.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1022" class="block_" lang="en">Trang 511# 2
Chương 1022: Đêm tối răng nanh
Dị trạng của Tư Đồ Hùng Ưng để Tư Đồ phu nhân cùng Mộc Tiểu Lam đều giật nảy mình, Mộc Tiểu Lam cuống quít nhỏ giọng nói:
- Cha, ngươi làm sao vậy? Có phải không thoải mái chỗ nào hay không?
"..."
Bờ môi Tư Đồ Hùng Ưng khép mở mấy lần, nhưng sửng sốt đến không nói nên lời, thẳng đến khi cổ họng của hắn hung hăng"Ừng ực" một chút, cuối cùng mới thoáng mở lời, nhưng sắc mặt vẫn tái mét như cũ:
- Không có... Không có cái gì, hắn... hắn... hắn thật là...
Đây là lần thứ nhất Mộc Tiểu Lam nhìn thấy cha có phản ứng khoa trương như thế, nàng"phốc" một tiếng cười khẽ:
- Hì hì, hóa ra cha cũng sợ hãi thân phận của hắn như thế. Kỳ thực chuyện này không có quan hệ, mặc dù Vân Triệt là đệ tử thân truyền của tông chủ, nhưng hắn cũng giống như Hàn Dật sư huynh nói, xưa nay không hề ỷ vào thân phận của chính mình ức hiếp người khác. Tựa như... sau khi hắn tại trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, vẫn gọi ta là sư tỷ giống như trước đây, một chút cũng không có bộ dáng cao cao tại thượng. Trước kia cảm thấy hắn có nhiều địa phương đặc biệt chán ghét, hiện tại lại cảm giác hắn có nhiều địa phương vẫn rất tốt.
- Đúng rồi cha, thời điểm bên trên huyền chu, cha lôi kéo hắn lặng lẽ nói cái gì đó? Hẳn là... Không có cái gì thất lễ chứ?
Mộc Tiểu Lam hỏi.
Mộc Tiểu Lam không đề cập tới còn tốt, vừa nghĩ tới lúc trước mình cảnh cáo cùng miệt thị đối với Vân Triệt, toàn thân Tư Đồ Hùng Ưng nhoáng lên một cái, đặt mông ngã xuống, khiến ghế dựa bị nát nhừ.
Không có người hoài nghi thân phận của Vân Triệt, bởi vì ở Ngâm Tuyết Giới, ngoại trừ chán sống ra, vẫn chưa có người nào dám giả mạo đệ tử thân truyền của Giới Vương, huống chi người nói ra thân phận hắn lại là Mộc Hàn Dật.
"đệ tử thân truyền Giới Vương" mang đến chấn kinh cùng uy hiếp cự đại, bên trong đại điện im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, người người không dám thở mạnh một cái. Phong Khôi Thác, Phong Hàn Ca đứng hai bên, thân thể một bộ cung kính, sợ Vân Triệt ngồi vào vị trí trước đó, bọn hắn cũng không dám động một bước.
Vân Triệt cũng không tiến lên như vậy, mà xuất ra một cái hộp ngọc trắng không tì vết, trực tiếp mở ra trước mặt mọi người, một gốc Cửu Diệp Thảo tỏa ra quang hoa băng lam mông lung, trong nháy mắt, một cỗ cực hàn chi khí tinh khiết phủ kín toàn bộ đại điện, làm cho tinh thần tất cả mọi người một trận thanh minh, ánh mắt một mực bị hấp dẫn, không cách nào rời đi.
- Băng Phong quốc chủ, cỏ này tên là 'Cửu Diệp Hàn Ly', một trong kỳ thảo sinh trưởng ở Minh Hàn Thiên Trì, có thể tôi thể thanh tâm. Đây chỉ là lễ mọn, chúc mừng ngàn năm thọ thần của quốc chủ, còn xin vui vẻ nhận cho.
Tuy mục đích là sừng Kỳ Lân, nhưng đã đến mừng thọ, đương nhiên không thể tay không đi tới. Gốc Cửu Diệp Hàn Ly này là hạ lễ lúc hắn ở trên đường nghĩ ra, đúng là nó sinh trưởng ở khu vực Minh Hàn Thiên Trì, nghĩ đến dùng để đưa cho quốc chủ, đại khái cũng có thể.
Trong khoảng thời gian hắn bị Mộc Huyền Âm nhốt tại Minh Hàn Thiên Trì, đương nhiên kỳ hoa dị thảo bên trong hắn muốn ngắt bao nhiêu thì hái bao nhiêu, nhưng hắn vẫn đánh giá thấp bốn chữ"Minh Hàn Thiên Trì" ở Ngâm Tuyết Giới, nghe nói cái này là vật sinh trưởng ở Minh Hàn Thiên Trì, tất cả mọi người bên trong đại điện... Bao gồm cả Mộc Hàn Dật và Mộc Tiểu Lam ở bên trong, đều miệng mở lớn, hai mắt trừng trừng.
Phong Khôi Thác chậm chạp duỗi hai tay ra, thật lâu cũng không dám hướng về phía trước, trong miệng run giọng nói:
- Thánh vật như thế, tiểu vương... có tài đức gì...
- Nếu là ý tốt của Vân Triệt sư huynh, phụ hoàng cứ thu cất đi.
Mộc Hàn Dật mỉm cười nói.
Lúc này Phong Khôi Thác mới đưa tay tiếp nhận Cửu Diệp Hàn Ly, động tác cẩn thận từng li từng tí, hắn ôm nó ở trước ngực, run giọng nói:
- Tiểu vương chưa từng nghĩ tới, mình ở trong thọ thần lại đạt được thánh vật đến từ Minh Hàn Thiên Trì, thịnh tình của Đại Giới Vương cùng hiền chất, tiểu vương thật sự là... thật sự là không biết dùng cái gì báo đáp.
Đồ vật đến từ Minh Hàn Thiên Trì, cho dù chỉ là một hạt cát, ở trong mắt mọi người đều có thể xưng là thánh vật.
- Vân hiền chất.
Phong Khôi Thác trong sự kích động mang theo trịnh trọng:
- Lần này ngươi đến Băng Phong, nhất định phải lưu lại chút thời gian, để tiểu vương có cơ hội tỏ lòng biết ơn... A, sau này Vân hiền chất có yêu cầu hoặc phân phó gì, chỉ cần thông báo cho tiểu vương, tiểu vương nhất định dốc hết toàn lực, muôn lần chết không chối từ.
Đây là nịnh bợ tới từ đế vương một nước, biểu hiện của Vân Triệt lại ở ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn bình thản, tùy ý khoát tay chặn lại:
- Băng Phong quốc chủ, ngươi thật sự nói quá lời. Lần này vãn bối phụng mệnh sư tôn đến đây chúc thọ, chỉ là một cái khách mời phổ thông mà thôi.
Bên trong đại điện, một thanh âm vỗ mông ngựa xa xa truyền tới:
- Vân hiền chất chẳng những thân phận tôn quý, thiên phú khoáng cổ tuyệt kim, lại còn khiêm tốn hữu lễ như thế, thật là khiến người ta sợ hãi thán phục a!
Thanh âm vỗ mông ngựa thứ nhất vang lên, người trong đại điện lập tức như trong mộng mới tỉnh, nịnh nọt chi ngôn lập tức vang lên như sóng biển.
- Người này, bình sinh ít thấy!
- Vân hiền chất thế nhưng là đệ tử của Đại Giới Vương, làm sao lại không phải là nhân thượng chi nhân.
- Đại Giới Vương chọn được truyền nhân như thế, chẳng những là may mắn của Đại Giới Vương, mà còn là may mắn của Ngâm Tuyết Giới chúng ta.
...
Sắc mặt Tử Thánh thái tử cứng ngắc hồi lâu, cuối cùng mới hòa hoãn lại mấy phần, hắn bước về phía trước mấy bước, khom người nói:
- Lần này tiểu vương đến Băng Phong, có thể tận mắt thấy phong tư của Vân huynh đệ, đã không uổng công chuyến này... A không! Đã không uổng phí đời này... Cũng chúc mừng Băng Phong quốc chủ, được Đại Giới Vương cùng Vân huynh đệ ưu ái như thế.
Lúc này lại đối mặt với Phong Khôi Thác, tư thái của Tử Thánh thái tử cùng lúc trước đã hoàn toàn khác biệt, đâu còn nửa điểm thịnh khí cùng ngạo nghễ, mỗi một chữ, đều mang thấp thỏm lo âu thật sâu.
- Ha ha ha ha.
Phong Khôi Thác cười ha hả, lúc đầu còn hoảng sợ, sau lại nhanh chóng bốc lên phấn chấn mãnh liệt tới cực điểm. đệ tử thân truyền của Giới Vương đích thân tới chúc mừng thọ thần... còn là phụng mệnh Giới Vương, cái này là sự tình chưa từng có tại Ngâm Tuyết, chớ đừng nói chi là dâng lên trọng lễ đến từ Minh Hàn Thiên Trì.
Vinh quang giờ khắc này, so với lúc hắn mới bước lên đế vị lúc còn muốn cường thịnh hơn gấp trăm lần.
- Vân hiền chất, mau mời thượng tọa! Các vị khách quý, hôm nay là ngày kinh hỉ nhất từ lúc trẫm chào đời cho đến nay, cho dù mệnh này bạc nhược, cũng không tiếc một kiếp này. Các vị, theo trẫm cùng một chỗ, dưới sự vinh quang do Đại Giới Vương cùng Vân hiền chất ban cho uống thỏa thích, không say không về! Ha ha ha ha ha...
Sau khi Phong Khôi Thác phấn chấn, cũng không quên"Đại sự", gần như là ngưng tụ huyền khí truyền âm: Nhanh! Nhanh đi Băng Nghi Cung bố trí một lần nữa, đốt băng hoa đăng, trải hàn thảm... Còn có linh tửu, dị quả cất giữ vạn năm, toàn bộ chuẩn bị ở Băng Nghi Cung! Để Phong Tuyết Cung ở trong thành tuyển chọn mười cái... không! hai mươi xử nữ dung mạo thượng thừa... nhanh đi!! Ba canh giờ không thể chuẩn bị tốt, trẫm sẽ tự tay chặt đầu các ngươi —— chờ chút! Để Hàn Cẩm ăn mặc đẹp một chút, đứng hầu ở Băng Nghi Cung!
Rõ ràng Phong Khôi Thác đã mất đi uy nghi đế vương mà rống to, khiến cả sảnh đường ứng tiếng, lần thọ yến của Băng Phong đế vương này, có một cái mở màn khiến tất cả mọi người đều bất ngờ...
Khi bầu trời tối xuống, thọ yến mới kết thúc.
Không thể nghi ngờ chủ của cái đế vương thọ yến này đã đổi từ Phong Khôi Thác biến thành Vân Triệt, sau khi nhìn thấy Vân Triệt hoàn toàn không có chút cao ngạo nào, những nhân vật có địa vị cực cao tại Ngâm Tuyết Giới đều tranh nhau đi lên chúc mừng, vỗ mông ngựa, âm thanh nịnh bợ, thán phục vang lên không dứt.
Đãi ngộ trước và sau khi Vân Triệt công khai thân phận có thiên đại biến hóa, nhân tính bại lộ trần trụi, cái này không có quan hệ đến Thiên Huyền đại lục hay là Thần Giới... thân ở vị diện nào cũng không hề có quan hệ.
—— —— —— —— —— ——
Màn đêm chìm xuống.
Mộc Hàn Dật một mình đứng ở dưới một gốc băng thụ, sắc mặt bình tĩnh, tay yên lặng vuốt vuốt một đóa băng hoa, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, mâu quang không có chút rung chuyển nào, giống như là đang cực lực suy tư cái gì.
- Thập tam đệ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Một cái bóng dáng mặc huyền bào lộng lẫy bước nhanh tới hắn bên cạnh hắn, người này chính là Băng Phong thái tử Phong Hàn Ca, hắn có chút trách cứ nói:
- Không phải phụ hoàng bảo ngươi bồi tiếp Vân Triệt à? Vừa rồi không thấy ngươi ở đó, ta còn tưởng rằng ngươi cùng phụ hoàng tiễn khách đi, tại sao lại ở chỗ này ngẩn người? Nếu chậm trễ Vân Triệt, coi như nguy rồi.
Đinh!
Mộc Hàn Dật bóp vỡ băng hoa trong tay, theo năm ngón tay hắn khép lại, băng phấn hóa thành mảnh vụn, hắn mỉm cười nói:
- Hoàng huynh yên tâm, hắn không cần ta tiếp đâu. Mà ta đang có một việc cực kỳ không hiểu, vừa lúc hoàng huynh tới, có lẽ có thể giải thích cho ta.
- Chuyện gì?
Phong Hàn Ca nhíu mày.
Mộc Hàn Dật xoay người lại, bên dưới màn đêm càng ngày càng sâu, hai mắt của hắn lại lộ ra vẻ u ám khiến người ta run sợ:
- Ngươi nói, vì cái gì tông chủ lại để cho Vân Triệt tới tham gia thọ yến của phụ hoàng?
Phong Hàn Ca hơi kinh ngạc, tiếp theo nói:
- Cái này... Cái này thật sự là ban phúc hơi lớn, phụ hoàng cũng hoàn toàn bất ngờ. Nhưng theo ta suy đoán, trước đây ít năm thập tam đệ một mực được thịnh truyền là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương nhất, bên dưới thanh thế đó, Đại Giới Vương lại tuyển chọn người khác, có lẽ cảm thấy chuyện này đối với uy danh Băng Phong tạo thành ảnh hưởng, đối với ngươi, đối với Băng Phong đế quốc chúng ta cũng có chỗ thua thiệt, cho nên ra lệnh cho Vân Triệt đến đây, cũng coi như là đền bù tổn thất cho Băng Phong quốc uy.
- Ha ha ha ha.
Mộc Hàn Dật phá lên cười:
- Hoàng huynh, ngươi nói ra những lời này, ngươi có tin tưởng không?
Phong Hàn Ca:
"..."
- Nếu như là tông môn, hoặc các đế quốc còn lại, bên dưới loại tình hình này, hoàn toàn chính xác sẽ dùng phương pháp tương tự đến an ủi lòng người. Nhưng, tông chủ là nhân vật bậc nào, ở trong mắt nàng, Băng Phong đế quốc chúng ta có to lớn, cũng chỉ là con kiến hôi, xem như tiện tay tiêu diệt toàn bộ quốc thổ chúng ta, cũng quả quyết không có nửa điểm cảm giác thua thiệt.
- Càng không có người nào có tư cách để cho nàng đền bù tổn thất!
- Trong vạn năm tông chủ tại vị, có bao nhiêu cố đô vẫn lạc, vương triều thay đổi, tân đế đăng cơ, nhưng nàng chưa bao giờ để ý qua, cũng không xứng được nàng để ý tới. Mà lần này chỉ là thọ yến ngàn năm của phụ hoàng, nàng lại đích thân sai đệ tử thân truyền đến đây, nghĩ như thế nào đều không bình thường, chí ít, tuyệt không có khả năng chỉ vì chúc thọ.
"..."
Thanh âm của Mộc Hàn Dật để Phong Hàn Ca ngu ngơ một hồi, tiếp theo dao động đầu nói:
- Tuy ngươi nói có đạo lý, nhưng cũng chỉ là suy đoán ngông cuồng của ngươi mà thôi. Đại Giới Vương là nhân vật bậc nào, tâm tư của nàng há lại người như chúng ta có khả năng phỏng đoán. Còn nữa, vừa rồi ngươi cũng đã nói Băng Phong đế quốc chúng ta ở trong mắt Đại Giới Vương chỉ là con kiến hôi, đã là con kiến hôi, chẳng lẽ còn có cái gì có tư cách để Đại Giới Vương tận lực mưu đồ hay sao? Không cần suy nghĩ lung tung, an tâm chiêu đãi khách quý đi. Bất kể có phải có mục đích gì hay không, thì Vân Triệt đến, chỉ có vô tận chỗ tốt đối với Băng Phong đế quốc chúng ta, tuyệt đối không thể có nửa điểm lãnh đạm.
- Mưu đồ chi vật?
Mấy chữ bên trong lời nói của Phong Hàn Ca để lông mày Mộc Hàn Dật trầm xuống, tiếp theo khóe mắt chậm chạp khép lại, tròng mắt trở nên vô cùng thâm thúy.
- Ngươi nói cái gì?
Phong Hàn Ca không nghe rõ lời nói của hắn.
- Không có gì.
Mộc Hàn Dật ngẩng đầu lên:
- Có thể trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ thật sự là tốt, vô luận là vương công quý tộc, hay là chúa tể một phương, đều phải ngoan ngoãn cúi đầu, ví dụ như phụ hoàng, cũng không thể không khúm núm.
- Đó là tự nhiên.
Phong Hàn Ca nói:
- Thân là đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, ai dám chọc? Ai dám bất kính? Thập tam đệ, vì cái gì bỗng nhiên ngươi có cảm khái này.
- Ta chỉ có chút không cam tâm.
Mộc Hàn Dật than nhẹ một hơi:
- Khả năng hoàng huynh không biết, trong tỉ thí lúc tranh đoạt vị trí đệ tử thân truyền của tông chủ, ta đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng sau cùng... lại ở trong mấy tức ngắn ngủi... Nếu không, những vinh quang này... đều ở trên người ta!
Mộc Hàn Dật đã nói thẳng với Vân Triệt rằng chính mình đã"Thản nhiên tiếp nhận" nhưng lúc này lại cắn chặt hàm răng, hai tay nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch.
Phong Hàn Ca hướng về phía trước, đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộc Hàn Dật:
- Sau khi ta và phụ hoàng biết ngươi không thể trở thành đệ tử thân truyền cũng vạn phần thất lạc. Phụ hoàng và ta đều rõ ràng nỗ lực cùng khát vọng của ngươi những năm qua, biết rõ ngươi không dễ chịu, nhưng thiên mệnh như thế, cũng chỉ có thể tiếp nhận. Từ trước tới nay Đại Giới Vương thu nhận đệ tử thân truyền đều vô cùng khắc nghiệt, nàng đã tuyển định Vân Triệt, tất nhiên nói rõ hắn có chỗ hơn người... Cũng không cần nghĩ nhiều nữa.
- Thật sự là hắn có chỗ hơn người, ta không cách nào không thừa nhận. Nửa tháng trước, trong tông chủ đại hội, hắn đứng đầu gió, mà ta chỉ có thể biến thành đá đặt chân cùng trò cười.
Mộc Hàn Dật hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn trên không, bỗng nhiên âm điệu chậm lại:
- Hoàng huynh, ngươi nói nếu như bỗng nhiên Vân Triệt biến mất ở trên thế giới, như vậy, đồ vật vốn nên thuộc về ta, có thể trở về hay không?
Một câu vô cùng chậm rãi, nhưng lại khiến Phong Hàn Ca kinh hãi, mặt như màu đất trong nháy mắt:
- Ngươi... Ngươi nói cái gì?
Hắn cuống quít nhìn tứ phương, sau khi xác định không có người mới bước nhanh về phía trước, ôm lấy cánh tay Mộc Hàn Dật, hoảng sợ nói:
- Ngươi điên rồi sao! Khó trách ngươi... Ngươi muốn...
- Ha ha ha.
Mộc Hàn Dật lại cười nhạt một tiếng:
- Hoàng huynh không cần khẩn trương, ta chỉ thuận miệng nói.
- Cái gì mà thuận miệng nói!
Phong Hàn Ca trừng trừng hai mắt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Loại lời này có thể tùy tiện nói lung tung sao! Đại Giới Vương có khả năng thông thiên triệt địa, ngươi... ngươi...
- Ta đương nhiên biết rõ.
Mộc Hàn Dật không nhanh không chậm đẩy cánh tay Phong Hàn Ca trên người mình ra, vô cùng bình thản nói:
- Cho nên, xem như ta có gan lớn như trời, cũng tuyệt đối không dám làm sự tình đại nghịch bất đạo như hoàng huynh suy nghĩ trong lòng kia. Lại nói, hiện tại Vân Triệt đang ở trong Băng Phong chúng ta, nếu có người muốn gây bất lợi cho hắn, coi như ta thật có ý nghĩ đó, cũng chỉ có thể liều mạng bảo hộ hắn, nếu không may xảy ra chuyện ở nơi này, tông chủ giận dữ, không chỉ ngươi, ta, phụ hoàng, sợ là toàn bộ Băng Phong chúng ta đều phải xong đời.
Phong Hàn Ca bình tĩnh nhìn chằm chằm Mộc Hàn Dật, sau một hồi suy nghĩ, nhịp tim cùng hô hấp mới hòa hoãn xuống, hắn nặng nề nói:
- Ta biết rõ ngươi không có đảm lượng này, nhưng ngươi nhất định từng có ý nghĩ này... Sau này, ngươi không thể có dạng suy nghĩ này nữa, đối với Vân Triệt, phải kính trọng thuận theo giống như đối với phụ hoàng —— bất kể là ngươi không cam lòng đến cỡ nào! Có nghe hay không!
- Biết rồi! Ở trên đời này, hoàng huynh là người hiểu rõ ta nhất, nhất định là ta không thể nào làm được loại chuyện đó, ngươi yên tâm đi.
Mộc Hàn Dật thản nhiên nói.
"..."
Phong Hàn Ca gật gật đầu, lúc này mới chân chính yên lòng.
- Coi như tất cả lời vừa rồi đều không có nói qua. Ta đi chiêu đãi Vân Triệt, ngươi ở chỗ này thanh tĩnh một chút, lát nữa hãy đi.
Phong Hàn Ca dùng huyền lực làm sạch mồ hôi lạnh trên người, thở nhẹ ra một hơi, bước nhanh rời đi.
Tiếng bước chân nhanh chóng rời xa, lúc này Mộc Hàn Dật mới xoay người lại, mắt thấy bóng lưng Phong Hàn Ca hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, hai mắt hắn mới chậm rãi nheo lại, mâu quang trở nên âm trầm như đêm tối, trong miệng phát ra âm thanh băng lãnh đùa cợt:
- Đây chính là lý do, ngươi chỉ có thể là phế phẩm không thành được đại sự.