Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1036 - Chương 1037: Phật Tâm Thần Mạch

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1037" class="block_" lang="en">Trang 519# 1

 

 

 

Chương 1037: Phật tâm thần mạch



Lam Cực Tinh, Huyễn Yêu Giới.

- Linh Nhi muội muội, nhanh... tới đây! Tiểu cô mụ lại té bất tỉnh rồi!

Bên trong truyền âm ngọc truyền đến tiếng gọi lo lắng của Thiên Hạ Đệ Thất, Tô Linh Nhi lập tức thả bình dược sắp phối tốt trong tay ra, vội vàng nói:

- Ta lập tức đi qua.

Thiên Huyền đại lục, bên trong Lưu Vân thành, Tiêu Môn. Tiêu Linh Tịch an tĩnh nằm ở trên cái giường quen thuộc của chính mình, nàng đã tỉnh lại, nhưng trên mặt lại phủ một tầng suy yếu. Cánh tay nhỏ của Tô Linh Nhi nắm lấy cổ tay nàng, một hồi lại đưa tay đặt ở trong lòng nàng, lông mày có chút nhíu lên.

- Linh Nhi, ta không sao, khả năng là do Tiểu Triệt không ở bên, nên có chút ít không quen.

Xung quanh, đám người Tiêu Liệt khẩn trương, Tiêu Linh Tịch lại cười yếu ớt, nửa đùa nửa thật trấn an bọn hắn.

Tô Linh Nhi thu tay lại, sau đó xoay người, hướng về phía Tiêu Liệt mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, tình trạng cơ thể Linh Tịch tỷ tỷ cũng không có cái gì trở ngại, chỉ có chút suy yếu đơn thuần mà thôi.

- Dù sao thân thể Linh Tịch cũng phụ huyền lực, từ trước tới giờ ngày thường đều không làm sự tình gì tổn thương nguyên khí, làm sao lại...

Trên nét mặt Tiêu Liệt mang theo một chút lo sợ không yên, lời nói của Tô Linh Nhi cũng không có lắng lại sự khẩn trương và bất an của hắn.

- Ha ha, trước kia ta không tin tương tư thành tật, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Linh Tịch tỷ tỷ, không tin cũng phải tin. Dù sao, Linh Tịch tỷ tỷ cùng Vân Triệt ca ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cảm tình tốt đến mức để mọi người ghen ghét.

So với vẻ u sầu của Tiêu Liệt, Tô Linh Nhi lại cười hì hì:

- Linh Tịch tỷ tỷ, ngươi yên tâm đi, Vân Triệt ca ca căn bản không cần đến năm năm, nói không chừng sáng mai sẽ bỗng nhiên trở về, nếu hắn nhìn thấy bộ dáng ngươi bây giờ, còn không đau lòng muốn chết mới lạ.

- Gia gia, Linh Nhi muội muội đã nói như vậy, ngươi không nên lo lắng. Ta cũng một cảm thấy tiểu cô mụ tương tư thành tật, nếu Vân ca ca nhà ta cũng bỏ mẹ con chúng ta xuống rời đi lâu như vậy, nói không chừng ta cũng sẽ giống như tiểu cô mụ.

Thiên Hạ Đệ Thất nói xong, nhỏ giọng tức giận lẩm bẩm một câu đã nói hơn mấy trăm lần:

- Vân đại ca thật đúng là không có lương tâm, thế mà thật sự bỏ đi lâu như vậy không trở lại, khẳng định là không bỏ được cái kia... gọi là cái gì nhỉ... à địa phương Thần Giới khắp nơi là tiên nữ để trở về.

- Đại ca mới không phải người như vậy.

Tiêu Vân nhỏ giọng giải thích vì Vân Triệt.

- Ta ngủ một chút sẽ lập tức tốt, thật sự không cần lo lắng, cũng đừng nói cho Tuyết Nhi biết.

Lúc Tiêu Linh Tịch nói chuyện, sắc mặt so với lúc trước cũng đã khá hơn nhiều.

Cuối cùng sắc mặt Tiêu Liệt đã hòa hoãn mấy phần:

- Vậy thì tốt, ngươi nghỉ ngơi đi, khí trời rét lạnh, gần nhất cũng không cần ra cửa, phòng của tiểu Triệt...

- Giao cho ta đến quét dọn đi.

Tô Linh Nhi lập tức tiếp lời.

- Ừm.

Tiêu Linh Tịch nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, điềm tĩnh nhắm con mắt lại.

Đi ra khỏi gian phòng Tiêu Linh Tịch, vẻ mỉm cười trên mặt Tô Linh Nhi lập tức biến mất, thay vào đó là lo lắng thật sâu. Nàng thông qua truyền tống trận rời khỏi Lưu Vân thành, trở lại Huyễn Yêu Giới, sau đó đi thẳng đến đại viện Vân gia, tiến viện tử, liền nhìn thấy Vân Cốc đang đâm đầu đi tới.

Nhìn thấy thần sắc Tô Linh Nhi, Vân Cốc ngừng bước:

- Nữ oa oa kia lại té bất tỉnh?

- Vâng.

Tô Linh Nhi nhẹ nhàng gật đầu:

- Mạch tượng của nàng cũng giống lúc trước đó, hôn mê một đoạn thời gian nhanh dị thường nhưng lại rất nhanh bình phục. Hơn nửa năm nay, đã là lần thứ chín. Sư phụ, ngay cả ngươi cũng hoàn toàn không có đầu mối sao?

Vân Cốc lắc lắc đầu:

- Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng không có ác quả, coi như là vạn hạnh.

Tô Linh Nhi đã bái Vân Cốc làm sư phụ hơn nửa năm, nàng nghe Vân Cốc nói qua, từ trăm năm trước, trên đời đã không có mạch tượng hắn xem không hiểu, duy chỉ có Tiêu Linh Tịch...

- Lần thứ nhất nàng hôn mê dị thường, là ngày Vân Triệt ca ca rời đi, nói không chừng, thật là quan hệ đến Vân Triệt ca ca, nếu như hắn trở về, không chừng... sẽ tốt.

Tô Linh Nhi nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời bát ngát, tựa hồ như đang hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng nhớ thương kia:

- Hai người các ngươi đều phải bình an, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện.

Lưu Vân thành, Tiêu Linh Tịch nằm ở trên giường đã ngủ, nhưng ngủ cũng không được an bình. Trong mộng của nàng, lại xuất hiện viên hắc ngọc đến từ Vân Triệt, bên trong viên hắc ngọc kia chiết xạ ra, văn tự quỷ dị nàng chưa từng gặp qua nhưng lại nhận biết toàn bộ...

Sau mỗi lần hôn mê, nàng đều có một giấc mộng.

Nàng ẩn ẩn cảm giác được, mình lần lượt hôn mê, cũng không phải là do Vân Triệt rời đi, mà là sau khi gặp được miếng hắc ngọc kia.

Bởi vì viên hắc ngọc kia, mà trong cơ thể của nàng, hoặc là sâu trong linh hồn, giống như có đồ vật ngủ say nào đó đang lặng lẽ tỉnh lại...

—— —— —— —— —— —— —— ——

Thương Vân đại lục, bên dưới Tuyệt Vân Nhai.

Sau khi U Minh Bà La Hoa nở rộ, sẽ khô héo rất nhanh, nhưng mà U Minh Bà La Hoa nở rộ ở chỗ này lại giống như vĩnh viễn không bao giờ héo tàn, biển hoa khổng lồ, toa ra âm u tử quang như mộng huyễn ở trong thế giới hắc ám.

Nữ hài có mái tóc dài màu bạc lẳng lặng đứng ở trong biển hoa âm u. Tử quang nồng đậm đến mức làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, lại không cách nào che khuất tứ sắc đồng quang của nàng, bên trong thế giới màu tím, điểm xuyết lấy tinh mang rực rỡ.

Nàng hờ hững nhìn phương xa, con ngươi tỏa ra hào quang dị thường đẹp đẽ, lại có cảm giác thần thái vô tình.

Làm với bạn nàng, chỉ có biển hoa âm u vĩnh viễn không bao giờ khô héo, cùng tiếng ma thú hống ngẫu nhiên truyền đến từ phương xa.

Cô tịch lâu dài, là tra tấn tàn khốc nhất đối với sinh linh, nhất là đối với nhân loại có cảm tình rất phong phú, nó không khác cực hình lớn nhất thế gian. Nhưng, nàng đã sớm tạo thành thói quen. Từ khi nàng có ý thức, có trí nhớ, nàng đối mặt cũng chỉ có hắc ám, tử quang cùng cô tịch, có lẽ đã mấy vạn năm, mấy chục vạn năm, mấy trăm năm trước...

Cũng có thể là... Mấy ngàn vạn năm...

Nàng không biết vì sao mà mình tồn tại, chỉ đơn thuần là tồn tại...

—— —— —— —— —— ——

Ầm!!

Binh!!

Âm thanh hàn băng bắn nổ chấn động màng nhĩ Vân Triệt, thân ảnh của hắn dao động như huyễn ảnh vậy, lực lượng hàn băng dư ba nhiễu loạn thân thể cùng quỹ tích công kích của hắn, nhưng trong lúc lông mày cong lên lại không có chút bối rối nào, thân thể cũng không vì vậy mà mất đi mục tiêu, theo hắn thoáng hiện, một đạo hàn quang như sao băng sượt qua người hắn.

Xúc giác là gì?

Nếu như nói, cực hạn linh giác, là ý thức biết trước hành động tiếp theo.

Như vậy, cực hạn xúc giác, chính là thân thể biết trước hành động tiếp theo.

Không khí lưu động rất nhỏ, vị trí linh giác cùng ánh mắt đối phương hướng đến, biến hóa của ánh mắt cùng huyền khí... thời điểm rời xa, đều dựa vào linh giác biết được, mà thời điểm thân thể gần nhau, xúc giác lại có thể biết trước linh giác!

Đây giống như là một loại bản năng vô cùng kỳ diệu, kết hợp giữa thân thể cùng linh hồn, không cách nào tu luyện, thậm chí không cách nào thuyết minh cùng miêu tả, chỉ có lĩnh hội cùng cảm ngộ.

Công kích của Mộc Huyền Âm có thể lần lượt đánh trúng hắn sau khi hắn thuấn thân... sau mấy chục lần liên tục, rốt cục hắn cũng ở trong một cái nháy mắt, mơ mơ hồ hồ đụng chạm đến khái niệm xúc giác.

Cũng ở cùng một ngày, Đoạn Nguyệt Phất Ảnh của hắn cũng thành công đi vào"Trú ảnh" chi cảnh.

Từ đó về sau, hắn cũng thoát khỏi cục diện bị Mộc Huyền Âm"miểu sát", từ từ số lần Mộc Huyền Âm xuất thủ bắt đầu tăng lên, một lần... hai lần... ba lần... bốn lần...

Một lần nhiều nhất, phải xuất thủ lần thứ sáu, mới khiến Vân Triệt quỳ gối xuống đất.

Vân Triệt thuấn thân mấy lần, mặc dù có chút chật vật, nhưng đã tới gần Mộc Huyền Âm trong vòng năm bước, mắt hắn sáng lên, bỗng nhiên Kiếp Thiên kiếm rời tay bay ra... Nhưng cùng với một cái nháy mắt này, bỗng nhiên bên trái thân thể hắn truyền đến cảm giác vi diệu, không có đi qua bất kỳ kế sách nào, mà toàn thân xoay chuyển theo bản năng.

Một tiếng động trầm muộn vang lên, một cỗ hàn khí từ bên cạnh hắn quét ngang qua, mặc dù chưa trúng, nhưng vẫn để thân thể hắn triệt để mất cân bằng, cùng lúc này, hai cánh tay của hắn cũng nhanh chóng mở ra.

- Phong Vân Tỏa Nhật!!

Ầm!!

Vân Triệt mang theo Tà Thần bình chướng bị ném bay ra ngoài, một đạo băng trùy từ phía sau hắn đâm rách hư không, lại đâm rách Tà Thần bình chướng của hắn... Vân Triệt ở trong nháy mắt sau cùng khó khăn lắm mới tránh đi chỗ yếu hại, nhưng vẫn bị hung hăng đâm vào vai trái.

Băng trùy đánh thẳng vào trong xương cốt, sau đó đột nhiên bạo liệt, hàn khí bạo tẩu khiến nửa thân trái của hắn mất đi tri giác trong nháy mắt, thân thể rơi nghiêng đập trên mặt đất, Kiếp Thiên kiếm bị hắn ném ra cũng bay trở về, rơi vào bên người của hắn.

Vân Triệt chật vật quỳ xuống, thân thể bên trái dần dần khôi phục tri giác, truyền đến chính là cảm giác đau nhức kịch liệt như ác mộng. Hàm răng Vân Triệt cắn chặt, nhưng ở trong thống khổ lại lộ ra nụ cười thỏa mãn:

- Đệ tử... Đã... Có thể tiếp sư tôn bảy chiêu.

- Hừ, ngươi còn kém xa lắm!

Nghiêm khắc nói một tiếng, ngón tay Mộc Huyền Âm khẽ điểm, một vòng lam quang nho nhỏ lập tức nổ tung ở ngực Vân Triệt —— trong nháy mắt, toàn bộ kinh mạch toàn thân hắn đứt đoạn.

Chỉ có Mộc Huyền Âm tự mình biết, huyền lực nàng sử dụng cắt đứt kinh mạch toàn thân Vân Triệt, so với lần thứ nhất, mạnh hơn bao nhiêu lần.

Mà thống khổ phía dưới đứt mạch, cũng gấp mấy chục lần lúc trước.

Đột nhiên đồng tử Vân Triệt co lại, mạch máu toàn thân cũng lập tức bạo khởi, mỗi một tấc da thịt đều hoàn toàn vặn vẹo lên.

Loại thống khổ cực hạn phát ra từ tất cả bộ vị trên người rèn luyện xúc giác Vân Triệt, làm sao không trui luyện tinh thần lực của hắn. Mặc dù cảm giác như rơi vào địa ngục, toàn thân cuộn lại điên cuồng run rẩy, nhưng ngoại trừ một tiếng rên lúc đầu ra, lại không có một tiếng kêu thảm... Cũng không có đau nhức ngất đi giống như lúc trước.

Trong đôi mắt Mộc Huyền Âm có một đạo lam quang chớp động.

Ông ——

Trong đầu Vân Triệt lập tức ầm vang một mảnh, tiếp theo ý thức sụp đổ, hôn mê đi.

- Một lần cuối cùng, đã biết như thế nào là xúc giác, vậy để ngươi ít chịu chút thống khổ đi.

Mộc Huyền Âm nắm Vân Triệt lên, về tới trung tâm thánh điện.

Mà gốc Cửu Chuyển Phật Tâm Liên chín chín tám mươi mốt cánh sen nở rộ trong ao lúc trước kia, lúc này chỉ còn một cánh sau cùng.

Mang Vân Triệt ném vào trong ao, ngón tay ngọc vuốt khẽ, một cánh Phật Tâm Liên sau cùng bay vào giữa ngón tay, phía trên rễ cây trong suốt như ngọc, chỉ dư thừa lại lá sen xanh ngọc.

Lần nữa nở ra cần chín ngàn năm sau... hoặc là không có kỳ hạn nở rộ.

Cánh sen sau cùng che ở trên tim Vân Triệt, bàn tay rơi vào trên đó, mâu quang Mộc Huyền Âm xuất hiện một chút phức tạp.

Khả năng lĩnh ngộ của tiểu tử này, quả thực là thiên hạ vô song. Ngắn ngủi mấy tháng, liền tu luyện Đoạn Nguyệt Phất Ảnh tới đại thành, Băng Hoàng Phong Thần Điển cũng đến"Băng Di Phong Thần" chi cảnh.

Loại tồn tại huyền ảo như xúc giác này, cho dù là những huyền giả có thiên phú cực cao kia, cũng phải vượt qua thần kiếp, thành tựu Thần Linh cảnh, theo linh giác biến đổi mà dần dần cảm ngộ, mà hắn... ngắn ngủi ba tháng liền có thể lĩnh hội tới trình độ như vậy.

Đáng tiếc hắn xuất thân tại Hạ Giới, nếu sinh ra ở Ngâm Tuyết Giới, sợ là này lúc đã sớm danh chấn Thần Giới.

Hào quang phủ đầy thánh điện, dưới lực lượng Thần Chủ chi lực của Mộc Huyền Âm và lực lượng của Phật Tâm Liên, bắt đầu tôi mạch một lần cuối cùng cho Vân Triệt, đây cũng là lần thứ tám mươi mốt Mộc Huyền Âm cưỡng ép đánh gãy kinh mạch hắn rồi ở bên trong lam quang giao thoa gây dựng lại, tốc độ dung hợp vô cùng chậm chạp, nhưng mỗi một đạo kinh mạch phóng thích ra quang mang, mặc dù xuyên thấu qua thân thể, vẫn hiện ra ánh sáng kinh người.

Long Thần tủy, để xương cốt Vân Triệt cứng cỏi đến cực hạn, để Long Thần huyết mạch của hắn cũng một mực không ngừng nồng đậm. Ngày hôm nay, kinh mạch toàn thân của hắn, cũng ở dưới phương thức tàn khốc của Mộc Huyền Âm, lực lượng vô cùng thần bí của Cửu Chuyển Phật Tâm Liên, hoàn thành chất biến.

Lúc Vân Triệt tỉnh lại, người hắn đã ở bên trong Minh Hàn Thiên Trì, hắn tỉnh lại liền cảm thấy kinh mạch toàn thân biến hóa cự đại.

Hắn vội vàng ngưng thần nội thị, kinh mạch của hắn tráng kiện hơn mấy lần so với ba tháng trước, mỗi một đạo kinh mạch đã hoàn toàn mất đi hình thái lúc trước, trở nên trong suốt long lanh, giống như là bông tuyết không tì vết điêu khắc thành, phủ kín mỗi một cái ngóc ngách trong thân thể hắn.

Ý nghĩ hơi chuyển động một chút, huyền khí lưu chuyển, tốc độ đột nhiên phóng thích ra, lại nhanh đến mức ngay cả tâm tý hắn sớm có chuẩn bị cũng đều thất kinh.

- Đây thật là... kinh mạch của ta?

Cảm thụ được huyền khí lưu chuyển ở trong kinh mạch, Vân Triệt có chút không dám tin tưởng tự nói.

Trong lúc nội tâm hưng phấn cùng khó có thể tin, Vân Triệt nắm lấy Kiếp Thiên kiếm, lông mày quét ngang, rống to một tiếng:

- Diệt Thiên Tuyệt Địa!

Dưới trạng thái huyền khí đang sôi trào, Tà Thần thức thứ ba, Diệt Thiên Tuyệt Địa đều tiêu hao rất nhiều, dưới trạng thái Luyện Ngục, mặc dù tinh thần của hắn đủ tập trung, cũng phải cần gần hai hơi ngưng tụ huyền lực, nhưng lần này chỉ có vẻn vẹn nửa hơi, lực lượng hủy diệt đã vận sức chờ phát động, theo Kiếp Thiên kiếm vung vẩy mà mãnh liệt bạo phát.

Oanh!!!

Một tiếng oanh minh chấn động bốn phía Minh Hàn Thiên Trì nổi lên gợn sóng, nhưng theo sát phía sau, chiêu"Diệt Thiên Tuyệt Địa" thứ hai đã vung ra...

Oanh!!!

Tới gần mặt ao trực tiếp nổ tung, nước thiên trì phiêu tán rơi rụng xối ướt người Vân Triệt. Hai tay Vân Triệt nắm lấy Kiếp Thiên kiếm, cả người dừng ở trên không, ánh mắt kịch liệt co lại.

Tuy uy lực"Diệt Thiên Tuyệt Địa" rất lớn, nhưng tần suất hắn vận dụng cũng không cao, bởi vì thời gian nó ngưng lực quá lớn, rất dễ lộ ra sơ hở, mà sau khi oanh ra sẽ có một đoạn thời gian lực lượng thâm hụt tương đối lớn, nếu không có đánh trúng, hoặc là bị đối phương cản lại, không thể nghi ngờ hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng bây giờ, hắn mới chỉ giơ kiếm đã hoàn tất ngưng lực, sau khi toàn lực oanh ra, huyền lực gần như ở trong một chớp mắt liền phun lên lần nữa, đòn Diệt Thiên Tuyệt Địa thứ hai chẳng những theo sát phía sau, mà uy lực còn không hề yếu hơn kiếm thứ nhất...

Đây là một loại cảm giác cùng trạng thái thần kỳ như mộng huyễn, hắn từng nghĩ nó chỉ tồn tại trong ý nghĩ thôi mà cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới.

Bây giờ huyền lực của hắn vẫn là Thần Nguyên cảnh cấp một như cũ, không có chút tiến cảnh nào.

Nhưng dưới kinh mạch biến chất, hắn rõ ràng cảm giác được, mình so với ba tháng trước, đã đứng ở trên một cái lĩnh vực hoàn toàn khác biệt.

Bây giờ mình muốn chiến thắng một người có huyền lực giống mình ba tháng trước, quả thực là dễ như trở bàn tay!


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment