Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1042: Nặc Ảnh Vô Tung

. ._521__2" class="block_" lang="en">Trang 521# 2

 

 

 

Chương 1042: Nặc ảnh vô tung



Vụ Tuyệt Cốc có chữ"Tuyệt" chính là vì từ trước đến nay đều cực kỳ yên tĩnh. Quy tắc sinh tồn ở đây còn tàn khốc hơn so với địa vực khác rất nhiều, ngay cả huyền thú đều cực ít phát ra tiếng gầm gừ.

Huyền thú ở Vụ Tuyệt Cốc đều là Băng hệ, người bị lưu vong trong đó cũng đều là đệ tử Băng Hoàng, cho nên gần như chưa từng có hỏa diễm tồn tại... Chớ đừng nói đến Kim Ô Thần Viêm che khuất bầu trời!

Biển lửa Kim Ô điên cuồng bùng cháy, chẳng khác gì ném một quả kinh lôi rung trời xuống Vụ Tuyệt Cốc tĩnh mịch, ở dưới hỏa quang ngập trời, trong nháy mắt vô số huyền thú mang theo tiếng gào thét, hoặc sợ hãi, hoặc phẫn nộ, hoặc nóng nảy.

Bên trong biển lửa, huyền thú nhỏ yếu bị đốt thương, đốt diệt, huyền thú cường đại thì phẫn nộ bạo tẩu khi bị bỏng, mà bên ngoài biển lửa, không khí bạo loạn, tuyết bay khắp trời, vô số huyền thú như thủy triều chen chúc mà tới, một cỗ khí tức đáng sợ đến mức không cách nào hình dung tháo chạy trong hỏa diễm.

- A a a a...

Trong biển lửa truyền đến tiếng tít gào của Mộc Nhất Chu, khí tức của hắn không tiếp tục tới gần, mà còn không ngừng lùi lại, hiển nhiên đã bị huyền thú tấn công:

- Vân Triệt... Ngươi điên rồi sao?

- Hắc... Lần này, ai chết trước còn chưa biết đâu?

Vân Triệt cuồng tiếu một tiếng, sau đó tùy tiện chọn một cái phương hướng rồi lấy tốc độ nhanh nhất phóng đi.

Đã thoát không nổi Mộc Nhất Chu, vậy thì phương pháp duy nhất chính là kinh động huyền thú, để huyền thú đến ngăn chặn hắn... Tốt nhất là có thể giết chết hắn!

Tuy nhiên, tốc độ cực hạn của hắn không bằng Mộc Nhất Chu, nhưng hắn ngoại trừ Huyễn Quang Lôi Cực, còn có Tinh Thần Toái Ảnh cùng Đoạn Nguyệt Phất Ảnh!

Cộng thêm việc những huyền thú Băng hệ này ở dưới Kim Ô Viêm nhất định sẽ đánh mất tỉnh táo nổi giận nóng nảy, đơn thuần bỏ chạy, lại có lợi hơn nhiều.

Xung quanh, khí tức huyền thú như gió giật nhào đến... Phía trước, bên cạnh, phía sau, thậm chí phía trên...

Vân Triệt hít một hơi khí, hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chặt, hai mắt chăm chú nheo lại...

Tập trung tinh thần, vứt bỏ tạp niệm, ngũ giác, linh giác, xúc giác... Liều mạng!!

Đối mặt với huyền thú từ mỗi phương hướng nhào đến, tốc độ của Vân Triệt chẳng những không có chậm xuống, ngược lại còn tăng tốc, trong ngọn lửa, thân thể của hắn lướt lên một đạo huyễn ảnh làm cho người ta hoa mắt, khi huyễn ảnh tiêu tán, hắn cũng đã biến mất trong biển lửa mênh mông.

Kiếp Thiên kiếm đã được Vân Triệt thu hồi, có lẽ hàng trăm, hàng ngàn lần, hắn khi thì Tinh Thần Toái Ảnh, khi thì Đoạn Nguyệt Phất Ảnh, trong mười dặm biển lửa ngắn ngủi, vô số tàn ảnh bị vỡ nát dưới trảo của yêu thú.

Lúc hắn xông ra khỏi khu vực biển lửa, trong tầm mắt đều là huyền thú bị biển lửa kinh động, nhìn thấy Vân Triệt, toàn bộ giống như bị điên nhào tới.

Vân Triệt nhảy lên một cái, thẳng tới độ cao ngàn trượng, nhưng chưa dừng lại ở đó, mấy con Bạo Tuyết Liệt Ưng mang theo sát khí trí mạng cùng một chỗ đánh tới, ưng trảo chưa đến, phong bạo cuồng loạn đã cuốn Vân Triệt vào trung tâm.

Lập tức, ánh mắt của Vân Triệt âm trầm, Thương Lam Long ảnh hiển hiện giữa trời.

Lĩnh vực Long Hồn!

Uy áp Long Thần tạo thành uy hiếp với Thú Loại còn trầm trọng hơn tầng thứ của nhân loại. Ở dưới chấn thế long ngâm, huyền thú phía dưới lập tức điên cuồng chạy trốn trong sợ hãi, sáu con Bạo Tuyết Liệt Ưng đang tới gần hắn toàn bộ co rút giữa trời, rồi rơi thẳng xuống, phong bạo cuốn lên cũng nhanh chóng tán loạn.

Mà Vân Triệt không dừng lại một chút nào, bay thẳng vào nơi tán loạn phía trước, rất nhanh đã biến ở trong băng vụ nồng đậm.

—— —— —— —— ——

Băng Hoàng thánh điện.

Mộc Huyền Âm đứng ở bên bờ ao nước, im lặng nhìn tuyết liên trong ao. Cánh sen không còn, chỉ có cành lá lưu quang trong suốt, sinh cơ vẫn như cũ.

- Ta tin rằng sau chín ngàn năm nữa, nó sẽ mở ra một lần nữa.

Mộc Băng Vân im lặng đi tới, đứng ở bên cạnh Mộc Huyền Âm.

Mộc Huyền Âm không nói gì.

Mộc Băng Vân nhìn thoáng qua thần sắc của Mộc Huyền Âm, nhẹ giọng nói:

- Bớt giận rồi sao?

Ánh mắt lạnh lẽo của Mộc Huyền Âm hơi đổi:

- Ngươi muốn mang hắn ra?

Mộc Băng Vân thở dài:

- Đã một ngày một đêm, tu vi của hắn, ngươi lại quá rõ ràng. Ba ngày đối với hắn mà nói là quá khó khăn, nếu không mang hắn ra... Nói không chừng ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

- Hừ!

Âm thanh u lãnh của Mộc Huyền Âm vang lên:

- Ngươi đối với hắn thật đúng là rất tốt.

Mộc Băng Vân nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta chỉ không muốn tỷ tỷ hối hận.

- Hắn không dễ dàng chết như vậy đâu.

Mộc Huyền Âm lạnh lùng nói:

- Cho dù chết cũng tốt, đây là trừng phạt mà hắn nên chịu.

- Hôm qua, ta không dám hỏi. Đến tột cùng Vân Triệt hắn phạm vào sai lầm lớn nào...

- Chuyện này ngươi không cần hỏi lại, cũng không cần lo! Hắn có thể còn sống rời đi coi như mạng hắn lớn, nếu như chết rồi, thì cũng xong hết mọi chuyện!

Mặc dù khí tức của Mộc Huyền Âm đã không còn đáng sợ như hôm qua, nhưng vẫn băng lãnh tuyệt tình như cũ, hiển nhiên cơn giận còn sót lại chưa tiêu, dù sao, đại tội mà Vân Triệt phạm phải nàng tuyệt đối không cách nào tha thứ, nàng xoay người sang chỗ khác, mang theo hàn khí lạnh thấu tim gan đi:

- Sau mấy ngày nữa, ta sẽ đi tới Viêm Thần giới. Vì đối phó con Viêm Long kia, ta cần phải bế quan mấy ngày, ngươi ở chỗ này thủ quan cho ta, không cho phép đi chỗ nào! Nhất là... Không cho phép tiếp cận Vụ Tuyệt Cốc!

-...

Mộc Băng Vân không nói thêm gì nữa, chỉ thở dài một tiếng —— xem ra, lần này Vân Triệt phạm phải sai lầm quá lớn rồi.

—— —— —— —— ——

Phốc!

Vân Triệt té nhào vào trong đống tuyết dày, thở gấp ngụm lớn, lập tức, hắn liền đóng chặt bờ môi, cực lực đè tiếng thở dốc của chính mình xuống, chỉ có ngực đang kịch liệt phập phồng.

Bị huyền thú truy sát một ngày một đêm, hắn cũng chạy trốn một ngày một đêm, trong thời gian này toàn bộ đều là bỏ chạy, lại chưa sử dụng Kiếp Thiên kiếm một lần nào.

Huyền thú nơi đây thực sự quá dày đặc, đã thế ở trong hoàn cảnh tàn khốc này, linh giác của từng con đều bén nhạy đáng sợ, cho dù hắn sử dụng Lưu Quang Lôi Ẩn cũng đều không chỗ ẩn trốn. Bởi vì Lưu Quang Lôi Ẩn chỉ có thể che giấu khí tức, nhưng huyền thú có mặt ở khắp mọi nơi, có thể dựa vào thị giác trực tiếp phát hiện chỗ ở của hắn, nhất là tuyết ưng cự chuẩn bay lượn không trung, đối với nó mà nói, băng vụ nồng đậm giống như không tồn tại.

Lại một sóng Huyền thú bị hắn gian nan hất ra, xung quanh tựa hồ không có khí tức nguy hiểm, Vân Triệt nhào vào trong đống tuyết nửa ngày không có đứng lên, toàn thân chỉ có bủn rủn. Dạng thở dốc ngắn ngủi này, nguyên cả ngày mới chỉ có ba lần, nhưng mỗi lần đều sẽ không vượt qua một khắc đồng hồ.

Qua một hồi lâu, Vân Triệt giãy dụa ngồi dậy... Không được! Cứ tiếp tục như vậy không có khả năng sống đến ngày thứ ba, huyền lực khôi phục lại nhanh, cũng không chịu được tiêu hao như thế, nói không chừng sáng mai liền rơi vào hoàn cảnh dầu hết đèn tắt, nhất định phải nghĩ biện pháp khác.

Vân Triệt một bên suy tư, một bên cố hết sức lấy Đại Đạo Phù Đồ Quyết khôi phục thương thế cùng huyền lực. Nhưng hắn vừa nhắm mắt lại, mi tâm bỗng nhiên không khỏi nhảy một cái, hắn không chút nghĩ ngợi, thân thể đột nhiên hạ thấp xuống.

Tê lạp!!

Không khí phát ra âm thanh xé vải chói tai, một đạo gió lạnh sắc nhọn xoẹt qua đỉnh đầu Vân Triệt, cắt đứt một mảng tóc của hắn.

Lập tức, thân thể Vân Triệt lăn lộn, đôi mắt chìm xuống, bình tĩnh nhìn về phía bóng trắng ở xa xa... Rõ ràng là một con Bạch Lang- hắn đã nhìn thấy lúc vừa mới tiến vào Vụ Tuyệt Cốc.

Con sói trắng này cũng ẩn vào trong tuyết, bỗng nhiên nhào đến, cũng làm cho hắn không có phát giác chút nào. Hiển nhiên, đây là phương thức săn bắn đáng sợ của con bạch lang này.

Khó có được cơ hội thở dốc, lại bị con sói trắng này quấy diệt, linh giác của Vân Triệt nhanh chóng quét qua quét lại bốn phía, trong nháy mắt quyết định không bỏ chạy nữa... Mà là lấy động tĩnh nhỏ nhất diệt con sói trắng này!

Vân Triệt đưa tay trái đến trước ngực, trong lòng bàn tay cầm lên Vân Điệp Nhận.

Mắt bạch lang đầy huyết quang, khẽ nhếch miệng lên phát ra tiếng gầm gừ cực kỳ âm trầm, hiển nhiên cũng không muốn tạo thành động tĩnh quá lớn. Một kích tuyệt mệnh của chính mình thế mà bị đối phương né qua, ở sâu trong đồng tử của nó tràn đầy cảnh giác, sau khi giằng co mấy tức, mới chợt như chớp bắn lên, lang trảo sắc bén thẳng xé tim của Vân Triệt.

Lập tức, tinh thần của Vân Triệt căng cứng, ở dưới ý niệm vô cùng tập trung, quỹ tích tấn công của bạch lang rõ ràng hiện ra ở trong mắt hắn, ánh mắt hắn phát lạnh, lúc bạch lang tới gần thì bỗng nhiên thuấn thân, cùng lúc đó, lưỡi đao Vân Điệp tinh chuẩn vô cùng xẹt qua cổ của bạch lang.

Lúc này, bóng dáng Vân Triệt thoáng hiện bên ngoài mười trượng, sau đó nhanh như chớp trở lại, vừa muốn trở tay truy kích, chợt cứ thế đứng ở nơi đó.

Thân thể bạch lang thẳng tắp rơi đập một tảng đá lớn bị băng nhọn bao trùm ở phía xa, đầu lâu cùng thân thể trong nháy mắt tách rời, không còn hơi thở nữa.

-...

Vân Triệt khẽ nhếch miệng, sửng sốt trong mấy tức mới chậm rãi cúi đầu, trên mặt đầy vẻ không dám tin nhìn vào Vân Điệp Nhận ở trong tay.

Sau khi bị đuổi giết một ngày một đêm, thân thể Vân Triệt đã rất mỏi mệt, lúc này huyền lực toàn thân không đủ bốn phần. Tuy vừa rồi hắn xác định dao găm trong tay cắt qua cổ bạch lang, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cắt ra một đạo vết thương không nặng... Tuyệt không nghĩ đến, vậy mà có thể trực tiếp cắt đầu lâu xuống.

Lấy khí tức cực kỳ áp bách của con sói trắng này... Nó có thể là một thần hồn thú cấp thấp nhất! Lấy huyền lực mà chính mình rót vào lưỡi dao, có thể xé rách da thịt đã không dễ, vậy mà...

Càng kỳ dị hơn là, chính mình thế mà không có chút cảm giác đã cắt đứt đầu của nó.

Vân Triệt bước nhanh về phía trước, lấy hàn băng huyền lực nhanh chóng phong kết đầu lâu và thân thể của bạch lang, cắt đứt huyết tinh khí tiêu tán, sau đó nhìn chằm chằm Vân Điệp Nhận thật lâu.

Hắn khẽ thả huyền khí, lập tức, phía trên Vân Điệp Nhận có một đoạn thước khí nhọn hình lưỡi đao chừng nửa thước... Không màu vô hình. Hắn chậm rãi đưa khí nhọn hình lưỡi dao tới gần ngón tay, lúc chỉ còn cách vài tấc xa, da thịt của hắn đã cảm thấy nhói nhói như bị bỏng vậy.

- Băng Vân Cung chủ vậy mà cho ta một đồ vật đáng sợ như vậy...

Vân Triệt thấp giọng nói một tiếng, huyền lực hao tổn rất lớn vậy mà có thể dễ dàng chặt đứt đầu của một con thần hồn thú cấp thấp. Nếu là đổi lại là huyền giả Thần Hồn cùng cấp bậc, chẳng phải là...

Nếu như có thể tìm được cơ hội, nói không chừng... Ngay cả cường giả Thần Hồn cảnh hậu kỳ đều có thể một lưỡi đao tuyệt sát!

Vân Triệt chợt nhớ tới, Mộc Băng Vân nói qua cái dao găm này là vật tổ tiên gia tộc truyền lại, nàng cùng Mộc Huyền Âm mỗi người một thanh, một cái khác tên là"Âm Điệp Nhận". Mà lấy địa vị của Mộc Huyền Âm cùng Mộc Băng Vân ở Ngâm Tuyết Giới... Nói không chừng con dao găm này là chí bảo đỉnh cấp ở Ngâm Tuyết Giới, làm sao có thể không khủng bố cho được?

Huyền khí Thần Giới có khả năng là cực kỳ cao đẳng... Làm sao Lam Cực Tinh có thể so sánh?

Nhìn thấy sự khủng bố của Vân Điệp Nhận, nội tâm của Vân Triệt ít nhiều cũng an định được mấy phần. Hắn một lần nữa thu liễm khí tức, thân thể ngồi ở nơi hẻo lánh trong cự thạch, ánh mắt đảo qua thi thể của bạch lang khẽ nhíu mày.

Lưu Quang Lôi Ẩn của chính mình đã là huyền công ẩn nấp cực kỳ cao đẳng, nhưng ngay cả khi toàn lực thi triển, cũng tuyệt đối không thể che giấu khí tức không còn một chút nào. Nhưng những con bạch lang này, bọn chúng ẩn vào trong tuyết, vị trí cách chính mình cũng không đến hơn mười trượng, lấy linh giác của chính mình, hơn nữa lúc nào cũng cảm giác động tĩnh chung quanh, thế mà hoàn toàn không cách nào phát giác sự tồn tại của bọn chúng.

Đến tột cùng bọn chúng làm sao ẩn nấp được khí tức hoàn mỹ như thế?

Lúc bọn chúng ẩn vào trong tuyết, khí tức tựa như hoàn toàn dung hợp với tuyết.

Khí tức... Dung hợp?

Vân Triệt chợt ngẩng đầu, bên trong tâm hồn đột nhiên run run, một vòng lưu quang kỳ dị bỗng nhiên hiện lên trong thức hải.

Ánh mắt xuất hiện hỗn loạn ngắn ngủi... Hắn muốn lập tức tập trung ý niệm đi tóm lấy linh quang chớp mắt kia, nhưng, ở trong Vụ Tuyệt Cốc đáng sợ này, một khi ý thức của hắn yên lặng rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục, nhưng nếu hắn không như thế, cái linh qumang bỗng nhiên lóe lên kia liền có khả năng vĩnh viễn sượt qua người hắn.

Sau nháy mắt giãy dụa, hắn rốt cục vẫn lựa chọn cái trước, nhanh chóng nhắm mắt lại... Từ từ, hô hấp và khí tức của hắn đều trở nên bình ổn, ý thức chậm rãi yên lặng, lại yên lặng, dường như trực tiếp quên đi hiện tại bản thân mình đang ở chỗ nào.

Ở trên không trung xa xôi, ánh mắt băng hàn xuyên qua tầng tầng sương mù dày đặc, lạnh lùng nhìn chăm chú Vân Triệt.

Nhìn thấy Vân Triệt chợt im lặng, rất nhanh, khí tức quanh người hắn trở nên chậm chạp nhu hòa, trạng thái linh hồn hoàn toàn yên tĩnh... Thực sự tiến vào trạng thái lĩnh ngộ.

Nàng nhíu mày, giận dữ nói:

- Cái tên tiểu tử này... Thế mà yên lặng ý thức ở nơi này, ngại chính mình chết quá chậm hay sao?

Tuy tức giận, nhưng nàng cũng không rời đi, ánh mắt lướt qua Vân Điệp Nhận trong tay Vân Triệt, lạnh giọng nói:

- Băng Vân thế mà đưa Vân Điệp cho hắn, lý nào lại như vậy?

Cả người Vân Triệt tiến vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu, hoàn toàn không phát giác có người đang im lặng chăm chú nhìn hắn, cũng đã không cảm giác được thời gian lưu động... Đương nhiên cũng hoàn toàn không phát giác, một con băng lân cự thú đang đạp về phía hắn càng ngày càng gần.

Ánh mắt của Mộc Huyền Âm ngưng tụ, đầu ngón tay đã hơi phun ra lam quang, nhưng ngay tại lúc này, nàng chợt thấy, Vân Triệt ngồi yên ở đó thân thể bỗng nhiên mơ hồ một chút, sau đó lại như bóng mờ chậm chạp tiêu tán, phai nhạt một chút xíu... Lại phai nhạt...

Cuối cùng biến mất ở nơi đó... Biến mất hoàn toàn, vô ảnh vô tung.

-...!

Trên mặt Mộc Huyền Âm xuất hiện kinh ngạc thật sâu, linh giác của nàng cảm giác được Vân Triệt vẫn đang ở nơi đó, chưa hề di chuyển, nhưng thân ảnh của hắn lại là hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Con Băng Lân cự thú kia đã tới gần, không nhanh không chậm đi về phương hướng khác cách Vân Triệt chưa tới mười trượng, không có nửa khắc dừng lại, càng không liếc về vị trí mà Vân Triệt tồn tại một chút nào, rất nhanh, liền biến mất ở phương hướng khác trong sương mù dày đặc.

- Nặc... Ảnh?

Mộc Huyền Âm thấp giọng nói một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ chấn kinh cùng thất thần ngàn năm mới có một lần.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment