.
._515__1" class="block_" lang="en">Trang 515# 1
Chương 1029: Quỷ dị
Vân Triệt ở trong bóng tối nhanh chóng lướt đi, lúc gần ra tới cửa vào mới chậm lại, sau đó cấp tốc dùng Lưu Quang Lôi Ẩn thu liễm khí tức.
Âm thanh toán loạn từ xa truyền đến, nhưng cửa ra bên ngoài khu vực dược viên không có dị trạng, sau khi xác nhận an toàn, Vân Triệt thả chậm bước chân, bảo trì trạng thái Lưu Quang Lôi Ẩn từ bên trong đường hầm đi ra, cẩn thận di động trong màn đêm, sau khi xác nhận đã rời khỏi phạm vi cảm giác của huyền thú thủ hộ dược viên, tốc độ của hắn lập tức tăng lên, hướng thẳng về Băng Nghi Cung.
Băng Phong hoàng cung vốn yên tĩnh đã bị tiếng la ó chấn thiên, vô số đạo nhân ảnh tụ lại như một đàn chim bay về phía kho bảo vật, khu vực kho bảo vật nguyên bản không có ánh sáng, lúc này đã huyền quang khắp trời... kho bảo vật bị xâm nhập, là đại sự trên vạn năm không có ở Băng Phong, đủ để kinh động toàn thành, hơn phân nửa cường giả trong cung chen chúc tới.
Vân Triệt tận lực tránh né bóng người, khoảng cách đến khu vực trung tâm hoàng cung càng ngày càng gần, lông mày hắn một mực nhăn lại. Tuy lấy đi sừng Kỳ Lân xúc động huyền trận phía dưới vượt quá dự liệu của hắn, nhưng không đến mức để hắn thất kinh... thứ khiến tâm thần hắn bất an, không thể nghi ngờ là chuyện thi thể Mộc Hàn Dật biến mất.
Ánh mắt Vân Triệt đã có thể nhìn thấy ánh sáng Băng Nghi Cung, nhưng bước chân đột nhiên chậm lại, sau đó trực tiếp đình chỉ, xoay người, nhìn về phương hướng kho bảo vật ở phía Bắc.
Rất nhanh, phía sau của hắn, có một đội ngũ vọt tới, mà người đứng đầu rõ ràng là Phong Khôi Thác cùng Phong Hàn Ca. Phía sau bọn hắn có hơn hai mươi người đi theo, nhân số tuy ít, thân không hộ giáp, nhưng khí tức mỗi người đều vô cùng hùng hậu, ánh mắt càng lộ ra sự sắc bén khiến người ta run sợ.
Phong Khôi Thác cùng Phong Hàn Ca nhìn thấy Vân Triệt, cấp tốc nghênh tiếp, Phong Khôi Thác cuống quít nói:
- Vân hiền chất!
Vân Triệt xoay người lại, nói:
- Băng Phong quốc chủ, động tĩnh như thế lớn, chẳng lẽ có ngoại địch xâm lấn?
Phong Khôi Thác đến gần, có chút gập người nói:
- Chỗ kia là kho bảo vật của hoàng thất ta, thủ vệ cực kỳ xâm nghiêm, chưa từng nghĩ sẽ có ác tặc xâm lấn, quấy rầy Vân hiền chất ngủ yên, tiểu vương thật sự rất xấu hổ. Đợi tiểu vương tự mình tiến đến đuổi bắt, chắc chắn chém nó thành muôn mảnh!
- Phụ hoàng!
Phong Hàn Ca lại gấp giọng nói:
- Ác tặc đã có thể xúc động 'Cái huyền trận kia', nói rõ đã chui vào bên trong kho bảo vật. Có thể dưới tầng tầng phòng thủ đột nhập trong đó, thực lực tên ác tặc tất nhiên không thể coi thường, phụ hoàng vẫn không nên mạo hiểm thì tốt.
- Hiện tại mười vạn thị vệ đã bao vây xung quanh khu vực kho bảo vật, tên ác tặc kia có mọc cánh cũng khó thoát. Lại thêm chư vị đỉnh cấp cao thủ, hài nhi chắc chắn mang tên ác tặc kia đưa đến trước mặt phụ hoàng.
Phong Hàn Ca tự tin nói.
Phong Khôi Thác có chút suy nghĩ, sau đó gật đầu:
- Cũng tốt, ngàn vạn lần cẩn thận.
- Nghiêm lão, làm phiền bảo vệ phụ hoàng cùng Vân huynh đệ an toàn.
- Thái tử điện hạ yên tâm.
Một lão giả tiên phong đạo cốt sau lưng Phong Khôi Thác, chậm rãi gật đầu.
Phong Hàn Ca nói xong, liền mang theo một đám cao thủ chạy thẳng đến kho bảo vật.
- Vân hiền chất, sợ là nơi đây cũng không an toàn, mời theo tiểu vương về Băng Phong đại điện trước.
Phong Khôi Thác nói.
Dưới sự hộ tống của Nghiêm lão, Vân Triệt theo Phong Khôi Thác đi tới Băng Phong đại điện. Trước điện đã sớm đứng đầy người, một đại bộ phận trong đó là khách mời ngủ lại trong cung lúc chúc thọ, toàn bộ bọn hắn bị hù dọa, sau đó được thị vệ hộ tống đến tận đây.
Bốn phía xung quanh đại điện, bố trí ba tầng cao thủ, thủ vệ chật như nêm cối.
Mộc Tiểu Lam nhìn thấy Vân Triệt, liền nhanh chân tiến lên đón, gấp giọng nói:
- Vân Triệt, ngươi... ngươi không sao chứ?
- Ta có thể có chuyện gì?
Vân Triệt thuận miệng nói.
Tư Đồ Hùng Ưng cũng hướng lên trước nói:
- Băng Phong quốc chủ, cái này... xảy ra chuyện gì rồi? Không phải là có ngoại địch xâm lấn chứ?
- Có ác tặc tiến nhập kho bảo vật, xúc động huyền trận.
Phong Khôi Thác bình tĩnh nói:
- Nhưng không cần lo lắng, hắn trốn không thoát đâu. Chỉ là đã quấy rầy các vị, thiên đao vạn quả tên ác tặc này đều khó mà giải mối hận!
"..."
Vân Triệt quay mặt qua chỗ khác. Đương nhiên Phong Khôi Thác không có khả năng nghĩ đến, người xúc động huyền trận kho bảo vật đã thông qua mật đạo chỉ có huyết mạch hoàng thất mới có thể mở ra, chạy đi rồi.
Âm thanh toán loạn từ phương bắc truyền đến, không có ngừng nửa khắc, trước đại điện vang lên nghị luận ầm ĩ, tinh thần tất cả thị vệ đều căng cứng, như lâm đại địch. Theo thời gian trôi qua, Phong Khôi Thác nhìn quanh mấy lần, sau đó lại cầm lấy truyền âm ngọc truyền âm, hai đầu lông mày ngưng tụ lại càng ngày càng sâu.
Rốt cục hắn cũng không kìm nén được, mệnh lệnh nói:
- Nhanh đi đến tẩm cung của thập tam hoàng tử! Nếu như hắn không có ở tẩm cung, liền tăng số người tìm kiếm bốn phía, sau khi tìm được để hắn lập tức tới gặp trẫm.
Nghiêm lão một mực ở sau lưng Phong Khôi Thác một tấc cũng không rời cũng nhíu lông mày lại:
- Lấy tính cách của thập tam hoàng tử, loại sự tình này phát sinh chắc chắn là người thứ nhất có phản ứng, nhưng cho tới bây giờ đều không thấy tăm hơi, ngay cả truyền âm đều không có trả lời... Quả thực là có chút kỳ quặc.
"..."
Phong Khôi Thác không nói gì, sắc mặt lúc sáng lúc tối.
Con mắt Mộc Tiểu Lam đang một mực liếc trộm Vân Triệt, trong lòng hồ nghi, bởi vì sau khi Vân Triệt đến, lông mày vẫn nhíu lại, từ đầu đến cuối không có giãn ra, ánh mắt càng kéo dài sự lơ đễnh không cố định, nàng vươn tay ra, quơ quơ trước mắt Vân Triệt:
- Ai? Ngươi sao thế?
Vân Triệt có chút nghiêng đầu, nói:
- Không có gì, đang suy nghĩ một cái sự tình kỳ quái mà thôi.
- Sự tình kỳ quái?
Ngay lúc này, bỗng nhiên khí tức phía trước đại loạn, mười mấy bóng người lấy tốc độ cực nhanh tới gần, nương theo đó là khí tức cuống quýt đến dị thường.
- Phụ... Phụ hoàng!!
Phong Hàn Ca từ không trung nhào đến, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống trước người Phong Khôi Thác, bên dưới bóng đêm, nhưng sắc mặt của hắn lại lộ ra vẻ tái nhợt đến doạ người, như vừa mới bị một trận bệnh nặng, nếu nhìn kỹ, có thể thấy thân thể của hắn đang run rẩy rất nhẹ, mà trên mặt mười mấy vị cao thủ phía sau hắn cũng mang theo cực độ hoảng sợ.
Trong lòng Phong Khôi Thác máy động, quát hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi? chẳng lẽ để tên ác tặc kia chạy thoát?
- Phụ hoàng...
Thanh âm của Phong Hàn Ca co rúm lại, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở:
- Thánh vật... Thánh vật bị đánh cắp, ác tặc không thấy tăm hơi, mà lại... mà lại...
- Cái... Cái gì?
Huyền trận bị xúc động, hiển nhiên là sừng Kỳ Lân đã bị lấy đi, Phong Khôi Thác đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng bỗng nhiên nghe nói, trong lòng vẫn đại chấn, mà không thấy bóng dáng đối phương, cũng liền ý nghĩa không cách nào bắt hắn đoạt lại. Hắn tiến về phía trước một bước, một phát bắt được bả vai Phong Hàn Ca, tròng mắt mở to đến mức lớn nhất:
- Mà lại cái gì!?
"..."
Khuôn mặt Phong Hàn Ca run rẩy, rốt cục trong cổ họng phát ra thanh âm thống khổ:
- Bên trong Dược viên... Dược viên, phát hiện... Một bộ thi thể... Là...
- Là thi thể Hàn Dật...
Phong Hàn Ca mang theo tiếng khóc nức nở nói ra một câu như sét đánh giữa trời quang, khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến, đột nhiên Vân Triệt quay đầu...
Thi thể Mộc Hàn Dật...
Dược viên!?
Đây là có chuyện gì?
Toàn thân Phong Khôi Thác kịch chấn, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, sau đó quái khiếu một tiếng, bắt lấy Phong Hàn Ca, ngón trỏ cầm chặt đến mức gần như đâm vào bên trong thịt của hắn:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì!?
Đám người tách ra, một lão giả tay nâng một cái thân thể không có chút âm thanh nào hướng về phía trước, sau đó thận trọng đặt hắn ở trên mặt đất.
Hoa ——
Cái thân thể này đã không có bất luận khí tức sinh mệnh gì, khiến toàn bộ đại điện một mảnh kinh ngạc.
Tuy thân thể của hắn vặn vẹo không còn hình dáng, trên mặt không có dáng vẻ con người, nhưng vẫn khiến người ta phân biệt ra, đây rõ ràng là thập tam hoàng tử của Băng Phong đế quốc, người đã từng được công nhận là đệ nhất nhân thế hệ trẻ Ngâm Tuyết Giới —— Mộc Hàn Dật!
- A —— Hàn... Hàn Dật sư huynh!
Hai tay Mộc Tiểu Lam che miệng, sợ hãi kêu lên một tiếng thật lớn, hai con ngươi kịch liệt rung động, căn bản không dám tin tưởng vào chính con mắt của mình.
- A... A...
Phong Khôi Thác như bị thiên lôi oanh trúng, sắc mặt trắng bệch thành một mảnh trong nháy mắt, miệng hắn mở lớn, bờ môi rung động, trong cổ họng phát ra âm thanh như giấy ráp ma sát vậy, sau đó lay động một cái, quỳ xuống trước thi thể Mộc Hàn Dật.
- Hoàng thượng!
Nghiêm lão vội vàng hướng về trước, tuy sắc mặt tối tăm, nhưng không có ý đỡ hắn dậy. Bởi vì hắn biết rõ, Mộc Hàn Dật chẳng những là nhi tử đắc ý nhất của Phong Khôi Thác, càng là kiêu ngạo lớn nhất cả đời hắn. Đột nhiên hắn đột tử, đối với Phong Khôi Thác mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích long trời lở đất.
- Phụ hoàng, mật đạo.. mật đạo đã mở, nhất định ác tặc kia... đã cưỡng ép Hàn Dật, thông qua mật đạo tiến nhập kho bảo vật, lại từ mật đạo thoát đi... sau khi lợi dụng Hàn Dật xong, liền mang hắn... mang hắn...
Phong Hàn Ca vừa nói, răng vừa cắn sắp nát, lệ trào như suối.
Người trong hoàng thất ở bốn phía xung quanh khóc thành một mảnh, khách mời ở xa tới cũng đều hai mặt nhìn nhau bên trong không ngừng thở dài. Lấy thanh danh của Mộc Hàn Dật tại Ngâm Tuyết Giới, bỗng nhiên hắn đột tử, tuyệt không chỉ là đại sự của Băng Phong đế quốc, mà càng đủ để kinh động toàn bộ Ngâm Tuyết Giới.
Mộc Hàn Dật không chỉ là hoàng tử của Băng Phong, mà còn là đệ tử thứ nhất của Băng Hoàng Thần Tông! Đến tột cùng là ai, lại có lá gan lớn như thế, dám giết đệ tử Băng Hoàng Thần Tông.
"..."
Thân thể Phong Khôi Thác run rẩy đến doạ người, giống như là thân ở giữa địa ngục băng hàn nhất. Nghiêm lão đỡ lấy bờ vai của hắn, chỉ có thể vô lực an ủi nói:
- Hoàng thượng, xin nén bi thương, lão hủ chắc chắn tìm ra tặc tử kia, vì Thập tam hoàng tử tiết hận.
Đúng lúc này Phong Khôi Thác lại chậm rãi ngẩng đầu, trầm thấp nói ra:
- Nghiêm lão, đi xem một chút, Hàn Dật của trẫm bị lực lượng gì làm hại?
Âm thanh Phong Khôi Thác tỉnh táo đến đáng sợ, Nghiêm lão gật đầu, bàn tay duỗi ra, che ở ngực Mộc Hàn Dật... Giây lát, bàn tay của hắn rời đi như thiểm điện, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tất cả ánh mắt đều lập tức tập trung vào người Nghiêm lão, lông mày Vân Triệt càng cau chặt... Hắn đây là phản ứng gì?
- Nói!
Ánh mắt Phong Khôi Thác trầm thấp, nhưng hận ý bên trong một chữ này, lại khiến cho người ta rùng mình.
Người được xưng là"Nghiêm lão" này ở trong Băng Phong hoàng cung đã mấy ngàn năm, là đệ nhất cao thủ trong cung, toàn bộ Băng Phong đế quốc cũng khó có địch thủ. Nhưng lúc này hắn lại hoảng sợ, dường như là không dám nói ra, miệng liên tục khép mở mấy lần, mới có chút chật vật nói:
- Thập tam hoàng tử bị hàn khí cực mạnh giết chết, hàn khí lưu lại trên thân hắn, ở tầng diện cực kỳ cao, mà hàn khí loại tầng diện này, chỉ có... chỉ có...
Nghiêm lão không có nói tiếp, nhưng ánh mắt lại nhanh chóng nhìn lướt qua chỗ Vân Triệt.
Mặc dù hắn không có nói ra, nhưng mọi người ở đây, không một ai không minh bạch lời hắn muốn nói là cái gì...
Huyền giả Ngâm Tuyết Giới đều tu luyện băng hệ huyền công, tại tầng diện cao nhất, không thể nghi ngờ chính là—— Băng Hoàng Phong Thần Điển!
Mộc Hàn Dật... chết bởi lực lượng Băng Hoàng Phong Thần Điển!
- ~! @# $%...
Đại não Vân Triệt một mảnh mơ hồ. Rõ ràng Mộc Hàn Dật chết bởi Cầu Long độc, sau khi xác nhận hắn chết, còn chuyên môn tịnh hóa tàn độc trên người hắn... Thế nào lại là Băng Hoàng Phong Thần Điển!?
Mà trong hoàng cung, người sử dụng Băng Hoàng Phong Thần Điển chỉ có hai cái đệ tử Băng Hoàng—— Mộc Tiểu Lam cùng Vân Triệt!
Nhưng hai người kia, thực lực đều chênh lệch rất xa cùng Mộc Hàn Dật, không có khả năng giết được hắn mới đúng.
- Cái này... Cái này... Không nên a...
Phong Hàn Ca kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người cũng đều ngây người.
Lúc này Phong Khôi Thác lại chậm rãi đứng lên, hai mắt đục ngầu, chậm rãi chuyển về phía Vân Triệt, trong miệng phát ra âm thanh bình tĩnh đến mức khiến cho người ta hít thở không thông:
- Hàn Dật của trẫm so với ai cũng đều thông minh hơn, so với ai khác cũng đều cẩn thận hơn, mà ở trong đó, lại là nhà của hắn, làm sao hắn lại vô thanh vô tức bị cưỡng ép.
Vân Triệt:
"..."
- Sự tình mật đạo, ngoại nhân không có khả năng biết rõ, như thế nào lại dùng cái này cưỡng ép nó. Mật đạo bị mở ra, chỉ có khả năng, là Hàn Dật tự nguyện mang người kia đi vào. Lý do, có lẽ chính là mang người kia, tiến vào nhìn qua thánh vật. Mà trong cung này, có thể làm cho Hàn Dật cam nguyện làm như vậy, cũng chỉ có một người... Vân hiền chất, tiểu vương nói, có đúng không?
Chung quy Phong Khôi Thác cũng là đế vương một nước, dưới thống khổ cự đại, đầu não của hắn, lại thanh tỉnh đáng sợ.
Những lời này của Phong Khôi Thác vừa ra, toàn bộ đại điện như bị băng hàn từ trên trời rơi xuống, trở nên lặng ngắt như tờ. Ý tứ trong lời nói của hắn, xem như kẻ ngu ngốc nhất cũng nghe rõ rõ ràng ràng. Tất cả mọi người lập tức câm như hến, không dám tiếp tục phát ra một tia âm thanh, những khách mời ở xa tới càng nín thở, bước chân lặng yên lui về phía sau.
- Băng Phong quốc chủ đang hoài nghi ta giết Mộc Hàn Dật?
Đột nhiên ánh mắt Vân Triệt trở nên lạnh lẽo.
- Tiểu vương sao dám.
Phong Khôi Thác cười thảm một tiếng, cười rất là bi ai, ánh mắt hắn chuyển qua, nhìn về phía một nữ hài sắc mặt trắng bệch:
- Cẩm Nhi, ngươi một mực hầu hạ Vân hiền chất ở Băng Nghi Cung, nói cho trẫm biết, tối nay Vân hiền chất... ngủ ngon giấc không?
Thân thể nhỏ yếu của Phong Hàn Cẩm co rụt lại, sau đó cúi đầu xuống, phát ra âm thanh run rẩy mang theo sự sợ hãi
- Vân công tử... Vân công tử... nửa canh giờ... Đã không ở Băng Nghi Cung...
Phong Hàn Cẩm, làm cho trái tim tất cả mọi người càng xiết chặt.
Nửa cái canh giờ trước... Thời gian này, quá khéo léo.
Mộc Hàn Dật là đệ tử thứ nhất của Băng Hoàng, mà Vân Triệt lại là đệ tử thân truyền Đại Giới Vương vừa thu...
Sự tình, triệt để lớn rồi. Quả thực bọn hắn vô pháp tưởng tượng chuyện này có ý tứ gì, lại nên kết thúc như thế nào.
- A, ha ha.
Phong Khôi Thác vẫn cười, cười càng thêm bi ai:
- Thị vệ Băng Nghi Cung ở đâu?
Mười năm người có khí tức hùng hậu đi ra, sắc mặt mỗi người đều hoảng sợ bất an.
- Trẫm mệnh lệnh các ngươi phải thường xuyên bảo hộ an toàn cho Vân hiền chất, các ngươi có làm không?
Toàn thân mười năm thị vệ run lên, sau đó cùng lúc quỳ xuống, người cầm đầu hoảng sợ nói:
- Nửa cái canh giờ trước, Vân công tử nói muốn đi ra ngoài giải sầu, ra lệnh cho chúng ta không được đi theo. Chúng ta... Không... Không dám không nghe theo... xin hoàng thượng thứ tội!