Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1010: Băng Hoàng Thần Huyết

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1010" class="block_" lang="en">Trang 505# 2

 

 

 

Chương 1010: Băng Hoàng Thần Huyết



Nếu nói trước hôm nay, Mộc Phi Tuyết được chỉ làm bạn lữ song tu của Vân Triệt, tâm lý của Mộc Hoán sẽ còn có chút khúc mắc. Nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy biểu hiện của Vân Triệt, cảm giác duy nhất lúc này của hắn chính là cuồng hỉ!

Hiện tại Vân Triệt có thân phận gì? Là đệ tử thân truyền của Tông chủ! Là nam tử có thân phận cao quý nhất trong toàn bộ thế hệ trẻ tuổi ở Ngâm Tuyết Giới. Hôm nay hắn triển lộ thiên phú càng rõ như ban ngày, chỉ riêng Hàn Băng pháp tắc, vô cùng có khả năng đã vượt qua Mộc Huyền Âm năm đó, chỉ cần sinh mệnh hoặc thiên phú không chết yểu, tương lai sẽ trở thành Giới Vương đời tiếp theo của Ngâm Tuyết Giới, đây quả thực là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nếu cháu gái Mộc Phi Tuyết của hắn có thể gả cho Vân Triệt, thì thật giống như được ban ơn vậy.

Nếu như tương lai Vân Triệt trở thành Ngâm Tuyết Giới Vương —— là Giới Vương nam tính đầu tiên trong lịch sử của Ngâm Tuyết Giới, như vậy Mộc Phi Tuyết chẳng phải sẽ trở thành Giới Vương phu nhân!

Tuy nhiên, nếu quá sớm mất đi nguyên âm, đối với tu luyện sau này của Mộc Phi Tuyết sẽ có không cách nào nghịch chuyển cản trở —— nói là bạn lữ song tu, nhưng kỳ thực nói trắng ra là chỉ có nam tính được lợi mà thôi. Nhưng, không nói đến đây là ý của Mộc Huyền Âm, chỉ riêng thân phận cùng tương lai của Vân Triệt liền không có lý do để chần chừ... Chớ đừng nói đến cự tuyệt.

- Phi Tuyết, còn không mau tranh thủ thời gian cảm ơn Tông chủ.

Mộc Hoán gấp giọng nói, trong lời nói khó nén vui mừng.

Mà những trưởng lão, cung chủ, điện chủ có hậu bối nữ tính chưa lập gia đình không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ ghen ghét —— móa! Chuyện tốt như vậy làm sao lại không đến lượt tôn nữ nhà ta?

Nhưng nghĩ tới thiên phú, huyết mạch và dung nhan của Mộc Phi Tuyết, bọn hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ ghen ghét.

Mộc Phi Tuyết bước ra, đứng ở bên cạnh Mộc Hoán quỳ xuống bái.

- Phi Tuyết, chuyện này ngươi có dị nghị gì không?

Mộc Huyền Âm uy nghiêm nói.

- Mọi thứ đều để Tông chủ làm chủ.

Mộc Phi Tuyết trả lời. Lời nói vẫn băng hàn như lúc ban đầu, không vui không buồn, không có một gợn sóng.

Từ đầu đến cuối đều không nhìn Vân Triệt một chút.

- Rất tốt, việc này cứ định như thế đi?

Mộc Huyền Âm hài lòng gật đầu:

- Hoán, chuyện này sẽ để ngươi thông báo cho cha mẹ Phi Tuyết, về phần ngày, chọn lúc lại bàn, có điều càng nhanh càng tốt.

- Vâng, từ ngày mai Hoán sẽ bắt đầu chuẩn bị.

Mộc Hoán liên tục gật đầu.

Vân Triệt giống như cọc gỗ đứng ở nơi đó, một mặt mộng bức... Mẹ nó? Mẹ nó! Tình huống gì đây? Bạn lữ song tu là cái quỷ gì? Băng Hoàng Thần Tông còn có loại khái niệm này sao? Mà chuyện... Liên quan tới ta, đã thế lại là chuyện lớn như vậy, vì sao không có ai hỏi ý kiến của ta một chút ta?

Ta cùng Mộc Phi Tuyết căn bản không quen, ngay cả lời đều chưa từng nói qua!

Vân Triệt một bộ muốn nói lại thôi, bộ dáng có chuyện không nói ra được, nhưng Mộc Huyền Âm hoàn toàn không có ý đến hỏi ý kiến của hắn. Lúc này chậm rãi đứng dậy, ánh mắt băng hàn đảo qua toàn trường:

- Lễ bái sư đã thành, chuyện nên thương định cũng đã thương định, nếu không có việc gì khác, toàn bộ đều lui ra đi.

Mộc Huyền Âm vừa dứt lời, đám người bái một hồi, liền bắt đầu nhanh chóng ngay ngắn trật tự tản ra.

Ở phía sau Băng Hoàng Thần Điện, không ít đệ tử Thần Điện đi tới bên cạnh Mộc Hàn Dật bên, giống như đang an ủi hắn... Dù sao, toàn tông đều biết chuyện Mộc Hàn Dật lưu luyến si mê Mộc Phi Tuyết, mà bọn hắn cũng vẫn luôn cho rằng hai người họ là kim đồng ngọc nữ trời đất tạo nên, ngay cả Mộc Hoán cũng chưa từng lộ ra ý phản đối.

Nhưng nàng lại được Tông chủ ban cho Vân Triệt... Hơn nữa còn làm một cái lô đỉnh để tăng huyết mạch cùng huyền lực.

Ngày xưa, hắn có quầng sáng bỏng mắt nhất trong toàn bộ Tông môn. Hôm nay, lại bởi vì Vân Triệt mà lộ ra ảm đạm không màu. Ngay cả người lúc trước căm giận bất bình vì hắn không thể trở thành đệ tử thân truyền, cũng lại không cho hắn có thể so sánh với Vân Triệt.

Ở dưới mệnh lệnh của Mộc Huyền Âm, ý nghĩ của Mộc Hàn Dật đối với Mộc Phi Tuyết liền hoàn toàn biến thành nói chuyện hoang đường viển vông.

Nếu như Vân Triệt không đến Ngâm Tuyết Giới, như vậy, Mộc Hàn Dật lại ở trong Thiên Trì thuận lý thành chương trở thành đệ tử thân truyền của Tông chủ, Mộc Phi Tuyết cũng tự nhiên vô cùng có khả năng sẽ được Tông chủ ban cho Mộc Hàn Dật như ngày hôm nay, đến lúc đó nhân sinh của hắn đã đạt được ước mơ tha thiết hoàn mỹ.

Mà sự xuất hiện của Vân Triệt đã làm tất cả hoàn toàn vỡ nát. Tất cả vốn nên thuộc về hắn, toàn bộ đều rơi xuống người Vân Triệt... Mà hắn bị biến thành vật làm nền bi ai.

Lúc này, tâm tình của Mộc Hàn Dật, không người nào có thể cảm giác được.

Có lẽ, đây là số mệnh tàn khốc. Hắn nắm lấy thiên phú bẩm sinh cực cao, thân phận tôn quý cùng khí chất bề ngoài hoàn mỹ, lại nỗ lực hơn so với người bình thường gấp mười lần... Mà hơn hai mươi năm nỗ lực của hắn lại không bằng Vân Triệt mới đến chưa tới ba tháng, ngay cả gót chân cũng đều không đứng vững.

Rất nhanh, tất cả mọi người đều tán đi, quảng trường Thánh Điện lớn như vậy chỉ còn Mộc Huyền Âm, và Vân Triệt-ngày đầu tiên trở thành đệ tử của Tông chủ.

Cùng ở một chỗ với Mộc Huyền Âm, Vân Triệt bình tĩnh đứng ở nơi đó, một bước không dám bước, một câu cũng không dám nói... Hắn đương nhiên còn chưa quên chuyện chính mình bị"sư tỷ ngực lớn" đùa giỡn.

Ai, chỉ hi vọng sẽ không"Chết" quá thảm.

Thế giới trở nên tĩnh lặng một mảnh, chỉ có tuyết bay múa trong gió lạnh. Mộc Huyền Âm đứng yên ở trong gió tuyết, thật lâu không nói một lời, tựa hồ đang suy tư cái gì. Còn Vân Triệt thỉnh thoảng vụng trộm nhìn một bên mặt của nàng, tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói chuyện... Lúc mới tới Ngâm Tuyết Giới, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày, chính mình lại sẽ ở cùng một chỗ với nhân vật khủng bố như thế.

- Không hổ là truyền thừa của thượng cổ Tà Thần, nguyên tố Sáng Thế Thần danh bất hư truyền, có thể đạt tới mức độ như vậy?

Mộc Huyền Âm bỗng nhiên lên tiếng, âm thanh hoàn toàn lạnh lùng như trước.

- Thiên phú của cái tên Hỏa Phá Vân kia khác thường so với ngoài dự liệu, có mấy lần trong nháy mắt, ngay cả ta cũng đều nghĩ mình chắc chắn sẽ bại.

Mộc Huyền Âm đã mở miệng, mang theo ý khích lệ, Vân Triệt khẽ buông lỏng một hơi, rốt cục cũng dám mở miệng nói chuyện, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng của chính mình:

- Sư tôn, đệ tử muốn hỏi... Có phải ngươi cố ý dẫn dụ Hỏa Như Liệt đưa đệ tử ra quyết phân cao thấp hay không?

-...

Ngay lúc này, Mộc Huyền Âm chậm rãi xoay người lại, một dung nhan cực đẹp giống như ngưng tụ toàn bộ băng tuyết hoa ở trong toàn bộ Ngâm Tuyết Giới để Vân Triệt trong nháy mắt nín hơi, sau đó, dung nhan uy nghiêm giống như băng hàn cực hạn khiến hắn vô thức cúi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của nàng.

- Ngươi cảm thấy, Hỏa Như Liệt là người như thế nào?

Mộc Huyền Âm hỏi lại.

Vân Triệt có chút suy nghĩ, nói:

- Đệ tử cảm thấy, Hỏa Tông chủ tựa hồ có chút táo bạo dễ giận, cái này hẳn là có liên quan đến huyết mạch Kim Ô của hắn. Mặt khác có thể nhìn ra được, hắn thật sự là người cương trực nhất ngôn cửu đỉnh.

- Táo bạo dễ giận? Hừ.

Mộc Huyền Âm lại hừ nhẹ một tiếng:

- Hỏa Như Liệt có thân phận là tông chủ Kim Ô Tông, đã thế còn là Giới Vương ở Viêm Thần giới. Nếu hắn thật sự là người lỗ mãng ngu xuẩn làm sao có thể trở thành tông chủ Kim Ô Tông?

Vân Triệt:

-...

- Cái tên Hỏa Như Liệt này nhìn như táo bạo lỗ mãng, nhưng kì thực rất tinh minh, mà lại rất khó tức giận. Nhưng, hắn có một nhược điểm rất lớn đó là khi hắn thực sự tức giận, thì tâm tình khó có thể kìm chế có thể làm ra hành động lỗ mãng, ngay cả Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải đều khó mà ngăn cản được. Người khác khiến hắn tức giận rất khó, nhưng ta muốn chọc giận hắn lại là chuyện dễ như trở bàn tay!

Vân Triệt thoáng ngẩng đầu:

- Cho nên, sư tôn cố ý chọc giận Hỏa Tông chủ?

Mộc Huyền Âm không có trả lời, lại lần nữa lạnh giọng hỏi lại:

- Ta lại hỏi ngươi, ba tông chủ của Viêm Thần giới chủ tự mình đến đây, tuy biểu hiện thành ý, nhưng cũng đang mạo hiểm, đã là mạo hiểm, vì sao còn muốn mang ba người tuổi trẻ cùng đi?

-...

Vân Triệt há hốc mồm, không có trả lời.

- Nhìn như là Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải đều mang theo hậu bối của chính mình, Hỏa Như Liệt cũng không nên một mình đến đây, cho nên hắn mang theo đệ tử thân truyền. Nhưng kì thực hoàn toàn ngược lại.

Đôi mắt đẹp của Mộc Huyền Âm giống như Thiên Trì hàn đàm chiết xạ ánh sáng băng lãnh tinh khiết nhất thế gian.

- Rõ ràng là Hỏa Như Liệt khăng khăng mang đệ tử thân truyền cùng đến, ở tình huống như thế, Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải đành phải mang hậu bối của chính mình đi tới, nếu không, ý vị khiêu khích cũng quá chói mắt rồi.

- Khiêu khích?

Vân Triệt trợn mắt nhìn.

- Bảy ngày trước chuyện ta nạp ngươi làm đệ tử thân truyền đệ, dù chưa tuyên bố ra bên ngoài, nhưng Viêm Thần giới có rất nhiều tai mắt ở Băng Hoàng giới, bọn hắn biết chuyện này là điều rất bình thường. Chuyện độc của Băng Vân đã được giải, bọn hắn cũng nhất định sớm đã biết được. Hỏa Như Liệt một mực vì chuyện ta đả thương con của hắn mà oán hận chất chứa trong lòng, sau khi biết được việc này tất sinh hận giận gấp mười lần, sau khi khi biết ta mới thu đệ tử thân truyền, hắn làm sao có thể không dẫn đệ tử thân truyền có thiên phú dị bẩm của hắn đến làm tổn thương mặt mũi của ta?

- Sư tôn giống như khá hiểu rõ con người của Hỏa Tông chủ?

Vân Triệt nói.

- Hừ, lúc hắn nhìn vào ánh mắt của ta, còn có cái tên Hỏa Phá Vân kia rõ ràng có khí tức huyết mạch khác thường, ta nhìn một chút liền biết mục đích của hắn.

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:

- Chỉ đáng tiếc, muốn chơi tâm cơ với ta, hắn còn kém xa lắm.

-...

Trong Vân Triệt khẽ run, da đầu tê dại.

Đầu tiên Hỏa Như Liệt bị Mộc Huyền Âm tuỳ tiện kích đến nổi giận, sau đó lại bị Mộc Huyền Âm một chưởng đả thương, dưới cơn nổi giận cộng thêm thụ thương, Hỏa Như Liệt mất hết lý trí, từ Kim Ô Tông chủ biến thành một tên mãng phu mất khống chế, tất cả về sau quả thực đều có thể nói là thuận lý thành chương,

Đường đường Kim Ô Tông chủ, toàn bộ hành trình đều bị nắm mũi dắt đi, bị đùa bỡn như con chuột con đồng... Hắn càng cảm thấy, đi theo bên cạnh nàng tuyệt đối sẽ là một chuyện vô cùng kinh khủng.

- Sư tôn, đệ tử muốn hỏi, ngươi tính kế... Ách không phải, mục đích ngươi dẫn Hỏa tông chủ là muốn lấy được Kim Ô Phần Thế Lục sao?

Mộc Huyền Âm thế mà yêu cầu Hỏa Như Liệt một bản Kim Ô Phần Thế Lục- căn bản không có khả năng tu luyện, bất kỳ người nào cũng cảm thấy kinh ngạc, mà Vân Triệt cũng giống như thế.

Mộc Huyền Âm hờ hững nói:

- Muốn Hỏa Như Liệt giao ra Kim Ô Phần Thế Lục, là ta lâm thời thay đổi chủ ý.

Vân Triệt:

-???

Mộc Huyền Âm lật bàn tay một cái, một quyển ngọc giản phóng thích ra xích kim quang mang hiện ra, bị nàng trực tiếp ném về phía Vân Triệt.

Vân Triệt theo bản năng đưa tay nhận lấy... Hắn nhìn một chút liền nhận ra, cái này rõ ràng chính là ngọc giản khắc ấn Kim Ô Phần Thế Lục hoàn chỉnh mà vừa rồi Hỏa Như Liệt giao cho Mộc Huyền Âm.

- Bản khắc Kim Ô Phần Thế Lục này lấy hồn ấn khắc chỉ có thể tham khảo một lần, về sau sẽ trực tiếp biến mất, có thể tu luyện lĩnh ngộ đến mức độ nào, liền phải nhìn chính ngươi rồi.

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói.

-...

Vân Triệt cầm xích kim ngọc giản, sửng sốt một hồi, mới sợ run nói:

- Ngươi là vì cho ta...

- Ngồi xuống!

Mộc Huyền Âm lạnh giọng nói.

Vân Triệt thu hồi xích kim ngọc giản, thần sắc phức tạp theo lời ngồi xuống.

Mộc Huyền Âm dời bước, mang theo cái lạnh băng lãnh tới cực điểm đi tới trước người Vân Triệt, chỉ cách hắn có một bước.

- Nhắm mắt lại định hồn thủ tâm, không cho phép có tạp niệm.

- Dạ.

Vân Triệt lên tiếng.

Theo hai mắt Vân Triệt khép kín, khí tức của hắn cũng từ từ bình ổn xuống, đến sau cùng, tuyết bay khắp trời rơi lên y phục bên ngoài của hắn, hồi lâu đều không có bay đi.

Mộc Huyền Âm duỗi ngón tay ra, một giọt máu lóe ra băng lam quang hoa ngưng tụ ở đầu ngón tay, sau đó bay thẳng vào mi tâm của Vân Triệt.

Lập tức, thân thể Vân Triệt hơi run lên, một cỗ hàn khí tinh khiết tản ra trong thiên địa, lam quang chớp động, giọt máu dị sắc chậm rãi dung nhập vào mi tâm của Vân Triệt, sau đó, bên ngoài thân thể của Vân Triệt lưu động lên một vòng băng lam quang hoa như mộng ảo.

Băng Hoàng Thần Huyết!

Mà lại là nguyên huyết thủy tổ tinh khiết nhất!

Mộc Huyền Âm thu ngón tay lại, lòng bàn tay ngưng tụ hàn quang, liền muốn một lần nữa điểm vào mi tâm của Vân Triệt, nhưng vừa mới đụng, bàn tay cùng thần sắc của nàng khẽ ngừng một chút, sau đó lại chậm rãi thu hồi, im lặng nhìn Vân Triệt trực tiếp bắt đầu tự chủ luyện hóa, căn bản không cần nàng lấy lực lượng phụ trợ.

Những ngày này, Vân Triệt một mực suy nghĩ chuyện bái nàng làm vi sư đến tột cùng là đúng hay sai, là phúc hay là họa.

Mà Mộc Huyền Âm đối với hắn, sao lại không có ý nghĩ giống như vậy?


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment