Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1023 - Chương 1024: Dẫn Rắn

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1024" class="block_" lang="en">Trang 512# 2

 

 

 

Chương 1024: Dẫn rắn



Bên trong Băng Nghi Cung được trang trí rất tráng lệ, xa hoa, đoán chừng tẩm cung của đế vương Phong Khôi Thác cũng không có khoa trương như vậy.

- Có một mảnh giang sơn to như vậy, cũng không bằng có một cái tốt sư phụ a.

Vân Triệt cảm khái một câu.

Hai mươi nữ tử phía sau hắn đều yên tĩnh cúi đầu, khẩn trương chờ đợi. Các nàng nhìn thấy Vân Triệt đi vào giường trước, cho là hắn phải sớm đi ngủ, nên nữ tử cầm đầu âm thầm cắn môi một cái, rốt cục hướng về phía trước, nhỏ giọng nói:

- Vân công tử muốn nghỉ ngơi sao?

- Ừm.

Vân Triệt lên tiếng, sau đó thuận tiện quay người trở lại nhìn thoáng qua nữ tử nói chuyện.

Ngay từ đầu hắn đã chú ý tới thiếu nữ này, bởi vì trang phục của nàng cùng mười chín nữ hài còn lại khá khác biệt, một bộ váy tuyết, đơn giản mà lại nhã nhặn, để cho người ta cảm thấy lộng lẫy.

- Ngươi tên gọi là gì vậy?

Vân Triệt nhìn nàng, đột nhiên hỏi.

- Bản cung... A!

Một nói ra miệng, khiến nàng giật nảy mình, cuống quít cúi thấp đầu, khẩn trương nói:

- Nô... Nô tỳ Hàn Cẩm, Vân công tử cứ gọi nô tỳ là Cẩm Nhi là được.

Bản cung? Hàn Cẩm?

- Ngươi... Là công chúa Băng Phong đế quốc?

Ánh mắt Vân Triệt nhìn nàng từ trên xuống dưới, khó trách khí chất nàng bất phàm như thế. Thế mà Phong Khôi Thác mang chính khuê nữ của bản thân mình đưa đến cửa... Ân, rất tốt, rất chu đáo.

- Vâng.

Phong Hàn Cẩm cúi đầu xuống thấp hơn.

Nàng là công chúa nhỏ nhất Băng Phong đế quốc, năm nay chỉ có mười lăm tuổi, lần này phụng lệnh Phong Khôi Thác tự mình bồi tiếp khách quý, cũng nói cho nàng nếu có thể được đối phương nhìn trúng, dù chỉ là làm tiểu thiếp thậm chí làm tỳ nữ ấm giường, cũng là may mắn cả đời.

- Thật sự chính là…

Vân Triệt chậm rãi gật đầu:

- Phụ hoàng ngươi thế mà để một vị công chúa như ngươi đến hầu hạ người, ai, thật đúng là bỏ được a, cũng không sợ ủy khuất ngươi sao.

Phong Hàn Cẩm nhỏ giọng nói:

- Phụ hoàng nói, có thể hầu hạ Vân công tử, là phúc phận của Hàn Cẩm.

- Ha ha ha.

Vân Triệt cười lớn một tiếng:

- Phụ hoàng ngươi thật sự là quá khách khí, xem ra sáng mai ta cần hảo hảo cảm tạ hắn một phen mới được. Lại nói, lúc ta trên đường đến đây, từng nghe nói Băng Phong đế quốc các ngươi đã có gần mười vạn năm lịch sử, quả thực để cho người ta cảm thán a.

- Từ khi Băng Phong đế quốc dựng nước đến nay, đã có tám vạn bảy ngàn sáu trăm hai hai năm.

Âm thanh Phong Hàn Cẩm rất nhỏ, mang theo sự khẩn trương khiếp nhược, lại nói ra con số vô cùng chính xác.

-.. Trong lịch sử Ngâm Tuyết Giới, cũng coi như là thật lâu đi?

Vân Triệt nói.

- Bẩm Vân công tử.

Phong Hàn Cẩm nhu thuận trả lời:

- Tại Ngâm Tuyết Giới, tuy quốc lực Băng Phong đế quốc không phải mạnh nhất, nhưng nói về thời gian tồn tại thì lại là lâu nhất. Trong lịch sử Ngâm Tuyết có vô số vương triều lên lên xuống xuống, chỉ có Băng Phong đế quốc ta, là sừng sững trên năm vạn năm, mà khoảng cách đến cái năm vạn năm thứ hai, cũng không xa nữa.

- Ồ?

Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc, tiếp theo sợ hãi thán phục nói:

- Tại thế giới ta xuất thân, một cái vương triều có thể tồn tại mấy ngàn năm đã cực kỳ hiếm thấy, hơn tám vạn năm, quả thực là quá kinh người. Xem ra, Băng Phong đế quốc có quốc vận cực lớn.

- Quốc vận cường thịnh như thế, nhất định không phải là không có nguyên nhân. Nếu ngươi là công chúa Băng Phong đế quốc, hẳn là biết rõ vì sao quốc vận cường đại như thế a? Tỉ như... quốc mạch, hoặc là thánh vật trấn quốc gì đó, nói cho ta nghe một chút đi.

Vân Triệt làm một bộ vô cùng hiếu kỳ.

- Cái này...

Phong Hàn Cẩm khẩn trương nói:

- Ngày thường nô tỳ đều là khuê nữ, từ trước tới giờ không hỏi đến quốc sự, không cách nào trả lời vấn đề của Vân công tử, xin Vân công tử thứ tội.

- A... Không quan hệ, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Vân Triệt khoát tay áo, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường, đưa thay sờ sờ tơ mềm phía trên thảm:

- Giường êm ái như vậy, xem ra tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

- Nếu Vân công tử muốn nghỉ ngơi...

Hai ngón tay Phong Hàn Cẩm vô cùng khẩn trương đan vào cùng một chỗ, trên mặt cũng phiếm hồng, buông thõng đầu không dám nhìn Vân Triệt:

- Để nô tỳ... phục thị ngươi tẩy... tắm rửa.

- Há, không cần.

Vân Triệt đặt thân nằm xuống:

- Ta xưa nay không tắm rửa.

- Cái kia... Để nô tỳ phục thị Vân công tử cởi áo.

- Cũng không cần, ta xưa nay ngủ không cởi y phục.

Vân Triệt ngẩng đầu lên, nhắm hai con mắt lại, tùy ý lắc lắc tay:

- Nơi này không có việc gì, các ngươi đi xuống đi.

Thần sắc Phong Hàn Cẩm phức tạp, cũng không biết là thất vọng hay là thả lỏng một hơi, nàng gập người thi lễ:

- Vâng... Nô tỳ ở ngay bên ngoài chờ, chờ đợi Vân công tử phân phó.

- Há, chờ chút!

Bỗng nhiên Vân Triệt từ trên giường đứng dậy, chuyển mắt nhìn thoáng qua bên ngoài, nói thầm:

- Khó có dịp đến Băng Phong đế quốc một chuyến, ngủ sớm như vậy có chút đáng tiếc a. Hàn Cẩm công chúa, nếu không ngươi đi gọi Hàn Dật hoàng huynh của ngươi tới, để hắn mang ta đi du lãm Băng Phong hoàng cung.

- Vâng, nô tỳ đi ngay.

Phong Hàn Cẩm ra khỏi Băng Nghi Cung, vừa muốn truyền âm cho Mộc Hàn Dật, lại thấy Mộc Hàn Dật đang đi về hướng này.

Nàng vội vàng nghênh tiếp:

- Thập tam ca.

- Hàn Cẩm?

Mộc Hàn Dật hơi ngạc nhiên:

- Không phải ngươi phụng lệnh phụ hoàng phụng dưỡng Vân Triệt sư huynh ư, vì sao lại ở bên ngoài? Không phải Vân Triệt sư huynh không có ở đây Băng Nghi Cung chứ?

- Vân công tử đang ở bên trong Băng Nghi Cung, nhưng hắn muốn ta tìm thập tam ca tới, hi vọng thập tam ca có thể dẫn hắn đi du lãm hoàng thành.

Phong Hàn Cẩm trả lời.

- Há, thì ra là thế.

Mộc Hàn Dật khẽ vuốt cằm:

- Vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi đi.

- Hàn Cẩm, ngươi cảm thấy Vân Triệt như thế nào?

Mộc Hàn Dật thuận miệng hỏi.

Phong Hàn Cẩm nghĩ nghĩ, nhẹ giọng nói:

- Cái này... Ta với Vân công tử có nói mấy câu, nhưng cảm giác hắn rất ôn hòa, rõ ràng thân phận tôn quý như vậy, nhưng không có một chút dáng vẻ vênh váo hung hăng.

- Ha ha, đó là đương nhiên, nếu phẩm hạnh không tốt, như thế nào lại được tông chủ chọn trúng đây.

Mộc Hàn Dật cười cười, tự nhiên tiếp lời nói:

- Ngươi đã nói chuyện với hắn, như vậy hắn có hỏi qua ngươi cái gì hay không?

Nói xong, hắn lại bổ sung một câu:

- Nếu như hắn có nhu cầu gì, vô luận như thế nào đều phải thỏa mãn hắn.

- Hắn cũng không có hỏi cái gì... A, hắn chỉ thuận miệng nói vài câu về lịch sử Băng Phong đế quốc chúng ta, còn hỏi một câu về sự tình quốc vận.

Phong Hàn Cẩm thành thật trả lời. Mặc dù nàng là công chúa hoàng thất cao quý, nhưng từ nhỏ nàng đã nhận được rất giáo dục nghiêm khắc của hoàng thất, một mực nhu thuận như vậy.

- Quốc vận?

Lông mày Mộc Hàn Dật mạnh mẽ động một cái.

Bỗng nhiên âm điệu Mộc Hàn Dật biến hóa để Phong Hàn Cẩm ghé mắt:

- Thập tam ca, sao thế?

- Há.

Mộc Hàn Dật nở nụ cười:

- Thật sự là không nghĩ tới, Vân Triệt sư huynh lại tin tưởng loại đồ vật hư vô phiêu miểu như quốc vận, thật sự là để người ta bất ngờ a, ha ha.

Mộc Hàn Dật và Phong Hàn Cẩm cùng đi đến Băng Nghi Cung, vừa thấy Vân Triệt, hắn liền rối rít bồi tội:

- Vân Triệt sư huynh, mấy năm Hàn Dật chưa về, việc vặt rất nhiều, xin lỗi không tiếp được lâu như thế, trong lòng rất thẹn.

- Đã nói qua nhiều lần, Hàn Dật sư đệ không cần khách khí như thế.

Vân Triệt không thèm để ý chút nào cười nói:

- Lúc trước ở bên ngoài, tùy ý vòng vo một chút, quả nhiên Băng Phong hoàng cung đẹp không sao tả xiết, so với hoàng cung dưới hạ giới của chúng ta không thể so sánh. Lúc này nghĩ đến, vẫn có chút chưa thỏa mãn, liền làm phiền Hàn Dật sư huynh lại mang ta đi dạo được không?

- Làm phiền thì không dám nhận, phải là vinh hạnh mới đúng.

Vân Triệt cùng Mộc Hàn Dật sóng vai đi ra Băng Nghi Cung, dạo bước bên dưới màn đêm Băng Phong hoàng cung.

Thần giới cùng hạ giới khác nhau một trời một vực, hoàng cung thần giới rộng rãi, tự nhiên không phải là Thương Phong hoàng cung hoặc Thần Hoàng hoàng cung mà Vân Triệt quen thuộc có thể so sánh.

Vân Triệt nghe Mộc Hàn Dật giới thiệu kỹ càng về hoàng cung các nơi, ngẫu nhiên nói thêm một số việc của Lam Cực Tinh, hai người không ngừng trò chuyện với nhau thật vui, trong bất tri bất giác, đã đi qua hơn phân nửa hoàng cung.

- Hóa ra thọ mệnh Băng Phong đế quốc lại lâu như vậy, trong lịch sử Ngâm Tuyết Giới đúng là đứng đầu. Hơn tám vạn năm lịch sử, quả thực để cho người ta sợ hãi thán phục.

Vân Triệt làm ra bộ mặt chân thành tán thưởng nói:

- Xem ra, Băng Phong đế quốc to lớn, tất nhiên được Thiên Đạo ban ơn, có quốc vận cường đại gia thân.

- Ồ?

Mộc Hàn Dật mỉm cười nói:

- Vân Triệt sư huynh cũng tin tưởng loại đồ vật 'Khí vận' này sao?

- Nếu bàn về khí vận mà nói, vô luận là khí vận của người, hay là quốc vận, sợ là không người nào chân chính tin tưởng, cũng không có người nào chân chính không tin. Tựa như không ai có thể nói rõ đến tột cùng nó là mệnh do thiên định, hay là mệnh do mình định.

Vân Triệt chậm rãi nói.

- Ha ha ha ha.

Mộc Hàn Dật cười dài một tiếng, gật đầu nói:

- Vân Triệt sư huynh nói hay lắm. Ở trong nhận thức của Hàn Dật, loại đồ vật khí vận này, không thể tin hết, cũng không thể không tin. Băng Phong đế quốc ta có thể đứng sừng sững lâu như thế, nguyên nhân chính là do liệt tổ tiên hoàng có đạo trị quốc, điều thứ nhất trong Băng Phong hoàng huấn, chính là phải thân cận với dân, tụ lại dân tâm. Nếu như mất dân tâm, chính là mất căn cơ, quốc lực có cường thịnh cũng sẽ lung lay sắp đổ. Có được dân tâm là có được thiên hạ, vĩnh viễn không phải một câu nói suông. Liệt tổ tiên hoàng không có chỗ nào mà không phải vì bảo vệ câu tổ huấn này, quân tâm dân tâm luôn luôn vững chắc, tự nhiên Băng Phong cũng sừng sững không ngã.

Vân Triệt nhìn Mộc Hàn Dật thật sâu, tiếp theo nói:

- Chẳng lẽ còn có cái thứ hai?

- Thứ hai.

Mộc Hàn Dật có chút thần bí mỉm cười:

- Chính là thứ Vân Triệt sư huynh nói, có lẽ là quốc vận khá lớn phù hộ.

- Ồ?

Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc:

- Chẳng lẽ bên dưới hoàng thành, có một đạo linh mạch?

- Cũng không phải là như thế.

Mộc Hàn Dật lắc đầu:

- Mà là thời Băng Phong kiến quốc sơ kỳ, đã đạt được một cái thánh vật trấn quốc trời ban. Cái thánh vật này theo Băng Phong ta đã hơn tám vạn năm, Băng Phong đế quốc vẫn đứng sừng sững như cũ, mà món thánh vật kia kinh lịch hơn tám vạn năm tang thương, lại không có chút biến hóa nào. Nếu như trên đời này thật có quốc vận tồn tại, như vậy cái thánh vật trấn quốc này, đã phù hộ Băng Phong ta đến nay.

- thánh vật trấn quốc... Lại có đồ vật dạng này?

Vân Triệt kinh ngạc nói:

- Không biết cái thánh vật trấn quốc này đến tột cùng ra làm sao? Có thể kinh lịch tám vạn năm tang thương còn không có chút biến hóa nào, tuyệt đối là kỳ vật không tầm thường.

"..."

Mộc Hàn Dật há hốc mồm, rõ ràng đang do dự, tiếp theo lại thản nhiên nói:

- Cái thánh vật trấn quốc này tồn tại cũng không phải là bí mật, nhưng thế nhân chỉ biết Băng Phong ta có được một cái thánh vật trấn quốc, lại gần như không có người nào biết đến tột cùng thánh vật đó như thế nào, đây cũng là một trong những bí mật lớn nhất của Băng Phong Hoàng thất ta. Nhưng, nói cho Vân Triệt sư huynh nghe đương nhiên không sao. Chỉ là, còn xin Vân Triệt sư huynh thay ta giữ bí mật.

- Đó là đương nhiên.

Vân Triệt gật đầu.

- Cái thánh vật trấn quốc này, là một cái sừng Kỳ Lân.

Mộc Hàn Dật trịnh trọng nói:

- Nó được Thái tổ tiên hoàng ngẫu nhiên tìm được dưới vạn trượng băng nguyên. Kỳ Lân đã sớm diệt tuyệt nhiều năm, có thể tìm được một cái sừng Kỳ Lân... mà còn là sừng Kỳ Lân cực kỳ hoàn chỉnh, quả nhiên là cơ duyên không thể tưởng tượng nổi.

- Sừng... Kỳ Lân?

Bước chân Vân Triệt đình chỉ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc thật sâu:

- Không phải Kỳ Lân là thần thú trong truyền thuyết à? Khó nói, nó không phải bịa đặt, mà là tồn tại thật?

- Đó là đương nhiên.

Mộc Hàn Dật gật đầu:

- Kỳ Lân ở Đông Thần Vực đều đã bị diệt tuyệt từ lâu, tự nhiên dưới hạ giới cũng sớm diệt tuyệt hơn, thứ lưu lại cũng chỉ là truyền thuyết thật giả khó phân biệt, cho nên Vân Triệt sư huynh cho rằng nó là bịa đặt cũng không có gì kỳ quái. Nhưng đúng là Kỳ Lân thực tồn tại, nghe đồn tại Tây Thần Vực xa xôi, có Kỳ Lân nhất tộc bởi vì đạt được viễn cổ thần huyết, mà tồn tại đến nay. Cho nên, nếu hữu duyên ngày nào đó Vân Triệt sư huynh còn có thể tận mắt nhìn thấy Kỳ Lân chân chính.

Vân Triệt run lên một hồi, mới mang theo mặt mũi tràn đầy kinh ngạc chậm rãi gật đầu:

- Thiên hạ to lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ. Thần thú trong truyền thuyết, thế mà thật tồn tại. Xem ra, ta ở hạ giới hơn hai mươi năm, hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng nhìn trời a.

- Đúng rồi, không biết cái sừng Kỳ Lân kia hiện đặt ở nơi nào? Ta muốn tận mắt chiêm ngưỡng một phen.

Ngữ khí và thần sắc của Vân Triệt, đều lộ ra vẻ hiếu kỳ cùng hưng phấn thật sâu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment