vĩ đại chậm rãi ngã xuống phía trước, trong ầm ầm nổ vang nặng nề bổ nhào ngã trên mặt đất.
Ngọn lửa trên người nhanh chóng tắt đi, cuối cùng chỉ còn lại mấy ngọn lửa nhỏ bé, lộ ra chân thân màu đen vĩ đại. Sau đó, ngay cả thân thể cũng bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cho đến khi như sương hóa hoàn toàn biến mất ở đó. Trên mặt đất đỏ rực, chỉ để lại kiếm hổ phách một kích giết chết nó.
- Thành… Thành công!
Vân Triệt nhặt kiếm hổ phách lên, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Mà đúng lúc này, cảnh tượng trước mắt hắn bỗng nhiên xảy ra vặn vẹo, sau đó xoay tròn trong vặn vẹo, mơ hồ, khi tất cả hình ảnh cuối cùng dừng lại, mặt đất đỏ rực, núi lửa, nham thạch nóng chảy… Toàn bộ không trông thấy nữa. Thay vào đó, là một cánh đồng hoang vu vô biên vô tận, bằng phẳng đến nhìn không thấy gò đất.
- Cửa thí luyện thứ hai: Mũi tên phượng hoàng.