.
._513__1" class="block_" lang="en">Trang 513# 1
Chương 1025: Băng Phong bảo vật.
- Cái này...
Thần sắc Mộc Hàn Dật trì trệ, trên mặt hiện ra vẻ lúng túng ngượng nghịu.
Theo đó Vân Triệt cũng kịp phản ứng, lập tức nói:
- Là ta đường đột, nếu là thánh vật trấn quốc, làm sao có thể tuỳ tiện bày ra, Hàn Dật sư huynh cứ coi như ta không có nói qua.
- Không, không.
Lời nói của Vân Triệt để Mộc Hàn Dật lộ ra vẻ sợ hãi:
- Lệnh của Vân Triệt sư huynh, sao Hàn Dật dám không theo. Huống chi sừng Kỳ Lân vốn là kỳ vật, mặc cho ai nghe nói cũng muốn tận mắt thấy một lần. Chỉ là... Chỉ là dù sao sừng Kỳ Lân cũng là thánh vật trấn quốc Băng Phong ta, Hàn Dật không cách nào làm chủ. Xem như Hàn Dật, muốn xem thánh vật trấn quốc một chút, cũng phải được phụ hoàng chính miệng cho phép, nếu không ngay cả tiếp cận cũng không thể.
Nói xong, Mộc Hàn Dật liền lấy truyền âm ngọc ra, nhưng thật lâu cũng không nói, thần sắc không ngừng biến ảo, qua một hồi, cuối cùng cũng thầm than một hơi, lại để truyền âm ngọc để xuống.
- Hàn Dật sư đệ, sợ phụ hoàng ngươi không đáp ứng?
Vân Triệt nhìn thấy thần sắc của hắn liền hỏi.
Mộc Hàn Dật kinh ngạc, tiếp theo cười khổ:
- Quả nhiên Vân Triệt sư huynh mắt sáng như đuốc. Hôm nay là thọ yến, phụ hoàng đã ở trước mặt mọi người nói qua, chỉ cần là yêu cầu của Vân Triệt sư huynh, tất nhiên sẽ muôn lần chết không chối từ, Hàn Dật tin tưởng câu nói này của phụ hoàng là phát ra từ phế phủ. Nhưng... sự tình quốc vận, mặc dù Hàn Dật không tin hết, phụ hoàng lại là cực kỳ tin tưởng, cho nên sự tình liên quan đến thánh vật trấn quốc, đối với phụ hoàng mà nói là thiên đại cấm kỵ. Cho nên... Hàn Dật lo lắng phụ hoàng sẽ có khả năng từ chối nhã nhặn, hoặc là đáp ứng nhưng về sau trong lòng sẽ có khúc mắc, nếu bởi vậy mà để phụ hoàng cùng Vân Triệt sư huynh không vui, vậy thì quá tệ.
Nói xong, Mộc Hàn Dật lắc lắc đầu.
Vân Triệt lộ ra vẻ bình thản, cũng không có lộ ra bất mãn:
- Cảm tạ Hàn Dật sư đệ thẳng thắn như thế, đồ vật có khả năng quan hệ đến khí vận một nước, đương nhiên là cấm kỵ lớn lao. Cho dù phụ hoàng ngươi cự tuyệt cũng là hợp tình hợp lý, cũng được, coi như ta không có nói qua.
- Không.
Lúc này Mộc Hàn Dật lại hơi nở nụ cười:
- Vân Triệt sư huynh hiểu lầm, Hàn Dật chỉ quyết định không bẩm báo việc này cho phụ hoàng, nhưng cũng không nói không mang Vân Triệt sư huynh đi xem sừng Kỳ Lân.
- Ồ?
Ánh mắt Vân Triệt trở nên quái lạ.
- Vân Triệt sư huynh ngươi nhìn.
Mộc Hàn Dật quay người, chỉ về một chỗ băng sơn lâm phía bắc hoàng cung nói:
- Bốn phía hoàng cung đều đèn đuốc sáng ngời, duy chỉ có nơi đó lại là một mảnh tối tăm. Bởi vì nơi đó là cấm địa lớn nhất toàn bộ hoàng thành, phía dưới nó chính là kho bảo vật trọng yếu nhất Băng Phong hoàng thất ta, thánh vật trấn quốc sừng Kỳ Lân, chính là đặt trong đó.
- A!
Vân Triệt gật đầu.
- Tự nhiên, nơi đó thủ vệ cũng rất là sâm nghiêm. Ngoài kho bảo vật có đại lượng cao thủ ngày đêm đóng giữ, ai cũng đừng nghĩ tới gần. Mà bảo vật trong kho cũng được cơ quan, huyền trận trùng điệp bảo vệ, xem như một vị cường giả Thần Vương cảnh đến, cũng gần như không có khả năng xông vào. Đương nhiên, đối với tuyệt thế cường giả như tông chủ mà nói đó giống như vật trang trí mà thôi.
- Nhưng.
Mộc Hàn Dật đưa tay gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Dù sao Hàn Dật cũng là hoàng tử Băng Phong hoàng thất, lại có phần được phụ hoàng yêu chiều, ngược lại biết được một con đường chỉ có phụ hoàng cùng hoàng huynh biết, có thể bỏ qua sự canh gác của thủ vệ, trực tiếp đi vào trong kho bảo vật. Mà cơ quan huyền trận trong kho bảo vật, Hàn Dật cũng có chút quen thuộc, có thể nhẹ nhõm ứng đối, quả quyết không có nguy hiểm gì.
- Mặc dù như thế, có chút xin lỗi phụ hoàng, nhưng cũng không để phụ hoàng khó xử cùng sinh ra khúc mắc không cần thiết, lại có thể để Vân Triệt sư huynh thỏa nguyện, cũng coi là lưỡng toàn kỳ mỹ, chỉ là đi lối đi này sẽ ủy khuất Vân Triệt sư huynh, không biết ý Vân Triệt sư huynh như thế nào?
- Đương nhiên là tốt, có thể tận mắt thấy vật trong truyền thuyết một lần là chuyện may lớn. Chỉ là... làm như vậy quá khó khăn cho ngươi.
Vân Triệt hơi hơi do dự nói.
- Đâu có, đâu có.
Mộc Hàn Dật mỉm cười:
- Lần này Vân Triệt sư huynh đến Băng Phong, vì Băng Phong đế quốc ta mang đến vinh quang lớn lao, mà Vân Triệt sư huynh cũng chỉ đưa ra một cái phân phó như thế, nếu không thể thỏa mãn, sợ là Hàn Dật không có mặt mũi theo Vân Triệt sư huynh về tông môn.
- Như vậy, mời Vân Triệt sư huynh tạm thời về Băng Nghi Cung trước.
- Hả?
Vân Triệt không hiểu nói:
- Vì sao hiện tại không đi qua?
Mộc Hàn Dật lắc đầu, khẽ cười khổ:
- Tuy ở Ngâm Tuyết Giới, vẫn chưa có người nào gan lớn đến mức dám gây bất lợi đối với Vân Triệt sư huynh, nhưng phụ hoàng vẫn không thể không bảo vệ ngươi chu toàn. Khả năng Vân Triệt sư huynh không có phát giác, bên ngoài ngàn bước, đều có cao thủ âm thầm bảo hộ, nếu lại gần chút nữa, sợ là có thể nghe rõ những lời chúng ta nói. Còn nữa, hiện tại thời gian còn sớm, tất nhiên phụ hoàng còn chưa nghỉ, có thể sẽ đi Băng Nghi Cung ân cần thăm hỏi Vân Triệt sư huynh, nếu phát hiện Vân Triệt sư huynh không ở đây, bên dưới lo lắng chắc chắn phái người đi tìm, vạn nhất bị phát giác, ngược lại càng thêm không tốt.
- Thì ra là thế.
Vân Triệt giật mình gật đầu:
- Vẫn là Hàn Dật sư huynh nghĩ chu toàn. Nói đến, lại để cho Hàn Dật sư huynh cùng một chỗ vụng trộm trong hoàng cung, nhưng loại cảm giác này không những không hỏng, ngược lại để cho người ta có chút mong đợi, ha ha ha ha!
- Ha ha ha ha.
Mộc Hàn Dật cũng nở nụ cười:
- Nhân loại, vốn là sinh vật ưa thích kích thích. Kết quả giống nhau, vụng trộm mang tới cảm giác kích thích, làm sao gò bó theo khuôn phép có khả năng so sánh. Tối nay, Hàn Dật liền dẫn Vân Triệt sư huynh hảo hảo du ngoạn một lần.
- Như vậy, ta tạm về Băng Nghi Cung, hai canh giờ sau, ta sẽ trở lại nơi này.
Nhìn dáng vẻ Vân Triệt lộ ra hưng phấn.
- Tốt! Tin tưởng Vân Triệt sư huynh sau khi nhìn thấy sừng Kỳ Lân, chắc chắn cảm thấy chuyến đi này không tệ!
Vân Triệt rời đi, Mộc Hàn Dật nhìn bóng lưng của hắn, sau đó chậm rãi ngửa đầu, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, nhưng hai con ngươi, lại ánh lên quang mang kỳ lạ mà chưa ai thấy qua trên thân hắn.
—— —— —— —— ——
Giờ sửu, trời tối người yên.
Vân Triệt nhắm mắt dưỡng thần thật lâu, bỗng nhiên lúc này mở mắt ra, sau đó từ trên giường nhảy lên một cái, đi ra ngoài.
- A... Vân công tử.
Phong Hàn Cẩm một mực hầu ở bên ngoài cuống quít hành lễ:
- Vân công tử muốn ra ngoài sao?
- Ừm, ra ngoài đi, không cần phải để ý đến ta.
Vân Triệt khoát tay chặn lại.
- Vâng.
Phong Hàn Cẩm cúi người cung tiễn, không dám hỏi nhiều.
Nửa đêm, Băng Phong hoàng cung rất là tĩnh lặng, Vân Triệt ra khỏi Băng Nghi Cung, sau khi đi không bao lâu bỗng nhiên ngừng lại, dùng thanh âm có chút trầm thấp nói:
- Ta ra ngoài giải sầu một chút, ai cũng không cho phép đi theo!
Thân phận đệ tử thân truyền của Giới Vương có lực uy hiếp, muốn vượt xa đế hoàng một nước, bên dưới mệnh lệnh của hắn, những người Phong Khôi Thác phái tới âm thầm bảo hộ hắn, đương nhiên không dám không nghe theo.
Mà nghĩ lại, đường đường đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương... Bọn hắn hưng sư động chúng âm thầm bảo hộ căn bản là dư thừa.
Lần theo lộ tuyến trước đó, Vân Triệt rất nhanh trở lại địa phương lúc trước, Mộc Hàn Dật đã chờ ở nơi đó thật sớm.
Linh giác Mộc Hàn Dật ngoại phóng, quét bốn phía xung quanh một vòng, sau đó mỉm cười nói:
- Không hổ là Vân Triệt sư huynh, một câu nói của ngươi, so với phụ hoàng có tác dụng hơn nhiều lắm, quả nhiên không ai dám theo.
- Ha ha, Hàn Dật sư đệ nói quá lời. Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, sừng Kỳ Lân, dù chỉ là xa xa nhìn một chút, cảm thụ khí tức thần thú trong truyền thuyết, cũng đủ thấy chuyến đi này không tệ.
Tuy thần sắc Vân Triệt bình thản, nhưng lời nói vẫn có chờ đợi khó nén.
- Nếu như thánh vật có linh, biết mình được nhân vật như Vân Triệt sư huynh để ý tới, chắc chắn cũng vui vẻ không thôi.
Mộc Hàn Dật mang theo Vân Triệt, hướng phía đông hoàng cung đi đến. Hình như địa phương đi đến là dược viên hoàng cung, mọc đầy các loại kỳ hoa dị thảo, cũng không biết là do Mộc Hàn Dật tận lực tránh đi, hay là nơi này luôn luôn như thế, đi ra hồi lâu cũng không thấy một bóng người.
- Nơi này là dược viên hoàng cung, tuy chủng loại phong phú, nhưng khác rất xa so với tông môn, Vân Triệt sư huynh không cười là tốt rồi.
Mộc Hàn Dật nói ra:
- Ngày bình thường, nơi này do huyền thú trông coi, nếu như có ngoài ý muốn, ngay lập tức sẽ phát ra tiếng gào rít. Nhưng Vân Triệt sư huynh cứ việc yên tâm, có khí tức của ta ở đây, bọn chúng sẽ không có phản ứng.
Vân Triệt phóng thích linh giác, quả nhiên ở các phương hướng khác nhau cảm giác được mấy luồng khí tức huyền thú tồn tại... Mà toàn là huyền thú có chút cường đại.
Một mực đi đến cuối dược viên, rốt cục Mộc Hàn Dật cũng ngừng lại. Phía trước là một khối cự thạch hình thù kỳ lạ cao mấy trượng, nhìn qua liền có cảm giác lâu đời, bên trên hiện đầy dây leo màu xanh đen. Ánh mắt Vân Triệt đảo qua trên dưới, mày nhăn lại:
- Theo như lời ngươi nói, chẳng lẽ lối vào ở chỗ này? Thế nhưng là...
Mộc Hàn Dật mỉm cười, bàn tay quét qua, dây leo trên tảng đá lớn đã bị đẩy ra, tiếp theo ngón tay hơi chỉ, một giọt huyết châu từ đầu ngón tay bay ra, rơi vào phía trên cự thạch.
Sau khi huyết châu màu đỏ tươi rơi lên trên đá, giống như thủy ngân cuồn cuộn, chậm rãi chui vào trong đó, biến mất không thấy gì nữa.
Coong!
Một tiếng động nhỏ vang lên, tảng đá lớn không có chút nào dị trạng nào bỗng nhiên lập loè một cái tiểu huyền trận, mặt đá bằng phẳng cũng ở dưới huyền trận lập loè, bỗng nhiên tách ra hai bên, lộ ra một cái thông đạo có thể cho hai người sóng vai đi qua.
- A!
Vân Triệt khẽ nhếch miệng, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên:
- Lại có thiết kế tinh diệu như thế.
- Này bình thường cái huyền trận này vô thanh vô tức, sẽ không bị người phát giác, chỉ khi đụng chạm lấy huyết mạch trực hệ của hoàng tộc Băng Phong quốc chúng ta mới có thể khởi động. Nhưng ngoại trừ năm đó phụ hoàng nói cho ta biết cái thông đạo này tồn tại ra, đây cũng là lần đầu tiên ta mở nó ra.
- Nói ra không sợ Vân Triệt sư huynh cười, cái thông đạo này tồn tại, thật ra là để bên dưới nguy cấp sử dụng chạy trốn.
Mộc Hàn Dật mang theo Vân Triệt tiến vào trong thông đạo, chậm rãi giải thích:
- Cửa vào cùng cửa ra của nó đều sử dụng huyền trận giống nhau, cực kỳ ẩn nấp, cũng chỉ có hoàng tộc chi huyết của Băng Phong mới có thể khởi động, để chúng ta an toàn trốn tránh cùng thoát đi.
- Chỉ hi vọng nó vĩnh viễn không cần dùng đến.
Mộc Hàn Dật cảm thán thật sâu.
Vân Triệt đã từng nhìn thấy loại huyền trận có dấu ấn huyết mạch này ở Huyễn Yêu Giới.
- Điểm cuối thông đạo này, chính là kho bảo vật của hoàng cung mà ngươi nói lúc trước?
Vân Triệt hỏi, vì trong thông đạo đi hồi lâu, nhưng phía trước vẫn chật hẹp như cũ.
- Không sai, trong kho bảo vật ẩn giấu đi đại lượng cơ quan cùng huyền trận, xúc động bất kỳ một cái nào, hậu quả đều có chút nghiêm trọng.
Khi đang nói chuyện, Mộc Hàn Dật đã ngừng lại, phía trước là vách tường đen nhánh kín mít, không có bất kỳ kẽ hở nào, nhìn qua đã là tử lộ. Mặt mũi hắn tràn đầy thận trọng nói:
- Vân Triệt sư huynh, phía trước chính là kho bảo vật, sau khi tiến vào kho bảo vật, ngươi nhất định phải theo sát phía sau của ta, tuyệt đối không nên tùy ý đi lại. Huyền trận thì cũng thôi đi, nhiều lắm là bị phụ hoàng phát giác sau đó trách phạt, nhưng nếu để Vân Triệt sư huynh bị cơ quan thụ thương, vậy thì Hàn Dật muôn lần chết đều khó mà chuộc tội.
Vân Triệt gật đầu, để hắn yên tâm.
Mộc Hàn Dật đưa tay, lại là một giọt huyết châu bay ra, rơi lên trên vách tường đen nhánh phía trước.
Dưới huyền quang yếu ớt huyền trận giống như đúc lúc trước lại thoáng hiện, tiếp theo vách tường đen nhánh hướng hai bên tách ra, một cái không gian rộng lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, nương theo đó là một cỗ khí tức hỗn tạp nồng đậm tới cực điểm.
Linh dược chi tức, huyền tinh chi tức, huyền khí chi tức... Mỗi một loại, mỗi một sợi, đều cực kỳ mãnh liệt, cũng mang ý nghĩa, đồ vật phóng thích những khí tức này, không có một cái nào là phàm vật!
Dù sao, đây cũng là kho bảo vật của Băng Phong Hoàng thất thống lĩnh cả Băng Phong đế quốc to như vậy!
Tàng trữ nội tình hơn tám vạn năm của Băng Phong đế quốc!