Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 109 - Chương 110: “Phượng Hoàng Tụng Thế Điển – Tàn Quyển” (5)

. ._55__2" class="block_" lang="en">Trang 55# 2

 

 

 

Chương 110: “Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển” (5)



Phượng hoàng thí luyện thật sự đáng sợ, cửa thứ nhất này, nếu như không phải Vân Triệt vạn hỏa bất xâm, không biết đã sớm chết dưới hỏa diễm của luyện ngục viêm ma bao nhiêu lần. Mà cửa thứ hai, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định còn đáng sợ hơn thí luyện ở cửa đầu tiên.

Cánh đồng hoang vu vô biên, không có một ngọn cỏ, gió vẫn nóng rực như trước, lại mang theo vẻ tiêu điều và tịch liêu làm cho lòng người nặng nề. Đúng lúc này, trên không đột nhiên truyền đến tiếng phượng hót lảnh lót tới cực điểm, sau đó, vốn là bầu trời bao la âm u bỗng nhiên biến thành đỏ rực toàn bộ, giống như bị lửa trời nung đỏ.

Vân Triệt ngẩng đầu, thình lình phát hiện trên bầu trời bao la màu đỏ rực là vô số màu đỏ lấm tấm, tiếp theo đó, tiếng phượng hót lại một lần nữa vang lên, một vài màu đỏ lấm tấm trên bầu trời giống như sao băng bỗng nhiên bay rơi xuống vị trí hắn đứng, ở trong mắt của hắn càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, cuối cùng, lộ rõ ra trong tầm mắt của Vân Triệt là hình ảnh một con chim phượng hoàng.

Kia đúng là một con phượng hoàng cỡ nhỏ toàn thân là lửa đỏ, chiều dài sáu thước. Tốc độ bay xuống của nó cực nhanh, giống như một mũi tên nhọn bay vụt tới.

Phụt!!

Phượng hoàng hỏa diễm hung hăng đụng vào trên người Vân Triệt, nháy mắt nổ tung, nổ lên ngọn lửa vĩ đại và mưa lửa đầy trời. Nếu như là người khác, thí luyện cửa thứ hai này đã thất bại, bởi vì phượng hoàng viêm đáng sợ này, đủ để trực tiếp đốt thành trọng thương một cường giả Linh Huyền cảnh, nhưng hỏa diễm này không hề có lực sát thương đối với Vân Triệt, chính là lực đánh vào và lực phá cường đại kia khiến Vân Triệt đụng ngã lăn trên mặt đất, khí huyết toàn thân bốc lên.

Chiêm chiếp ~~~

Tiếng phượng hót lại một lần nữa vang lên từ trên không trung, lại một bóng phượng hoàng như hỏa diễm bắn xuống nhanh như mũi tên, lần này, Vân Triệt không dám đón đỡ, nhanh chóng tránh ra, bóng phượng hoàng đánh sâu vào trên mặt đất, ánh lửa nổ tung, đánh mặt đất rách ra thành một khe rãnh thật dài. Gót chân Vân Triệt còn chưa đứng vững, đỉnh đầu lại vang lên một tiếng phượng hót, còn lần này, lại là tiếng phượng hót liên tiếp, liên tục ba bóng phượng hoàng theo ba phương hướng bay xuống, bắn thẳng về phía Vân Triệt.

Vân Triệt cuộn người, tránh thoát bóng phượng hoàng đầu tiên, sau đó toàn lực nhảy lên về phía sau, tránh thoát bóng thứ hai.

- Tinh thần toái ảnh!

Thân thể Vân Triệt giữa không trung chợt lóe chếch xuống, mạo hiểm né được bóng phượng hoàng thứ ba.

Ầm ầm ầm!!

Ba bóng phượng hoàng trước sau nổ tung, cuốn lấy hỏa diễm cao hơn mười thước. Nhưng tiếng phượng hót càng rõ ràng hơn tiếp theo truyền đến, Vân Triệt vừa ngửa đầu, nhìn thấy một lần này, chính là bảy bóng phượng hoàng đồng thời bay rơi về phía hắn…

Má nó! Không chơi như vậy! Vân Triệt cau mày lại, trong lòng thầm mắng một trận.

… … … … …

Sau khi Vân Triệt bước vào cửa vào thí luyện, trận pháp phong ấn nơi đó lại một lần nữa xuất hiện. Nhưng Lam Tuyết Nhược lại không rời đi, mà luôn đứng ở đó, nàng từng nghe Phượng Bách Xuyên nói tới đáng sợ trong thí luyện đó, dựa theo lời Phượng Bách Xuyên, lấy thực lực của Vân Triệt, cho dù có huyền công hệ hỏa trong người, cũng cơ bản không có khả năng lưu lại ở bên trong vượt qua thời gian mười hơi thở.

Nhưng mười hơi thở đi qua, hai mươi hơi thở đi qua, ba mươi hơi thở đi qua… Nửa khắc đồng hồ trôi qua… Vân Triệt vẫn như trước không đi ra.

Lam Tuyết Nhược đã không cách nào bình tĩnh, biểu cảm trên mặt càng lúc càng sốt ruột, vẫn mãi đợi đến sau một phút đồng hồ, nàng lại không cách nào giữ vững tỉnh táo, gấp giọng nói với Phượng Bách Xuyên:

- Phượng tộc trưởng, sao hắn còn chưa đi ra? Không phải ngươi nói, nhiều nhất mười hơi thở sẽ đi ra sao?

Trong lòng Phượng Bách Xuyên đã sớm không yên, nghe xong lời Lam Tuyết Nhược nói, hắn chỉ có thể an ủi:

- Có thể, mỗi người sau khi tiến vào trải qua thí luyện cũng không phải hoàn toàn giống nhau. Cho nên về thời gian không dễ nói như vậy… Yên tâm đi, Vân tiểu huynh đệ fko phải kiểu người không biết đúng mực, nếu đến mức độ không thể thừa nhận, hắn sẽ lập tức đi ra.

Lam Tuyết Nhược không nói nữa, áp chế sợ hãi trong lòng tiếp tục chờ đợi.

… … … …

Chiêm chiếp ~~

Chiêm chiếp ~~

Chiêm chiếp ~~

Chiêm chiếp ~~~~~~~

Vô số tiếng phượng hót hỗn loạn chồng chéo lên nhau, bén nhọn đến gần như muốn xé rách bầu trời. Từ một lần một con ban đầu, đến ba con một lần, bảy con một đợt, mười lăm con một đợt… Cho tới bây giờ, đã là đầy trời phượng hót, đầy trời bóng phượng hoàng, che lấp mặt trời, giống như sao băng xối xả vô cùng kinh khủng.

Vân Triệt lấy Tinh thần toái ảnh nhanh chóng di chuyển trong sao băng xối xả này, xuyên qua, Tinh thần toái ảnh của hắn trước mắt chỉ ở cảnh giới bậc nhất, nhưng huyền kỹ thân pháp đến từ Mạt Lỵ này cho dù là cảnh giới thấp nhất, vẫn có uy lực kinh người như trước, khiến cho hắn như ảo ảnh tung hoành xuyên qua trong trận giống như mũi tên phượng hoàng, lưu lại mảng lớn hư ảnh không kịp tiêu tán.

Nhưng bóng phượng hoàng này càng về sau thật sự quá dày đặc, hắn vốn không có khả năng tránh thoát toàn bộ, sau mười mấy đợt, hắn đã bị đánh trúng bảy tám lần, lực đánh vào so sánh với lực hỏa diễm mang theo của bóng phượng hoàng này, uy lực vốn không thể so sánh nổi, nhưng đối với Vân Triệt chỉ có Nhập Huyền cảnh vẫn là uy hiếp không nhỏ, mỗi một lần hắn bị bóng phượng hoàng va vào, huyền lực hộ thân trên người sẽ yếu bớt vài phần, hơn nữa phát động Tinh thần toái ảnh quá mức thường xuyên, tiêu hao cũng vĩ đại tương đương.

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Một bóng phượng hoàng nổ tung bên cạnh hắn, mặt đất vốn san bằng đã gồ ghề, vết nứt trải rộng, vốn không tìm thấy một chỗ còn hoàn hảo.

Vẫn là câu nói kia, nếu như không phải hắn không sợ hỏa diễm, đã sớm chết mấy trăm lần.

Mầm mống hỏa của Tà thần, không thể nghi ngờ mở ra một cái máy gian lận cực lớn trong phượng hoàng thí luyện ở nơi này.

Ầm!!!!

Một đợt cuối cùng, chừng trên trăm bóng chim phượng hoàng từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm phóng thích ra trên người chúng nó chiếu rọi bầu trời hoàn toàn thành màu đỏ, trong nháy mắt khi hạ xuống, hỏa diễm trên mặt đất mênh mông ngút trời, bên trong mặt đất lật lên đất khô cằn bị đốt thành tối đen, Vân Triệt đồng thời bị bảy bóng chim phượng hoàng đánh trúng, huyền lực hộ thân toàn thân trong nháy mắt bị đánh tan hoàn toàn, nhưng cũng may, lực đánh vào tới cùng đã dừng lại, trừ bỏ lồng ngực hắn cuồn cuộn một trận, thật sự không nhận đến tổn thương gì.

- Phù… Cuối cùng kết thúc sao?

Đứng trong ngọn lửa kéo dài bất diệt, Vân Triệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thở phào nhẹ nhõm thật dài. Tiếng phượng hót đã hoàn toàn ngừng lại, trên bầu trời cuối cùng không tồn tại bóng phượng hoàng. Lúc này hắn bắt đầu bội phục tổ tiên theo lời Phượng Bách Xuyên, lấy thân thể phàm nhân, thực lực Linh Huyền cảnh, thế mà lại thông qua viêm trận phượng hoàng cực kỳ khủng bố vừa rồi, kia tất nhiên là thiên tài siêu cấp kinh diễm vô song.

Hỏa diễm chung quanh chậm rãi dập tắt, cửa thí luyện thứ hai cuối cùng đến đây là kết thúc. Vân triệt thay vì nói là thông qua, chẳng bằng nói lấy thể chất đặc thù của bản thân cứng rắn chống chọi. Lúc này, cảnh sắc trước mặt hắn bắt đầu vặn vẹo, sau đó trở nên càng ngày càng âm u, Vân Triệt đang chuẩn bị xem xét cảnh tượng cửa thí luyện thứ ba, lại phát hiện trước mắt đã hoàn toàn tối đen.

Sau đó, trong thế giới tối đen, mở ra một đôi mắt màu vàng kim. Giọng nói của linh hồn phượng hoàng vang lên trong lòng hắn.

- Khiến cho ta ngoài ý muốn, ngươi thế mà lại có thể chất đặc thù không sợ hỏa diễm. Nếu như ta đoán không sai, trong cơ thể ngươi, đó là hơi thở thuộc về Tà thần thượng cổ.

- Không sai.

Vân Triệt gật gật đầu. Sâu trong lòng hắn không hề có cảm giác kinh ngạc với việc linh hồn phượng hoàng có thể nhận ra hơi thở của Tà thần. Dù sao, phượng hoàng và Tà thần, đều thuộc nhất tộc thượng cổ.

- Tà thần không phải tổ nguyên tố, nhưng sở hữu khắc tinh với nguyên tố. Năng lực thân hòa với nguyên tố của Tà thần, thế gian không người có thể so sánh được. Nếu như ngươi có được truyền thừa hoàn chỉnh lực lượng của Tà thần, như vậy không chỉ hỏa, thủy, phong, lôi, thổ, lĩnh vực, thứ nguyên, tinh thần… Đều khiến cho ngươi khắc chế, vĩnh viễn không thể thương tổn tới ngươi.

Vân Triệt: “…”

- Ngươi có thể thông qua hai cửa thí luyện trước, cũng không phải ngươi có đủ thực lực, mà là do thể chất của ngươi. Đây mặc dù là gian lận, nhưng thông qua chính là thông qua, ta không có quyền phủ quyết. Nhưng mà, cửa thí luyện thứ ba: Đọa lạc tâm viêm, cũng là thí luyện tâm, không liên quan đến hỏa diễm, ưu thế về thể chất của ngươi không còn sót lại chút gì. Mà cửa thí luyện thứ ba, cũng là thí luyện khó thông qua nhất. Vô số năm trước, thông qua hai cửa thí luyện trước, cũng chỉ có tổng cộng ba trăm hai mươi chín người, mà thông qua cửa thí luyện thứ ba… Cũng chỉ có bảy người.

- Bảy?

Vân Triệt lập tức kinh ngạc.

Mặc dù hắn dưới tình trạng gian lận coi như thoải mái thông qua hai cửa thí luyện đầu tiên, nhưng đồng thời mắt thấy rõ ràng độ đáng sợ của hai cửa thí luyện này. Có thể lấy tu vi Linh Huyền cảnh thông qua hai cửa thí luyện này, không hề nghi ngờ đều là thiên tài tuyệt đỉnh, về phần Chân Huyền cảnh, vốn không có khả năng thông qua.

Mà thiên tài tuyệt thế dạng như vậy, trong một trăm người, bình quân mới có hai người có thể thông qua cửa thí luyện thứ ba!?

Cửa thí luyện thứ ba này, nên có bao nhiêu khủng bố?

- Chỉ có điều, ngươi cũng không cần quá mức khẩn trương, cửa thứ ba thí luyện tâm, không cần chiến đấu, mà là lựa chọn trong nội tâm của ngươi, nếu như, ngươi đủ kiên định với lực lượng theo đuổi, như vậy cho dù ngay cả huyền lực của ngươi thấp kém, cũng có khả năng có thể thoải mái thông qua. Ngược lại, nếu như ngươi không đủ chấp niệm, như vậy, trầm luân ở trong phàm trần, cũng chưa hẳn không phải là một đường lựa chọn. Dù sao lực lượng, cũng không phải toàn bộ đời người.

- Ngươi, chuẩn bị xong chưa?

Thí luyện tâm sao?

Là người của hai thế giới, đã trải qua nhiều lần bên bờ sinh tử như vậy, bản thân không sợ hãi nhất, chắc là khảo nghiệm về tâm tình đi?

Mấy chữ “Thí luyện tâm”, khiến trong lòng Vân Triệt bình tĩnh lại, cho dù đối mặt với tỷ lệ thông qua cực thấp theo lời linh hồn phượng hoàng, cũng ngược lại không khẩn trương như khi đối mặt ở cửa thí luyện thứ nhất và thứ hai. Không hề do dự, Vân Triệt gật đầu luôn:

- Bắt đầu đi.

- Như ngươi mong muốn… Chúc ngươi thành công.

Đôi mắt linh hồn phượng hoàng dần dần biến mất, thế giới hắc ám lại một lần nữa vặn vẹo, Vân Triệt cảm thấy thân thể của mình giống như đang bị gió bão cuốn lấy, bồng bềnh trong không gian vặn vẹo. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng nói nhỏ: Cho ta xem xem, rốt cuộc là thí luyện tâm như thế nào. Trên thế giới này thứ có thể chân chính đánh vỡ tâm cảnh của ta… Chắc đã sớm không còn tồn tại rồi.

Trong bóng tối, hắn cảm giác được ý thức của mình dần mơ hồ, điều này khiến cho hắn cảnh giác lập tức mở mắt, nhưng mà, đầu óc nặng nề cũng khiến cho hắn không cách nào kháng cự, tầm mắt và ý thức của hắn càng ngày càng mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn yên lặng.

Chờ khi ý thức của hắn khôi phục lại một lần nữa, cảm giác đau đớn rất nhỏ từ các bộ phận trên thân thể hắn truyền đến, thân thể, cũng suy yếu không chịu nổi, giống như trọng thương mới khỏi, mũi có mùi máu tươi nhàn nhạt… Kia là mùi máu của mình.

Sao lại thế này? Sao thân thể lại trống rỗng như vậy? Giống như vừa bị trọng thương gì đó… Hơn nữa cảm giác này, hương vị này… Sao lại quen thuộc như vậy.

Hắn chậm rãi mở mắt, trong tầm mắt dần dần rõ ràng, hắn thấy rõ chỗ mình đang ở. Đây là một phòng trúc nhỏ rất đơn giản, để mấy chiếc bàn nhỏ đơn giản, bàn nhỏ cũng từ cây trúc làm thành, phía trên bày đầy chai thuốc và băng gạc, trên một bàn nhỏ khác cũng để đủ loại đồ chữa thương, còn có một đống mảnh vải màu trắng nhuộm máu tươi.

Toàn bộ phòng nhỏ lộ ra mùi thuốc và mùi máu tươi nồng nặc, chỉ có tấm thảm mỏng manh đang đắp trên người, lộ ra hương thơm nhẹ mà ấm áp. Xuyên qua cửa sổ bằng trúc đơn sơ, hắn thấy được một ít quần áo nam tử đang treo trên dây nhỏ… Quần áo này đã đắp đầy mụn vá từng tầng, tuy rằng được giặt tẩy rất tỉ mỉ chu đáo, nhưng nhuốm máu quá nặng, sau khi phơi khô, vẫn tồn tại vết máu mơ hồ.

Trong nháy mắt khi ý thức hoàn toàn tỉnh táo, Vân Triệt giống như bị sét đánh, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, ánh mắt dại ra nhìn tất cả trước mắt, trong lòng như thuyền nhỏ trong bão táp, điên cuồng chao đảo lên…

Nơi này là… Nơi này là…


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment