.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1019" class="block_" lang="en">Trang 510# 1
Chương 1019: Đi thẳng đến Băng Phong
Băng Hoàng thành vực, tuyết bay bồng bềnh.
Vân Triệt mới ra khỏi khu vực thánh điện, liền nhìn thấy một bóng người từ rất xa đã chờ ở đó. Hắn giấu kỹ khí tức, yên tĩnh không phát ra hơi thở, trên người rơi xuống một tầng tuyết bay thật dày, hiển nhiên đã đợi hồi lâu.
Nhìn thấy Vân Triệt, hắn nhanh chóng băng tuyết mà tới gần, mặt mỉm cười, quy củ hành lễ với Vân Triệt:
- Vân Triệt sư huynh, nhanh lại gặp mặt như vậy.
- Hàn Dật sư huynh, làm phiền ngươi chờ lâu.
Vân Triệt hoàn lễ nói.
Mộc Hàn Dật lắc đầu, cười khổ nói:
- Tiếng sư huynh này thật sự ngại chết Hàn Dật. Kính xin Vân Triệt sư huynh đừng như thế, bằng không Hàn Dật chỉ có ngàn vạn sợ hãi.
Vân Triệt bật cười lớn:
- Ha ha ha, vậy được rồi. Lần này đi Băng Phong đế quốc, sẽ làm phiền Hàn Dật sư đệ phí sức nhiều hơn.
Mộc Hàn Dật vội vàng lắc đầu:
- Vân Triệt sư huynh đang nói lời gì vậy, sư huynh có thể đích thân đến ngày thọ thần ngàn năm của phụ hoàng Hàn Dật, đây là kinh hỉ lớn và vinh quang trước nay chưa từng có đối với Hàn Dật và phụ hoàng, thậm chí toàn bộ Băng Phong đế quốc. Ơn này của tông chủ, Hàn Dật sợ hãi rất nhiều, thật sự không gì báo đáp.
- Trước nay chưa từng có?
Vân Triệt hơi động chân mày:
- Trước kia chưa từng có chuyện như vậy?
Mộc Hàn Dật thở dài:
- Vân Triệt sư huynh đến Ngâm Tuyết giới thời gian ngắn ngủi, bằng không, tất nhiên sẽ không có câu hỏi như thế. Mặc dù Hàn Dật vẫn luôn lấy xuất thân Băng Phong hoàng thất làm kiêu ngạo, nhưng mà… Thọ thần quốc chủ một quốc gia, sao có tư cách để đệ tử thân truyền tông chủ đích thân tới.
Mộc Hàn Dật nói tự đáy lòng:
- Chuyện này, Hàn Dật vẫn chưa kịp truyền âm cho phụ hoàng, sợ rằng phụ hoàng nghe được, chắc chắn kích động vui mừng không thể tin được đi. Mà nếu như chư tông các nước Ngâm Tuyết biết được, sợ rằng phải hâm mộ muốn chết, khà khà.
- … Thì ra là thế.
Vân Triệt chậm rãi gật đầu. Thân phận đệ tử thân truyền Giới Vương này quả nhiên không phải ghê gớm bình thường, hắn từ một tiểu nhân vật mới vào Ngâm Tuyết giới, ngắn ngủi mấy tháng, thân phận thế mà lại còn ở trên quốc chủ các quốc gia rất xa, đây sợ rằng là thân phận vượt qua khoa trương nhất từ trước đến nay ở Ngâm Tuyết giới.
- Ngươi mới vừa nói còn chưa truyền âm cho phụ hoàng, nói cách khác, chuyện này ngươi cũng vừa mới biết được?
Vân Triệt đột nhiên hỏi.
Mộc Hàn Dật gật đầu:
- Không sai. Hàn Dật vốn nên xuất phát từ hôm qua, nhưng lúc xuất phát bỗng nhiên nhận được tông chủ thân lệnh, vì thế liền đợi đến lúc này, chưa từng nghĩ, nhưng lại là kinh hỉ lớn lao như thế.
Vân Triệt cười nói:
- Thẳng thắn mà nói, ta cũng mới vừa rồi nhận được mệnh lệnh của sư tôn. Xem ra, sư tôn đối với Hàn Dật sư đệ, vẫn luôn có điều quan tâm.
Mộc Hàn Dật ngẩng đầu, nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng trong lời nói rõ ràng mang theo run rẩy kích động:
- Cho nên nói, Hàn Dật đều không biết nên báo đáp như thế nào. Vân Triệt sư huynh có lẽ có điều không biết, ơn này của tông chủ, không chỉ là ban thưởng đối với Hàn Dật, còn thay đổi cực lớn địa vị của Băng Phong đế quốc ở Ngâm Tuyết giới.
Vân Triệt: “…”
Mộc Hàn Dật lấy ra một khối truyền âm ngọc sáng rọi lóa mắt:
- A! Sư huynh nhìn Hàn Dật xem, nhận đến kích động, suýt nữa đã quên mất đại sự. Cần lập tức báo chuyện này cho phụ hoàng biết, để phụ hoàng sớm làm chuẩn bị.
Vân Triệt đưa tay:
- Từ từ, chuyện này, vẫn đừng nên báo cho lệnh phụ hoàng biết trước thì tốt hơn. Dù sao, ta phụng mệnh sư tôn đến chúc mừng, nếu chuẩn bị quá mức, khiến cho giọng khách át giọng chủ, ngược lại không tốt.
Mộc Hàn Dật hơi ngạc nhiên, sau đó buông ngọc truyền âm, chân thành nói:
- Vân Triệt sư huynh chẳng những thiên phú khuynh thế, lòng dạ rộng rãi như thế cũng làm cho người ta khâm phục, nếu như thế, Hàn Dật cung kính không bằng tuân mệnh, liền đợi cho phụ hoàng một kinh hỉ thật lớn đi.
Vân Triệt cười nói:
- Nếu bàn về lòng dạ, ta kém ngươi xa.
Ý cười của Mộc Hàn Dật hơi cứng lại, khẽ thở dài một hơi:
- Vân Triệt sư huynh, Hàn Dật cũng không phải người lòng chứa trăm sông. Thẳng thắn mà nói, ta thật hâm mộ… Không, phải nói là ghen tỵ sư huynh, thậm chí, còn từng có oán khí mấy ngày liên tục.
Vân Triệt: “…”
Mộc Hàn Dật cười khổ lắc đầu:
Vân Triệt sư huynh có lẽ có điều nghe nói, những năm này Hàn Dật ở trong tông môn, khát vọng nhất hai chuyện, thứ nhất là trở thành đệ tử thân truyền tông môn, thứ hai là được đến ái mộ của Phi Tuyết sư muội. Nhưng kết quả, lại là…
- Ngày đó ở minh hàn thiên trì bại bởi Vân Triệt sư huynh, Hàn Dật tự biết thua thất bại thảm hại, không hề oan uổng chút nào, nhưng vẫn như trước lòng mang khúc mắc, nặng nề mấy ngày, mà nửa tháng trước, tông chủ hứa Phi Tuyết sư muội cho Vân Triệt sư huynh…
Mộc Hàn Dật nhắm hai mắt lại, tuy rằng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng âm điệu và ánh mắt của hắn đều hiển lộ rõ ràng hắn còn chưa hoàn toàn giải thoát.
Mộc Hàn Dật không tiếp tục nói hết, mà cười khổ nói:
- Những lời này, tất nhiên khiến Vân Triệt sư huynh chê cười.
Vân Triệt nói:
- Không, hai chuyện quan trọng nhất trong đời đều bị người khác cướp mất, cho dù là chân thánh nhân trong truyền thuyết, sợ rằng cũng không thể có khả năng dễ dàng giải thoát. Ngươi khảng khái thản nhiên nói ra, ta chỉ có cảm kích khâm phục.
Mộc Hàn Dật lại vẫn lắc đầu:
- Mặc dù huyền lực của Vân Triệt sư huynh còn thấp, nhưng thiên phú cao, còn hơn Hàn Dật không biết bao nhiêu. Tông chủ lựa chọn Vân Triệt sư huynh làm đệ tử thân truyền theo lý thường phải làm. Phi Tuyết sư muội thiên tiên hóa người, ở Ngâm Tuyết giới, cũng chỉ có Vân Triệt sư huynh xứng đôi với nàng, ta nhớ nhung nàng, từ đầu đến cuối chẳng qua là tự mình si vọng. Chuyện này, thật ra Hàn Dật đã sớm biết rõ trong lòng… Chính là trong khoảng thời gian này vẫn tâm thần hậm hực, khó có thể bình yên, hiện giờ nói ra những lời này ở trước mặt Vân Triệt sư huynh, cuối cùng trong lòng thoải mái rất nhiều.
Mộc Hàn Dật đối mặt với Vân Triệt, ánh mắt vô cùng chân thành:
- Vân Triệt sư huynh, Hàn Dật có một chuyện muốn mặt dày khẩn cầu.
- … Ngươi nói.
Mộc Hàn Dật khẽ thở dài một hơi:
- Sau khi băng hoàng nữ tử mất đi nguyên âm, tiến cảnh tu luyện sẽ chậm đi rất nhiều, lại thêm Vân Triệt sư huynh vốn có thiên phú cực cao, tu vi chung quy có một ngày sẽ giỏi hơn Phi Tuyết sư muội, chỉ mong… Vân Triệt sư huynh có thể luôn luôn đối xử tử tế với Phi Tuyết sư muội.
Chuyện Mộc Phi Tuyết bị Vân Triệt cự tuyệt vẫn chưa công khai, thêm vào trong khoảng thời gian này Mộc Phi Tuyết cực kỳ ít xuất hiện ở thánh điện, cho nên trừ bỏ mấy người có hạn, trên dưới tông môn đều đã nhận định Mộc Phi Tuyết đã hầu hạ Vân Triệt ở thánh điện… Dù sao, đó là thân lệnh của tông chủ ở đại hội tông môn.
“…” Vân Triệt gật gật đầu:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho nữ nhân của ta chịu ủy khuất.
Vân Triệt nói xong, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía phương xa trắng xóa, chỗ sâu trong đôi mắt thoáng qua một chút quang mang kỳ lạ.
Người này…
- Như thế, Hàn Dật liền yên tâm không tiếc.
Mộc Hàn Dật thở dài
Vân Triệt nói:
- Đúng rồi, sư tôn còn nói sẽ có một người đồng hành, Hàn Dật sư đệ có biết là ai.
Mộc Hàn Dật lắc đầu:
- Cũng không biết, chỉ có điều…
Hắn xoay người liếc mắt, nhìn về phía sau. Rất nhanh, trên chân trời mênh mang, một chiếc băng chu xuyên tuyết mà tới, trên băng chu đứng hai bóng dáng nữ tử băng lam.
Rõ ràng là Mộc Băng Vân và Mộc Tiểu Lam.
Hàn quang chợt lóe, băng chu đã dừng lại ở trước mặt bọn họ.
Nhiều ngày không gặp, Mộc Băng Vân vẫn giống như trước kia, như tiên tử giáng trần, trong tuyệt mỹ mang theo lạnh lùng không nhiễm bụi làm cho người ta hoàn toàn không cách nào sinh ra lòng khinh nhờn. Mộc Tiểu Lam phía sau lưng nàng một thân áo lam, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rõ ràng mang theo hưng phấn.
- Cung chủ, người cùng chúng ta đi Băng Phong đế quốc, chẳng lẽ là…
Vân Triệt tỏ vẻ kinh ngạc nói.
- Đúng vậy, chính là ta.
Mộc Tiểu Lam tiến lên trước, trong cười tủm tỉm mang theo đắc ý, khi chuyển sang phía Mộc Hàn Dật, nhất thời lại trở nên cung kính rất nhiều:
- Hàn Dật sư huynh, làm phiền sư huynh chiếu cố nhiều hơn.
Mộc Băng Vân nói:
- Vân Triệt, Hàn Dật, thọ thần ngàn năm của quốc chủ Băng Phong, phụ mẫu của tiểu Lam chắc chắn đều sẽ có mặt, tình cờ nhân dịp này, liền kêu tiểu Lam đi đoàn tụ với phụ mẫu một phen. Dọc theo đường đi, các ngươi phải bảo hộ chu toàn cho nàng.
- Vâng, Hàn Dật lấy tính mạng bảo đảm tiểu Lam sư muội chắc chắn bình yên mà đến, bình yên mà về, xin Băng Vân cung chủ yên tâm.
Mộc Hàn Dật cung kính mà nghiêm túc trang trọng nói.
- Dạ.
Vân Triệt lên tiếng trả lời, trong lòng âm thầm rên rỉ: Ta đi Băng Phong đế quốc chính là làm đại sự! Bây giờ đối với lấy được thánh vật trấn quốc kia như thế nào còn không có đầu mối, lại còn đưa đến một của nợ lớn như vậy…
- Hàn Dật, ngươi vốn xuất phát từ hôm qua, lúc này đã chậm một chút, liền ngồi băng chu này đi, chắc miễn cưỡng theo kịp.
Mộc Băng Vân rời khỏi băng chu, mắt hàm thâm ý liếc nhìn Vân Triệt.
Băng chu lơ lửng mà lên, nhanh như ánh sáng, đi thẳng đến phương bắc.
Mộc Tiểu Lam tỏ vẻ tò mò:
- Vân Triệt, cảm giác làm đệ tử thân truyền của tông chủ như thế nào? Tông chủ nàng… Có phải rất nghiêm khắc không?
Vân Triệt chậm rãi thở ra một hơi:
- Đương nhiên nghiêm khắc. Vẫn là Băng Vân cung chủ ôn nhu nhất.
Ngoài miệng nói như thế, nhưng trong lòng luôn lay động lên gợn sóng… Mộc Huyền Âm vì hắn được đến Kim ô phần thế lục từ chỗ Hàn Như Liệt, nàng muốn trái tim cầu long hoàn chỉnh, cũng là vì hắn, lúc này nghĩ đến, vì để cho hắn cấp tốc tăng trưởng huyền lực, không tiếc hy sinh lượng lớn nguyên âm của băng hoàng nữ tử, đây chắc là giá cao vĩ đại chưa bao giờ có trong lịch sử tông môn. Càn khôn ngũ quỳnh đan vật nghịch thiên bậc này, cho dù thật sự có thể tìm đủ nguyên liệu, cũng nhất định hao phí giá cao cực lớn… Mộc Huyền Âm lại không một chút do dự.
Vì sao nàng phải đối xử tốt với ta như vậy?
Thật sự chỉ bởi vì ta trở thành đệ tử thân truyền của nàng, cùng với vì cứu tính mạng của Mộc Băng Vân sao?
Mộc Tiểu Lam liền phát hoảng nho nhỏ:
- Ý! Không thể nói như vậy! Bị tông chủ nghe được mà nói, ngươi liền thảm.
- Dạ dạ dạ, cẩn tuân lời dạy bảo của tiểu Lam sư tỷ.
Vân Triệt vô lực nói, trong lòng luôn nghĩ đến chuyện sau khi đến Băng Phong đế quốc, nên lấy sừng kỳ lân như thế nào.
Cánh môi Mộc Tiểu Lam hơi vểnh lên:
- Hừ, cho dù thật sự trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, cũng cần phải nghe lời sư tỷ nói. Nếu ngươi thật sự còn nhớ rõ sư tôn tốt, liền thường xuyên về Băng Hoàng cung nhìn xem, đừng chỉ nói ngoài miệng.
- Dạ dạ dạ.
Vân Triệt máy móc gật đầu.
Mộc Hàn Dật tỏ vẻ kinh ngạc nhìn bọn họ, hiển nhiên giật mình với xưng hô giữa bọn họ với nhau, sau đó cảm khái nói:
- Vân Triệt sư huynh thật sự là người có mị lực.
Mộc Tiểu Lam xí một tiếng, phản bác:
- Cắt, đó là bởi vì Hàn Dật sư huynh không biết một mặt người xấu của hắn… Hừ, tóm lại chính là người xấu, may mà Hàn Dật sư huynh là nam nhân, nếu như là nữ hài tử mà nói, cần phải cẩn thận một chút.
Mộc Hàn Dật cười lớn một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên sâu thẳm:
- Ha ha ha ha, nam nhân vốn nên phong lưu, bằng không chẳng phải uổng phí cả đời. Chẳng qua, Vân Triệt sư huynh có Phi Tuyết sư muội, sợ rằng khó có thể có nữ tử nào khác đập vào mắt được.
- Hừ, hắn nhất định đắc ý chết được.
Mộc Tiểu Lam không tự chủ cúi đầu, rất nhỏ giọng thì thầm.
Băng chu đón gió mà đi, nhanh chóng như ánh sáng. Dọc theo đường đi nghe Mộc Hàn Dật kể về lịch sử và phong thổ của Băng Phong đế quốc, thời gian cũng trôi qua rất nhanh.
Không đến thời gian một ngày, băng chu cuối cùng bay vào lãnh thổ Băng Phong quốc, sau đó cấp tốc tới gần trung tâm hoàng thành.
Vào lúc này Mộc Hàn Dật lấy truyền âm ngọc ra, trực tiếp truyền âm cho Băng Phong quốc chủ:
- Phụ hoàng, hài nhi đã đến gần hoàng thành, còn một lát nữa liền có thể tới, có hai vị khách quý tông môn cùng đồng hành.
Thọ thần ngàn năm của quốc chủ, hôm nay Băng Phong hoàng thành hết sức náo nhiệt, vô số khách mời vạn dặm mà đến, khí tức của toàn bộ hoàng thành đều trở nên đặc biệt khác bình thường.
Mộc Hàn Dật vừa buông truyền âm ngọc, bên cạnh một chiếc huyền chu loại nhỏ đã nhanh chóng phi tới, càng ngày càng gần, phương hướng cũng nhằm thẳng hoàng thành.
Mộc Tiểu Lam ngẩng đầu, khi nhìn thấy rõ hai bóng dáng đứng trên đầu chiếc huyền chu cỡ nhỏ kia, mắt đẹp của nàng bỗng chốc trừng lớn, phát ra giọng run run kinh hỉ kích động:
- Cha –– nương!!