Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1025 - Chương 1026: Phát Rồ Bệnh Cuồng.

. ._513__2" class="block_" lang="en">Trang 513# 2

 

 

 

Chương 1026: Phát rồ bệnh cuồng.



Tiến vào kho bảo vật, thạch môn phía sau cũng không có khép kín lại. Mộc Hàn Dật đi phía trước, thần sắc trở nên có chút ngưng trọng:

- Vân Triệt sư huynh, đi theo bước chân của ta, cũng tận khả năng thu liễm khí tức, tuyệt đối không nên xúc động bất luận cái cơ quan cùng huyền trận gì, sừng Kỳ Lân ở ngay trung tâm kho bảo vật, lập tức có thể nhìn thấy.

Vân Triệt thu liễm khí tức, bước chân chậm rãi đi theo sau lưng Mộc Hàn Dật, tuy trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng nội tâm vẫn bị hung hăng rung động như cũ. Liếc nhìn lại, kho bảo vật to lớn không có giới hạn, Tử Tinh, Tử Ngọc cao đẳng chồng chất thành núi, tử quang chói mắt, các loại huyền giáp, huyền khí rực rỡ muôn màu, khí tức linh dược càng là hàng ngàn hàng vạn. Tuy những bảo vật dễ dàng bị tiêu tán đều được phong tồn ở trong hộp băng ngọc, nhưng khí tức toàn bộ kho bảo vật vẫn nồng đậm đến cấp độ gần như sền sệt.

- Không hổ là đế quốc có lịch sử lớn nhất Ngâm Tuyết Giới, chỉ vẻn vẹn cái kho bảo vật này, cũng đủ để thấy được Băng Phong đế quốc cường đại cỡ nào.

Vân Triệt cảm thán nói.

- Ha ha, Vân Triệt sư huynh quá khen.

Mộc Hàn Dật cười cười:

- Băng Phong có mạnh hơn nữa, cũng cuối cùng chỉ là một cái quốc gia nho nhỏ mà thôi, cho dù có cường thịnh hơn gấp mười lần, trước mặt Băng Hoàng Thần Tông vẫn là tồn tại hèn mọn như cũ. So sánh với thân phận của Vân Triệt sư huynh, đế vương một nước có là gì đâu?

- Ồ?

Vân Triệt lộ vẻ kinh ngạc:

- Lời ấy của Hàn Dật sư đệ, hình như có hơi cực đoan, ta cũng không thể hoàn toàn tán đồng.

- Ha ha.

Mộc Hàn Dật tỏ vẻ ý vị thâm sâu cười nhạt một tiếng, không tiếp tục nói nữa, mà mang theo Vân Triệt đi một hồi, cuối cùng chân hắn ngừng lại, bước chân Vân Triệt cũng đình trệ gần như trong cùng một lúc, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.

Phía trước, là một cái huyền trận phong ấn cự đại, bên trong huyền trận, là một cái cự giác cao chừng ba trượng, hình thù nửa giống sừng hươu, nửa giống như sừng rồng, toàn thân xanh thẳm, quanh thân nhấp nhô quang hoa như tinh thạch, nhưng lại không có chút trong suốt sáng long lanh như tinh thạch nào, tuy bị huyền trận phong tỏa, nhưng vẫn mang đến cho mang cho Vân Triệt một cỗ khí tức mênh mang nặng nề như cũ.

- Không phải cái này... là sừng Kỳ Lân chứ?

Vân Triệt ngẩng đầu nói.

- Không sai.

Mộc Hàn Dật xoay người lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Vân Triệt:

- Cái này sừng Kỳ Lân này của một con Hàn Băng Kỳ Lân. Kích thước của nó hơn xa tất cả các ghi chép có khả năng tìm thấy, cho nên, rất có thể nó không phải từ một con Hàn Băng Kỳ Lân phổ thông, mà là cao cấp Kỳ Lân giống như Kỳ Lân chi vương vậy.

- Bên trong cái sừng Kỳ Lân này, ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại. Chỉ là, nhiều năm như vậy đi qua, liệt tổ tiên hoàng dùng hết tất cả phương pháp, cũng không thể dẫn xuất lực lượng bên trong ra, về sau liền lấy nó làm thánh vật trấn quốc, phong ở chỗ này.

"..."

Vân Triệt gật đầu, ánh mắt một mực dán ở trên sừng Kỳ Lân trong huyền trận.

Trước mắt, chính là mục tiêu Mộc Huyền Âm để hắn tới. Nhưng, cái huyền trận phong tỏa sừng Kỳ Lân này...

Vân Triệt đang nhìn sừng Kỳ Lân, Mộc Hàn Dật lại nhìn hắn, trong lúc lơ đãng khóe miệng nhiều một vòng dị dạng:

- Nói đến, lúc đầu ta từng hướng phụ hoàng nhắc nhở, nếu như ta có thể may mắn trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, ta sẽ mang cái sừng Kỳ Lân này hiến cho tông chủ.

- Ồ?

Ánh mắt Vân Triệt ngạc nhiên:

- Thế nhưng, nó là thánh vật trấn quốc của Băng Phong các ngươi mà, chắc là phụ hoàng ngươi sẽ không đáp ứng đi.

- Không.

Mộc Hàn Dật bình tĩnh cười:

- Phụ hoàng lập tức đáp ứng xuống. Nếu như ta có thể trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, Băng Phong đế quốc ở Ngâm Tuyết Giới sẽ không có người nào dám nghịch, địa vị lên đến đỉnh phong, đến lúc đó còn cần gì thánh vật trấn quốc. A, kỳ thực, loại đồ vật quốc vận này, ta cho tới bây giờ đều không tin. Nói là thánh vật trấn quốc, nhưng nói trắng ra là một cái tử vật vô dụng an ủi tâm linh mà thôi, chúng ta không cách nào dẫn xuất lực lượng trong đó, nhưng tông chủ nhất định có thể. Lấy một cái tử vật vô dụng như thế đổi lấy sự coi trọng của tông chủ đối với ta, đó là món lời gì! sao phụ hoàng lại không đáp ứng.

"..."

Lông mày Vân Triệt cau chặt, hiển nhiên đã nhận ra âm điệu cùng thần thái biến hóa của Mộc Hàn Dật.

- Ta còn cố ý tiết lộ chuyện này cho sư tôn, nghĩ đến có thể truyền đến tai tông chủ, để cho nàng biết rõ thành ý của ta. Nhưng, sau cùng tông chủ lại lựa chọn ngươi, vậy thì không có cách nào rồi.

Mộc Hàn Dật có chút ngửa đầu:

- Xem ra cái sừng Kỳ Lân này, vẫn phải ngoan ngoãn để ở chỗ này. A không không không, vẫn là đưa nó hiến cho tông chủ mới tốt, nhưng...

- Không phải từ ngươi, mà là từ ta!

Đột nhiên khóe miệng Mộc Hàn Dật cong lên, bỗng nhiên lúc này hai mắt phóng xạ ra quỷ quang âm trầm.

"..."

Ánh mắt Vân Triệt nhảy một cái, bước chân cũng thoáng lui về phía sau:

- Hàn Dật sư đệ, lời này của ngươi là có ý gì?

- Có ý tứ gì? Hắc!

Mộc Hàn Dật vĩnh viễn ôn hòa như nước, bỗng nhiên trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Vân Triệt không còn kính trọng như lúc trước, mà rõ ràng là tràn ngập trào phúng cùng oán hận không che giấu chút nào:

- Ngươi muốn tự mình hiến cho tông chủ cũng không phải là không thể được, chỉ là ngươi phải ở chỗ này giết ta, sau đó dùng máu của ta giải khai cái huyền trận kia, là có thể như ý nguyện.

Hắn duỗi ngón tay ra, chậm rãi ngoắc ngoắc về phía Vân Triệt:

- Đến giết ta đi, sau đó liền có thể mang theo sừng Kỳ Lân về tông môn, để tông chủ càng thêm coi trọng ngươi, đến đi!

Tròng mắt Vân Triệt có chút co rúm lại, bước chân đang lặng lẽ lui về phía sau:

- Hàn Dật sư đệ, ngươi... đang nói đùa à?

- Ngươi nói xem?

Khóe miệng Mộc Hàn Dật toét ra, từ trước tới giờ hắn mỉm cười không lộ ra hàm răng nhưng lúc này lại khúc xạ ra bạch quang lạnh lẽo, bỗng nhiên cánh tay hắn hất lên, một cái đồ vật chớp động lên lam quang bị hắn bóp nát, phóng xuất ra một cái huyền trận lập loè lam quang.

Coong!!

Một cái kết giới hình thành trong nháy mắt, Vân Triệt còn chưa kịp phản ứng, đã bị kết giới bao phủ cùng một chỗ với Mộc Hàn Dật.

Kết giới chỉ rộng mười trượng, khoảng cách này đối với huyền giả thần đạo mà nói, chỉ đưa tay là có thể đụng tới, khí tức phía trên kết giới phóng ra, để sắc mặt Vân Triệt đột nhiên thay đổi.

Kết giới này chẳng những cực kỳ bền bỉ, tuyệt không phải hắn có thể phá vỡ, mà nó có ngăn cách hết thảy tia sáng ra bên ngoài... Không gian, âm thanh, thậm chí là truyền âm!

- Kết giới này, ít nhất phải có lực lượng Thần Kiếp cảnh đỉnh phong mới có thể oanh mở, ngay cả ta, cũng đừng nghĩ cưỡng ép chạy đi.

Mộc Hàn Dật thả cánh tay xuống, trầm thấp cười lạnh, Vân Triệt bị kết giới bao phủ, triệt để biến thành cá trong chậu.

Vân Triệt nhanh chóng lùi về phía sau, một mực thối lui đến biên giới kết giới:

- Mộc Hàn Dật, ngươi... ngươi muốn làm cái gì?

- Sao trước tiên ngươi không nói một chút, ngươi đến Băng Phong đế quốc là muốn làm cái gì?

Mộc Hàn Dật cười nhạt, nếu có đệ tử Băng Hoàng nhìn thấy mặt mũi hắn lúc này, tất nhiên sẽ không dám tin tưởng hắn chính là Hàn Dật sư huynh được người người kính trọng:

- Chúc thọ ư? ngươi cho ta là ngu ngốc sao!

"..."

Ánh mắt Vân Triệt lại biến đổi.

- Trên đường tới, ta vẫn luôn nghĩ vì sao tông chủ lại để ngươi đến Băng Phong, lấy khả năng của tông chủ, Băng Phong ta có cái gì đáng giá nàng mưu đồ? Về sau ta chợt nhớ tới mình đã từng nói qua sự tình sừng Kỳ Lân cùng sư tôn, ta lập tức bừng tỉnh đại ngộ —— không sai, chỉ có thể là sừng Kỳ Lân!

- Thần Giới sẽ có đại sự phát sinh, cho nên Tông chủ nóng lòng muốn đột phá, nàng ở trên đại hội tông môn muốn Hỏa Như Liệt giao Kim Ô Phần Thế Điển ra tham khảo, đã đủ để chứng minh tất cả. Mà tất nhiên tông chủ đã từ chỗ sư tôn ta biết được sự tình sừng Kỳ Lân, nghĩ đến bên trong sừng Kỳ Lân tích chứa lực lượng có lẽ sẽ có cơ hội đột phá, nhưng nàng không có tuyển ta là đệ tử thân truyền, sừng Kỳ Lân lại là thánh vật trấn quốc Băng Phong ta, cho nên nàng không tiện mở miệng yêu cầu... Dù sao, tông chủ cũng cần mặt mũi! Cho nên mới phái ngươi đến tìm hiểu tin tức! Chỉ cần thăm dò chỗ để sừng Kỳ Lân, là tông chủ có thể vô thanh vô tức lấy đi!

- Về sau, ta từ chỗ hoàng muội Hàn Cẩm nghe nói ngươi hỏi sự tình quốc vận, là đã hoài nghi.

- Ngươi...

Mỗi khi Mộc Hàn Dật nói thêm một câu, kinh hãi trên mặt Vân Triệt lại tăng thêm một điểm:

- Vì sao ngươi lại biết toàn bộ...

Nhưng hắn giống như kịp phản ứng cái gì, vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi trên mặt nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, ngược lại tiến về phía trước một bước, ánh mắt cũng biến thành âm lệ:

- Ngươi đã biết rõ, cái kia ngược lại càng đơn giản hơn nhiều. Ngoan ngoãn giao sừng Kỳ Lân ra đi, hay là... ngươi muốn chống lại ý của sư tôn?

- Ha ha, Mộc Hàn Dật ta nào có đảm lượng chống lại ỹ của tông chủ. Không phải ta vừa mới nói sao, sừng Kỳ Lân, ta sẽ đích thân hiến cho sư tôn, về phần ngươi, sẽ không nhìn thấy một khắc này, bởi vì ngươi...

Đột nhiên âm điệu Mộc Hàn Dật thay đổi:

- Lập tức liền phải chết ở chỗ này!

Đồng tử Vân Triệt co rụt lại:

- Ngươi nói cái gì? Ngươi... Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta!?

- Không không không, không dám, không dám, Vân Triệt sư huynh thế nhưng là đệ tử thân truyền của tông chủ, cho dù Hàn Dật có lá gan lớn như trời, cũng không dám đụng tới một cọng lông măng của ngươi.

Hai mắt Mộc Hàn Dật híp thành một khe hở tinh tế:

- Đương nhiên ngươi không phải do ta giết, mà là... ở lúc mưu toan đánh cắp sừng Kỳ Lân, bất hạnh rơi vào cơ quan nơi này mà chết!

Vân Triệt hơi sững sờ, rốt cục tiếp theo cũng kịp phản ứng, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ:

- Ngươi...

- Vân Triệt sư huynh không cần khẩn trương.

Hưởng thụ sự hoảng sợ của Vân Triệt lúc này, Mộc Hàn Dật cười vô cùng âm trầm cùng khoái ý:

- Ta che giấu rất tốt, xem như tông chủ đích thân tới, cũng nhất định không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, điểm này, ngươi phải yên tâm tin tưởng ta.

- Dù sao, đây cũng chính là ngươi tự mình bước vào... mộ địa hoàn mỹ không một chút tì vết a!!

- Ngươi... Ngươi điên rồi!

Vân Triệt gào thét nói:

- Nơi này... Nơi này chính là Băng Phong đế quốc các ngươi, nếu ta chết rồi, coi như sư tôn thật sự cho rằng ta bị chết bởi cơ quan, lấy tính nết của sư tôn... Các ngươi cũng phải chôn cùng ta!

- A! Nói rất đúng.

Mộc Hàn Dật chẳng những không có sợ hãi, ngược lại càng gật đầu:

- Coi như ngươi 'Vì ăn cắp thánh vật trấn quốc của Băng Phong đế quốc mà mất mạng', Tông chủ dưới giận dữ, san bằng toàn bộ hoàng thành đều là chuyện bình thường... Nhưng, coi như toàn bộ Băng Phong đều xong đời, tông chủ cũng nhất định không giết ta!!

Vân Triệt:

-???

- Bởi vì ngươi chết thì Phi Tuyết...

Lúc nói lên tên Mộc Phi Tuyết, thân thể Mộc Hàn Dật không khống chế nổi run rẩy một hồi, đột nhiên âm thanh cũng tràn đầy hận ý:

- Nguyên âm của nàng đã bị ngươi ô uế! Cũng sẽ không có thiên phú như trước kia! Mà tông chủ nhất định phải tuyển chọn đệ tử thân truyền một lần nữa... Cái kia có thể là ta!!

- Ngoại trừ tara, không có người nào có tư cách! Nếu giết ta, tông chủ sẽ không tìm được đệ tử thân truyền thích hợp!!

- Đến lúc đó, ta hướng tông chủ thỉnh tội, dù sao, việc ta không có bảo vệ tốt Vân Triệt sư huynh kính yêu. Mà tông chủ lại rõ ràng vì sao ngươi lại chết ở dưới cơ quan sừng Kỳ Lân, biết rõ Băng Phong chúng ta vô tội, nếu nàng diệt Băng Phong, sẽ chỉ hổ thẹn đối với ta, về sau ta lại tự mình dâng sừng Kỳ Lân lên... Hết thảy, đều sẽ thuận lý thành chương! Tất cả những gì ta mất đi sẽ một lần nữa trở về!

- Ngươi... vì mục đích này, chẳng những muốn giết ta, còn muốn để cả Băng Phong đế quốc vào hiểm địa cự đại!?

Vân Triệt thở gấp, tức giận nói.

Mộc Hàn Dật giang hai tay ra, khoan thai nói:

- Nếu có thể thành tựu một mình ta, toàn bộ Băng Phong đều bồi táng theo thì thế nào?

"..."

Lông mày Vân Triệt chìm xuống thật sâu:

- Ngươi vẫn là một tên phát rồ a.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment