Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1030 - Chương 1031: Về Tông

. ._516__1" class="block_" lang="en">Trang 516# 1

 

 

 

Chương 1031: về tông



Âm thanh Vân Triệt hạ xuống, tùy ý đưa tay lau người một cái, giữa ngón tay đã xuất hiện một khối ngọc thạch tinh xảo, hình như bên trên có huyền quang đang lưu động.

- Huyền Ảnh thạch!?

Người chung quanh nhận ra vật Vân Triệt cầm trong tay:

- Khó nói...

- Hừ, Phong Khôi Thác, ngươi tự mình nhìn đi!

Vân Triệt hừ lạnh một tiếng, ngón tay búng một cái, Huyền Ảnh thạch đã bị ném ra, rơi lên trên mặt đất, huyền trận trong đó cũng ở trong nháy mắt rơi xuống khởi động, hướng lên phía trên phóng xuất ra ánh sáng cùng thanh âm vô cùng rõ ràng.

Hình ảnh thứ nhất do huyền quang phóng ra, rõ ràng là bóng dáng Mộc Hàn Dật, chỉ là ánh mắt của hắn lại âm trầm đến mức làm cho tất cả mọi người cảm thấy lạ lẫm cùng khó có thể tin, thanh âm của hắn, càng lộ ra sự dữ tợn không nên xuất hiện ở trên người hắn.

-... Ta sẽ đích thân hiến cho sư tôn, về phần ngươi, sẽ không nhìn thấy một khắc này, bởi vì ngươi... phải lập tức chết ở chỗ này!

Hình ảnh trong huyền ảnh thạch không có khả năng làm bộ, trong nháy mắt toàn thân Phong Khôi Thác rét lạnh, căn bản không dám tin vào con mắt cùng thính giác của chính mình.

- Ngươi nói cái gì? Ngươi... Ngươi muốn giết ta? Ngươi dám giết ta sao!?

- Không không không, không dám không dám, Vân Triệt sư huynh thế nhưng là đệ tử thân truyền của tông chủ, cho dù Hàn Dật có lá gan lớn như trời, cũng không dám đụng tới một cọng lông măng của ngươi. Đương nhiên ngươi không phải do ta giết, mà là... thời điểm mưu toan đánh cắp sừng Kỳ Lân, bất hạnh rơi vào trong cơ quan nơi này mà chết!

- Vân Triệt sư huynh không cần khẩn trương... Ta sẽ che giấu rất tốt, xem như tông chủ đích thân tới, cũng nhất định không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, điểm này, ngươi phải yên tâm tin tưởng ta.
...

Khí tràng tại hiện trường biến đổi lần nữa, chấn kinh hiện ra trên mặt của mỗi một người. Huyền ảnh trong trận chính là Mộc Hàn Dật không thể nghi ngờ, hình dạng của hắn, ngôn ngữ của hắn... Tất cả mọi người đều nhìn, nghe rõ rõ ràng ràng, rõ ràng là hắn có ý định dẫn Vân Triệt vào trong kho bảo vật, sau đó lại thừa cơ mưu hại hắn!

Mưu hại đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, đây là đại tội lớn bực nào, gan to bực nào.

Sắc mặt phẫn nộ cùng buồn bã của Phong Khôi Thác biến mất không thấy, mỗi một phần da thịt đều đang run rẩy, trên gương mặt chỉ có cực hạn hoảng sợ, thân thể hắn lay động một cái,"Phanh" một tiếng hung hăng ngã ngồi trên mặt đất, tròng mắt run rẩy gần như muốn tung ra:

- Không... Không... Không... Không có khả năng... Đây không phải là thật... Đây không phải là thật...

Ngay vừa rồi, hắn còn tràn ngập xúc động phẫn nộ gào thét với Vân Triệt... Nhưng, nếu là Mộc Hàn Dật mưu hại Vân Triệt trước, đừng nói hắn đột tử, chính là chết đến nghìn lần, vạn lần, cũng khó mà chuộc tội.

Phong Hàn Ca quỳ ở nơi đó, song đồng thất sắc, như bị đóng băng. So với Phong Khôi Thác, hắn ngược lại không khó tiếp nhận như vậy. Vào đêm trước đó, Mộc Hàn Dật đã đối thoại với hắn—— câu nói kia để trái tim hắn hoảng sợ, kém chút nhảy ra, hắn còn nhớ rất rõ ràng.

Mà hình ảnh trong Huyền Ảnh thạch vẫn còn tiếp tục.

- Ngươi... Ngươi điên rồi!

Đây là âm thanh của Vân Triệt:

- Nơi này... Nơi này chính là Băng Phong đế quốc các ngươi, nếu ta chết rồi, coi như sư tôn thật sự cho rằng ta chết bởi cơ quan, lấy tính nết của sư tôn, toàn bộ các ngươi cũng phải chôn cùng dưới sự phẫn nộ của nàng!

- A! Nói cũng đúng, rất đúng.

Mộc Hàn Dật gật đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười:

- Coi như ngươi 'Vì ăn cắp thánh vật trấn quốc của Băng Phong đế quốc ta mà tự mình mất mạng ', tông chủ ở dưới giận dữ, san bằng toàn bộ hoàng thành đều là chuyện rất bình thường... Nhưng, coi như toàn bộ Băng Phong đều xong đời, tông chủ cũng không giết ta!
...

- Nếu có thể thành tựu một mình ta, toàn bộ Băng Phong đều táng diệt thì thế nào?
...

-... Ngươi hất thị vệ ra, sẽ không ai biết rõ ngươi đi nơi nào, lại đi cùng ai, mà ta thông qua mật đạo dưới tẩm cung của ta rời đi, nói cách khác, không có người biết rõ ta đã rời khỏi tẩm cung, tất cả mọi người chỉ biết lúc ngươi 'xâm nhập' kho bảo vật, chết bởi cơ quan, thì ta đang an an ổn ổn ngủ trong tẩm cung.

- Ví dụ ngươi làm sao xông vào, ta đều nghĩ giúp ngươi rồi. Chỉ có điều... phải hi sinh hoàng muội đáng thương kia của ta.

- Đủ rồi... Đủ rồi!!

Rốt cục tâm hồn Phong Khôi Thác triệt để sụp đổ, hắn gào lên một tiếng nhào về phía Huyền Ảnh thạch, bàn tay mang theo khí tức hỗn loạn tới cực điểm đánh xuống, khiến Huyền Ảnh thạch vỡ nát trong nháy mắt, huyền quang tán loạn.

Xung quanh đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề tới cực điểm của Phong Khôi Thác. Mộc Tiểu Lam bên cạnh Vân Triệt, triệt để ngây ngốc ở nơi đó, giống như vẫn ở trong mộng. Mà một bên khác, Phong Hàn Cẩm đã sớm hoa dung thất sắc, âm thanh sau cùng trong Huyền Ảnh thạch, để cho thân thể nàng chậm rãi mềm nhũn xuống, hai tay nàng không ngừng run rẩy.

Đối với Mộc Tiểu Lam mà nói, Mộc Hàn Dật là sư huynh nàng kính trọng nhất.

Đối với Phong Hàn Cẩm mà nói, hắn là huynh trưởng nàng yêu thích nhất.

Đối với Phong Khôi Thác mà nói, đó là nhi tử hắn kiêu ngạo nhất...

Đối với tất cả mọi người ở đây mà nói, mặc dù hắn không thể trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương, thì hắn vẫn là thiên chi kiêu tử không người có thể đụng ở Ngâm Tuyết Giới...

Ai có thể nghĩ tới, tuyệt thế công tử ở mỗi một cái lĩnh vực đều hoàn mỹ không tì vết, lại là một nhân vật âm hiểm, ngoan độc, không từ thủ đoạn như thế. Vì khả năng mình trở thành đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương... mà chỉ vẻn vẹn là khả năng, liền không tiếc ám hại Vân Triệt, không tiếc chôn vùi mẫu quốc của mình, không tiếc tự tay hãi chết bào muội của chính mình!

Vân Triệt không có ngăn cản Phong Khôi Thác hủy đi Huyền Ảnh thạch, hắn hạ thấp lông mày, lạnh lùng nói:

- Không phải ngươi kiên trì muốn biết đạo lý ư? Lý do này, ngươi hài lòng chưa?

Phong Khôi Thác ngồi phịch ở nơi đó, đối với lời nói của Vân Triệt không có chút phản ứng nào.

- Hắn muốn giết ta, lại bị ta phản sát, sự việc chính là đơn giản như vậy.

Vân Triệt nhíu lông mày lại:

- Nếu để sư tôn ta biết rõ Mộc Hàn Dật hạ độc thủ đối với ta, lấy tính nết sư tôn, làm không tốt liền liên luỵ tới toàn bộ Băng Phong, nhẹ nhất, cũng sẽ gây họa tới hoàng thất.

Câu nói này của Vân Triệt, để thân thể Phong Khôi Thác run lên bần bật, tròng mắt tất cả người trong hoàng thất cũng phóng xuất ra hoảng sợ... Bọn hắn rất rõ ràng, những lời này của Vân Triệt, cũng không phải là nói chuyện giật gân.

- Cho nên, ta dự định ẩn chuyện này xuống, để tránh huyên náo quá lớn, dù sao đây cũng chỉ là dã tâm cùng độc thủ của Mộc Hàn Dật, không có quan hệ cùng người khác, không cần thiết mang các ngươi chôn vùi đi vào.

Ánh mắt Vân Triệt lạnh xuống:

- Nhưng các ngươi lại muốn hùng hổ dọa người, hừ! Hiện tại, đã như các ngươi mong muốn!

Toàn thân Phong Khôi Thác giật mình một cái, sau đó vọt tới trước mặt Vân Triệt, mặt đầy hoành lệ:

- Là tiểu vương ngu xuẩn, là tiểu vương có mắt không tròng, hồn nhiên không biết mình nuôi dạy một đứa nghiệt tử... Còn uổng công Vân hiền chất nhân từ... Là tiểu vương đáng chết... Cầu... Cầu Vân hiền chất tuyệt đối không nên báo việc này cho Đại Giới Vương, tiểu vương... Sẽ một đời, một thế khắc ghi đại ân đại đức của ngài...

Dưới sự thống khổ mất con, hoảng sợ, hối hận, sợ hãi... cả người Phong Khôi Thác như chìm vào trong địa ngục, biết vậy chẳng làm, đau đến không muốn sống. Nếu không phải hình ảnh trong Huyền Ảnh thạch hiện ra tại trước mắt hắn, hắn thà chết cũng sẽ không tin tưởng nhi tử mình tự hào nhất lại có dã tâm cùng lòng dạ đáng sợ như vậy...

Đều nói hiểu con không ai khác ngoài cha, huống chi hắn còn là đế vương một nước, giờ phút này hắn giật mới mình, xưa nay hắn không hiểu rõ chính đứa con trai của mình.

Nương theo sự thật, toàn bộ Băng Phong hoàng thất có thể bị Mộc Hàn Dật liên luỵ, gặp đại nạn ngập đầu.

- Đã chậm.

Ánh mắt Vân Triệt lạnh lùng quét chung quanh:

- Việc đã đến nước này, ngươi cảm thấy còn có thể giấu diếm được sao?

Phong Khôi Thác ngây người, tiếp theo cúi đầu thật sâu, sắc mặt như tro tàn. Trước đại điện, cũng không phải là người trong hoàng cung bọn hắn, mà còn có đại lượng khách mời đến chúc thọ, thân phận từng cái đều phi phàm. Mà coi như toàn bộ bọn hắn phát lời thề độc tuyệt không tiết lộ nửa phần, sự tình Mộc Hàn Dật muốn mưu hại đệ tử thân truyền của Đại Giới Vương cũng sẽ ở trong thời gian cực ngắn truyền khắp mọi nơi.

Bởi vì trên đời này người duy nhất có thể chân chính bảo vệ bí mật, chính là người chết.

- Băng Phong quốc chủ, ngươi cũng không cần bi quan như vậy.

Vân Triệt ghé mắt, đạm mạc nói ra:

- Tuy diệt đi một cái hoàng thất, đối với sư tôn mà nói chỉ là trong nháy mắt, nhưng sư tôn tuyệt không phải người tàn bạo không giảng đạo lý, sau khi ta về tông sẽ thông báo đầu đuôi cho sư tôn, giảng giải hết thảy đều là ý nghĩ của một mình Mộc Hàn Dật, thêm việc ta mảy may vô hại, có lẽ sư tôn cũng lười hỏi tội Băng Phong hoàng thất các ngươi. Mặt khác... Ta sẽ thay các ngươi mang món thánh vật kia hiến cho sư tôn, sư tôn cảm nhận được thành ý của các ngươi, có lẽ sẽ càng lười nhác truy cứu.

Đột nhiên Phong Khôi Thác ngẩng đầu, rốt cục khuôn mặt tái nhợt cũng khôi phục chút huyết sắc, vội vã gật đầu:

- Vân hiền chất chi ân... tiểu vương... tiểu vương... không thể báo đáp... cầu... Vân hiền chất ở trước mặt Đại Giới Vương nói nhiều hơn chút, trung tâm của tiểu vương đối với Đại Giới Vương có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa có thể thấy... Về sau Vân hiền chất nói một câu, Băng Phong ta muôn lần chết không chối từ...

Phong Khôi Thác ở dưới đả kích cự đại cùng kích động, đã triệt để nói năng lộn xộn.

- Nói như vậy, sự tình thánh vật...

Phong Khôi Thác trực tiếp hạ thấp thân mình:

- Làm phiền Vân hiền chất mang thánh vật dâng cho Đại Giới Vương, nếu như vật này có thể lọt vào mắt của Đại Giới Vương, đó là tạo hóa của thánh vật, tiểu vương chỉ có ngàn vạn mừng rỡ.

- Cái kia không thể tốt hơn.

Vân Triệt gật đầu, sau đó trực tiếp xoay người sang chỗ khác:

- Nếu như không có chuyện gì khác, ta cũng nên về nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ trực tiếp khởi hành về tông, không cần đưa tiễn.

Không đợi đám người đáp lại, Vân Triệt đã phi thân lên, đi thẳng đến Băng Nghi Cung.

Một đêm này, hoàng cung Băng Phong nhất định không cách nào an bình, Băng Phong hoàng thất xử lý chuyện sau đó như thế nào, hắn không quan tâm, bởi vì mục đích của chuyến đi này đã đạt thành, tốc độ so với hắn dự đoán còn nhanh hơn nhiều, tuy có chút khó khăn trắc trở nhưng không sao.

Cách xa Băng Phong đại điện, biểu lộ của Vân Triệt từ từ chậm xuống, tiếp theo phát ra một tiếng thở dài:

- Sư tôn nói không sai, trên đời này, chưa từng có công bằng, chỉ có cá lớn nuốt cá bé, ai.

- Hiện tại ta chỉ là cáo mượn oai hổ mà thôi.

Vân Triệt tự giễu cười cười, rất nhanh bóng dáng liền biến mất ở trong màn đêm.

Trên không cực kỳ xa xôi, không có bất kỳ người nào phát giác, bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài, tiếp theo một tầng băng ảnh nhẹ nhàng lóe lên như chớp hiện, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

—— —— —— —— —— —— ——

- Ta vẫn không dám tin tưởng, Hàn Dật sư huynh lại là người như vậy.

Hai tay Mộc Tiểu Lam chống cằm, ánh mắt ngơ ngác, hiển nhiên vẫn không thể nào hoàn toàn tiếp nhận sự tình đêm qua.

Bọn hắn đã cách xa Băng Phong đế quốc, mấy canh giờ nữa, sẽ trở lại Băng Hoàng giới.

- Xem ra lời nói trước đó ta nói cùng ngươi, ngươi hoàn toàn không có nghe lọt a.

Vân Triệt đứng ở một bên băng chu, đảo mắt nói.

- Lời nói như vậy đặt ở trên người Hàn Dật sư huynh, mặc cho ai... Mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng.

Mộc Tiểu Lam nói đến phần sau, âm thanh đã nhỏ xuống, sau đó xoay người:

- Kỳ quái, tất cả mọi người trong tông môn đặc biệt ưa thích, kính trọng Hàn Dật sư huynh, chưa từng có cảm thấy hắn là... là người xấu. Mà ngươi mới đến tông môn thời gian ngắn như vậy, vì sao lại cảm thấy hắn là người xấu chứ? Ta nhớ... ngày thứ nhất ngươi nhìn thấy hắn, cũng đã nói một lần kỳ quái.

- Nếu ta ngốc giống như ngươi, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.

Gương mặt Vân Triệt hiện ra vẻ đương nhiên.

- Quả nhiên lại chê cười ta.

Mộc Tiểu Lam chép môi, nhưng lần này không kháng nghị mãnh liệt, nàng liếc trộm Vân Triệt vài lần, bỗng nhiên nói:

- Vân Triệt, ngươi thật giống như một mực mất hồn mất vía... Có phải cũng có chút không thả xuống được sự tình Hàn Dật sư huynh hay không?

- Ta còn không đến mức xoắn xuýt một người chết.

Vân Triệt vuốt vuốt trán nói:

- Hiện tại ta có thể khẳng định, trong tông môn, có người lặng lẽ đi theo chúng ta đến Băng Phong.

- A!?

Mộc Tiểu Lam kinh ngạc đứng dậy.

- Hơn nữa còn là người tương đối lợi hại!

Vân Triệt có chút cắn răng. Đêm qua, hắn có vài lần bị kinh hãi rùng mình, nhưng về sau trở lại Băng Nghi Cung, tỉnh táo suy nghĩ lại... Không động đến hắn càng không động đến sừng Kỳ Lân, hết lần này tới lần khác trộm đi thi thể Mộc Hàn Dật, thủ đoạn cao siêu nhưng thủ pháp"Hãm hại" lại có trăm ngàn chỗ hở, khí tức Băng Hoàng Phong Thần Điển trên thi thể Mộc Hàn Dật, cùng chuyện sau khi hắn rời khỏi Băng Phong đại điện lại không phát sinh sự tình gì khác...

Tổng hợp lại, hắn cho ra kết luận, đây rõ ràng là người kia âm thầm khởi ý làm"trò đùa quái đản"! Tuyệt đối không phải là hại hắn, mà đơn thuần là muốn tìm phiền toái cho hắn sau đó xem trò hay mà thôi.

- Tiểu Lam sư tỷ, ngươi nói... Trong tông môn có vị điện chủ, hoặc là cung chủ nào, tương đối... Ngạch, chính là xinh xắn, mê..., à ưa thích chỉnh người hay không?

Vân Triệt có chút chật vật hình dung nói.

- Làm sao lại có!

Mộc Tiểu Lam không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết:

- Điện chủ, cung chủ là người rất thanh lãnh, rất nghiêm túc, sư tôn đều cực kỳ ôn nhu, làm sao lại giống như ngươi nói vậy.

- Ta cũng cảm thấy... thế.

Vân Triệt dùng lực gãi gãi đầu, đây cũng là địa phương hắn một mực xoắn xuýt khó giải:

- Loại thủ đoạn kia, chỉ là có tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi mới làm ra, nhưng cái tuổi này...

Lúc ở kho bảo vật, chẳng những hắn không có phát giác được có người âm thầm tồn tại, mà Mộc Hàn Dật cũng không có phát giác gì. Điều này liền chứng minh thực lực người kia tuyệt đối xa hơn Mộc Hàn Dật, ít nhất phải siêu việt một cái đại cảnh giới... Mà cái thực lực, khẳng định không phải đệ tử.

Mà hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của tông chủ, có lá gan chỉnh hắn như thế, chí ít cũng nên là nhân vật cấp bậc như điện chủ Hàn Tuyết Điện.

- Đến cùng sẽ là ai?

Vân Triệt lần lượt khổ tư suy nghĩ.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment