.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1038" class="block_" lang="en">Trang 519# 2
Chương 1038: Đại họa trí mạng
Trước hôm nay, hắn đã giao thủ cùng Mộc Huyền Âm tám mươi lần, cũng bị lấy phương pháp giống nhau tôi mạch tám mươi lần, nhưng lúc trước, mỗi ngày hắn đều cảm giác được kinh mạch càng thêm cường đại, ngày hôm nay lại là triệt để biến chất.
Mặc dù chỉ là một cánh Phật Tâm Liên sau cùng, nhưng tàn khuyết cùng cửu chuyển đại viên mãn, chính là một trời một vực.
- Ahaaa!
Vân Triệt hét lớn một tiếng, trực tiếp mở ra"Oanh Thiên", theo huyền khí trên người hắn nổ tung, trọng áp mà xương cốt, da thịt cảm nhận được vẫn như cũ, nhưng kinh mạch lúc trước không chịu nổi, dần dần băng liệt đã vững chắc hơn rất nhiều.
Bởi vì hắn còn chưa hoàn toàn khống chế Oanh Thiên chi cảnh, mỗi lần cưỡng ép mở ra, cảm giác lớn nhất chính là cuồng bạo cùng mất khống chế, nhưng lúc này lực lượng rót đầy toàn thân, có thể tùy ý thả ra cảm giác chưa từng rõ ràng như này. Tuy trạng thái này không kéo dài quá lâu, nhưng có thể để cho hắn ở dưới trạng thái cực hạn phát huy uy lực đến cực hạn.
Hưởng thụ cùng thích ứng lấy kinh mạch bây giờ, rất nhanh, Vân Triệt liền đạt tới cực hạn, giải trừ trạng thái Oanh Thiên, huyền khí cùng tâm thần đều nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn ngồi ngay ngắn ở đó, nhắm con mắt lại, chậm chạp hồi tưởng lại những lần giao thủ trong mấy tháng này cùng Mộc Huyền Âm.
Tuy mỗi lần Mộc Huyền Âm chỉ xuất thủ ngắn ngủi mấy cái, nhưng mỗi lần nàng công kích, đều tuyệt không phải tùy tiện ra tay, mà là có dụng ý đặc biệt.
Ở bên trong suy nghĩ, mấy cái canh giờ bất tri bất giác đi qua. Vân Triệt thoáng mở con mắt ra, hai tay nắm chắc, nói nhỏ:
- Được... Sáng mai, nhất định phải thắng sư tôn một lần!
—— —— —— —— —— ——
Phía trước thánh điện, băng tuyết phong thiên.
Mộc Huyền Âm cùng Vân Triệt đứng đối diện, Mộc Huyền Âm giống như lúc trước, còn Vân Triệt bởi vì kinh mạch biến chất, huyền khí phát tán trên người lại có biến hóa vi diệu.
- Sư tôn... đệ tử đắc tội!
Lúc trước, đều là Mộc Huyền Âm mở miệng, hắn mới cẩn thận xuất thủ.
Mà hôm nay, lại chủ động mở miệng, đột nhiên xuất thủ.
Nếu như nói kinh mạch mấy tháng trước của hắn chỉ là dòng nước, như vậy huyền khí lưu chuyển trong kinh mạch giờ phút này tựa như dòng lũ, tuy tổng lượng huyền khí, cường độ không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng tốc độ vận chuyển lại không thể cùng ngày thường so sánh.
Gần như không cảm giác được huyền khí ngưng tụ cùng phóng thích, Vân Triệt đã bắn ra, nhanh như huyễn ảnh, bức thẳng đến chỗ Mộc Huyền Âm. Khác với sự thận trọng lúc trước, trong nháy mắt hắn xuất thủ ánh mắt lại lộ ra hàn mang hung ác thẳng tiến không lùi.
Bởi vì mục tiêu hôm nay của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc trước Mộc Huyền Âm từng nói qua, ngoại trừ chống lại mười lần xuất thủ của nàng, hoặc đụng chạm vào nàng, hoặc ép nàng dù chỉ lui một thoáng, cũng coi như hắn thắng. Trước hôm nay, hắn không dám nghĩ đến cái sau, nhưng bây giờ, hắn lại có"hùng tâm" dạng này—— không phải đơn thuần vì thắng, mà còn muốn hướng Mộc Huyền Âm chứng minh, hắn xứng đáng phật tâm thần mạch nàng ban tặng!
Sáng nay, trước khi đến thánh điện, hắn đã sớm nghĩ kỹ làm sao hoàn thành lần"tập kích bất ngờ" này.
Huyền lực chưa biến, nhưng tốc độ Vân Triệt lại rõ ràng vượt qua lúc trước. Mộc Huyền Âm vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu, ngón tay nhẹ phẩy, gió tuyết đầy trời bỗng nhiên biến hướng, mãnh liệt cuốn về phía Vân Triệt.
- Phong Vân Tỏa Nhật!
Mở ra Tà Thần bình chướng cần tiêu hao cực lớn, cho nên về sau sẽ có một đoạn thời gian ngắn thiếu hụt huyền lực, nhưng lần này, sau nháy mắt Tà Thần bình chướng mở ra, bỗng nhiên Vân Triệt thuấn thân, theo băng ảnh thoáng hiện, hắn đã xuất hiện ở phía sau Mộc Huyền Âm, toàn bộ phong tuyết cuốn về phía của hắn bị Tà Thần bình chướng ngăn cách ở bên ngoài, bàn tay của hắn đẩy về hướng Mộc Huyền Âm như thiểm điện.
Hô!
Đột nhiên, trước mắt Vân Triệt xuất hiện một mảnh tái nhợt.
Băng vụ nồng đậm đến cực hạn tràn ngập toàn bộ tầm mắt Vân Triệt, hoặc là toàn bộ thế giới. Hết thảy trong tầm mắt Vân Triệt đều hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, lấy thị lực viễn siêu thường nhân của hắn, lại không cách nào xuyên qua băng vụ một tia một hào, thậm chí không thấy ngực cùng hai tay mình.
Mà cái băng vụ đáng sợ đến không thể tưởng tượng nổi này không chỉ phong tỏa thị giác. Mà linh giác của hắn cũng bị hoàn toàn ngăn cách... Rõ ràng lúc trước hắn cách Mộc Huyền Âm không đến năm bước, nhưng dưới băng vụ, hắn lại hoàn toàn mất đi khí tức cùng phương vị của Mộc Huyền Âm, ngay cả phương hướng, thiên địa đều không có cách nhận ra.
Trong nháy mắt bị ngăn cách thị giác cùng linh giác, giống như bỗng nhiên bị đặt vào một cái thế giới khác, cái năng lực đáng sợ này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của Vân Triệt.
Mặc dù là nháy mắt kinh ngạc, nhưng tâm thần Vân Triệt lại vô cùng thanh tỉnh, hắn hơi cắn răng, trên người chợt xuất hiện long ảnh, phóng xuất ra một tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Long hồn lĩnh vực!
Thứ hắn ỷ vào để tập kích bất ngờ, không phải là phật tâm thần mạch vừa mới thành tựu, mà là long hồn lĩnh vực!
Tinh thần lực của hắn so với Mộc Huyền Âm, nào chỉ chênh lệch một cái tầng thứ. Nhưng dù sao Long Thần hồn cũng có tầng tầng áp chế, hắn không dám hy vọng xa vời có thể ảnh hưởng tới Mộc Huyền Âm... Nhưng, dù chỉ là quấy nhiễu trong nháy mắt, lại dưới tình huống hắn cận thân, cũng đủ để hắn có một chút khả năng thành công!
Mà cái loại"tập kích bất ngờ" này, đương nhiên chỉ có thể sử dụng một lần... vì lần thứ nhất Mộc Huyền Âm không có phòng bị linh hồn.
Long Thần gầm lên chấn động thiên địa, khiến động Mộc Huyền Âm đang vây khốn Vân Triệt ở bên trong băng vụ lập tức trì trệ, hai mắt như hàn tinh vậy mà xuất hiện nháy mắt giật mình.
Mặc dù chỉ là nháy mắt... Nhưng, đây cũng là Thần Nguyên cảnh tạo thành áp chế đối với một cái tồn tại chí cao có được thực lực Thần Chủ cảnh. Có lẽ trong thiên hạ, thậm chí toàn bộ hỗn độn, cũng chỉ có Long Hồn lĩnh vực mới có thể có một chút khả năng làm được.
Đột nhiên băng vụ dừng một chút, không có công kích từ Mộc Huyền Âm theo sát tới, Vân Triệt ý thức được có lẽ đã thành công, nhưng bên trong thế giới tái nhợt, hắn vẫn không phân rõ được phương hướng cùng khí tức như cũ, cái cơ hội này chỉ có một lần, không cho phép hắn có nửa điểm do dự.
Dựa vào cảm giác của mình, thân thể của hắn nổ bắn ra, bàn tay bắt thẳng về phía trước.
Từ khi Vân Triệt mở ra Tà Thần bình chướng, đến khi hắn bị nhốt vào băng vụ, lại phóng thích Long Hồn lĩnh vực rồi đột nhiên xuất thủ... đều phát sinh ở trong nháy mắt.
Mặc dù Mộc Huyền Âm tự thân áp chế huyền lực đến Thần Hồn cảnh, nhưng nàng giao thủ cùng Vân Triệt, đều nhanh như điện quang hỏa thạch... để rèn luyện xúc giác của Vân Triệt.
Cảm xúc băng lãnh, lập tức từ trên tay Vân Triệt truyền đến, Vân Triệt mừng rỡ như cuồng... Nhưng loại mừng rỡ này vừa mới sinh ra, trong nháy mắt tiếp theo lại đột nhiên hóa thành hoảng sợ.
Bởi vì sau cảm xúc băng lãnh, toàn bộ bàn tay của hắn liền lâm vào một đám đồ vật mềm mại.
Hắn lần theo cảm giác được ăn cả ngã về không xuất thủ, tự nhiên xung lực cực lớn, vật trong tay như mỡ đông, xốp giòn mềm mại, lại rất mập mập to lớn, từ bàn tay đến năm ngón tay, đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh lâm vào trong đó —— mà lại hãm vào cực sâu, năm ngón tay mở ra, hình như có cảm giác phấn trắng tràn đầy, lòng bàn tay cảm giác được một vòng bay bổng.
- ~! @# $%...
Trong nháy mắt Vân Triệt minh bạch mình đã bắt được cái gì, trong nháy mắt lông tơ toàn thân dựng lên, trái tim bị dọa đến trực tiếp đình trệ, tay chân luống cuống thay đổi huyền lực, cả người giống như quả bóng da bị một cước đá ra, xa xa lật ngược trở về... động tác cực kỳ đơn giản, lại chật vật không chịu nổi.
Theo Vân Triệt bàn tay rời đi, sóng tuyết trước ngực Mộc Huyền Âm lăn lộn, run rẩy trọn vẹn một hồi mới an tĩnh lại. Mà Vân Triệt lại không nhìn thấy cái phong cảnh đủ để cho huyết mạch bất luận cái nam nhân nào cuồng nộ, hắn đã xa xa quỳ gối xuống đất, đầu rủ xuống thật sâu, mỗi một cái lỗ chân lông trên người đều gắt gao co rúm lại.
- Sư tôn... Đệ tử... Không phải... Cố ý...
Hắn chật vật nói xong, rốt cuộc nói không nên lời.
Sao... Sao... Tại sao có thể như vậy... Tê... Ta rõ ràng thuấn thân đến phía sau của nàng... Làm sao lại...
Hồi lâu, hắn không có nghe thấy âm thanh của Mộc Huyền Âm, toàn bộ thế giới cũng không có một tia âm thanh... Gió tuyết đầy trời, tại thời khắc này lại hoàn toàn đình trệ.
Tia sáng tối xuống, trời xanh giống như đang chậm rãi chìm xuống.
Toàn thân Vân Triệt không dám có một cử động nhỏ... mà căn bản là không có cách động đậy. Hắn đã không cách nào hô hấp, ngay cả trái tim cũng triệt để dừng lại. Thứ duy nhất hắn có thể cảm giác được, chính là thế giới đang trở nên càng ngày càng rét lạnh, càng ngày càng rét thấu xương...
Lấy Thủy Linh Tà Thể của hắn, trên đời vốn không có hàn khí có thể làm cho hắn cảm giác"rét thấu xương". Nhưng, hắn biết rõ, cái cảm giác khiến toàn thân hắn như rơi băng ngục... Rõ ràng là sát khí!
Hắn từng thấy nộ khí của Mộc Huyền Âm, nhưng chưa bao giờ cảm thụ qua sát khí của nàng—— cho dù là Hỏa Như Liệt lúc trước, nàng cũng vẻn vẹn lộ ra nộ khí. Bởi vì trên đời này, căn bản không có bao nhiêu đồ vật để cho nàng sinh ra sát cơ chân chính.
Chớ đừng nói chi là, sát cơ mãnh liệt như bây giờ!
Đây là sát khí đáng sợ nhất đời này Vân Triệt thấy qua,!
Dù là Mộc Huyền Âm giận mắng, hoặc là trực tiếp xuất thủ trọng thương hắn, hắn đều có thể hơi thả lỏng. Nhưng, sự trầm mặc đáng sợ, sát cơ đáng sợ này, để hắn biết rõ lần này... Triệt để chết chắc...
Tại Ngâm Tuyết Giới, nàng là Đại Giới Vương chí cao vô thượng, là tông chủ Băng Hoàng Thần Tông, không ai dám trêu chọc, không người dám nghịch, ngay cả một người có thể miễn cưỡng đánh đồng cùng nàng đều không tồn tại. Nàng không chỉ là đệ nhất nhân hiện nay của Ngâm Tuyết Giới, thậm chí là tuyên cổ đệ nhất nhân Ngâm Tuyết Giới từ xưa đến nay.
Trong mắt của nàng, có lẽ ngoại trừ muội muội Mộc Băng Vân, tất cả đều là ti dân. Lại có ai dám khinh nhờn nàng... Ai có thể khinh nhờn nàng?
Ngay cả người dám dùng ánh mắt nhìn nàng nhiều một chút, cơ bản đều không tồn tại, đừng nói là thân thể nàng. Ngay cả góc áo nàng cũng chưa từng bị bất luận nam nhân nào đụng chạm qua. Bây giờ, lại bị Vân Triệt... Ô uế tuyết liên thần thánh, hoàn mỹ băng khiết nhất thế gian của nàng!
Đây là tội chết muôn lần, tru sạch cửu tộc cũng khó có khả năng chuộc lại!
...
Trong trầm mặc vô cùng đáng sợ, đầu ngón tay Mộc Huyền Âm ngưng kết một bông tuyết băng lãnh. Mà đôi mắt nhìn như bình tĩnh của nàng, lộ ra u hàn đủ để cho sao trên bầu trời đều đóng băng.
Khí tức của bông tuyết này khiến toàn thân Vân Triệt cứng đờ lần nữa.
Bình thường xuất thủ đối với Vân Triệt, huyền lực của nàng đều áp chế đến Băng Hồn cảnh, mặc dù chính diện đánh trúng, cũng quả quyết không trí mạng.
Nhưng bông tuyết nhỏ bé này, cùng khí tức đáng sợ kia, đủ để cho Vân Triệt chết đến ngàn vạn lần.
"..."
Bờ môi Vân Triệt hơi động, hắn muốn cầu xin tha thứ, nhưng thân thể cứng ngắc đã không cách nào phát ra âm thanh. Trốn? Cái kia càng là sự tình tuyệt đối không thể. Đây là sát ý tới từ Mộc Huyền Âm, đến từ một cái tuyệt thế Thần Chủ, Vân Triệt nào chỉ là thân thể không cách nào động đậy, ngay cả ánh mắt cùng ý thức đều sớm trở nên mơ hồ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Mộc Huyền Âm không cần xuất thủ, chỉ bằng cái sát ý khủng bố tuyệt luân này, cũng đủ để Vân Triệt đột tử.
Ta còn không có tìm được Mạt Lỵ... Ta đáp ứng Thải Y sẽ hoàn hảo trở về... Thế nhưng... tuy là vô ý, nhưng chọc phải đại họa quá lớn... Mà lại là đại họa không có bất kỳ biện pháp nghịch chuyển cùng vãn hồi nào... Lần này... thật là không thể không chết...
Bên trong tịch mịch đáng sợ, tay Mộc Huyền Âm chậm rãi nâng lên, bông tuyết lơ lửng ở đầu ngón tay lóe ra hàn quang đến từ địa ngục.
- Ngươi —— nên —— chết!
Rốt cục Mộc Huyền Âm cũng phát ra âm thanh, mỗi một chữ còn lạnh hơn so với bông tuyết khủng bố trên đầu ngón tay nàng.
"..."
Vân Triệt dùng hết khí lực toàn thân hít thật sâu một hơi, nhắm con mắt lại nhận mệnh.