.
._518__1" class="block_" lang="en">Trang 518# 1
Chương 1035: Cửu Chuyển Phật Tâm Liên
Minh Hàn Thiên Trì.
Nước Thiên Trì tĩnh lặng như gương, chỉ có băng linh nhẹ nhàng bay múa. Phía trên hồ, Mộc Huyền Âm cùng Vân Triệt đang đứng đối diện nhau. Hai người đều một thân tuyết y, nhưng phía dưới khí tràng im ắng của Mộc Huyền Âm, khí thế cùng sự tồn tại của Vân Triệt đều mịt mù như hạt bụi nhỏ.
Hôm qua, là chỉnh đốn sau cùng. Ngày hôm nay, chính là thời gian bắt đầu khổ tu.
- Để vi sư nhìn một chút trạng thái cực hạn của ngươi, không cần có bất kỳ dư lực nào.
Âm thanh băng lãnh của Mộc Huyền Âm hạ xuống, huyền khí trên người Vân Triệt bỗng nhiên bạo phát, Tà Thần cảnh quan Tà Phách —— Phần Tâm —— Địa Ngục mở ra trong nháy mắt, huyền khí nhan sắc cũng biến thành màu đỏ nhạt, sau khi dừng lại ngắn ngủi, Oanh Thiên cảnh cũng mạnh mẽ mở ra, đột nhiên huyền khí biến chất, hiện ra màu đỏ tươi như máu, huyền khí vốn đang ổn định chợt như hung thú bị chọc giận, trở nên cuồng nộ.
Thứ cũng cuồng nộ theo, còn có ánh mắt Vân Triệt.
Lông mày Mộc Huyền Âm hơi chấn động, sau đó đạm mạc lạnh nói:
- Xuất thủ.
- Ahhh!!
Vân Triệt hét lớn một tiếng, Kiếp Thiên Kiếm xuất ra, huyền lực toàn thân bạo tẩu, Kim Ô Viêm cùng Phượng Hoàng Viêm thiêu đốt cùng lúc, bên trên Kiếp Thiên Kiếm bắn ra hỏa diễm kiếm mang dài tới mấy trượng, trong tiếng bạo hống"Diệt Thiên Tuyệt Địa" đánh về phía Mộc Huyền Âm.
Khí lưu Thiên Trì đại loạn, băng linh bị hoảng sợ nhanh chóng bay đi, cả người Vân Triệt như một tòa núi lửa bỗng nhiên bạo phát... Nhưng mà thời điểm Kiếp Thiên Kiếm còn cách Mộc Huyền Âm mười trượng, cỗ huyền lực phong bạo bỗng nhiên bạo phát, có thể xưng là kinh khủng, lại đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Cả người Vân Triệt cùng kiếm như ngừng lại ở không trung, lực lượng hắn vừa mới bạo phát, giống như bị một cái lỗ đen không nhìn thấy hoàn toàn hút đi, biến mất không dư lại một tia nào, cũng không có phát ra nửa điểm tiếng động.
Phía trước, Mộc Huyền Âm vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, mâu quang u hàn, tuyết y tĩnh lặng, từ đầu đến cuối không có một động tác nào, càng không có nửa điểm phóng thích huyền khí.
Vân Triệt có chút thật thà từ không trung hạ xuống, sửng sốt một hồi.
Lực lượng cực hạn của hắn, ở trước mặt Mộc Huyền Âm, đúng như cát bụi trước biển cả, ngay cả hèn mọn cũng không bằng.
- Cũng tạm được.
Mâu quang băng lãnh của Mộc Huyền Âm không có chút gợn sóng nào, nhưng dường như cho Vân Triệt một lời tán dương. Sau đó, tay trái nàng chậm rãi nâng lên.
Vân Triệt bên trong sững sờ cảm giác được một cỗ nguy hiểm trí mạng đột nhiên đánh tới, thân thể của hắn làm ra phản ứng theo bản năng, dùng Tinh Thần Toái Ảnh dịch chuyển vị trí trong nháy mắt... Nhưng, năm đạo hàn quang không thể dùng mắt thường nhìn thấy từ trong hư không bắn ra, trực diện bắn vào thân thể sau khi hắn thuấn thân ra để lại, nhưng không có một cái nào xuyên qua toái ảnh.
Phốc!
Trong nháy mắt năm đạo hàn quang đụng chạm lấy thân thể hắn bỗng nhiên đứng im, sau đó tiêu tán. Nhưng trái tim Vân Triệt lại co rút lại, mồ hôi lạnh trên người ra như mưa, bởi vì năm đạo hàn quang kia, bất luận một đạo nào cũng đủ để hắn trực tiếp mất mạng.
Hắn chỉ cảm giác một đạo hàn khí tiếp cận, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lại bị năm đạo hàn khí cùng lúc đụng chạm —— hơn nữa còn là sau khi hắn dùng Tinh Thần Toái Ảnh thuấn thân.
Vân Triệt thở mạnh một cái, ngẩng đầu lên, lại phát hiện phía trước không có bóng dáng Mộc Huyền Âm, hắn cấp tốc quay người, ánh mắt quét một vòng, nhưng chỉ có một mảnh vắng vẻ, khi ánh mắt hắn quay lại, lại nhìn thấy Mộc Huyền Âm ở ngay trước người hắn, cách hắn không đến mười bước.
- Trình độ hùng hậu của huyền khí, viễn siêu đồng cấp, còn có năng lực bạo phát, đây là thứ tà thần chi lực ban tặng sao.
Mộc Huyền Âm nhìn chằm chằm vào con ngươi Vân Triệt, lạnh lùng nói:
- Nhưng xúc giác trọng yếu nhất, lại kém xa.
- Xúc giác?
Vân Triệt sững sờ.
- Cùng vi sư đi đến một cái địa phương.
Bàn tay Mộc Huyền Âm hời hợt phất một cái, không gian phía trước đã bị im ắng xé mở, Vân Triệt chưa kịp phản ứng, thân thể của hắn đã bị hút vào không gian trong cái khe.
Trước mắt sáng lên, hắn đã xuất hiện trong một cái thế giới khác.
Liếc nhìn lại, phía trước, phía sau, đều là một mảnh sương mù mù mịt. Đây là một đám sương mù vô cùng trắng, lại cực kỳ nồng đậm. Vụ khí phổ thông, không có khả năng ngăn cản ánh mắt Vân Triệt, nhưng sương mù nơi này lại khiến tầm nhìn Vân Triệt giảm xuống còn không đến trăm trượng, hắn cực lực nhìn về phía xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy từng ngọn núi băng cao thấp chập trùng.
Mà ngay phía trước không đến mười trượng là một cái huyền trận phong tỏa to lớn, phóng thích ra hàn quang.
- Nơi này tên là Vụ Tuyệt Cốc, là địa phương tông môn dùng để trừng trị đệ tử phạm phải sai lầm lớn. Nếu như đệ tử nào phạm phải sai lầm lớn không thể tha thứ, sẽ bị ném vào cốc này, mặc kệ tự sinh tự diệt. Mà kết quả là, toàn bộ đều chết thảm trong đó rất nhanh, không có ngoại lệ.
Tự nhiên hàn khí nơi này, không có khả năng so với Minh Hàn Thiên Trì, nhưng gió lạnh gào thét lại lộ ra một cỗ cảm giác âm trầm khiến người ta run sợ.
Nội tâm Vân Triệt"lộp bộp" một chút, thử thăm dò:
- Sư tôn, ngươi mang đệ tử tới nơi này, chẳng lẽ là...
Đã được xưng là"tuyệt cốc", đương nhiên không phải cái địa phương gì tốt.
- Bên trong Vụ Tuyệt Cốc sinh tồn đại lượng huyền thú thần đạo, nhưng hoàn toàn khác biệt với huyền thú ngươi thấy tại Băng Hoàng giới, huyền thú sinh tồn dưới hoàn cảnh của Vụ Tuyệt Cốc, tính tình sẽ vô cùng hung bạo, có thể tàn sát đồng tộc, chớ đừng nói chi là dị tộc, mỗi một con huyền thú ngươi gặp ở trong đó, đều sẽ muốn mạng của ngươi. Mà mấy con huyền thú này, yếu nhất là Hàn Băng Điệp Lang ngươi từng thấy qua, mạnh nhất có thể so với huyền giả Thần Kiếp cảnh.
"..."
Mắt Vân Triệt lộ ra vẻ kinh hãi, nghe đến đó, sao hắn còn đoán không được dụng ý của Mộc Huyền Âm.
- Mặt khác, không chỉ có huyền thú, trong đó còn có một số Băng Hoàng đệ tử mới ném vào đó không lâu, còn chưa chết dưới móng vuốt hung bạo của huyền thú. Bọn hắn có thể còn sống ở trong đó, chí ít huyền lực cũng là Thần Hồn cảnh hậu kỳ, thậm chí còn có đệ tử Thần Kiếp cảnh, thân là kẻ chắc chắn phải chết, bọn hắn vì sống tạm, sẽ không từ thủ đoạn, so với huyền thú hung bạo còn đáng sợ hơn. Nếu ngươi chính diện đụng phải bất kỳ một người nào trong đó, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Sư tôn, chẳng lẽ ngươi muốn đệ tử... Tiến vào Vụ Tuyệt Cốc lịch luyện?
Vân Triệt có chút thấp thỏm nói.
- Không tệ, nhưng không phải là hiện tại. Hiện tại ném ngươi vào, không quá nửa khắc, sẽ chết không chỗ táng thân.
Vân Triệt nghe vậy, trùng điệp thở ra một hơi. Hắn cũng không phải người gặp nạn mà sợ, nhưng lấy miêu tả của Mộc Huyền Âm đối với Vụ Tuyệt Cốc, dùng thực lực bây giờ của hắn tiến vào bên trong, hoàn toàn chính là đi chịu chết.
- Vi sư cho ngươit hời gian sáu tháng.
Mộc Huyền Âm lạnh giọng nói:
- Sáu tháng sau, vi sư sẽ ném ngươi vào trong Vụ Tuyệt Cốc. Nếu ngươi không muốn chết quá nhanh ở bên trong, hoặc là ngươi muốn sống sót mà đi ra ngoài, trong sáu tháng này phải hảo hảo tu luyện, không được có nửa phần lười biếng.
Âm thanh nàng hơi ngừng lại, bỗng nhiên âm điệu trở nên băng lãnh tuyệt tình:
- Ngươi cũng sẽ không có cơ hội lười biếng.
- Sáu tháng?
Sau khi huyền lực tiến vào Thần Nguyên cảnh, hắn cảm giác huyền lực thần đạo tăng lên gian nan dường nào, tu luyện đến nay, huyền lực của hắn so với lúc vừa mới đột phá tới Thần Nguyên cảnh gần như không có chút biến hóa nào. Sáu tháng, có thể đột phá tới Thần Nguyên cảnh cấp hai hay không đều là ẩn số, coi như có thể... Tiến vào địa phương khắp nơi là hung hiểm, mà lại có đại lượng huyền thú cùng huyền giả hung bạo Thần Hồn cảnh, thậm chí Thần Kiếp cảnh du đãng, thì vẫn chỉ là thuần túy chịu chết.
Vân Triệt ngẩng đầu, muốn nói cái gì, nhưng đụng chạm phải một cái mâu quang của Mộc Huyền Âm, khiến toàn thân hắn phát lạnh, không dám tiếp tục nhiều lời, cúi đầu nói:
- Vâng, đệ tử nhất định sẽ dốc hết toàn lực.
- Lấy ngộ tính của ngươi, Băng Hoàng Phong Thần Điển căn bản không cần vi sư dạy, ngươi tự mình lĩnh ngộ là đủ. Trong sáu tháng này, vi sư sẽ để ngươi tùy ý tiến vào Minh Hàn Thiên Trì, nhưng buổi trưa mỗi ngày, ngươi cần phải trở lại thánh điện, giao thủ một lần cùng vi sư.
- Hả? giao thủ cùng... Sư tôn?
Vân Triệt giật mình kêu lên.
Tuy nói, giao thủ cùng với cường giả sẽ có ích lợi đối với việc tăng huyền đạo lên, nhưng hắn cùng Mộc Huyền Âm thực sự kém quá xa, hắn đối mặt Mộc Huyền Âm, căn bản không xứng nói ra hai chữ"Giao thủ".
- Hừ!
Trong tiếng hừ lạnh, cánh tay Vân Triệt đã bị Mộc Huyền Âm nắm lấy, một vết nứt không gian lại hiện ra, trước mắt Vân Triệt bừng sáng, sau đó hắn đã về trong Thánh điện.
Mộc Huyền Âm chậm rãi duỗi bàn tay ngọc ra, khí thế trên người biến mất cực nhanh, dần dần đến trình độ Vân Triệt hoàn toàn không cách nào cảm giác được.
- Vi sư sẽ áp chế huyền lực đến Thần Hồn cảnh. Nhưng, huyền lực có thể áp chế, còn ý thức cùng xúc giác lại không thể, ngươi hiểu không?
Vân Triệt gật đầu, hít một hơi khí, vô cùng cẩn thận bày ra tư thế, trong lúc nhất thời không dám nói ra lời nào.
Giao thủ cùng cường giả Thần Chủ cảnh... Đừng nói là hắn, sợ là Giới Vương của những hạ vị Tinh Giới cùng trung vị Tinh Giới kia cũng không dám nghĩ tới.
- Mỗi ngày giao thủ, vi sư chỉ ra tay mười lần. Nếu như ngươi có thể thành công chống cự, tránh được mười lần xuất thủ của vi sư, hoặc là trước khi vi sư xuất thủ mười lần đụng được vào vi sư hoặc là bức vi sư lui dù chỉ là nửa bước, liền coi như ngươi thắng. Mà nếu không thể, hậu quả như nào... ngươi sẽ lập tức biết.
Âm thanh băng hàn thấu xương cùng mâu quang khiến nội tâm Vân Triệt hung hăng níu chặt, có một loại cảm giác vô cùng đáng sợ.
- Nếu như trong sáu tháng này, ngươi không thắng một lần nào, như vậy sự tình đi đến Trụ Thiên Thần Giới, ngươi cũng không cần đề cập tới, vi sư cũng sẽ không lãng phí tâm sức trên người một tên phế phẩm sẽ chết tại Vụ Tuyệt Cốc.
Thần kinh Vân Triệt lập tức như bị kim châm, lông mày hắn chìm xuống, ánh mắt sáng lên như hàn tinh, có chút cắn răng nói:
- Đệ tử... sẽ không để cho sư tôn thất vọng.
- Tốt nhất là như thế.
Một bông tuyết nhẹ nhàng hạ xuống, điểm vào đầu ngón tay Mộc Huyền Âm, ngón tay Mộc Huyền Âm hời hợt đẩy ra, bông tuyết này như bị gió nâng lên, bay về phía Vân Triệt.
Một cỗ hàn khí mang theo lực áp bách khiến Vân Triệt hít thở không thông đánh tới trong nháy mắt, nếu không có tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ tới một bông tuyết bay lại có thể trở nên khủng bố như thế.
Phản ứng của Vân Triệt xem như cực nhanh, trong nháy mắt đã nắm lấy Kiếp Thiên kiếm trong tay, toàn thân bùng cháy hỏa diễm, oanh ra một kiếm đón bông tuyết đang bay tới.
Điểm mạnh nhất của hắn, chính là lực bạo phát chính diện, lúc ở Thiên Huyền đại lục, đã có thể một kiếm bình sơn nhạc, một kiếm kinh biển cả.
Bông tuyết tới gần, một tiếng vang trầm đục vang lên, lực lượng hắn toàn lực oanh ra lại bị phá nát trong nháy mắt, bông tuyết mỏng manh kia xé rách phong bạo do trọng kiếm của hắn oanh ra, không chút trở ngại bay thẳng đến ngực của hắn.
Vân Triệt quá sợ hãi, không lo được chuyện thân thể mất cân bằng cùng sự đau nhức kịch liệt trên hai tay, huyền khí trên người lại bạo phát lần nữa, nhanh chóng phóng thích Phong Vân Tỏa Nhật.
Ầm!!!
Tà Thần bình chướng duy trì trong nháy mắt, liền ầm ầm sụp đổ, một cỗ lực lượng băng hàn cực lớn oanh trúng cánh tay phải của Vân Triệt.
- Ách a!
Vân Triệt hét thảm một tiếng, Kiếp Thiên kiếm rời tay bay ra, dưới sự bạo phát của cỗ lực lượng kinh khủng oanh trúng cánh tay phải hắn, tất cả kinh mạch bị cắt đứt trong nháy mắt.
Vân Triệt lảo đảo lui lại, cánh tay phải không có vết máu, xương cốt cũng không bị bẻ gãy, nhưng lại nặng nề gục xuống.
Vân Triệt ôm lấy cánh tay phải, dưới chân còn chưa đứng vững, bỗng nhiên đồng tử co rụt mãnh liệt... Mộc Huyền Âm không có vì vậy mà đình chỉ xuất thủ, theo bàn tay nàng nhẹ lật, không gian phía trước Vân Triệt bỗng nhiên lõm xuống...
Oanh —— ——
Vân Triệt không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt đó, hắn cảm giác được thể nội giống như có một cái tinh thần nổ tung. Lực lượng khủng bố tuyệt luân như dòng lũ tràn vào trong cơ thể của hắn, bức xạ đến mỗi một cái ngóc ngách, mỗi một đạo kinh mạch...
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ kinh mạch trên người hắn đứt gãy, ngay cả ý thức cũng như bị cự chùy oanh trúng.
Hai mắt Vân Triệt lập tức tan rã, bỗng nhiên giống như con rối không có sinh mệnh, ngã oạch xuống.
Trên người hắn không có bất luận vết máu gì, không nhìn thấy một vết thương, nhưng toàn thân trên dưới, lại không có một đạo kinh mạch nào hoàn chỉnh, toàn bộ nát đến không thể nát hơn.
Lúc ở Lam Cực Tinh, hắn cũng có mấy lần trong ác hoặc bởi vì trọng thương, hoặc bởi vì tà thần chi lực phản phệ mà dẫn đến kinh mạch đứt đoạn, lúc thảm thiết nhất là kinh mạch toàn thân đứt gãy gần nửa... Nhưng chưa bao giờ đứt gãy toàn bộ như bây giờ.
Không thể nghi ngờ, toàn bộ huyền khí vận chuyển ở trong kinh mạch cũng tán loạn.
Ý thức sau cùng khiến Vân Triệt cảm giác được Mộc Huyền Âm đang đi tới bên người mình, âm thanh mơ hồ phiêu miểu giống như hư giống như thật, nhưng vẫn để để hắn cảm giác được sự lãnh triệt, tuyệt tình đến tận cốt tủy như cũ.
- Rất thống khổ phải không? Vậy hãy dùng thân thể hảo hảo nhớ kỹ những thống khổ này.
Toàn bộ kinh mạch đứt đoạn, so với cắt ngang xương cốt toàn thân thống khổ hơn gấp trăm lần. Bờ môi Vân Triệt giật giật, rốt cục ý thức cũng hoàn toàn trống rỗng, nhưng thân thể hắn lại ở dưới thống khổ cực hạn không ngừng co rút.
Nhìn Vân Triệt hôn mê, trên mặt Mộc Huyền Âm chỉ có một mảnh lạnh lùng. Nàng vươn tay ra, nắm lấy thân thể Vân Triệt, bóng dáng nhoáng một cái, đã về tới Thánh điện.
Nơi này, là trung tâm thánh điện, là một cái thế giới băng tuyết. Trung tâm thế giới, có một cái ao rộng chừng mười trượng vuông, nước ao trong như gương. Trung tâm ao nước, là một gốc tuyết liên đang ngạo nghễ mở ra.
Gốc tuyết liên này lớn hơn mấy lần so với tuyết liên phổ thông, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, mỗi một cánh đều to như bàn tay, hết sức thuần mỹ, tỏa ra quang mang màu xanh óng ánh.
Thân rễ của nó đều tinh khiết như bông tuyết ngưng kết, lưu quang chói mắt, lúc mới nhìn mặc cho ai cũng sẽ không nghĩ là nó sinh trưởng thành, mà là do bông tuyết tạo hình.
Cánh tay Mộc Huyền Âm hất lên, cứ như vậy ném thân thể Vân Triệt vào trong ao. Ánh mắt nàng rơi vào tuyết liên trong ao, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái.
Một cái huyền trận vô hình vờn quanh tuyết liên lập tức sáng lên, sau đó theo ngón tay Mộc Huyền Âm khinh động mà chậm rãi tiêu tán.
- Ai.
Chẳng biết tại sao, Mộc Huyền Âm lại nhẹ nhàng thở dài một cái, nàng đi vào một bên ao, ngón tay khẽ vuốt, một cánh tuyết liên nhẹ nhàng bay ra, rơi vào lòng bàn tay của nàng, sau đó được nàng che ở phía trên tim Vân Triệt.
Coong!!
Huyền quang nồng đậm như mặt trời, chiếu sáng toàn bộ thánh điện, cảnh tượng này là do Mộc Huyền Âm điều động gần bảy thành huyền lực trên người. Lực lượng ở tầng diện tối cao hỗn độn dung nhập vào tuyết liên, lại chậm rãi thẩm thấu vào thể nội Vân Triệt... Trong nháy mắt, cánh hoa tuyết trắng lại sáng lên băng mang vô cùng bỏng mắt, phía dưới băng mang, thân thể Vân Triệt bị một tầng băng tuyết bao phủ, tiếp theo, trên người hắn lại chiết xuất ra một đạo băng mang yếu ớt, lúc sau là càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt, liền bao phủ khắp toàn thân của hắn.
Mà thứ phóng thích những băng mang này, rõ ràng là kinh mạch đứt gãy trong cơ thể hắn.
Quang mang trên cánh tuyết liên lại càng ngày càng yếu, đến sau cùng thì hoàn toàn biến mất như hóa sương vậy.
Mộc Huyền Âm nhanh chóng thu liễm huyền khí, bàn tay cũng dời khỏi tim Vân Triệt. Mà những kinh mạch trong thể nội Vân Triệt, lại rõ ràng thẩm thấu ra băng mang, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từ từ kết nối, dung hợp...
Lúc những băng mang này hoàn toàn tiêu tán, không ngờ toàn bộ kinh mạch vừa mới đứt gãy của Vân Triệt hoàn toàn khôi phục hoàn hảo, không có lưu lại chút tổn thương nào... Thậm chí, nếu như ánh mắt có thể xuyên thấu thân thể của hắn, thì có thể thấy rõ, kinh mạch toàn thân của hắn rõ ràng đang lưu động một loại ánh sáng kỳ dị như băng hoa.