.
._510__2" class="block_" lang="en">Trang 510# 2
Chương 1020: Băng Phong quốc chủ
- … Lam Lam!?
Đồng thời khi Mộc Tiểu Lam la lên, người trên huyền chu cũng đang nhìn về phía bọn họ. Hai phu phụ đứng đầu kinh hỉ đan xen, đồng thời từ trên huyền chu phi thân lên, đi tới phía trước ba người Mộc Tiểu Lam, băng chu cũng theo đó dừng lại.
Đôi phu phụ này, chính là phụ mẫu của Mộc Tiểu Lam, vực chủ của một vực độc lập phía đông Băng Phong đế quốc, cũng là gia chủ đương thời của gia tộc Tư Đồ tiếng tăm lừng lẫy toàn bộ Ngâm Tuyết giới – Tư Đồ Hùng Ưng, cùng với Tư Đồ phu nhân.
- Lam Lam, thật sự là con?
Tư Đồ phu nhân kích động tiến lên nghênh đón, nắm lấy đôi bàn tay của Mộc Tiểu Lam, vẫn còn kích động đến có phần không dám tin tưởng.
- Lam Lam, sao con lại tới nơi này?
Tư Đồ Hùng Ưng tướng mạo trầm ổn, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ kích động khó nén.
- Con theo Hàn Dật sư huynh đến đây, là sư tôn cố ý để cho con đoàn tụ với cha nương.
Mộc Tiểu Lam vừa nói, hai mắt đã hiện đỏ. Từ nhỏ được phụ mẫu sủng ái lớn lên, sau khi vào Băng Hoàng thần tông, đã mấy năm không gặp.
- Hàn Dật sư huynh?
Cái tên này, khiến ánh mắt Tư Đồ Hùng Ưng chợt chuyển qua, ánh mắt vốn coi như bình thản nhất thời kịch biến:
- Chẳng lẽ, vị này chính là…
- A! Con tới giới thiệu một chút cho cha nương, vị này là Mộc Hàn Dật sư huynh, cha nương khẳng định từng nghe tới tên của sư huynh.
- Mộc Hàn Dật?
Quả nhiên, Mộc Tiểu Lam vừa dứt lời, tầm mắt của phu phụ Tư Đồ Hùng ưng lập tức rơi lên trên người Mộc Hàn Dật, ánh mắt tràn đầy tán thưởng, thậm chí còn có kích động với kinh hỉ, Tư Đồ Hùng Ưng vội vàng chủ động bước nhanh lên trước, kinh thán nói:
- Hóa ra ngươi chính là Mộc Hàn Dật điện hạ trong truyền thuyết. Nghe đồn điện hạ chẳng những tuấn dật vô song, tác phong nhanh nhẹn, thiên tư càng tuyệt đỉnh có một không hai, hôm nay vừa thấy, càng vượt trên nghe tiếng, bằng chừng ấy tuổi, huyền lực lại đã là Thần Kiếp cảnh trung kỳ, quả thật khó mà tin được.
- Hôm nay có thể đích thân thấy điện hạ, chính là may mắn ba đời.
Thân là trưởng giả, từng chữ Tư Đồ Hùng Ưng nói với Mộc Hàn Dật lại đều mang theo tán thưởng và kinh thán thật sâu, Tư Đồ phu nhân cũng không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn Mộc Hàn Dật phát ra ánh sáng lạ liên tục. Bởi vì trước mắt chẳng những là hoàng tử của Băng Phong đế quốc, càng là tuấn kiệt hạng nhất được công nhận ở Ngâm Tuyết giới, đã sớm nổi tiếng thiên hạ.
- Ở trong tông Hàn Dật sư huynh thật chiếu cố con, giúp con nhiều lần đại ân, lần này có thể tới Băng Phong đế quốc đoàn tụ với cha nương, cũng bởi vì Hàn Dật sư huynh đó.
Mộc Tiểu Lam nói.
Phu phụ Tư Đồ nghe được lời ấy, tăng thêm mấy lần cảm kích… Còn có kinh hỉ, Tư Đồ Hùng Ưng chắp tay nói:
- Hàn Dật điện hạ, điện hạ chiếu cố tiểu nữ, Tư Đồ Hùng Ưng ta vô cùng cảm kích. Tiểu nữ có thể đi lại gần với điện hạ nhân vật như vậy, thật sự là phúc phận rất lớn của tiểu nữ.
Tư Đồ phu nhân mỉm cười gật đầu:
- Đúng vậy. Có thể được điện hạ chiếu cố, tiểu nữ thật sự có phúc khí. Lần này một nhà chúng ta có thể được đoàn tụ, cũng nhờ phúc của điện hạ, thật sự không biết nên cảm kích như thế nào mới được.
Mộc Hàn Dật khiêm tốn nói:
- Bá phụ bá mẫu nói chi vậy, thân là sư huynh, chiếu cố sư đệ sư muội là chuyện thuộc bổn phận… Huống chi chính là tiện tay mà thôi.
Tư Đồ Hùng Ưng lắc đầu, lại một lần nữa cảm thán:
- Xuất thân, tướng mạo, thiên phú, thành tựu cũng không thể soi mói, không người có thể bằng, còn khiêm tốn hữu lễ như thế, không hề kiêu căng, cũng khó trách không người không ngợi khen. Điện hạ nhân vật như vậy, sợ rằng kiếp này khó có thể thấy được người thứ hai nữa.
- Lam Lam, con còn không giới thiệu, vị này là?
Tư Đồ phu nhân dùng ánh mắt ý bảo về Vân Triệt.
Mộc Tiểu Lam đứng ở bên người Vân Triệt, cao hứng phấn chấn nói:
- Vị này, là Vân Triệt sư đệ…
Mộc Tiểu Lam vừa nói ra tên của Vân Triệt, Tư Đồ Hùng Ưng liền giật giật chân mày:
- Vân? Dòng họ này có phần hiếm thấy, dường như chỉ tồn tại ở đại thương tuyết vực, hay là?
Vân Triệt tiến lên trước, nho nhã lễ độ nói:
- Chào bá phụ bá mẫu, vãn bối Vân Triệt, ngược lại không phải xuất thân Ngâm Tuyết giới, mà đến từ hạ giới.
Tư Đồ Hùng Ưng khẽ gật đầu, thần sắc bình thản:
- Hạ giới? Thì ra là thế.
- Mặc dù Vân Triệt sư đệ xuất thân hạ giới, hơn nữa mới vào tông không đến bốn tháng, nhưng sư đệ thật sự lợi hại. Sư đệ chính là…
Mộc Tiểu Lam còn chưa nói xong, liền đã bị Tư Đồ Hùng Ưng đánh gãy:
- Trên băng chu quá lạnh, đừng đông lạnh Lam Lam của cha hỏng rồi, chúng ta vẫn đến trên huyền chu nói chuyện đi… Hàn Dật điện hạ, nếu không chê huyền chu đơn sơ, liền cùng dời bước có được không?
Mộc Hàn Dật tao nhã đáp lễ:
- Vậy Hàn Dật cung kính không bằng tuân mệnh.
Tư Đồ Hùng Ưng chân thành mời Mộc Hàn Dật, lại không hề có chút ý tứ nào muốn hỏi đến Vân Triệt, thậm chí sau khi Mộc Tiểu Lam giới thiệu, đều không thèm liếc nhìn hắn nhiều thêm một lần.
Khí tức huyền lực chỉ có Thần Nguyên cảnh cấp một, cũng không được ban thưởng họ “Mộc”, được Mộc Tiểu Lam gọi là sư đệ… Những điều này ở trong mắt Tư Đồ Hùng Ưng, không khỏi tỏ rõ địa vị của Vân Triệt ở Băng Hoàng thần tông còn xa không bằng Mộc Tiểu Lam, lại thêm Vân Triệt xuất thân hạ giới, kia càng kém một bậc.
- Được được! Con đã sớm nhớ nhung huyền chu trong nhà.
Mộc Tiểu Lam dưới hưng phấn được đoàn tụ với phụ mẫu, đối với mấy chuyện này vốn vô tri vô giác, sôi nổi đi tới trên huyền chu. Vân Triệt nhéo nhéo chóp mũi, lặng im không tiếng động đi theo phía sau.
Huyền chu tuy nhỏ, nhưng trang trí có phần đẹp đẽ quý giá, gia phó, thị vệ hầu hạ ở bên cũng đều khí tức hùng hậu, đủ thấy gia tộc Tư Đồ có được thực lực hùng hậu, bằng không cũng sẽ không thể được mời tới thọ thần ngàn năm của Băng Phong quốc chủ.
Đến huyền chu nhà mình, giống như quay về trong nhà, Mộc Tiểu Lam trở nên đặc biệt vui sướng nhảy nhót, nàng thật tự nhiên kéo ống tay áo của Vân Triệt, cười khanh khách nói:
- Tuy rằng băng chu của tông môn lợi hại, nhưng vẫn là huyền chu trong nhà thoải mái nhất, lúc nhỏ cha nương đều dùng huyền chu mang ta đi du lịch. Vân Triệt, khi ngươi ở hạ giới đã từng ngồi huyền chu như vậy chưa?
- Thế giới huyền chu kia của ta mặc dù không nhanh như vậy, nhưng cái khác đều không sai biệt lắm.
Vân Triệt thuận miệng nói.
Tư Đồ Hùng Ưng đang nói chuyện với Mộc Hàn Dật đưa mắt nhìn sang, liếc thấy Mộc Tiểu Lam đang lôi kéo ống tay áo của Vân Triệt, hơn nữa cười đùa khanh khách, hắn nhất thời sắc mặt đen thui, vội vàng đi tới, bàn tay vỗ lên bả vai Vân Triệt:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta nhớ được ngươi tên là… Vân Triệt đúng không? Đến đây, kiếm một chỗ nói chuyện.
- Hả? Cha, cha muốn nói chuyện gì với hắn?
Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ kinh ngạc.
- … Hỏi một chút chuyện nhỏ, con không cần để ý.
Tùy tiện ứng phó một câu, Tư Đồ Hùng Ưng đã nửa ép buộc kéo Vân Triệt sang bên cạnh.
- Bá phụ có gì chỉ bảo?
Nhìn thấy sắc mặt của Tư Đồ Hùng Ưng, Vân Triệt liền đại khái có thể đoán được hắn muốn nói điều gì.
Khi đối mặt với một mình Vân Triệt, sắc mặt của Tư Đồ Hùng Ưng nháy mắt đen lại:
- Mới vừa nói, ngươi mới đến Băng Hoàng thần tông không đến bốn tháng? Lại có dáng vẻ rất quen thuộc với Lam Lam nhà ta, xem ra, ngươi chắc được con bé chiếu cố không ít đi?
- … Ừm, tiểu Lam sư tỷ chiếu cố ta rất nhiều.
Vân Triệt lễ độ gật đầu, lễ độ trả lời.
- Hừ!
Tư Đồ Hùng Ưng đột nhiên hừ lạnh một tiếng nặng nề, hai hàng chân mày rậm cũng nhíu vào thật sâu:
- Lam Lam tâm tính đơn thuần thiện lương, nhưng con bé là nữ nhi duy nhất của Tư Đồ Hùng Ưng ta, còn là đệ tử duy nhất của Băng Vân tiên tử, xuất thân của con bé không phải ngươi có thể so sánh, tương lai của con bé càng là ngươi còn lâu mới có thể sánh bằng, ngươi ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ buồn cười không an phận gì!
“…” Vân Triệt chậm rãi thở ra một hơi, nói:
- Bá phụ, ngươi có phải hiểu lầm cái gì rồi không?
Tư Đồ Hùng Ưng cười lạnh một tiếng:
- Hiểu lầm? Hừ, tuổi của ta thắng ngươi gấp bội, ngươi có tâm tư gì, chẳng lẽ còn có thể giấu giếm được ánh mắt của ta!? Ngươi một tiểu tử vừa mới vào tông không lâu, huyền lực thấp kém, còn xuất thân hạ giới, lại đi theo Lam Lam tới nơi này, ngoại trừ ngươi liều chết quấn lấy, còn có khả năng khác sao?
- Ngươi tốt nhất sớm chặt đứt suy nghĩ không nên có đi, Lam Lam là người mà loại người như ngươi vĩnh viễn không có khả năng xứng đôi. Bằng không… Đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Tư Đồ Hùng Ưng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Triệt, sau đó quay người rời đi.
Vân Triệt đứng ở đó, thật lâu không nói gì.
Khiến Tư Đồ Hùng Ưng vội vàng xao động cảnh cáo Vân Triệt như thế, ngược lại không phải bởi vì hành động lời nói của Vân Triệt, mà là do hành động Mộc Tiểu Lam tự nhiên lôi kéo Vân Triệt… Loại vô cùng thân thiết theo bản năng này, rõ ràng là dấu hiệu nguy hiểm nhất.
Mộc Tiểu Lam và Tư Đồ phu nhân hai mẫu nữ sum vầy sau xa cách lâu dài, có rất nhiều lời muốn nói, Tư Đồ Hùng Ưng gần như nịnh bợ dính vào trước mặt Mộc Hàn Dật, Vân Triệt bị bỏ lơ một bên, theo huyền chu tiến lên, đã bay vào khu vực Băng Phong hoàng thành, cấp tốc tới gần trung tâm hoàng cung.
- Vân Triệt, mới vừa rồi cha ta nói gì với ngươi vậy? Dáng vẻ thật thần bí nha.
Mộc Tiểu Lam vụng trộm truyền âm với hắn.
- À, cha ngươi nói hắn muốn hứa gả ngươi cho ta.
Vân Triệt yếu ớt hồi âm lại.
- Ngươi… Đã thành đệ tử thân truyền của tông chủ còn ăn nói lung tung như vậy, lười để ý đến ngươi, hừ!
Qua một lúc, Mộc Tiểu Lam lại truyền âm:
- A? Hình như ta đã quên giới thiệu thân phận của ngươi với cha nương ta, rõ ràng là chuyện quan trọng như vậy…
Giọng Vân Triệt càng thêm vô lực:
- Ngươi tốt nhất đừng làm. Ta sợ trái tim của cha ngươi không tốt.
Mộc Tiểu Lam: “???”
Trong tiếng gió gào thét, huyền chu đã đi tới phía trên hoàng cung, liếc nhìn, trước cửa chính, có mấy trăm người đang đợi ở đó, vây quanh một người ngân y, đầu đội kim quan… Rõ ràng là đương kim Băng Phong quốc chủ –– Phong Khôi Thác!
Trong lòng Tư Đồ Hùng Ưng thoáng kinh ngạc, sau đó hiểu rõ, cười nói với Mộc Hàn Dật:
- Quốc chủ chính là nhớ nhi tử sốt ruột, nghe nói điện hạ về, chính là tự mình đón chào.
Mộc Hàn Dật cười mà không nói, trong lòng hắn biết rõ, sở dĩ phụ hoàng sẽ đích thân ra nghênh đón, là vì hắn truyền âm báo cho biết sẽ dẫn theo hai vị khách quý của Băng Hoàng thần tông cùng về.
Huyền chu hạ xuống, phu phụ Tư Đồ đi ra khỏi huyền chu, sau đó nhất tề hành lễ:
- Tư Đồ Hùng Ưng bái kiến Băng Phong quốc chủ, cung chúc Băng Phong quốc chủ vạn thọ vô cương, Băng Phong đế quốc vận nước hưng vượng.
Tuy rằng Tư Đồ Hùng Ưng là vực chủ độc lập, nhưng dù sao cũng trong phạm vi Băng Phong đế quốc, ngầm dựa vào, cho nên vẫn phải hành nửa lễ.
- Hóa ra là Tư Đồ vực chủ, mau đứng lên.
Phong Khôi Thác tự mình tiến lên trước, nâng bọn họ dậy.
Tư Đồ Hùng Ưng đứng dậy, cười nói:
- Băng Phong quốc chủ, ngươi xem ai tới.
Hắn nghiêng người đi, ba người Mộc Hàn Dật, Mộc Tiểu Lam, Vân Triệt cũng vào lúc này từ trên huyền chu đi xuống.
- Dật nhi!
Nhìn thấy Mộc Hàn Dật, Phong Khôi Thác kinh hỉ gọi một tiếng.
- Hoàng đệ!
Phía sau Phong Khôi Thác, một thanh niên cũng một thân ngân y, toàn thân quý khí cũng lên tiếng kinh hô, mà người này chính là thái tử của Băng Phong đế quốc, hoàng huynh của Mộc Hàn Dật –– Phong Hàn Ca.
Mộc Hàn Dật bước nhanh về phía trước, quỳ mạnh gối xuống đất:
- Hài nhi bái kiến phụ hoàng, bái kiến hoàng huynh! Hồi lâu không thể vấn an phụ hoàng, hoàng huynh, Hàn Dật hổ thẹn.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.
Phong Khôi Thác đưa tay, chậm rãi đỡ hắn lên, nhìn hắn từ trên xuống dưới, thân là đế vương một quốc gia, hai mắt lại hơi ướt át.
Mộc Hàn Dật lại cúi đầu, xấu hổ nói:
- Những năm này hài nhi ở trong tông lâu dài, một lòng tu luyện, chỉ vì có thể có may mắn trở thành đệ tử thân truyền của Giới Vương, khiến phụ hoàng với mẫu quốc vinh quang. Nhưng mà… Hài nhi vô dụng, không thể như nguyện, thật sự không có mặt mũi gặp phụ hoàng.
Phong Khôi Thác nhẹ nhàng lắc đầu:
- Haizzz, nói chi vậy. Hài tử của trẫm cho dù không có phúc phận trở thành đệ tử thân truyền của Giới Vương, vẫn còn hơn vạn vạn nam nhi Ngâm Tuyết.
Ánh mắt hắn nhìn về phía sau Mộc Hàn Dật, nhìn về phía Mộc Tiểu Lam và Vân Triệt cũng đều mặc tuyết y của Băng Hoàng thần tông:
- Hai vị này… Chính là khách quý Băng Hoàng đi về cùng với con?
Mộc Hàn Dật vội thu liễm cảm xúc:
- Không sai, đúng là hai vị này.
Không đợi Mộc Hàn Dật giới thiệu, Vân Triệt đã chủ động tiến lên phía trước:
- Đệ tử Băng Hoàng Vân Triệt, bái kiến Băng Phong quốc chủ.
Mộc Tiểu Lam hơi chậm chạp một chút, cũng vội vàng nói:
- A… Đệ tử Băng Hoàng Mộc Tiểu Lam, bái kiến Băng Phong quốc chủ.
Thần thức đảo qua khí tức của hai người, trong lòng Phong Khôi Thác thất vọng thật sâu. Đúng là đến từ Băng Hoàng thần tông không giả, nhưng đây tính là khách quý gì cứ, rõ ràng thân phận, địa vị còn xa không bằng Mộc Hàn Dật, sớm biết như thế, hắn nào còn có thể mang theo chờ mong và sợ hãi tự mình đón chào.
Trên mặt hắn không hề lộ vẻ thất vọng ra ngoài, mà mỉm cười nói:
- Đã đến từ Băng Hoàng thần tông, vậy chính là khách quý của Băng Phong đế quốc ta. Tư Đồ vực chủ, nếu như trẫm không nhìn sai, vị Mộc Tiểu Lam này, là ái nữ của ngươi đi
Tư Đồ Hùng Ưng cao giọng cười:
- Đúng vậy. Không hổ là Băng Phong quốc chủ, quả nhiên tuệ nhãn như đuốc.
Phong Khôi Thác cười nói:
- Tuổi còn nhỏ, liền đã được ban thưởng họ “Mộc”, tiền đồ thật sự không có giới hạn. Tw Đồ vực chủ, ngươi sinh nữ nhi tốt, mau mời mau mời.
Ở dưới sự hướng dẫn của chính Phong Khôi Thác và Phong Hàn Ca, đoàn người nhanh chóng tiến vào chủ điện.
Bởi vì Mộc Hàn Dật về trễ một ngày, lúc này mới về, đã tới canh giờ bắt đầu mừng thọ thần, trong chủ điện đã sớm khách mời đầy bàn. Mà có thể nhận lời mời nhập tiệc, cũng tự nhiên đều là đại nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở Ngâm Tuyết giới.