Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1035 - Chương 1036: Xương Như Thép Tinh, Mạch Như Kim Thang.

. ._518__2" class="block_" lang="en">Trang 518# 2

 

 

 

Chương 1036: Xương như thép tinh, mạch như kim thang.



Vân Triệt vẫn ở trong hôn mê, nhưng sắc mặt đã không còn tái nhợt, khí tức cũng nhanh chóng hoà hoãn lại. Cánh tay Mộc Huyền Âm vung lên, một cỗ hàn khí lập tức mang Vân Triệt từ trong ao ra, ném lên trên mặt đất băng lãnh.

Lúc này, có một cỗ hàn khí nhanh chóng tới gần thánh điện, mà người có can đảm tiến thẳng vào thánh điện như thế, toàn bộ Ngâm Tuyết Giới, cũng chỉ có một người.

Tuyết ảnh nhoáng một cái, Mộc Băng Vân đã xuất hiện ở bên người Mộc Huyền Âm, ngày bình thường nàng một mực nhẹ nhàng như mây bay nhưng lúc này lại mang theo mấy phần vội vàng:

- Tỷ tỷ, ngươi muốn bế quan sao? Ta cảm giác được phong ấn Phật Tâm Liên bị giải khai.

Vừa nói, mâu quang nàng cũng thấy được tuyết liên lưu tràn quang mang óng ánh trong ao, quả nhiên phong ấn chung quanh đã được giải trừ, một mùi thơm thanh đạm cùng với linh lực kỳ dị tràn ngập trong đại điện im ắng.

Chín chín tám mươi mốt cánh Phật Tâm Liên, lại thiếu khuyết một.

Mà cái khí tức thiếu thốn này, lại từ một phương hướng khác truyền đến... Chính là đến từ Vân Triệt đang hôn mê.

- Ngươi mang Phật Tâm Liên... Dùng trên người Vân Triệt?

Mâu quang chớp động, trong thanh âm mang theo sự khó hiểu thật sâu.

Toàn thân Vân Triệt tĩnh lặng, nhưng dưới sự dưới cường đại của Long Thần hồn, lúc này ý thức của hắn lại thức tỉnh, chỉ là không cách nào khống chế khí tức của chính mình.

- Xương cốt của hắn cực cứng, da thịt cũng hơn xa phàm thể, duy chỉ có kinh mạch, là yếu ớt đến không chịu nổi.

Mộc Huyền Âm nói:

- Nếu như thế, liền tiện nghi cho hắn đi.

Mộc Huyền Âm nói cực kỳ bình thản, nhưng Mộc Băng Vân lại biết rõ điều này có nghĩa là gì, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh hơi ngưng lại:

- Ngươi chờ đợi gốc Cửu Chuyển Phật Tâm Liên này, dốc lòng bồi dưỡng nó ròng rã chín ngàn năm, cuối cùng xũng đạt được trình độ hoàn mỹ, nhất định để ngươi trên Thần Chủ cảnh tiến thêm một bước. Nó không chỉ là thần di chi vật, thế gian gần như không có khả năng lại xuất hiện gốc thứ hai, còn trút xuống tâm huyết hơn nửa cuộc đời ngươi... Ngươi thật sự muốn cho Vân Triệt toàn bộ sao?

Mộc Huyền Âm có chút gật đầu, ánh mắt như hàn tinh, không có chút rung chuyển nào. Nàng đã quyết định, thì trái tim cũng sẽ không có chút gợn sóng.

"..."

Mộc Băng Vân nhìn chằm chằm vào Mộc Huyền Âm, hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

- Tỷ tỷ, sau khi ngươi thu hắn làm đệ tử, đối với hắn cực kỳ tốt. Ta vốn cho rằng, ngươi cảm kích hắn cứu được tính mạng của ta, nhưng... hóa ra lại không chỉ như thế.

- Ngoài ý muốn cũng tốt, thiên ý cũng được, hắn đã trở thành đệ tử của ta, ta liền phải làm chuyện mà một vị sư tôn nên làm. Không có sư phụ nào không hi vọng đệ tử của mình có thể siêu việt chính mình. Nhưng, Kha nhi, Hàn Yên các nàng nhất định không cách nào làm được, mà hắn lại có khả năng... Nếu như hắn có thể sống đủ lâu mà nói.

- Trên người Vân Triệt có rất nhiều thứ bất phàm cùng quỷ dị, ngoài ra còn có rất nhiều thứ mà ngay cả ta cũng không biết, thậm chí là bí mật không cách nào lý giải. Nếu hắn không chết yểu, tương lai nhất định phi phàm. Sư phụ Thiên Sát Tinh Thần lúc trước của hắn, cuối cùng chỉ là một tiểu nha đầu sớm tiếp nhận truyền thừa, cái gì cũng không hiểu, tiềm lực trong thân thể hắn lớn đến kinh người, vậy mà tiểu nha đầu kia lại không dạy dỗ ra nửa điểm.

- Thời điểm Thiên Sát Tinh Thần tiếp nhận truyền thừa không đến mười tuổi, nếu tính về mặt thời gian, lúc nàng gặp được Vân Triệt, cũng chỉ có mười ba mười bốn tuổi. Kế thừa lực lượng cùng trí nhớ của Thiên Sát Tinh Thần, năng lực giết người đứng đầu mười hai tinh thần, nhưng dạy người lại... Lấy tâm tính cùng tuổi của nàng, chuyện này quá mức khó cho nàng rồi.

Mộc Băng Vân nói.

- Người duy nhất trong thế gian có truyền thừa của Sáng Thế Thần, vô luận rơi vào trong tay ai, hoặc là sẽ muốn chiếm lấy lực lượng của hắn, hoặc là muốn tận mắt nhìn đến tột cùng loại lực lượng này có thể đạt tới độ cao nào.

Mộc Huyền Âm u lãnh nói:

- Băng Vân, ngươi không cảm thấy, tự tay dạy dỗ một tiểu quái vật, là sự tình rất có ý tứ sao?

Vân Triệt:

"..."

Mộc Băng Vân nhẹ nhàng thở dài, lại liếc mắt nhìn chằm chằm Cửu Chuyển Phật Tâm Liên thiếu khuyết một cánh:

- Không người nào có thể cải biến quyết định của tỷ tỷ, hi vọng thành tựu trong tương lai của Vân Triệt có thể như tỷ tỷ mong muốn. Chỉ là, chín chín tám mươi mốt cánh Phật Tâm Liên, có thể hoàn thành tám mươi mốt lần tôi mạch, theo kinh mạch hắn biến chuyển từng bước, mỗi lần cắt đứt toàn bộ kinh mạch, sẽ khiến thống khổ hơn xa trước đó, mấy chục lần về sau, sẽ là trình độ không phải người có khả năng tiếp nhận...

- Hừ! Cái này không phải do hắn, hắn chịu được cũng phải chịu, không chịu được cũng phải chịu!

Ý thức mơ hồ của Vân Triệt ở bên trong giãy dụa dần dần thanh tỉnh, theo ngón tay khinh động, rốt cục cũng hoàn toàn tỉnh lại.

Đúng lúc này Mộc Huyền Âm cùng Mộc Băng Vân đều ghé mắt qua.

Vân Triệt từ dưới đất đứng lên, sau đó lại quỳ bái xuống:

Sư tôn, Băng Vân cung chủ... Nơi này là?

- Không cần hỏi nhiều.

Mộc Huyền Âm lạnh giọng nói:

- Đã tỉnh, thì mau trở về Minh Hàn Thiên Trì tự mình tu luyện, không được tự tiện rời đi, càng không thể có nửa phần lười biếng. Buổi trưa ngày mai, lại giao thủ cùng vi sư... đi đi!

- Vâng.

Vân Triệt chỉ có thể tuân mệnh.

Trở lại Minh Hàn Thiên Trì, hắn đứng trên bên bờ hồ, nhưng trong đầu thủy chung là hình ảnh đóa tuyết liên kỳ dị, cùng lời nói trong lúc mơ hồ nghe được.

- Cửu Chuyển Phật Tâm Liên...

Vân Triệt nói nhỏ một tiếng, thần sắc vô cùng phức tạp.

Hắn nhắm mắt nội thị, tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng nội tâm vẫn kịch chấn.

Trước khi hôn mê, hắn rõ ràng cảm giác được kinh mạch toàn thân mình đã vỡ vụn, mà lúc này, tất cả kinh mạch đều đã hoàn hảo không chút tổn hại, cho dù năng lực tự lành của hắn như quái vật, lại thêm việc toàn lực vận chuyển Đại Đạo Phù Đồ Quyết, cũng không thể nào hoàn toàn chữa trị nhanh như vậy.

Nhưng chuyện này cũng không phải nguyên nhân chính để hắn khiếp sợ, mà là hắn phát hiện được toàn bộ kinh mạch của chính mình tráng kiện hơn một vòng, mà lại mơ hồ lưu chuyển lên quang mang kỳ lạ như bông tuyết.

Con mắt mở ra, bàn tay duỗi ra, theo ý niệm Vân Triệt khẽ nhúc nhích, một đám Kim Ô Viêm dấy lên trong nháy mắt... Tốc độ thiêu đốt, so với lúc trước nhanh hơn gần một thành.

Trong lời nói của Mộc Huyền Âm và Mộc Băng Vân, Mộc Huyền Âm sẽ lấy Cửu Chuyển Phật Tâm Liên vì hắn tôi mạch tám mươi mốt lần... Mà hôm nay mới là lần đầu tiên, đã khiến kinh mạch hắn có biến hóa kinh người như thế, tám mươi mốt lần sau, quả thực là vô pháp tưởng tượng.

Có lẽ đến lúc đó, hắn chỉ cần mấy tức ngắn ngủi, đã có thể trực tiếp phóng thích Hoàng Tuyền Hôi Tẫn... Có thể mạnh mẽ mở Oanh Thiên cảnh từ mười hơi trở lên, cũng sẽ không khiến kinh mạch đứt đoạn...

Nếu quả như thật như vậy, coi như huyền lực của hắn không có bất kỳ tăng trưởng gì lớn, chiến lực cũng sẽ tăng vọt trên diện rộng. Lực lượng có thể ngưng tụ, phóng thích, thu hồi cực tốc, Tinh Thần Toái Ảnh có thể thuấn thân càng nhanh, Huyễn Quang Lôi Cực càng có thể đạt tới một cái cảnh giới khác...

Hỏa diễm dập tắt, trên mặt Vân Triệt lại không có quá nhiều kinh hỉ, mà là than nhẹ một tiếng, toàn thân một trận nặng nề.

Lúc trước hắn muốn bái Mộc Huyền Âm làm sư phụ, là hi vọng ỷ vào thực lực cùng địa vị của nàng để đến gặp Mạt Lỵ.

Nhưng, từ kính sợ đơn thuần lúc đầu, hắn dần dần phát hiện nàng cùng lời đồn ngoại giới cũng không giống nhau, nàng vì hắn mà đoạt lấy Kim Ô Phần Thế Điển, vì hắn lấy Cầu Long chi tâm, bất kể đại giới trù bị Càn Khôn Ngũ Quỳnh Đan, lại bởi vì sợ hắn thật sự xảy ra chuyện, lặng yên theo hắn cùng đi Băng Phong đế quốc...

Trong bất tri bất giác, hắn đối với Mộc Huyền Âm sớm đã không còn e ngại lúc đầu... Bởi vì, nàng thật sự không có đáng sợ như ngoại nhân biết, hoặc là... Nàng chỉ quan tâm đối với người mình như thế, đối với ngoại nhân chỉ có tuyệt tình và lạnh lùng?

Mà Cửu Chuyển Phật Tâm Liên... sau khi ý thức hắn tỉnh dậy, rõ ràng nghe được Mộc Băng Vân nói. Mộc Huyền Âm đã chờ đợi gốc Cửu Chuyển Phật Tâm Liên này chín ngàn năm, cũng trút xuống chín ngàn năm tâm huyết, có thể để cho nàng ở trên Thần Huyền cảnh lại đột phá lần nữa...

Vậy mà để cho hắn tôi mạch.

Cái này tự nhiên là thiên đại ban ơn... Nhưng đối với Vân Triệt mà nói, sao không phải là thiên đại gánh nặng.

Bởi vì hắn không biết rõ nên báo đáp như thế nào —— hắn đến Thần Giới, không phải vì cường đại, không phải vì nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, thật sự chỉ vì muốn gặp lại Mạt Lỵ, sau khi hoàn thành tâm nguyện, ngay cả ý nghĩ lưu lại hắn cũng chưa bao giờ có.

- Ai, được rồi, an tâm tu luyện đi, nghĩ những thứ này cũng vô dụng, về sau nghe lời sư tôn nhiều là được... An tâm tu luyện vậy.

Trong khi lầm bầm lầu bầu, Vân Triệt đã ngồi ngay ngắn xuống, nhắm mắt ngưng thần, giữa im ắng, hàn khí Minh Hàn Thiên Trì lặng yên tụ lại, nhanh chóng tràn vào trong thể nội Vân Triệt, ý thức của hắn cũng chìm đắm vào thế giới huyền đạo rất nhanh.

Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, lấy"Đoạn" làm hạch tâm, thứ cắt ra chính là thân cùng khi tức. Thân hình trốn xa, khí tức lưu trú, đây là Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đại thành chi cảnh.

Huyền lực bước vào thần đạo, tự nhiên linh giác cũng tiến đến cảnh giới hoàn toàn mới. Tàn ảnh phổ thông căn bản vô pháp ảnh hưởng địch nhân, bởi vì vậy chỉ có thể lừa gạt thị giác, mà không lừa gạt được linh giác đã khóa chặt khí tức.

Sở dĩ Tinh Thần Toái Ảnh là huyền kỹ thân pháp đỉnh cấp tại Thần Giới, bởi vì nó có thể lừa gạt thị giác, cũng có thể hỗn loạn linh giác, Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đại thành chi cảnh cũng như thế... Chỉ là bên trên chỉnh thể kém hơn Tinh Thần Toái Ảnh một chút.

Nhưng cảnh giới đại viên mãn"Nặc ảnh" chi cảnh, lại chưa từng nghe thấy.

Ta đã có thể tu thành Tinh Thần Toái Ảnh... Không có lý do không tu thành Đoạn Nguyệt Phất Ảnh.

Sư tôn đối với ta có kỳ vọng lớn như vậy, lại không tiếc dốc tâm huyết to lớn như thế. Chí ít không thể để nàng nhìn mình quá yếu...

—— —— —— —— —— ——

Giữa trưa ngày thứ hai, trước cửa thánh điện.

Vân Triệt tự điều chỉnh chính mình đến trạng thái hoàn mỹ, thoáng đến trước thời gian, nghĩ đến hôm qua, hắn nặng nề hít sâu một hơi.

Đúng là Mộc Huyền Âm đã ép huyền lực đến Thần Hồn cảnh, nếu không, không cần huyền khí đụng chạm, cách vài trăm dặm đều có thể giết hắn, nhưng hắn vẫn không chịu nổi một kích như cũ.

Ý thức... Xúc giác...

Ý thức thì hắn minh bạch, nhưng xúc giác... đến tột cùng là cái gì?

Mộc Huyền Âm cường điệu nhấc lên, nhưng lại chưa nói rõ, hiển nhiên là muốn để hắn tự mình lĩnh ngộ.

Đợi đã lâu, thế giới vẫn yên tĩnh như cũ. Vân Triệt do dự một hồi, rốt cục thử nói:

- Sư tôn, ta tới.

- Ở phía sau ngươi đây.

Một cái thanh âm kiều mị, mềm mại giống như ngủ say mới tỉnh từ phía sau hắn truyền đến, toàn thân Vân Triệt tê rần, vội vàng quay lại, liếc nhìn Mộc Huyền Âm đang đứng trước người hắn mười bước, băng nhan kiều mị tuyệt thế kinh diễm khiến Vân Triệt hoa mắt, sau khi sửng sốt ngây người một hồi, mới vội vàng bái lạy:

- Đệ tử bái kiến sư tôn.

Hôm nay, là... cái kia...sư tôn... Hắn ở trong lòng rên rỉ nói.

Uy lăng để cho người ta câm như hến, khí tức làm cho người không dám thở, nhưng vẻ kiều mị... Càng làm cho hắn run như cầy sấy, con mắt cũng không dám nhìn nhiều.

Có lúc hắn hoài nghi, có phải trong cơ thể của nàng có hai cái linh hồn cùng tồn tại hay không.

Hai con ngươi sáng tỏ không có một tia băng hàn, mà mông lung giống như có hơi nước, cánh môi thắm sắc cũng nhẹ nhàng nhếch lên:

- Đứng lên đi. Ngoan ngoãn hướng vi sư xuất thủ, nhớ phải cẩn thận.

Thanh âm của nàng lười biếng như toàn thân không có khí lực. Tốt xấu gì Vân Triệt cũng có được Long Thần hồn, nhưng tâm hồn vẫn dập dờn như cũ, khó mà tự điều khiển.

Hắn dùng lực cắn đầu lưỡi một cái, gầm nhẹ một tiếng, đằng không mà lên, nhưng lần này không có lấy Kiếp Thiên kiếm ra, mà bay thẳng đến chỗ Mộc Huyền Âm, lúc tới gần bỗng nhiên bóng dáng lóe lên, hàn khí nhẹ nhàng chớp động, trong nháy mắt đã lệch đến vị trí phía bên phải Mộc Huyền Âm, sau Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, lại là một cái Tinh Thần Toái Ảnh...

Trong nháy mắt, xung quanh Mộc Huyền Âm có mấy cái tàn ảnh hiện lên, mà chân thân cũng đã xuất hiện ở phía sau nàng như quỷ mị.

Đinh!

Một tiếng động nhỏ vang lên, giống như bông tuyết bị phá nát, nháy mắt hoàn thành hai lần thuấn thân hoàn mỹ nhưng đột nhiên Vân Triệt hét thảm một tiếng, giữa không trung nhào lộn ra ngoài, sau khi rơi xuống đất hai đầu gối trực tiếp quỳ xuống, nữa ngày không cách nào đứng lên.

Hắn hoàn toàn không có thấy rõ Mộc Huyền Âm xuất thủ như thế nào, khi nào xuất thủ, nhưng hắn lại rõ ràng cảm giác được, trong nháy mắt thứ nhất sau khi mình thuấn thân, một cỗ hàn khí bỗng nhiên xâm nhập hai chân của hắn, vô tình cắt đứt kinh mạch hai chân hắn.

Hắn có một loại cảm giác, cái này tuyệt đối không phải phản ứng cực nhanh đơn thuần, mà càng giống như là... trước khi hắn thuấn thân, Mộc Huyền Âm đã biết rõ hắn xuất hiện ở đó.

Đau nhức kịch liệt do kinh mạch đứt gãy từ hai chân lan tràn ra toàn thân, để hắn ở trong thống khổ cự đại không ngừng run rẩy, cắn chặt hàm răng gần như vỡ nát. Mộc Huyền Âm chậm rãi đi tới, đứng ở trước người Vân Triệt. Vân Triệt theo bản năng ngẩng đầu, bộ ngực cao ngất bên dưới áo trắng gần như chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của hắn.

- Ai, hoàn toàn không có tiến bộ nha.

Cánh môi nàng nhẹ cong, mị nhãn liếc một vòng làm cho lòng người hoảng hốt, lời nói dường như thất vọng, nhưng âm điệu lại mềm nhũn xốp giòn, giống như ma nữ dụ hoặc vậy.

- Đã để vi sư thất vọng như thế, vậy thì ngoan ngoãn tiếp nhận trừng phạt đi.

Bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng chạm vào ngực Vân Triệt... trong nháy mắt lại tuyệt tình cắt đứt kinh mạch toàn thân hắn.

- A —— ——!!!

Vân Triệt kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, co quắp lại, mỗi một khối thịt, đều ở trong thống khổ cực hạn điên cuồng co rút, nhưng sau khi hắn hét thảm một tiếng, lại lập tức cắn chặt hàm răng, không chịu phát ra một tiếng kêu thảm, chỉ có mồ hôi lạnh xối xả như mưa to.

Nhìn dáng vẻ thống khổ không chịu nổi của Vân Triệt, Mộc Huyền Âm không có nửa điểm không đành lòng, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm lại, phần môi có chút mỉm cười:

- Nhớ kỹ lời vi sư nói, dùng ý thức và nỗi thống khổ mà thân thể phải chịu suy nghĩ. Mặc dù tâm vi sư có đau, nhưng trừ cái đó ra, vi sư thật sự không biết nên làm sao để nhanh chóng bồi dưỡng xúc giác của ngươi.

"..."

Vân Triệt dưới mồ hôi lạnh như mưa, nhưng phần môi rướm máu không cách nào nói ra một lời, từ từ, ý thức của hắn bắt đầu mơ hồ... Cho đến khi bị đau nhức làm ngất đi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment