.
._512__1" class="block_" lang="en">Trang 512# 1
Chương 1023: Linh hồn báo động.
Sau khi tan tiệc, thừa dịp Phong Khôi Thác tiễn khách, Vân Triệt tùy tiện tìm một khe hở trong đó lẻn ra ngoài, đi dạo trong hoàng cung một chút, sau đó đứng ở trước một hồ nước kỳ dị không có bị ngưng kết, nhìn chằm chằm vào thúy diệp phù động bên trên, sau đó thở ra một ngụm khí thật lớn.
Nháo gần một ngày, khiến lúc này lỗ tai hắn vẫn còn ông ông trực hưởng, nhưng chuyện làm sao lấy được sừng Kỳ Lân, hắn vẫn y nguyên không có đầu mối.
- So với dự đoán còn khó hơn nhiều a.
Vân Triệt buồn bực nói.
Đối với Mộc Huyền Âm chỉ là một câu nói. Nhưng đến phiên hắn, lại không biết nên miệng ra như thế nào. Dù sao, Băng Phong đế quốc cũng không thù không oán với hắn, lại còn rất cung tất kính đối với hắn, thân là đế vương Băng Phong, Phong Khôi Thác đã nói ra"Muôn lần chết không chối từ", nếu mình trực tiếp há miệng muốn sừng Kỳ Lân...
Đây chính thánh vật trấn quốc trong nhận thức của Băng Phong đế quốc a!
Tại Ngâm Tuyết Giới, ngoại trừ Mộc Huyền Âm, có vẻ như không ai có thể lấy được cái vật này.
Nhưng ngoại trừ cưỡng ép mở miệng ra, còn có thể có biện pháp gì? Chẳng lẽ lại đi trộm? Không nói đến thánh vật trấn quốc, tất nhiên nó sẽ bị giấu kín, thủ vệ sâm nghiêm, coi như thật sự biết chỗ nó tồn tại, mình dựa vào cái gì đi trộm đây?
Lần này Mộc Huyền Âm cố ý cường điệu để hắn độc thân mà tới, lấy cảnh giới huyền lực hiện tại của hắn, tùy tiện một cao đẳng thị vệ trong hoàng cung cũng có thể làm thịt. Về sau còn phải đồng hành cùng Mộc Tiểu Lam... khiến hắn vướng víu không thôi.
- Ai? Vân Triệt, hóa ra ngươi chạy đến nơi đây.
Thời điểm Vân Triệt vô kế khả thi, Mộc Tiểu Lam nhẹ nhàng đi tới, một cái thân ảnh có chút xinh xắn nhảy từng bước đứng ở bên cạnh Vân Triệt, cười hì hì nói:
- Hì hì, có phải hôm nay cảm thấy mình rất uy phong không?
"..."
Vân Triệt nhổ ra một ngụm khí, không nói gì.
- A? sao nhìn qua thấy ngươi không có vẻ quá cao hứng?
Mộc Tiểu Lam thò đầu qua, nhìn thấy chính là một gương mặt không lộ vẻ gì.
- Có cái gì mà cao hứng?
Vân Triệt méo miệng trả lời.
- Ngô... Nhiều người tán thưởng ngươi, nịnh bợ ngươi, tranh nhau chen lấn hướng ngươi kính rượu như vậy, ngay cả phụ hoàng Hàn Dật sư huynh cũng phải khom người nói chuyện cùng ngươi, ta không tin ngươi không có chút đắc ý nào.
Mộc Tiểu Lam trống trống quai hàm nói.
Vân Triệt than nhẹ một tiếng, nói:
- Ngươi cảm thấy, người bọn hắn nịnh nọt, kính trọng là ta sao?
- A?
Mộc Tiểu Lam sững sờ.
- Không.
Vân Triệt lắc đầu:
- Người Bọn hắn chân chính kính sợ cùng nịnh nọt là sư tôn.
- Lúc ta không có báo ra thân phận đệ tử thân truyền, người trong đại điện đều không có ai liếc ta một cái, Băng Phong quốc chủ thấy ta vừa báo tên lên không lâu cũng không có nhớ kỹ, không chỉ bọn hắn, cha ngươi cũng vậy, lúc ở trên huyền chu không hề cố kỵ trào phúng xuất thân của ta, cũng dọa nạt muốn ta cách xa ngươi một chút.
- A!!
Mộc Tiểu Lam giật nảy mình, mặt mũi trắng bệch mấy phần:
- Cha ta... hắn...
- Được rồi, ngươi không cần khẩn trương, ta không nói muốn trách cha ngươi.
Vân Triệt đưa tay chọc nhẹ trán nàng một chút:
- Chốc lát nữa ngươi đến chỗ cha mẹ ngươi, nhớ kỹ nói với cha ngươi một tiếng à không cần lo lắng chuyện ngày hôm nay, cũng không cần cố ý đến trước mặt ta tạ lỗi, ta hoàn toàn không có để ý, tránh ban đêm hắn ngủ không yên.
Mộc Tiểu Lam đưa tay xoa trán, rốt cục cũng hiểu rõ vì sao hôm nay cha lại một mực mất hồn mất vía, nói năng lộn xộn, nàng lo sợ nói:
- Thế mà cha ta... Ngươi ngươi... Ngươi thật sự không trách hắn sao?
- Có cái gì mà trách.
Vân Triệt nhún vai một cái:
- Đây không phải là chuyện bình thường ư? Lấy huyền lực tự thân của ta còn có xuất thân nữa, ở trước mặt một số đại nhân vật, cũng chỉ xứng đáng được đối xử như vậy thôi.
- Thái độ bọn hắn biến hóa, chỉ vì ta là đệ tử thân truyền của tông chủ mà thôi.
- Mặc dù sư tôn không có thân phận Ngâm Tuyết Giới Vương cùng tông chủ Băng Hoàng Tông, người Ngâm Tuyết Giới vẫn sẽ kính sợ nàng như thần linh, mà ta nếu không được sư tôn cho cái thân phận này, đừng nói đám người này tán thưởng nịnh nọt, sợ là bọn hắn ngay cả liếc mắt nhiều hơn một cái cũng không thể. Cho nên, ta không có gì cao hứng, ngược lại càng thêm hiểu rõ trên đời này thực lực vi tôn.
Mộc Tiểu Lam thoáng trầm tư một hồi, sau đó lắc đầu nói:
- Ngươi nói cũng không hoàn toàn đúng. Tuy bây giờ huyền lực ngươi không tính là quá xuất chúng, nhưng ngươi thiên phú hàn băng của ngươi cao như vậy, lại là đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, không bao lâu sau, ngươi nhất định là đại nhân vật có thực lực cao cao tại thượng, sẽ không có người hoài nghi điểm này, cho nên hiện tại bọn hắn nịnh nọt ngươi cũng là chuyện đương nhiên.
- Vẫn là thôi đi.
Vân Triệt không quan tâm nói:
- Dù sao cũng phải hai ba năm... Nhiều nhất ba, bốn năm sau, ta sẽ rời khỏi nơi này. Tại Lam Cực Tinh, ta chính là Đại Giới Vương, muốn làm sao thì làm!
- Cắt.
Mộc Tiểu Lam khinh bỉ lườm hắn một cái, sau đó dùng âm thanh nhỏ tý chỉ có mình mới nghe được nói:
- Đã là đệ tử thân truyền, tông chủ để cho ngươi trở về mới là lạ.
Nhưng cha ở bên trên huyền chu vậy mà lại nói ra những lời như vậy... A a a! Thật là mất mặt, nên làm cái gì...
- Ngươi... Thật sự không trách cha ta sao?
Mộc Tiểu Lam cúi thấp đầu, không yên lòng lại hỏi một lần nữa. Âm thanh rất nhỏ, mang theo áy náy cùng bất an.
- Nếu là người khác và đổi lại tính khí ta trước kia, ta đã sớm... Khụ khụ khụ, nhưng nếu là cha Tiểu Lam sư tỷ, đương nhiên ta một chút đều không trách.
Vân Triệt làm bộ nói lời thề son sắt:
- Mà ta cũng biết rõ cha ngươi tuyệt không phải người xấu, hắn cảnh cáo ta cũng xuất phát từ việc quan tâm ngươi.
Vân Triệt chuyển ánh mắt qua, nhìn khuôn mặt oánh nhuận xốp giòn của Mộc Tiểu Lam ở bên cạnh nói:
- Ta nhìn ra được, tính cách cha ngươi rất trực tiếp, ngay thẳng, bất thiện, cũng khinh thường lòng dạ hẹp hòi, vừa mới chạm mặt với ta, liền không chút che giấu nào, gọn gàng dứt khoát biểu hiện sự khinh thị đối với ta, tuy lúc đó nhìn qua rất hung ác, nhưng không có chút đáng sợ nào... Tiểu Lam sư tỷ, ngươi nói xem ở trên đời này, hạng người gì là đáng sợ nhất?
- A?
Mộc Tiểu Lam há to miệng.
- Là loại người xưa nay không để cho người ta nhìn thấy hỉ nộ ái ố của chính mình, vô luận đối mặt với ai, cho dù là kẻ yếu như con kiến hôi, thậm chí là người hắn vô cùng căm hận, cũng vĩnh viễn để cho người ta cảm thấy như gió xuân thổi qua người!
Lúc nói câu nói này, mặt mũi cùng ánh mắt Vân Triệt, đều lộ ra sự cung kính.
"..."
Mộc Tiểu Lam một mặt mê mang, không rõ vì cái gì bỗng nhiên lại Vân Triệt nói ra những thứ này.
- Loại người này, ẩn nhẫn, lòng dạ, tâm cơ đều rất đáng sợ... hơn nữa còn không phải là đáng sợ bình thường, chí ít, ta quả quyết mình không được làm chuyện ở trước mặt một người mình cực kỳ oán hận mà mặt vẫn hoàn mỹ không lộ ra một tia hận ý, thậm chí còn có thể chuyện trò vui vẻ vô cùng tự nhiên. Loại người này, bình thường sẽ không hại người, mà lại giống như thánh nhân, được tất cả mọi người khâm phục, tán thưởng, kính trọng, ngưỡng mộ, nhưng một khi muốn giết chết người nào đó... Nhất định phải trải qua cân nhắc chu toàn, có tuyệt đối nắm chắc một kích trí mạng, mà lại không lưu lại bất kỳ hậu hoạn nào, quả thực giống như là rắn độc ẩn núp ở trong đêm tối, trong chớp mắt bắn ra cắn người, ngẫm lại đều có chút không rét mà run.
Nói xong, hai tay Vân Triệt gối lên sau đầu, yên lặng nhìn về phía bầu trời đêm.
Ánh mắt Mộc Tiểu Lam duy trì ở trạng thái mê mang thật lâu:
- Vân Triệt, ngươi... đang nói cái gì? Ta giống như nghe không hiểu.
- Ngươi nghe không hiểu, hay là không muốn tin tưởng những thứ mình nghe thấy?
Vân Triệt nghiêng qua nàng một chút, lầm bầm nói như không có chuyện gì xảy ra:
- Không cần hoài nghi, chính là người xuất hiện trong đầu ngươi... Được rồi, đoán chừng ngươi cũng không có khả năng tin tưởng, ngươi chỉ cần nghe một chút xíu, sau đó lưu thêm cho mình một cái tâm nhãn là tốt.
Mộc Tiểu Lam:
"..."
Đúng lúc này, một tiếng bước chân vội vã từ phía sau truyền đến, Phong Hàn Ca mang theo một đám thị vệ đến, liếc nhìn Vân Triệt, nhãn tình hắn sáng lên, bước chân tăng tốc lần nữa:
- Vân huynh đệ, hóa ra ngươi ở chỗ này. Hàn Dật có chuyện quan trọng rời đi, để Vân huynh đệ phải chờ đợi, mong thứ tội.
Vân Triệt quay người, cười ha hả nói:
- Thái tử điện hạ không cần khách sáo như thế. Ban đêm ở trong Băng Phong hoàng cung thật sự là đẹp không sao tả xiết, để cho người ta cảnh đẹp ý vui, bất tri bất giác liền đi tới nơi này.
Thấy Vân Triệt không có chút bất mãn nào, Phong Hàn Ca liền yên lòng, khom người nói:
- Có thể được Vân huynh đệ khen ngợi như thế, nếu như cảnh đẹp nơi này biết, chắc chắn vạn phần vinh hạnh. Đúng rồi, tẩm cung đã chuẩn bị tốt, Vân huynh đệ trải qua một chặng đường phong tuyết mà tới, sợ là cũng có chút mệt mỏi, phải chăng cần đi nghỉ sớm?
Vân Triệt nghĩ nghĩ, gật đầu:
- Cũng tốt.
- Mời, A, Tư Đồ tiểu thư, tẩm cung của cô nương cũng đã chuẩn bị tốt, rất gần chỗ Vân huynh đệ, nếu không ngại cùng đi nhìn đi.
- A... Tốt.
Mộc Tiểu Lam có chút thất thần, hiển nhiên còn đang suy nghĩ mấy lời Vân Triệt vừa nói.
Dưới sự dẫn đường của Phong Hàn Ca, Vân Triệt cùng Mộc Tiểu Lam đi vào Băng Nghi Cung đã được trang hoàng trước đó. Băng hoa chập chờn, băng linh chậm múa, các loại san hô chiếu sáng rạng rỡ, ngay cả thảm trải ngoài điện đều dùng băng ti tốt nhất trên đời dệt thành.
Trước Băng Nghi Cung có hai mươi thiếu nữ thân mang lụa mỏng đã chờ từ sớm, những thiếu nữ này nhìn qua đều không đủ đôi mươi, chẳng những từng cái xinh đẹp, mà trên thân đều lộ ra vẻ quý phái bất phàm, thời điểm Vân Triệt đến, các nàng dạo bước nghênh tiếp, nhẹ nhàng thi lễ:
- Cung nghênh Vân công tử.
"..."
Cánh môi Mộc Tiểu Lam mở lớn.
- Vân huynh đệ, nơi đây tên là Băng Nghi Cung, là nơi Băng Phong hoàng thất ta chiêu đãi khách nhân tôn quý từ trước tới nay, bên ngoài ngàn bước, có mấy trăm cường giả thượng đẳng nhất trong cung trấn giữ, về mặt an toàn không cần lo lắng.
Phong Hàn Ca hạ giọng:
- Hai mươi vị nữ tử này, đều là phụ hoàng tự mình sai người tuyển chọn tỉ mỉ trong hoàng thành, mặc dù không thể so sánh cùng Phi Tuyết tiên tử, nhưng đều sinh ra trong gia đình phú quý, mà toàn bộ lại là xử nữ, xin Vân huynh đệ cứ việc cùng... hưởng dụng.
Mộc Tiểu Lam:
-...
- A! Rất tốt!
Hai mắt Vân Triệt tỏa sáng, hài lòng gật đầu:
- Thái tử điện hạ có lòng, nha! Thay ta hảo hảo cám ơn phụ hoàng ngươi.
- Vân huynh đệ hài lòng liền tốt.
Nhìn thấy Vân Triệt vui vẻ ra mặt, trong lòng Phong Hàn Ca cũng bình phục.
- Tiểu Lam sư tỷ, muốn đi vào chung nhìn xem hay không?
Vân Triệt cười híp mắt nói.
Câu nghi vấn này... Rõ ràng là ý tứ đuổi người.
Mộc Tiểu Lam nổi trận lôi đình, dùng lực giậm chân một cái, giận dữ nói:
- Nào dám quấy rầy đường đường đệ tử thân truyền của tông chủ hưởng thụ, hừ!!!
Nói xong, Mộc Tiểu Lam xoay người rời đi.
Vân Triệt chậm rãi gật đầu:
- Chuyện này..., vậy được rồi, thái tử điện hạ, liền cực khổ ngươi đưa Tiểu Lam sư tỷ trở về.
- A... được, nếu Vân huynh đệ có phân phó, chỉ cần thông báo một tiếng, tuyệt đối không nên khách khí.
- Tốt nhất ngươi đừng để Phi Tuyết sư tỷ biết rõ!
Mộc Tiểu Lam đi xa bỗng nhiên xoay người lại, tức giận hô một câu.
- Ây... tiểu vương cáo lui.
Phong Hàn Ca lúng túng thi lễ, sau đó cuống quít lui lại.
- Ai, nữ nhân thật sự là phiền phức.
Vân Triệt thở ra một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lướt qua màn đêm so với bóng tối trong Băng Hoàng Tông càng tối hơn, thấp giọng nói:
- Luôn cảm giác đêm nay sẽ phát sinh đại sự a.