.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1002" class="block_" lang="en">Trang 501# 2
Chương 1002: Cuồng ngôn
Hiển nhiên lời nói của Hỏa Như Liệt đang cưỡng ép khiến tâm lý thăng bằng khi bị chịu khuất nhục. Lúc này, trên dưới Băng Hoàng Thần Tông nộ khí lan tràn, đồng thời cũng cảm thấy âm thầm hổ thẹn cùng phiền muộn.
Bởi vì Hỏa Như Liệt chắc chắc đánh trúng chỗ đau của Ngâm Tuyết Giới.
Ngâm Tuyết Giới này vẫn có thể cường thế ở giữa Tinh Giới trong vạn năm qua cũng chỉ vì có Mộc Huyền Âm.
Nếu như không có Mộc Huyền Âm, liền sẽ từ tầng giữa Tinh Giới trực tiếp rơi xuống tầng dưới, không có bất kỳ lực lượng gì có thể chống lại Viêm Thần giới.
Con hàng này còn không im miệng... Dù Diễm Vạn Thương lấy vạn năm tu dưỡng đều hận không thể đi lên đá vào đầu Hỏa Như Liệt. Vốn Mộc Huyền Âm đã sát khí nghiêm nghị, vừa hô hào nhận thua nhận sợ, bỗng nhiên lại bắt đầu ở trước mặt nàng và toàn bộ Ngâm Tuyết Giới trào phúng nàng.
Nhưng để hắn kinh ngạc chính là, đối mặt với lời trào phúng của Hỏa Như Liệt, Mộc Huyền Âm cũng không có nổi giận, gương mặt xinh đẹp mộng ảo toát lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng khẽ nở nụ cười lạnh miệt thị:
- Hỏa Như Liệt, bổn Vương chợt phát hiện ngươi đúng là rất đáng thương, đáng thương đến mức bản Vương bỗng nhiên khinh thường ra tay giết ngươi.
Ánh mắt của Mộc Huyền Âm chậm rãi đảo từ người Hỏa Như Liệt sang người Hỏa Phá Vân, trong chớp mắt, mâu quang kia khiến thân thể Hỏa Phá Vân cứng đờ, hồi lâu cũng không dám động đậy nửa phần:
- Diễm tông chủ cùng Viêm Tông chủ mang con cháu của mình đến tham quan Ngâm Tuyết Giới ta là chuyện thường tình. Mà Hỏa Như Liệt ngươi lại mang đệ tử tới, bổn Vương còn tưởng rằng ngươi là vì góp đủ nhân số, hóa ra là vì điểm cân bằng tâm lý đáng thương này, chắc hẳn sau khi ngươi nghe thấy bổn Vương mới thu đệ tử thân truyền, cho nên mới mang theo đệ tử thân truyền của chính mình đến diễu võ dương oai.
- Đường đường Kim Ô Tông Tông chủ lại dựa vào đệ tử của chính mình đến cưỡng ép kiếm một chút tôn nghiêm cho mình, thật đáng buồn, thật làm cho bổn Vương cảm thấy rất thương hại.
Nhìn bóng lưng của Mộc Huyền Âm, Vân Triệt lại một lần nữa kinh ngạc… Ngay cả miệng đều độc như vậy.
Sư phụ mới của chính mình đối mặt với ba đại Viêm Thần Tông chủ... Quả thực giống như đang trêu đùa ba con chuột con.
Vân Triệt càng ngày càng cảm giác được áp lực cực lớn... Chính mình bái Mộc Huyền Âm làm sư phụ đến cùng là đại phúc hay là đại họa? Lúc trước đối với sư phụ Mạt Lỵ, tuy chênh lệch với Mạt Lỵ cực lớn, nhưng Mạt Lỵ cần phụ thuộc vào sinh mệnh cùng Thiên Độc châu của hắn, hai người như hình với bóng, như hòa làm một thể, xưa nay sẽ không có"cảm giác khoảng cách", mà cũng vĩnh viễn không cần lo lắng nàng sẽ giết chính mình hoặc hại chính mình.
Nhưng Mộc Huyền Âm thì khác... Lấy thực lực cùng tính tình đáng sợ của nàng muốn giết mình, nói không chừng khi tâm tình khó chịu, ngay cả chuyện đơn giản như giơ tay nhấc chân đều không cần, tùy tiện thổi khẩu khí đều có thể giết chính mình mấy lần.
Lập tức, sắc mặt của Hỏa Như Liệt đỏ lên, không biết là bởi vì thụ thương nên Nghịch Huyết dâng lên, hay là mạnh mẽ nén khí giận, nhưng hắn vẫn còn đang cuồng tiếu:
- Không sai! Có lẽ Hỏa Như Liệt ta đời này đều không đuổi kịp Mộc Huyền Âm ngươi, nhưng từ khi ngươi phế nhi tử của ta, mà ta lại không thể báo thù, thì ta ở trước mặt ngươi sớm đã không còn một chút tôn nghiêm nào! Nhưng... Nghĩ đến truyền nhân của ngươi vĩnh viễn đều khó có khả năng vượt qua truyền nhân của ta, từ thế hệ này về sau, truyền nhân của ngươi đời đời kiếp kiếp phải quỳ gối trước mặt truyền nhân của ta... Chỉ nghĩ đến điều đó thôi tâm lý của ta liền rất thoải mái, rất thoải mái! Ha ha ha ha ha...
Trên dưới Băng Hoàng Thần Tông từng người từng người đều xanh mặt, khí nộ đan xen. Nhưng khi nhìn Hỏa Phá Vân mà Hỏa Như Liệt mang tới, lại nhìn một chút Vân Triệt bình tĩnh đứng ở nơi đó, không khỏi âm thầm thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Trong vạn năm này, Mộc Huyền Âm từng có tám đệ tử thân truyền, tuy bọn họ thiên phú cực cao, nhưng cuối cùng thành tựu nổi bật, hơn phân nửa đều làm Phân Tông Tông chủ ở các địa vực của Băng Hoàng Thần Tông, tính ra vẫn kém một đoạn so với các đệ tử thân truyền của Các Tông chủ ở Viêm Thần giới.
Mặc dù Mộc Huyền Âm mạnh xé trời, nhưng nàng là dị đoan lớn nhất trong lịch sử mấy chục vạn năm của Ngâm Tuyết Giới, mà bởi vì tiếp nhận Thần Huyết truyền thừa cùng hoàn cảnh có hạn, cho nên tư chất huyền giả tầng cao nhất, tầng trung, thậm chí là tầng dưới chót của Ngâm Tuyết Giới đều kém xa huyền giả Viêm Thần, đây là sự thật người người đều biết.
Mà đệ tử thân truyền mà Mộc Huyền Âm mới thu... lại đến từ Hạ Giới, tu vi mới chỉ vào Thần Nguyên cảnh. Cũng khó trách sau khi Hỏa Như Liệt nghe được tin tức sẽ cưỡng ép mang đệ tử thân truyền của chính mình tới.
Vân Triệt thầm than một tiếng... Cái tên Hỏa Như Liệt này mắc bệnh thần kinh sao? Lão tử trêu chọc ngươi à?
Mộc Huyền Âm vẫn không giận, âm thanh ngược lại càng thêm chậm:
- Cho nên mới nói, ngươi thật sự đáng thương cũng rất đáng buồn. Hỏa Như Liệt, ngươi đào đâu ra tự tin cho rằng truyền nhân của ngươi có thể thắng được truyền nhân của bổn Vương? Ngươi không sợ một chút mặt mũi đáng thương ấy của ngươi đều bị Bổn Vương dẫm nát không còn một mảnh hay sao?
Câu nói này khiến Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải lập tức im lặng, ánh mắt không hẹn mà cùng đảo qua Vân Triệt.
Hai đạo ánh mắt này làm cho Vân Triệt trong nháy mắt cảm giác như có hai mặt trời quét qua thân thể của chính mình.
Khí tức thật kinh khủng... Vân Triệt thất kinh.
Nhưng người khủng bố như thế lại gần như không thể chịu nổi một kích của Mộc Huyền Âm... Vân Triệt nhìn thấy bóng lưng của Mộc Huyền Âm, càng hãi hùng khiếp vía.
Hỏa Như Liệt lung lay thân thể từ trên mặt đất đứng lên, Hỏa Phá Vân ở bên người hắn liền vội vàng tiến lên đỡ lấy, nhưng hắn đẩy Hỏa Phá Vân ra, kiên cường đứng ở nơi đó, cười lạnh nói:
- Làm sao? Chẳng lẽ ngươi muốn nói đệ tử của bổn Vương không bằng đệ tử của ngươi?
- Hừ...
Mộc Huyền Âm khinh thường hừ lạnh một tiếng, khinh miệt nói:
- Đệ tử của Bổn Vương như thế nào tạm thời không nói, nhưng chỉ bằng tên đệ tử ngươi mới thu này ngay cả tư cách xách giày cho đệ tử mới thu của bổn Vương cũng không xứng!
Câu nói này vừa ra, không chỉ là sáu người Viêm Thần giới, mà trên dưới Băng Hoàng Thần Tông đều kinh ngạc cằm rơi đầy đất.
- Tông... Tông chủ...
Mộc Hóan đứng gần Mộc Huyền Âm nhất vươn tay ra, nhỏ giọng lên tiếng, da đầu tê dại một hồi. Tuy cái tên Hỏa Phá Vân này có huyền lực thấp nhất trong ba người trẻ tuổi mà Viêm Thần giới mang tới, nhưng cũng đã là Thần Kiếp cảnh cấp năm, khí tức sinh mệnh còn tuổi trẻ, tuyệt đối dưới 25 tuổi.
Mà người được Hỏa Như Liệt thu làm đệ tử thân truyền, còn cố ý mang đến khoe khoang, thì tất nhiên Hỏa Hệ pháp tắc tạo nghệ cực cao, hơn nữa thân nhất định mang huyết mạch Kim Ô trực hệ hoặc bàng hệ truyền thừa... Làm sao Vân Triệt mới bước vào Thần Nguyên cảnh có thể so sánh?
Hỏa Như Liệt trừng mắt, bắp thịt trên mặt bắt đầu run rẩy, sau đó điên cuồng cười to.
- Ha... Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha...
- Hắn? Xách giày cũng không xứng...
Hỏa Như Liệt đưa tay trực tiếp chỉ vào Vân Triệt, giống như nghe được câu chuyện hoang đường nhất trên đời:
- Chỉ bằng hắn? Chỉ bằng hắn? Ha ha ha ha ha ha...
Mộc Băng Vân nhíu mày, nhanh chóng truyền âm cho Mộc Huyền Âm:
- Tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy? Ngươi nói như vậy, chẳng phải là cho Hỏa Như Liệt đầu đề câu chuyện hay sao?
Nàng vừa mới truyền âm đi qua, âm thanh của Mộc Huyền Âm lập tức vang lên để cho nàng trầm mặc ở nơi đó.
- Đúng, chỉ bằng đệ tử thân truyền mà bổn Vương mới thu.
Mộc Huyền Âm chẳng những không có thu nhỏ miệng lại, mà còn trầm giọng lặp lại một lần nữa:
- Cái tên đệ tử kia của ngươi ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng!
Vân Triệt:
-...
Lời nói của Mộc Băng Vân lập tức ứng nghiệm, Hỏa Như Liệt kìm nén một bụng phẫn nộ cùng oán hận làm sao có thể không tóm chặt lấy đầu đề câu chuyện mà Mộc Huyền Âm vừa rồi thốt ra, sau đó bạo rống nói:
- Được! Được! Nói hay lắm! Ngươi đã nói xách giày cũng không xứng... Vậy ngươi có dám để hắn cùng đệ tử của ta tỷ thí một phen không?
- Hỏa Như Liệt!
Mộc Hoán cũng không còn cách nào bình tĩnh, nặng nề rống nói:
- Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên!
- Hỏa Tông chủ, phải biết chừng mực.
Diễm Vạn Thương cũng trầm giọng nói.
Hỏa Như Liệt lại bước lên trước một bước, âm thanh vang vọng khắp nơi:
- Được một tấc lại muốn tiến một thước? Là ai được một tấc lại muốn tiến một thước? Mộc Huyền Âm, ngươi dám không? Dám không? Ha ha ha ha ha!
Hắn biết rõ Mộc Huyền Âm nhất định không dám, cho nên hắn cười vô cùng thống khoái —— bởi vì đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chiếm được thế thượng phong khi đối mặt với Mộc Huyền Âm, đã thế còn là tự Mộc Huyền Âm dâng lên.
- Hỏa Tông chủ, đủ rồi.
Diễm Vạn Thương bắt lấy cánh tay của Hỏa Như Liệt, sau đó nói với Mộc Huyền Âm:
- Ngâm Tuyết Giới Vương, chúng ta không dám quấy rầy nữa, bây giờ sẽ rời đi ngay. Còn chuyện Viễn cổ Cầu Long ban ơn cho hai tông, mong rằng Ngâm Tuyết Giới Vương suy nghĩ lại, cáo từ...
- Chờ chút!
Hỏa Như Liệt hất tay của Diễm Vạn Thương ra, hai mắt phun lửa gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Huyền Âm:
- Mộc Huyền Âm! Không nghĩ tới ngươi đường đường là. Ngâm Tuyết Giới Vương, lại vì một chút mặt mũi và muốn làm nhục người khác của chính mình lại cưỡng ép nói ra những lời cuồng vọng như thế. Hắc, không ngờ Mộc Huyền Âm cũng có ngày bị Hỏa Như Liệt ta xem nhẹ như thế! Thà rằng ngươi hào phóng thừa nhận, vậy ta còn có thể ít nhiều để ngươi vào mắt.
Không chỉ hôm nay, hơn mười ngàn năm qua, ở trước mặt Mộc Huyền Âm, Hỏa Như Liệt vẫn luôn nằm trong trạng thái bị áp chế. Hôm nay, đối mặt với cơ hội vạn năm khó gặp có thể đánh vào mặt Mộc Huyền Âm, hắn há có thể buông tha.
Mắt Phượng của Mộc Huyền Âm hơi híp lại, lạnh lùng nói:
- Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ! Được, nếu ngươi đã khăng khăng như thế, vậy bản vương liền thành toàn cho ngươi.
Tuyết ảnh của Mộc Huyền Âm nhoáng một cái, nghiêng người đến:
- Triệt, ngươi liền cùng cái vị mà Hỏa Tông chủ gọi là cao đồ luận bàn một phen. Mặc dù là khách, nhưng... Không cần thủ hạ lưu tình!
Toàn bộ trên dưới Băng Hoàng đều lập tức kinh hãi, mấy vị Trưởng lão cùng lúc hướng về phía trước:
- Tông chủ...
- Im miệng!
Mộc Huyền Âm quát lạnh một tiếng, những trưởng lão vừa bước ra nửa bước kia trong nháy mắt toàn bộ rụt trở về, không dám tiếp tục nhiều lời.
- Dạ, sư tôn.
Vân Triệt cưỡng ép bình tĩnh đi ra, nhưng bước chân lại lơ mơ, da đầu run lên.
Hỏa Phá Vân mà Hỏa Như Liệt mang tới cũng sấp sỉ tuổi của hắn, nhưng khí tức huyền lực của hắn lại hoàn toàn không thua gì Mộc Hàn Dật! Nói cách khác, tu vi huyền lực của hắn chí ít cũng ở Thần Kiếp cảnh trung kỳ.
Thần Kiếp cảnh đó! Cái này mẹ nó đánh rắm đi.
Dựa vào Tinh Thần Toái Ảnh, có lẽ còn có thể miễn cưỡng lượn vòng trong một giây lát... Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn lượn vòng. Nếu không dùng Tinh Thần Toái Ảnh, thì kết quả duy nhất khi giao thủ với Hỏa Phá Vân, chính là trực tiếp một giây bị hạ.
Hỏa Như Liệt thu hết sự hoảng sợ của trên dưới Băng Hoàng Thần Tông, cùng với Vân Triệt tâm thần bất định vào mắt, hắn vẫy bàn tay một cái:
- Phá Vân, đi lên lĩnh giáo vị cao đồ mà Ngâm Tuyết Giới Vương nói ngươi ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng! Ha ha ha ha...
- Vâng, sư tôn.
Hỏa Phá Vân cung kính lên tiếng, sau đó đi lên phía trước.
Hỏa Phá Vân đứng ở xa đối mặt với Vân Triệt, nhưng hắn cảm giác được huyền lực của Vân Triệt mới ở Thần Nguyên cảnh cấp một, rõ ràng vừa mới nhập thần đạo không lâu, trong lúc nhất thời thần sắc có chút phức tạp.
Hắn mười bốn tuổi nhập thần đạo, mười bảy tuổi đột phá tới Thần Hồn cảnh... Sau đó đến năm nay hai mươi bốn tuổi, ròng rã bảy năm đều không có cùng người Thần Nguyên cảnh giao thủ qua, chứ đừng nói đến người mới vào Thần Nguyên cảnh.
Đối mặt mới Vân Triệt Thần Nguyên cảnh cấp một, tuy hắn là đệ tử thân truyền mà Ngâm Tuyết Giới Vương vừa thu nhận, nhưng hắn thật sự có một ít cảm giác không xuống tay được.