Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 110 - Chương 111: “Phượng Hoàng Tụng Thế Điển – Tàn Quyển” (6)

. ._56__1" class="block_" lang="en">Trang 56# 1

 

 

 

Chương 111: “Phượng hoàng tụng thế điển – tàn quyển” (6)



Cửa trúc của căn phòng bị đẩy ra, một nữ tử nhỏ bé và yếu ớt bưng một chậu trúc đựng đầy quần áo đã giặt sạch đi đến. nàng nhìn qua hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, lại lộ ra vẻ mảnh mai đáng yêu của thiếu nữ mới mười lăm mười sáu tuổi, điềm tĩnh uyển chuyển giống như đóa phù dung sáng trong lấp lánh dưới trăng. Nàng mặc một bộ xiêm y vải thô màu xám trắng, nhưng không cách nào che giấu được vẻ đẹp lóa mắt như sao dưới bầu trời đêm và khí chất như mưa trong núi. Nhất là đôi mắt của nàng, còn trong suốt hơn thủy tinh loại tinh thuần nhất, xinh đẹp mênh mông đủ để cho tất cả thế gian đều ảm đạm thất sắc.

Thấy rõ chỗ mình ở, Vân Triệt liền dự đoán được sự xuất hiện của nàng. Nhưng khoảnh khắc khi nàng đẩy cửa vào, trái tim hắn vẫn như trước vô cùng kịch liệt nhảy lên. Ánh mắt và vẻ mặt đều khựng lại, ngơ ngác nhìn, giống như toàn bộ thế giới đều trong khoảnh khắc này biến thành tái nhợt không sắc, chỉ giữ lại duy nhất bóng dáng của nàng. Tất cả tình cảm, tất cả suy nghĩ, tất cả tín niệm của hắn, đều hoàn toàn mênh mông trong một khắc điên cuồng này… Một năm kia, nàng hương tiêu ngọc nát trong lòng hắn, hắn khóc lớn một lúc, sau đó cho rằng cuộc đời này của mình sẽ không lại rơi lệ nữa. Nhưng một khắc này, hắn cảm thấy dưới hốc mắt của hắn, nước mắt ấm áp kia không thể khống chế tùy ý tuôn trào…

Tình cảm rung động đến giống như không thuộc về mình đan vào trong lồng ngực hỗn loạn của hắn. Hắn đã quên mất bản thân mình đang ở đâu, quên mất mình còn đang trong thí luyện, tất cả tình cảm, đều vào trong một khắc này, hóa thành tiếng kêu gọi đến từ linh hồn kia, hơi mang theo giọng khóc…

- Linh nhi… Linh nhi!

Cạch!

Chậu trúc trong tay nữ tử rơi xuống đất, nhìn Vân Triệt ngồi dậy trên giường, trong mắt đẹp của nàng lộ ra kinh hỉ thật sâu, vài bước vọt tới trước giường hắn, thần sắc gấp gáp, lại khiến giọng nói của mình nỗ lực trở nên mềm nhẹ:

- Vân Triệt ca ca, chàng đã tỉnh… Trên người còn đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?

Dung nhan của nữ tử đã gần trong gang tấc, hơi thở nữ nhi thuộc về nàng liên tiếp đánh thẳng vào tâm linh của Vân Triệt. Ánh mắt của nàng tràn đầy vui sướng, sốt ruột, lo lắng, còn có u oán và mong mỏi chất chứa nơi chỗ sâu… Giống như trong trí nhớ, có vô số thứ xuất hiện giống trong mộng như đúc. Chính là, hắn còn chưa từng cảm tưởng đến, có một ngày, bản thân còn có thể được nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp này một lần nữa.

Hắn dần nhìn đến ngây ngốc, môi không ngừng run run, lại một chữ cũng không nói nên lời, ý niệm hoàn toàn sụp đổ trong một khắc này, chỉ còn lại bóng dáng ở trước mắt đã khắc thật sâu vào trong linh hồn, dù chết cũng khó có khả năng phai nhạt. Hắn liều lĩnh dang hai tay còn cuốn băng vải ra, trong tiếng hét kinh hãi “A” của Linh Nhi, ôm chặt lấy nàng, vuốt ve thật nhanh lại thật nhanh, giống như sợ hơi thả lỏng một chút, nàng sẽ rời xa mình mà đi.

- Vân Triệt ca ca…

Thân thể Linh Nhi chợt ngẩn ra thật lâu, lúc này mới đưa tay lại ôm lấy hắn, hoàn toàn rúc thân thể vào trước ngực hắn, trong miệng phát ra tiếng lầm bầm nhẹ nhàng.

- Linh Nhi… Linh Nhi… Linh Nhi…

Vân Triệt biết giờ phút này mình không chịu nổi cỡ nào, tim của hắn hoàn toàn rối loạn, trong tiếng gọi ầm ĩ theo bản năng, hắn có thể nghe được tiếng khóc rõ ràng, có thể cảm nhận được nước mắt không ngừng trượt xuống trên mặt.

Đây là cảnh tượng chỉ xuất hiện ở trong mộng sau khi mất đi vào lần thống khổ đó, tim của hắn ấm áp đến gần như muốn ngừng đập, khiến cho hắn cảm thấy cho dù hiện giờ mình lập tức chết đi, cũng đã vô cùng thỏa mãn. Nếu có thể, hắn vĩnh viễn cũng không muốn buông ra, không sợ trả giá cao lớn hơn nữa…

Những năm đó, hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, đã quen nàng như bến cảng của mình. Mỗi lần toàn thân nhuốm máu, hấp hối, hắn đều sẽ liều mạng bò đến trước phòng nhỏ mà nàng dùng hai tay của mình xây dựng lên vì bọn họ… Mỗi lần cần ấm áp, hắn đều sẽ không tự chủ được mà đến đây… Mỗi lần hắn nóng nảy, nổi điên, cũng sẽ luôn đến đây tìm kiếm bình tĩnh. Mà nàng, luôn hết lần này đến lần khác vuốt ve miệng vết thương trên thân thể hắn và tâm hồn hắn, vì hắn bắt cá trong suối; vỗ lưng của hắn, như dỗ trẻ con dỗ hắn đi vào trong giấc ngủ… Tính cảnh giác của hắn rất cao, bình thường ngủ mỗi nửa khắc đồng hồ sẽ tỉnh một lần, chỉ có ở chỗ của nàng, hắn sẽ ngủ một giấc ngủ đến giữa trưa hôm sau…

Nàng là ấm áp duy nhất của hắn khi đó.

Chính là, bị thù hận che mờ đôi mắt, coi báo thù trở thành tất cả đời người, hắn lại gần như coi tất cả trở thành một thói quen… Cho đến ngày mất đi kia, hắn mới chính thức rõ ràng được nữ hài này đã sớm càng thêm quan trọng hơn tính mạng của hắn, thù hận của hắn.

Nàng hết lần này đến lần khác rưng rưng kêu hắn đừng lại đi báo thù, đó là thỉnh cầu duy nhất của nàng đối với hắn trong trả giá không oán không hối, hắn không nghe theo… Thậm chí khi đến thời khắc cuối cùng của sinh mạng, nàng vẫn dùng giọng nói cuối cùng của mình khuyên bảo hắn đừng báo thù vì sư phụ, cũng không cần vì nàng… Không phải bởi vì giết chết nàng là người thân của nàng, mà là vì nàng khát vọng hắn đừng tiếp tục sống trong thù hận vô tận như vậy…

Mất đi rồi, thống khổ cỡ nào, hối hận cỡ nào, đều vĩnh viễn không có khả năng trở lại. Nếu có thể, hắn bằng lòng dùng tất cả của bản thân để trao đổi, cho dù là tính mạng và linh hồn của mình.

- Linh Nhi… Linh Nhi… Linh Nhi…

Hắn ôm chặt Linh Nhi trong lòng, liên tục, mỗi một tiếng kêu gọi, khát vọng ảo mộng này vĩnh viễn đừng tỉnh lại. Cảm giác hạnh phúc mất đi mà được lại này, ấm áp đến không có cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung.

- Vân Triệt ca ca…

Bên tai hắn, truyền đến giọng lẩm bẩm nhẹ nhàng của Linh Nhi, nhẹ nhàng mê ly như mộng:

- Đừng lại nghĩ tới báo thù được không? Sư phụ của chàng ở trên trời có linh thiêng, cũng nhất định không hy vọng nhìn thấy chàng như vậy… Chỉ cần chàng không đi báo thù nữa, cho dù cái gì, ta đều có thể đáp ứng chàng… Hai chúng ta có thể ở lại trong rừng trúc này, chàng cùng với ta, ta cùng với chàng, một đời một kiếp… Cả đời, ta sẽ làm thê tử ôn nhu nhất của chàng… Vĩnh viễn không rời khỏi chàng… Được không?

Hơi thở thơm của nàng, giọng điệu và lời nói của nàng, tất cả đều quen thuộc như vậy, bởi vì toàn bộ đều là mùi hương và giọng nói thuộc về nàng, càng là lời nàng từng nói với hắn rất nhiều lần… Đã từng, mỗi lần khi nàng nói với hắn lời này, hắn đều cảm thấy được trong lòng mình rung động, nhưng lập tức, lại bị thù hận gắt gao áp chế…

Sau khi mất đi, hắn từng ảo tưởng rất nhiều lần, nếu thời gian có thể nghịch chuyển, trên trời lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, tuyệt đối sẽ không.

Không hề do dự, hắn vô cùng dùng sức gật đầu, sau khi gật đầu liên tiếp năm sáu lần, dùng giọng nói khàn khàn kiên định nói:

- Được! Được! Linh Nhi, ta nghe nàng, ta đáp ứng nàng, ta không bao giờ đi báo thù nữa, về sau, nàng chính là mạng của ta, nàng ở đâu, ta liền ở đó, vĩnh viễn cùng với nàng, bảo vệ nàng, đời đời kiếp kiếp không xa rời nhau!!

Mỗi một câu nói, mỗi một con chữ, mỗi một chút tình cảm đều từ sâu trong linh hồn. Hắn hy vọng cỡ nào năm đó mình có thể nói lên những lời này với nàng.

Linh Nhi vui mừng mà khóc, hai cánh tay như bạch ngọc ôm hắn thật chặt:

- Vân Triệt ca ca, chàng nói là thật sao? Có thật không?

- Thật sự, mỗi một lời đều là thật. Nếu có một câu nói dối, để cho ta gặp trời tru đất diệt.

Vân Triệt nói từng chữ kiên định.

Nói xong lời đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt yên tĩnh mà thỏa mãn như vậy. Hắn cảm giác được sau lưng của mình, có một vật thể sắc bén mà lạnh lẽo đâm thật sâu vào sau lưng hắn, máu tươi tuôn ra, ý thức, đã ở trong trầm trọng nhanh chóng tiêu tán…

Trước mắt xuất hiện tiêu tán vặn vẹo, thế giới, lại quay về hoàn toàn hắc ám. Vân Triệt mở mắt, trước tầm mắt, là hai con mắt màu vàng kim vĩ đại kia.

- Ta thua rồi.

Vân Triệt tự giễu cười cười, lại cười cực kỳ bình thản:

- Vốn tưởng rằng, lấy tâm tình của ta, ta sẽ thoải mái thông qua cửa thí luyện thứ ba này, nhưng ta đã đánh giá bản thân ta rất cao. Ha ha, chắc khiến ngươi thất vọng đi, tâm tư theo đuổi lực lượng của ta, không kiên định như vậy.

Giọng linh hồn phượng hoàng truyền đến:

- Cảm ứng linh hồn của ngươi nói với ta, từ vừa mới bắt đầu, ngươi đã biết kia chẳng qua chỉ là một ảo cảnh, ngươi cũng rõ ràng nhìn thấy cây chủy thù ở bên cạnh giường, cũng rõ ràng cầm lấy cây chủy thủ này, đâm chết nữ hài kia, là có thể phá vỡ ảo cảnh này, từ đó thoải mái thông qua cửa thí luyện này, vì sao ngươi lại tình nguyện để bản thân trầm mê trong huyễn cảnh này, thậm chí tự cho rằng toàn bộ đều là chân thật? Chẳng lẽ ở trong lòng ngươi, lực lượng cường đại lập tức sẽ dễ như trở bàn tay, cũng không sánh được hư ảo tạm thời kia?

- Ta làm không được.

Vân Triệt chậm rãi lắc đầu:

- Trận ảo cảnh này, vốn là ký ức trân quý nhất ở sâu trong linh hồn ta. Nó cũng là hư ảo, lại là tốt đẹp chân thực nhất ấn sâu vào trong linh hồn ta. Ngươi sẽ không thể lý giải được nữ hài kia có bao nhiêu quan trọng đối với ta, càng sẽ không biết ta thiệt thòi nợ nàng bao nhiêu, cho dù kia chỉ là một ảo mộng, cho dù phải dùng mất đi lực lượng cường đại làm giá cao, ta cũng tuyệt đối không bằng lòng tổn thương nàng.

- Tuy rằng như thế, vậy vì sao ngươi rõ ràng nhận thấy được nàng vụng trộm cầm cây chủy thủ kia lên, hơn nữa đâm về phía ngươi, ngươi lại không đẩy nàng ra, thậm chí không hề trốn tránh

Giọng linh hồn phượng hoàng không hiểu hỏi.

Vân Triệt nở nụ cười, cười cực kỳ sầu não:

- Ta biết, đó là ảo cảnh do ngươi mạnh mẽ can thiệp vào ký ức của ta mà hình thành… Linh Nhi của ta, cho dù khiến cho bản thân chết đi, cũng tuyệt đối không bằng lòng tạo thành một chút tổn thương cho ta. Nhưng mà, ta bằng lòng chết ở trong tay nàng, bởi vì ta thiếu nợ nàng, đâu chỉ là một cái mạng. Có thể chết dưới tay nàng, cho dù là hư ảo, cũng ít nhiều, có thể khiến cho áy náy trong lòng ta ít đi một chút như vậy.

Linh hồn phượng hoàng trầm mặc thật lâu.

- Ta khát vọng lực lượng, nhưng trên thế giới này, đối với ta mà nói, có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn lực lượng rất xa. Ta cần lực lượng, cũng là vì có thể che chở cho thứ càng quan trọng hơn này. Xem ra, ta chung quy không có duyên phận và tư cách đạt được lực lượng đến từ phượng hoàng… Nhưng mà, tuy rằng thí luyện thất bại, ta vẫn thật thỏa mãn, bởi vì lần thí luyện này, để cho ta được gặp lại nàng một lần nữa, ôm ấp nàng, thậm chí chính miệng cho nàng lời hứa mà cho dù ta nằm mộng cũng muốn cho nàng…

Vân Triệt nở nụ cười, cười thật ấm áp, không hề có một chút không cam lòng và tiếc nuối.

- Thoạt nhìn, nữ hài tên là Linh Nhi kia thật sự rất quan trọng đối với ngươi. Trong lòng của ngươi, cũng bởi vì nàng, mà lưu lại tiếc nuối rất nặng. Nhưng mà, ngươi cũng đừng đè nén phần tiếc nuối này ở sau trong linh hồn. Ngươi lấy huyền thiên chí bảo xuyên qua luân hồi, bóp méo luật nhân quả thế gian này, dưới hiệu ứng cánh bướm, thời gian, thứ nguyên, vị diện, đều theo đó mà thay đổi, một chút tiếc nuối và thua thiệt, chưa hẳn không có cơ hội giải quyết xong và bù lại.

Câu nói “Ngươi lấy huyền thiên chí bảo xuyên qua luân hồi” khiến trong lòng Vân Triệt chấn động mạnh, hắn nhìn thẳng vào hai tròng mắt màu vàng kim vĩ đại ở trước mặt, thật lâu không nói ra lời.

Huyền thiên chí bảo… Xuyên không luân hồi… Chẳng lẽ, nó lại nhìn thấu bản thân là người của hai thế giới? Hơn nữa nguyên nhân bản thân là người của hai thế giới… Là Xuyên không luân hồi do huyền thiên chí bảo mang đến?

Huyền thiên chí bảo… Mạt Lỵ nói thiên độc châu đã dung hợp với thân thể của hắn là một trong những huyền thiên chí bảo. Nhưng năng lực tập của thiên độc châu tập trung trên độc, dược, luyện, không gian, thăm dò, năng lực xuyên không luân hồi lại ở đâu ra?

Về phần câu nói tiếp theo, hắn hoàn toàn nghe không hiểu. Hắn hỏi dò:

- Lời này của ngươi, là có ý gì?

- Ha ha…

Linh hồn phượng hoàng thần bí nở nụ cười:

- Ngươi hiểu được một nửa đã đủ, cái khác, thiên cơ bất khả lộ. Theo lực lượng của ngươi trưởng thành lên và độ cao của thế giới này không ngừng kéo lên, ngươi sẽ có một ngày hoàn toàn rõ ràng.

Vân Triệt trầm tư, sau đó gật gật đầu:

- Linh hồn phượng hoàng, mặc dù ngươi bóp méo ký ức của ta tạo thành ảo cảnh, khiến cho Linh Nhi của ta đâm chết ta làm cho ta có phần không dễ chịu, nhưng vẫn cám ơn ngươi, nhưng mà ta cuối cùng không thể thông qua trận thí luyện này, ta cũng nên rời đi vào lúc này đi.

- Không, còn chưa đến lúc ngươi rời đi. Bởi vì ngươi, đã thành công thông qua cửa thí luyện thứ ba.

- Chúc mừng ngươi, nhân loại thừa nhận lực Tà thần, ngươi là thí luyện giả trong vòng vô số năm qua, là người thứ tám tình nguyện buông tha lực lượng, cũng không tình nguyện tổn thương người yêu thương nhất trong huyễn tượng. Ngươi có tư cách đạt được ban tặng của phượng hoàng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment