.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1027" class="block_" lang="en">Trang 514# 1
Chương 1027: Độc chết
- Phát rồ bệnh cuồng?
Mộc Hàn Dật nhàn nhạt cười nói:
- Ngươi so với tưởng tượng của ta còn muốn ngây thơ hơn nhiều, ta chỉ làm một chuyện mà người có thể thành đại sự nên làm mà thôi. Coi như toàn bộ đám người phụ hoàng, hoàng huynh chết dưới sự tức giận của tông chủ, trên đường xuống hoàng tuyền lộ, cũng sẽ lý giải vì sao ta làm như vậy, dù sao, cái này đều là phụ hoàng giao cho ta.
- Cùng lúc... Cũng là ngươi bức ta!!!
Âm điệu vốn coi như bình thản, bỗng nhiên trở nên bén nhọn, mặt mũi cũng lộ ra vẻ đáng sợ dữ tợn, bởi vì ở chỗ này, hắn có thể không cần cố kỵ, gỡ bỏ tất cả ngụy trang trên người:
- Ngươi có biết vì có thể trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, ta đã bỏ ra bao nhiêu không!!
- Ta có thiên phú mà tất cả mọi người hâm mộ, nhưng ta xưa nay không dám ỷ vào thiên phú mà có nửa điểm lười biếng, mỗi ngày người khác tu luyện ba bốn canh giờ, mà ta bắt đầu từ năm tuổi, mỗi ngày tu luyện ít nhất chín canh giờ! Mỗi ngày đều tu luyện đến mình đầy thương tích, vì thối luyện thân thể, không biết có bao nhiêu lần ta suýt chết cóng trong hàn đàm!
- Về sau vào Băng Hoàng Thần Tông, ta càng không dám có dù chỉ là một cái chớp mắt lười biếng! Ta là hoàng tử cao quý, trong tông môn lại quỳ thỉnh giáo ngàn vạn lần, vì lòng người, ta đã đi ban ân cho những dân đen kia vô số lần! Vì có thể đạt được càng nhiều tinh huyết từ chỗ Mộc Vân Chỉ đến nồng đậm, ta thậm chí... thậm chí không tiếc khuất nhục trở thành đồ chơi trên giường của nàng!!
-! @# $%...
Nghĩ đến Mộc Vân Chỉ cao lớn vạm vỡ, mặt giống như tráng hán, Vân Triệt trợn mắt hốc mồm, trong lòng càng là một trận phiên giang đảo hải.
Cái tên Mộc Hàn Dật này vì trở thành đệ tử Băng Hoàng, thật đúng là con mẹ nó không dễ dàng!
Hô hấp của Mộc Hàn Dật càng ngày càng mạnh, biểu lộ càng ngày càng dữ tợn, phóng thích ra khí tức thô bạo cùng nóng nảy, trong đồng tử giống như có ác quỷ đang nhảy nhót:
- Lúc đầu ta đã thành công... đã thành công! Ta sẽ lập tức trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, ta sẽ có được thân phận cùng tương lai khiến cho tất cả mọi người hâm mộ! Tông chủ sẽ ban cho Phi Tuyết ta, mẫu quốc của ta cũng sẽ bởi vậy mà quay về đỉnh phong, lấy thiên phú, trí tuệ, danh vọng và nỗ lực của ta, tương lai, ta còn có thể trở thành người kế nhiệm của Đại Giới Vương, thống lĩnh toàn bộ Ngâm Tuyết Giới, trở thành nhất giới chi tôn được chúng sinh cúi đầu, tên tuổi vĩnh viễn ghi vào lịch sử Ngâm Tuyết, có thể ở Ngâm Tuyết Giới muốn làm gì thì làm, không hề cố kỵ dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết lão yêu bà Mộc Vân Chỉ...
Vân Triệt:
"..."
- Hết thảy đều đã gần ngay trước mắt, chỉ cần ta nỗ lực, tất cả sẽ được thực hiện, ngươi không cần chết, ai cũng không cần chết! Nhưng ngươi... Là ngươi... Hết lần này tới lần khác hủy tất cả!!
Oán hận một mực nằm trong lòng Mộc Hàn Dật điên cuồng phóng thích, âm thanh trở nên vặn vẹo, tiếng gầm gừ như ác thú:
- Ngươi cướp đi thành quả ta nỗ lực cả đời, cướp đi Phi Tuyết của ta, cướp đi hết thảy của ta!!
- Nhưng cũng may, hết thảy chỉ là khảo nghiệm của lão thiên đối với ta, nhanh như vậy, liền để cơ hội ta đoạt lại hết thảy đưa đến trước mặt ta... mà còn là cơ hội hoàn mỹ như thế!
Mộc Hàn Dật thở hổn hển, hắn chậm rãi hướng về phía Vân Triệt giơ bàn tay lên:
- Ngươi nói xem chuyện này hoàn mỹ đến cỡ nào? Ngươi hất tất cả thị vệ ra, sẽ không có ai biết rõ ngươi đi nơi nào, lại cùng đi với ai, còn ta, ta đã thông qua mật đạo dưới tẩm cung của ta rời đi, nói cách khác, không có người nào biết rõ ta đã rời khỏi tẩm cung, tất cả mọi người chỉ biết, lúc ngươi 'xâm nhập' kho bảo vật và chết bởi cơ quan, thì ta đang an an ổn ổn ngủ trong tẩm cung.
- Ngay cả làm cách nào ngươi xông vào được, ta đều giúp ngươi nghĩ kỹ. Chỉ có điều... phải hi sinh hoàng muội đáng thương kia của ta.
- Ngươi!
Vân Triệt khẽ cắn chặt hàm răng. Lời ấy của Mộc Hàn Dật rõ ràng là muốn sau khi giết hắn rời đi nơi này, liền truyền âm dẫn xuất Phong Hàn Cẩm đến đây, sau đó giết Phong Hàn Cẩm!
Bởi vì huyền trận truyền âm chỉ có hoàng tộc chi huyết của Băng Phong quốc mới có thể khởi động, Mộc Hàn Dật đang muốn làm ra một cái hiện trường Vân Triệt giết Phong Hàn Cẩm, sau đó lấy máu để tiến vào kho bảo vật!
- Nếu như tương lai ta trở thành Đại Giới Vương, điểm ấy hi sinh có là cái gì đâu?
Mộc Hàn Dật chậm rãi tiến lên, lật qua lật lại lam quang băng lãnh đã hiển hiện trên bàn tay:
- Ta hận ngươi cỡ nào, những ngày gần đây, ta nằm mộng cũng muốn mang ngươi thiên đao vạn quả. Nhưng bây giờ... Ta lại thương hại ngươi cỡ nào, ngươi đạt được hết thảy những thứ ta tha thiết ước mơ, nhưng mới ngắn ngủi nửa tháng, mệnh đã phải chôn vùi cùng với chúng, hắc hắc, được chẳng bằng mất.
Lam quang trong lòng bàn tay Mộc Hàn Dật nhanh chóng ngưng tụ, rất nhanh tới mức khiến Vân Triệt bị một kích trí mạng, bước chân, cũng cách hắn chỉ còn mười bước:
- Nói lại, ngươi cũng là một người thông minh, ta muốn giết ngươi đoạt lại hết thảy, nhưng ta lại nghĩ tới có lẽ cả đời này ta đều khó có khả năng tìm tới cơ hội giết ngươi mà không lưu lại dấu vết cùng hậu hoạn. Không nghĩ tới, lão thiên yêu ta, nhanh như vậy liền mang cái cơ hội hoàn mỹ đưa đến trước mặt ta.
- Đến Băng Phong, nhất định ngươi đang khổ tâm làm sao tìm được chỗ cất giấu sừng Kỳ Lân phải không? Ngay tại lúc này, ta chỉ hơi dẫn một chút, đương nhiên ngươi mừng rỡ như điên, như thế nào lại buông tha cái cơ hội không thể tốt hơn này, ngoan ngoãn tự mình đưa đến.
- Kiếp sau, ngươi phải nhớ kỹ một sự kiện, làm việc không nên quá vội vàng xao động, động não nhiều một chút a!
Vân Triệt:
"..."
- Lời nên nói đã nói xong, ngươi có thể an tâm chết đi.
Năm ngón tay Mộc Hàn Dật chậm rãi mở ra, ngũ quan ở dưới khoái ý vặn vẹo cực độ:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết quá thống khổ, nếu không, dáng vẻ ngươi chết trên cơ quan sẽ không quá hoàn mỹ!
Thanh âm chưa dứt, Mộc Hàn Dật đã nổ bắn ra, năm ngón tay chớp động lên lam quang bắn thẳng đến cổ họng Vân Triệt.
Lực lượng Thần Kiếp cảnh trung kỳ, Vân Triệt kém ròng rã hai cái đại cảnh giới rưỡi, dù chỉ bị quét qua một chút, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đối diện là khí tức tử vong âm lãnh, ánh mắt Vân Triệt cũng ở lúc này bỗng nhiên lóe lên, trở nên vô cùng u lãnh.
Tinh Thần Toái Ảnh!
Ầm!!!
Trong nháy mắt bàn tay Mộc Hàn Dật xé rách tàn ảnh của Vân Triệt, hung hăng đụng vào phía trên kết giới, lam quang trên kết giới khẽ run, lại hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ nát, ngay cả một vết rách cũng không có xuất hiện.
Mộc Hàn Dật không nghĩ tới, vậy mà Vân Triệt có thể tránh thoát công kích của mình, rõ ràng là hơi ngạc nhiên một chút, mà trong nháy mắt này, một vòng thương lam long ảnh thoáng hiện ở trong kết giới, nương theo là một tiếng long ngâm kinh thiên chấn thế.
Rống!!!!!!!
Long Thần lĩnh vực!!
Long Thần lĩnh vực, là một cái lĩnh vực duy nhất để Vân Triệt có thể vượt qua ba cái đại cảnh giới áp chế địch nhân, đừng nói Thần Kiếp cảnh, xem như huyền giả Thần Linh cảnh, cũng đừng hòng hoàn toàn kháng cự.
Uy áp tuyệt đối đến từ Long Thần chân hồn, để linh hồn Mộc Hàn Dật như bị đại chùy oanh trúng, trước mắt biến thành một mảnh trắng xóa, bên trong tâm hồn nhanh chóng sinh ra sự sợ hãi cùng hèn mọn trước nay chưa hề có...
Mà lúc này Vân Triệt cũng xông đến như thiểm điện, tay phải xuất ra, lục mang Thiên Độc châu lóe lên trong lòng bàn tay, một sợi tơ đỏ giống như bông vải, lại giống như chất lỏng từ bên trong Thiên Độc châu bay ra, bắn vào trên mặt Mộc Hàn Dật, những điểm đỏ này chạm đến mặt Mộc Hàn Dật, lập tức như có sinh mệnh, từ da thịt của hắn, điên cuồng tràn vào thất khiếu, đảo mắt liền biến mất không thấy gì nữa.
Long Thần lĩnh vực được giải trừ, Vân Triệt lùi ra sau một cái, rơi xuống sát mép kết giới, lúc thân thể hạ xuống hơi lay động, trước mắt cũng là một trận mê muội —— vì cam đoan không có bất kỳ sơ xuất nào, lần này hắn không giữ lại chút hồn lực nào, tuy Long Thần lĩnh vực chỉ kéo dài mấy tức, nhưng nó lại khiến hồn lực hắn hao tổn rất lớn.
Chỉ có điều miệng của hắn, cũng lộ ra ý cười nhạt.
Con ngươi Mộc Hàn Dật từ trong sợ hãi nhanh chóng khôi phục tiêu cự, nhưng hắn vừa xoay người lại, bỗng nhiên quỳ xuống, trên mặt lập tức hiện đầy thống khổ cùng hoảng sợ cực độ, tiếp theo toàn bộ thân thể đều tê liệt ngã xuống, toàn thân điên cuồng lăn lộn, co quắp, bên trong miệng phát ra từng tiếng gào rít khàn giọng thê lương, giống như đang chịu đựng thống khổ lớn nhấtthế gian.
- A... A... A a... Ngươi... Ngươi... Làm... Cái gì... A a...
- Là Cầu Long chi tức.
Vân Triệt lạnh lùng nói.
-... Ách a!
Bốn chữ băng lãnh để con ngươi Mộc Hàn Dật đột nhiên phóng đại gấp mười lần, trong nháy mắt con ngươi lan tràn lên từng tia máu đỏ tươi. Người người bên trong Băng Hoàng Thần Tông đều biết, thứ khiến Mộc Băng Vân suýt nữa chết, chính là Cầu Long chi tức. Kỳ độc đáng sợ, ngay cả tuyệt thế cường giả Thần Quân cảnh như Mộc Băng Vân đều kém chút mất mạng, hắn làm sao có thể tiếp nhận.
- Không... Không có khả năng... Ngươi lừa gạt ta... Ngươi lừa gạt ta!!!
Thống khổ cùng sợ hãi như vô số ma quỷ bốc lên trong linh hồn Mộc Hàn Dật, hắn khàn giọng gào thét một tiếng, liền muốn nhào về phía Vân Triệt, nhưng hắn vừa mới vận chuyển huyền lực, độc tính của Cầu Long chi tức lập tức bạo phát càng thêm mãnh liệt, hắn như một đầu dã thú bị bắn trúng trái tim, trong tiếng gào thét thê lương hăng té nhào xuống mặt đất, toàn thân co lại như một con tôm, run rẩy vì thống khổ.
Da thịt vốn trắng nõn, nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ tươi, khí tức huyền lực cùng sinh mệnh trên người tuôn trào như dòng chảy, lấy tốc độ cực nhanh tan biến.
Độc tính của Cầu Long chi tức rất đáng sợ, rõ ràng hiện ra trong mắt của Vân Triệt.
Huyền giả Thần Kiếp cảnh, đã từng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Ngâm Tuyết Giới, ở dưới kịch độc của Cầu Long chi tức, ngọ nguậy giống như ấu trùng, không có chút sức chống cự nào.
- Xem ra, tình huống cũng không có theo phương hướng ngươi dự đoán phát triển a.
Vân Triệt không nhanh không chậm đến gần, trong ánh mắt lạnh lùng không có chút thương hại nào:
- Mộc Hàn Dật, ta phải thừa nhận, ngươi ngụy trang rất tốt, ta ở trên người ngươi, chỉ cảm giác được một chút tiếc nuối cùng tự giễu, mà không có một chút xíu không cam lòng cùng oán hận nào, nhất là trên đường đến Băng Phong đế quốc, ngươi đối với ta 'thành thành thật thật' thậm chí để ta có mấy cái nháy mắt thật sự tin tưởng lòng dạ ngươi, thản nhiên tiếp nhận hết thảy.
- Có thể che giấu tâm tình của chính mình hoàn mỹ vô khuyết như thế, ngay cả ta, cũng quả quyết không làm được.
- Đáng tiếc, mặc dù biểu hiện của ngươi hoàn mỹ, nhưng ta không ngây thơ đến mức tin tưởng ngươi thật sự không oán hận với ta chút nào, ta càng không ngu xuẩn đến mức không có át chủ bài đi theo một người oán hận, tới loại địa phương không người.
Bước chân đi tới phía trước Mộc Hàn Dật, Vân Triệt thoáng cúi người, trào phúng nói:
- Xem ra, người vội vàng xao động không phải ta, mà là ngươi.
- Kiếp sau, ngươi phải nhớ kỹ một sự kiện, làm việc không nên quá vội vàng xao động, mà động não nhiều một chút a!
Lúc trước Mộc Hàn Dật trào phúng Vân Triệt, bị hắn trả lại nguyên bản.
- Ngươi... A... A...
Tơ máu trong mắt Mộc Hàn Dật nhiều đến mức sắp nổ tung, hắn giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, thống khổ cự đại để hắn gần như không nói nên lời.
- Cái địa phương này dùng để giết người, đích thật là quá hoàn mỹ. Vô luận là ngươi giết ta, hay là ta giết ngươi.
Vân Triệt lạnh giọng nói:
- Mộc Hàn Dật, ngươi tuyển chọn cho mình một cái mộ địa tương đối hoàn mỹ a, nếu không, ta còn phải tốn nhiều đầu óc, khí lực chuyên môn tìm cơ hội cùng lý do để diệt trừ ngươi, con rắn độc lúc nào cũng có thể cắn ta một cái!