.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1028" class="block_" lang="en">Trang 514# 2
Chương 1028: Thùng vàng thứ nhất trên Thần Giới.
- Ngươi... Ách a a...
Mộc Hàn Dật giãy dụa khiến mười ngón tay đã hoàn toàn biến hình, ngay cả âm thanh cũng hư nhược đến không cách nào nghe rõ. Mặc dù mới trúng độc không đến mười hơi thở, nhưng thân thể của hắn đã hoàn toàn biến sắc, nhất là đồng tử hai mắt, đỏ thẫm như là huyết châu vậy.
- Cảm tạ ngươi mang ta tới nơi này, ngươi đã cho ta cơ hội cùng lý do giết ngươi, cũng để cho ta có thể yên tâm thoải mái lấy đi cái sừng Kỳ Lân này. Hừ, vì lòng biết ơn, ta liền hào phóng nói cho ngươi hai chuyện tốt.
- Thứ nhất.
Vân Triệt nheo con mắt lại:
- Sư tôn ban Mộc Phi Tuyết cho ta, là có nguyên nhân đặc biệt. Mà ngươi, coi như thật sự trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn, sư tôn cũng tuyệt đối không gả Phi Tuyết cho ngươi. Ngươi nói ta đoạt Phi Tuyết của ngươi, quả thực là không hiểu chuyện a.
- Ây... A!
Mộc Hàn Dật mở to miệng, nôn ra máu tươi, miệng đầy răng đã sớm ở dưới kịch độc hoàn toàn biến mất.
- Thứ hai...
Vân Triệt ngồi xổm xuống, cười lạnh một tiếng:
- Ngươi bị trúng Cầu Long độc, là trước khi đi, sư tôn tự mình giao cho ta. Ngươi đoán xem, vì sao sư tôn lại cố ý để ta lẻ loi một mình đến Băng Phong đế quốc, còn cố ý giao cho ta loại kịch độc này?
"..."
Thân thể Mộc Hàn Dật đang cuộn lại bỗng nhiên cương cứng, song đồng đã hoàn toàn thất sắc phóng xuất ra hoảng sợ cùng tuyệt vọng lớn nhất đời này.
- Hừ! Ngươi tự cho là biểu hiện hoàn mỹ không một chút tì vết, nhưng sư tôn là Đại Giới Vương vạn năm, người thông minh như ta ở trước mặt nàng cũng phải phục tùng nhất nhất, không dám có nửa điểm tâm cơ, một điểm tâm cơ thủ đoạn của ngươi, ở trong mắt nàng lại là cái gì?
- Nếu như hôm nay ta thật sự chết ở chỗ này, sư tôn cũng tuyệt đối không giống như ngươi nghĩ, thu ngươi làm đệ tử thân truyền, tương phản, ngươi sẽ chỉ chết càng thảm hại hơn!
Miệng Mộc Hàn Dật run rẩy, gian nan khép mở, nhưng không phát ra được một chút thanh âm nào, thân thể cuộn tròn đã không còn giãy dụa nữa, thỉnh thoảng chỉ hơi co rút lại.
- Lầm sờ cơ quan mà chết, đề nghị rất tốt. Cũng cảm tạ ngươi nói cho ta huyền trận phong ấn sừng Kỳ Lân dùng máu của ngươi là có thể giải khai, nếu không, ta còn thực sự hao tốn không ít khí lực.
Vân Triệt nhàn nhạt cười lạnh.
"..."
Khí tức kịch độc toán loạn ở trong kết giới, Mộc Hàn Dật đã đánh mất toàn bộ ngũ giác, cuối cùng Vân Triệt nói cái gì, hắn đã hoàn toàn không cách nào nghe rõ. Thân thể nhuộm đầy kịch độc lại run rẩy kịch liệt một trận, rốt cục sau đó không có động tĩnh.
Đột tử dưới Cầu Long chi tức.
Vân Triệt duỗi tay phải ra, phóng thích lực lượng Thiên Độc châu, tịnh hóa toàn bộ kịch độc trên thi thể Mộc Hàn Dật, tiếp theo, liền tịnh hóa toàn bộ độc tức trong kết giới, không lưu lại bất luận chút dấu vết về Cầu Long độc.
Vân Triệt đứng dậy, sau đó nhìn thoáng qua Mộc Hàn Dật không còn tiếng thở, trùng điệp thở ra một hơi, thấp giọng nói:
- Thật là một kẻ đáng sợ.
Hắn nhớ tới Hiên Viên Vấn Thiên.
Không hề nghi ngờ, Hiên Viên Vấn Thiên là nhân vật cực kỳ đáng sợ, cũng là một người duy nhất mấy lần khiến hắn suýt bỏ mạng. Mà Mộc Hàn Dật không đến ba mươi tuổi, lại có lòng dạ cùng tâm cơ đến tình trạng như thế, nếu như hắn sinh ra ở hạ giới, lại cho hắn thời gian giống như Hiên Viên Vấn Thiên, tất nhiên sẽ trở thành nhân vật còn đáng sợ hơn so với Hiên Viên Vấn Thiên.
Chỉ đáng tiếc, hắn không có cơ hội.
Vân Triệt hoàn toàn lý giải vì sao lúc trước Mộc Huyền Âm quyết định thu Mộc Hàn Dật làm đệ tử thân truyền, bởi vì lấy tâm cơ thủ đoạn của hắn, hoàn toàn thích hợp trở thành thượng vị giả hơn so với Mộc Phi Tuyết tâm không hạt bụi.
Nhưng, nàng đã lựa chọn Vân Triệt, như vậy, Mộc Hàn Dật có tâm cơ cực nặng, tự nhiên sẽ trở thành nhân tố nguy hiểm cho Vân Triệt.
Nàng muốn Vân Triệt đến Băng Phong đế quốc, khảo nghiệm của hắn không chỉ là lấy sừng Kỳ Lân về, mà còn một cái khảo nghiệm khác, chính là tự mình giải quyết cái nguy cơ tiềm ẩn Mộc Hàn Dật này.
Không biết kết giới phong tỏa chung quanh phải bao lâu mới có thể biến mất, một kích toàn lực của Mộc Hàn Dật lúc trước, đều không thể oanh nó ra nửa điểm vết rách, tự nhiên Vân Triệt cũng không cần thiết lãng phí khí lực đi thử, hắn đi đến trước kết giới, sau đó hít sâu một hơi, tay trái tay phải duỗi ra cùng lúc.
Tay phải băng mang, tay trái viêm quang.
Vân Triệt nhắm hai mắt lại, tinh thần tập trung rất nhanh, sau khi đứng im một lúc lâu, đột nhiên khí lưu trong kết giới bạo loạn, theo băng mang cùng viêm quang càng thêm nồng đậm, hàn khí vốn nên thôn phệ lẫn nhau lại quấn quít lấy nhau trái ngược lẽ thường, một cỗ khí tức trái ngược pháp tắc thiên đạo chậm rãi xuất hiện.
Hồi lâu, Vân Triệt to con mắt, một đóa băng hỏa viêm an tĩnh thiêu đốt trong lòng bàn tay hắn.
Tạo nghệ hỏa diễm của hắn đang một mực tăng lên, bây giờ lại lấy được Băng Hoàng huyết mạch, uy lực hỏa diễm cùng hàn băng dung hợp thành băng viêm cũng tự nhiên tăng nhiều. Vân Triệt chậm rãi nâng băng viêm lên, nói nhỏ một tiếng:
- Không sai biệt cực hạn lắm... Chắc cũng đủ rồi!
Băng viêm đẩy về trước, đụng chạm ở phía trên kết giới.
Không có bất kỳ tiếng động gì vang lên, kết giới mà Mộc Hàn Dật đều không thể oanh mở, giống như một miếng băng mỏng đụng chạm vào liệt diễm, ở dưới băng viêm nhanh chóng tan ra một cái lỗ lớn.
Lực lượng cái lỗ hổng bỗng nhiên xuất hiện này nhanh chóng tiêu tán, toàn bộ kết giới kịch liệt chấn động, tiếp theo dưới một tiếng nứt vang bị phá nát, hóa thành mảnh vỡ bay ra bốn phía.
Vân Triệt nhìn lướt qua bốn phía, suy nghĩ xem nên ném Mộc Hàn Dật về phía cái cơ quan nào, nhưng sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, lại từ bỏ ý nghĩ này. Loại ngụy trang này, Mộc Hàn Dật có thể dùng, nhưng không thích hợp hắn dùng ở trên người Mộc Hàn Dật. Không nói đến Mộc Hàn Dật rất quen thuộc đối với cơ quan nơi này, thân thể của hắn đã bị kịch độc ăn mòn, căn bản không có cách ngụy trang thành bộ dạng sờ lầm cơ quan mà chết.
- Được rồi, vẫn nên mang thi thể của hắn đi ra ngoài đi, nếu không tăng thêm chuyện sừng Kỳ Lân biến mất, thật có khả năng hoài nghi đến trên người ta, dù sao, người có thể làm cho Mộc Hàn Dật nguyện ý mang tới chỗ này, cũng chỉ có ta.
Để Mộc Hàn Dật cùng sừng Kỳ Lân biến mất, làm ra cảnh Mộc Hàn Dật mang theo sừng Kỳ Lân rời đi cũng không tệ... Còn nguyên nhân, để chính bọn hắn tự tìm đi.
Vân Triệt không có lập tức thu hồi thi thể Mộc Hàn Dật, ngược lại hướng về phía trước, hướng về phía từng đống T Mạch Thần Tinh lập lòe huyền quang.
Tử thạch, Tử Tinh, Tử Ngọc là tiền tệ thông dụng của Thần Giới, Vân Triệt mới tới Thần Giới, tự nhiên tài phú trên người ít đến thảm thương. Lúc ở Băng Hoàng Cung, mỗi tháng còn được năm ngàn tử thạch, mà sau khi trở thành đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, ngược lại một chút cũng không có.
Đã xác định phiến khu vực này không có cơ quan huyền trận tồn tại, nên Vân Triệt yên tâm hướng về phía trước, mang Tử Tinh chồng chất thành núi và Tử Ngọc không chút khách khí thu vào bên trong Thiên Độc châu. Tuy nhất thời hắn không phán định được số lượng, nhưng đây chính là kho bảo vật của hoàng thất một nước, tất nhiên là một bút tài phú cực lớn.
Sau đó Vân Triệt lại thay đổi phương hướng, mang tất cả hộp ngọc chứa đựng các loại bảo đan, linh dược một mạch thu nhập vào Thiên Độc châu.
Nơi này chỉ là một góc kho bảo vật, nhưng Vân Triệt cũng không có lòng tham, sau khi dọn dẹp xong tất cả đồ vật ở cái khu vực này hắn liền thu tay lại. Bởi vì bốn phía kho bảo vật đều giấu giếm cơ quan huyền trận, nếu lòng tham nổi lên không cẩn thận đụng chạm vào một cái, hậu quả khó mà lường được.
Mang theo đại lượng Tử Tinh, Tử Ngọc, trong nháy mắt Vân Triệt liền có cảm giác nhiều hơn một loại tài phú. Vân Triệt trở lại trước người Mộc Hàn Dật, ngón tay vẩy một cái, thân thể Mộc Hàn Dật lập tức bị phá vỡ, mấy giọt ám sắc huyết châu bay ra, sau đó lơ lửng ở trên đầu ngón tay Vân Triệt.
Vân Triệt chậm rãi đi tới chỗ huyền trận phong ấn sừng Kỳ Lân.
Nếu là huyền trận phong ấn thánh vật trấn quốc, tự nhiên sẽ cứng cỏi tới cực điểm, xem như hắn dung hợp băng viêm, cũng không nhất định có thể phá vỡ. Ánh mắt Vân Triệt hướng xuống bên dưới, đánh giá cái sừng Kỳ Lân này lần nữa, ngón tay hắn cong lên, huyết châu đến từ Mộc Hàn Dật nhẹ nhàng rơi vào phía trên huyền trận.
Huyết châu đụng chạm vào huyền trận, một đạo hồng quang yếu ớt chớp động, sau đó hoàn toàn chui vào trong đó, cùng lúc này, từng tiếng động trầm muộn từ bên trên huyền trận truyền đến, một vết rách đỏ không hề có điềm báo trước xuất hiện, toàn bộ phong ấn lấy đạo vết rách đỏ này làm trung tâm, hướng sang hai bên chậm rãi mở ra.
Thời điểm hoàn toàn mở ra, Kỳ Lân giác tồn tại hơn tám vạn ở Băng Phong đế quốc hiện ra ở trước mắt của hắn.
- Xem ra, Băng Phong đế quốc có Huyền Trận Sư cực kỳ cao đẳng a.
Vân Triệt cảm thán một tiếng, phù thân mà lên, sau đó thả nhẹ động tác, có chút chậm rãi hướng về phía trước, bàn tay nhẹ nhàng đụng chạm lên trên sừng Kỳ Lân.
Cảm giác cứng rắn tới cực điểm, lại không có chút nhiệt độ nào, cảm giác lạnh lẽo trong dự đoán không có, nhưng lại loáng thoáng có một loại cảm giác kỳ dị chưa bao giờ có, giống như là đến từ viễn cổ.
Hiện tại không phải là thời điểm tìm tòi nghiên cứu cái sừng Kỳ Lân này. Bàn tay Vân Triệt thoáng dẫn một cái, sừng Kỳ Lân cao ba trượng bị hút lên, đặt vào bên trong Thiên Độc châu.
Trong nháy mắt sừng Kỳ Lân tiến vào Thiên Độc châu, một đạo huyền khí bỗng nhiên từ phía dưới truyền đến, lông mày Vân Triệt nhảy một cái:
- Nguy rồi!
Coong!!!!!!
Phía dưới chỗ để sừng Kỳ Lân, có một đạo huyền quang phóng lên tận trời, nương theo đó là âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Mà gần như là trong một cái nháy mắt đó, huyền quang của kho bảo vật điên cuồng chớp động, tất cả huyền trận báo động cùng lúc sáng lên, phát ra quang mang chói mắt cùng âm thanh đủ để truyền xa mấy trăm dặm.
- Móa!
Đột nhiên lông mày Vân Triệt chìm xuống... sừng Kỳ Lân chẳng những có huyền trận phong tỏa, thế mà phía dưới nó còn ẩn giấu đi một cái huyền trận khác! Mà chỉ cần sừng Kỳ Lân bị dời đi, cái huyền trận này sẽ khởi động trong nháy mắt, cũng trực tiếp dẫn động tất cả huyền trận trong kho bảo vật.
Vân Triệt cắn chặt răng... Băng Phong Hoàng thất bảo hộ cái sừng Kỳ Lân này thật là chu đáo!
Không hề nghi ngờ, giờ phút này đừng nói hoàng cung, đoán chừng toàn bộ Băng Phong hoàng thành đều bị kinh động, thủ vệ phía ngoài, đại lượng cao thủ hoàng cung, thậm chí Phong Khôi Thác đều sẽ lập tức vọt tới.
- Hẳn là còn kịp!
Mộc Hàn Dật nói qua, người biết mật đạo dưới kho bảo vật chỉ có hắn, ba người Phong Khôi Thác, Phong Hàn Ca, cách gần nhất, thị vệ canh giữ ở bên ngoài kho bảo vật sẽ chỉ tiến vào từ chính môn, mình có đầy đủ thời gian từ mật đạo rời đi.
Vân Triệt nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sau đó xoay người, chuẩn bị mang thi thể Mộc Hàn Dật đi.
Nhưng ngay tại lúc hắn xoay người, đột nhiên động tác của hắn trì trệ, tùy theo lông tơ toàn thân dựng đứng lên.
Chỗ ánh mắt nhìn đến hoàn toàn trống trải một mảnh, chỉ còn lại một vết máu đỏ sậm.
Thi thể Mộc Hàn Dật... biến mất!
Cái này không thể coi thường, một cỗ khí lạnh từ sống lưng Vân Triệt vọt thẳng lên.
- Là ai! Ai ở chỗ này!!
Nếu như nói thi thể của hắn ở dưới kịch độc Cầu Long bị độc diệt hầu như không còn, còn miễn cưỡng có chút xíu khả năng, nhưng Vân Triệt vì không muốn lưu dấu vết Cầu Long chi tức lại, vừa rồi đã dùng Thiên Độc châu tịnh hóa toàn bộ kịch độc trên thi thể hắn... nên không có khả năng tiêu thất vào hư không!
Mà hắn từ đầu đến cuối, cũng không có phát hiện ra bất luận khí tức của những người khác.
Không có người trả lời hắn, kho bảo vật rộng lớn, nhưng ngay cả tiếng vang cũng không thể nghe được.
Thị vệ phía ngoài lúc nào cũng có thể xâm nhập, Vân Triệt chợt cắn răng một cái, chân đạp Huyễn Quang Lôi Cực, dọc theo lộ tuyến trong trí nhớ, bằng tốc độ nhanh nhất phóng đến chỗ lối vào.
Bên trên của mật đạo cũng không có khóa, Vân Triệt xông vào mật đạo, tốc độ không giảm chút nào, nhưng hàm răng vẫn một mực cắn chặt.
Trong kho bảo vật, còn có một người khác! Hơn nữa còn là một cái nhân vật đáng sợ để hắn hoàn toàn không phát hiện!
Nếu như hắn vẫn luôn ở đó, như vậy hết thảy những việc ta làm, bao gồm Thiên Độc châu cùng băng viêm... Chẳng phải đều bị hắn nhìn thấy!
Vì cái gì hắn lại ở trong kho bảo vật... tại sao phải mang thi thể Mộc Hàn Dật đi!?
Đến cùng là ai!!?