.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1043" class="block_" lang="en">Trang 522# 1
Chương 1043: Vân Điệp đoạt mệnh
Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đại viên mãn trong truyền thuyết.. Nặc Ảnh chi cảnh!
Mà sở dĩ là truyền thuyết, là bởi vì huyền quyết của nó chỉ tồn tại trong ghi chép ở thời viễn cổ, nhưng lại chưa bao giờ có người gặp qua!
Ngay cả Mộc Huyền Âm tu thành Đoạn Nguyệt Phất Ảnh vạn năm, cũng không thể thể tu tới Nặc Ảnh chi cảnh.
Đoạn Nguyệt Phất Ảnh là Băng Hoàng viễn cổ lưu lại, khó lĩnh ngộ, tu luyện hơn Băng Hoàng Phong Thần Điển rất nhiều. Bởi vì trong lịch sử Ngâm Tuyết Giới, người tu thành cực ít, càng không có người có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn, Mộc Huyền Âm từng cho rằng Nặc Ảnh chi cảnh trong truyền thuyết là cảnh giới mà thân thể phàm nhân không có khả năng đạt tới.
Nhưng giờ phút này, ngay ở trước mắt của nàng, nàng rõ ràng nhìn thấy bóng dáng Vân Triệt cứ như vậy biến mất vô tung, khí tức vẫn tồn tại ở nơi đó, nhưng lại vô cùng mờ nhạt. Ít nhất, con Băng Lân cự thú đi qua chỗ gần tới trước người hắn hoàn toàn không có phát giác khí tức của hắn.
Mà từ lúc nàng dạy Vân Triệt tu luyện Đoạn Nguyệt Phất Ảnh đến nay... Mới chỉ qua ba tháng ngắn ngủi.
- Nặc Ảnh chi cảnh... Ba tháng...
Nàng nhẹ nhàng nói, trong con ngươi xuất hiện phức tạp không cách nào lắng lại:
- Dù là kỳ tài ngút trời đến đâu, ngộ tính cũng không đến mức kinh khủng như thế chứ? Hắn đến cùng...
Thế giới lại yên tĩnh trở lại, qua thật lâu sau, ở nơi hẻo lánh trong băng thạch, bóng dáng Vân Triệt chậm rãi hiển hiện, từ một cái bóng mờ trong nháy mắt trở nên rõ ràng, sau đó, đôi mắt của hắn cũng chậm rãi mở ra, rồi đứng dậy, ngạc nhiên nhìn về phía thân thể của chính mình.
- Cái này chính là cảnh giới tối cao của Đoạn Nguyệt Phất Ảnh mà sư tôn đã nói tới?
Vân Triệt thấp giọng nói, ngay cả hắn trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin, càng nhiều hơn là một loại hưng phấn khó có thể kiềm chế:
- Thế mà thật sự có thể hoàn toàn ẩn nấp thân hình...
Lúc lầm bầm lầu bầu, Vân Triệt ngưng tụ tinh thần lần nữa, Băng Hoàng chi lực vận chuyển, nguyên tố tồn tại xung quanh hắn nhanh chóng giao hòa, từ từ, thân ảnh của hắn lại lần nữa mơ hồ, sau bốn tức ngắn ngủi đã hoàn toàn biến mất, so với nặc ảnh vừa rồi rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Vân Triệt tay giơ lên, theo động tác đơn giản này của hắn, trạng thái nặc ảnh trực tiếp biến mất. Hắn nắm chặt hai tay, có chút kích động nói:
- Hiện tại chỉ là bước đầu tiên mà thôi, nặc ảnh cường đại tuyệt không chỉ có như thế... Nếu có thể thông thạo, hẳn là có thể trong một hai hơi liền hoàn thành nặc ảnh, nói không chừng... Còn có thể nặc ảnh dưới trạng thái tiến hành chậm rãi di chuyển.
-...
Vân Triệt lầm bầm lầu bầu, nhưng Mộc Huyền Âm ở trên không trung vẫn nghe thấy rõ ràng.
Phía dưới hưng phấn, Vân Triệt đã hồn nhiên không để ý tới Vụ Tuyệt Cốc đáng sợ, lại lần nữa nhắm mắt lại, rất nhanh, thân thể của hắn khi thì mơ hồ, khi thì biến mất, khi thì lộ ra..
Huyền cơ của nặc ảnh chính là khí tức của bản thân cùng cảnh vật chung quanh giao hòa, huyền lực tiêu hao rất ít, nhưng lại có chút tiêu hao tinh thần lực. Nhược điểm duy nhất chính là ở dưới trạng thái nặc ảnh, nếu hơi động huyền khí, hoặc là bị huyền khí của người khác đánh trúng, giao hòa hoàn mỹ liền bị đánh loạn, trong nháy mắt trạng thái nặc ảnh tự nhiên biến mất.
Mặc dù tinh thần phụ tải rất lớn, mà lại không thể phóng huyền lực ra ngoài, không thể bị huyền lực của người khác quấy nhiễu, nhưng chỉ bằng có thể làm cho thân ảnh biến mất trong vô hình, đây tuyệt đối là kỹ năng nghịch thiên đủ để chấn động toàn bộ Thần Giới!
Mà ở dưới trạng thái nặc ảnh, không chỉ có thân hình, ngay cả khí tức cũng ẩn xuống trên diện rộng... Hoàn toàn giống như Lưu Quang Lôi Ẩn
Tuy nhiên, ở trạng thái nặc ảnh không thể phóng huyền lực ra ngoài, nhưng có thể dùng Lưu Quang Lôi Ẩn để thu liễm khí tức...
Ý nghĩ hơi chuyển động một chút, Vân Triệt rất nhanh tiến vào trạng thái nặc ảnh, sau đó thận trọng phát động Lưu Quang Lôi Ẩn...
Trên không trung, ánh mắt của Mộc Huyền Âm mạnh mẽ động một cái, bởi vì lần này không chỉ có bóng dáng của Vân Triệt bóng dáng, ngay cả khí tức của hắn đều bỗng nhiên biến mất khỏi linh giác của nàng.
Tinh thần của Mộc Huyền Âm hơi ngưng, lúc này ở nơi khí tức của Vân Triệt đã biến mất, một lần nữa đã nhận ra sự tồn tại của hắn, mà khí tức của hắn còn mờ nhạt hơn so với trạng thái ẩn nấp bình thường gấp mấy lần!
Trên mặt vừa với trở lại bình tĩnh của Mộc Huyền Âm, lại lần nữa hiện lên một vòng kinh hãi.
Tuy cách nhau rất xa, nhưng lấy cấp bậc huyền lực của Mộc Huyền Âm, Vân Triệt vậy mà có thể tránh khỏi linh giác của nàng trong thời gian ngắn ngủi.
Thần Nguyên cảnh... Né được linh giác của Thần Chủ cảnh! Mặc dù chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, nhưng nó là chuyện bất kỳ ai đều khó có khả năng tin tưởng.
- Hô!
Bóng dáng của Vân Triệt lại hiển hiện lần nữa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Vừa mới ở trạng thái nặc ảnh thi triển Lưu Quang Lôi Ẩn thu liễm khí tức ẩn nấp một lần nữa, lúc thành công, hắn cảm giác được chính mình giống như đã biến mất bên trong đất trời... Mà trạng thái nặc ảnh cũng không có vì vậy mà tiêu tán!
- Rất tốt!
Vân Triệt hưng phấn hô nhỏ một tiếng, nặc ảnh của Đoạn Nguyệt Phất Ảnh cộng thêm Lưu Quang Lôi Ẩn, khí tức có thể đạt tới trạng thái ẩn nấp gấp đôi. Nếu có thể thuần thục khống chế... Thì chính mình sẽ có thêm bùa hộ mệnh mạnh đến cực điểm!
Mà hiện tại, nếu như có thể bảo trì trạng thái này —— ẩn nấp bóng dáng cộng thêm ẩn nặc khí tức, thì huyền thú nơi này rất khó phát hiện sự tồn tại của hắn.
Cũng đồng nghĩa với việc, hắn muốn ở chỗ này chống đỡ ba ngày, trong nháy mắt từ khó như lên trời, biến thành dễ như trở bàn tay!
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là hắn có thể vận dụng nặc ảnh một cách tự nhiên.
Nặc ảnh vốn là kỹ năng nghịch thiên, mạnh như Mộc Huyền Âm tu luyện Đoạn Nguyệt Phất Ảnh vạn năm đều không thể lĩnh ngộ, muốn sơ ngộ rồi sau đó rất nhanh khống chế, đối với người thường mà nói căn bản là chuyện không thể nào
Nhưng ý nghĩ đầu tiên trong lòng Vân Triệt chính là cảm thấy nặc ảnh... Giống như cũng không có gì khó khăn!
Bởi vì, hắn có huyền mạch Tà Thần, giao lưu nguyên tố vốn mạnh đến mức có thể không nhìn pháp tắc, mà Đại Đạo Phù Đồ Quyết để hắn có thể tùy ý khống chế linh khí thiên địa, hai điểm này chính là mấy chốt đạt tới nặc ảnh, cũng là nhân tố gian nan nhất đối với huyền giả phổ thông, nhưng đối với hắn mà nói, lại rất bình thường, cộng thêm năng lực lĩnh ngộ của hắn hoàn toàn không hợp lẽ thường nữa..
Giống như cũng thật không có gì khó khăn...
Vân Triệt ở chỗ cũ, bình ổn hô hấp, bắt đầu lần lượt nặc ảnh.
Loại hình thái tầng diện pháp tắc cực cao này đối người khác mà nói, chỉ cần tiến cảnh hơi nhỏ một tý đều phải mất nhiều năm mệt mỏi suy nghĩ cùng tu luyện, thậm chí mấy ngàn năm đều không tiến thêm bất kỳ một bước nào không phải là chuyện quá mức kỳ quái. Nhưng có điều sau mấy chục lần thi triển, tốc độ nặc ảnh của Vân Triệt đã nhanh hơn gấp đôi so với lúc đầu.
Đến sau cùng, hắn chỉ dùng hai hơi ngắn ngủi liền hoàn thành từ chân thân đến hư huyễn, lại đến hoàn toàn biến mất.
Mà trong lúc đó, chỉ có ít huyền thú đi ngang qua hắn, nhưng không có mọt con nào phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
-...
Mộc Huyền Âm thật lâu không nói gì. Nàng nhớ tới lúc trước chính mình giao Đoạn Nguyệt Phất Ảnh cho Vân Triệt, chỉ là lần thứ nhất, hắn thành công thi triển ra Đoạn Nguyệt Phất Ảnh hình thức ban đầu, lúc đó trong lòng nàng đã rất giật mình rồi. Nhưng so với những gì nàng thấy lúc này... Thì chuyện hôm đó quả thực cũng không tính là cái gì.
- Ai?
Cũng không biết rõ nàng đang thở dài cái gì, ánh mắt của Mộc Huyền Âm lập tức dời đi, bóng dáng chuyển qua, lập tức biến mất ở chân trời mênh mông.
—— —— —— —— ——
Trạng thái nặc ảnh cộng thêm Lưu Quang Lôi Ẩn, cả người Vân Triệt giống như biến mất ở trong kẽ hở không gian, lại thêm nơi này an toàn lạ thường, tần suất huyền thú ẩn hiện ít hơn so với khu vực khác rất nhiều, Vân Triệt dừng lại ở chỗ này nguyên cả ngày, vẫn không bị một con huyền thú nào phát giác.
So với ngày thứ nhất chật vật không chịu nổi, cũng nguy hiểm vạn phần, thì ngày thứ hai lại là gió êm sóng lặng, vô cùng hài lòng.
Mà trong một ngày ngắn ngủi này, năng lực lĩnh ngộ nặc ảnh của Vân Triệt lại có tiến cảnh cực lớn. Đến sau cùng, hắn đã không cần hoàn toàn tập trung ý niệm, chỉ cần ba phần ý thức bên ngoài, bảy phần ngưng tâm liền có thể nhanh chóng hoàn thành, và càng thuần thục hơn, đối với tiêu hao tinh thần cũng giảm bớt rất nhiều.
- Thiên hạ to lớn, thật là không thiếu cái lạ, thế mà thật tồn tại công pháp thần kỳ như thế. Xem ra, trước kia không thể nào lý giải Tinh Ẩn Thảo, trên nguyên lý hẳn là cũng không sai biệt nhiều đi.
- Như vậy, chỉ cần không bại lộ ngoài ý muốn, thì ngoài mười trượng, coi như Thần Kiếp cảnh cũng không phát hiện được sự tồn tại của ta.
Vân Triệt lẩm bẩm nói,.
Tiếng gió im lặng cũng đã không còn mang đến khẩn trương cùng âm hàn cho Vân Triệt nữa. Có điều, hắn cũng không dám tùy tiện rời khỏi nơi này, bởi vì thời điểm hắn nặc ảnh, chỉ cần có chút di động thì sẽ trong nháy mắt hiện hình. Tuy hắn cảm giác được hẳn là có phương pháp bảo trì trạng thái nặc ảnh khi di chuyển, nhưng hiện tại hắn không làm được, chỉ có một loại cảm giác giống như rõ ràng lại giống như mơ hồ.
Sau khi do dự một hồi lâu, Vân Triệt rốt cục vẫn không có lựa chọn mạo hiểm, mà là tiếp tục ngoan ngoãn co đầu rút cổ ở chỗ cũ. Chỉ cần chống đỡ qua hôm nay, Mộc Huyền Âm sẽ không giết hắn... Ngoài ý muốn lĩnh ngộ Nặc Ảnh chi cảnh để hắn nhặt về một cái mạng.
- Khu vực này có rất ít dấu chân của huyền thú, hẳn là sẽ an toàn hơn nhiều.
Lúc này ở nơi xa, bỗng nhiên truyền tới một âm thanh cực lực đè thấp, Vân Triệt đang ngưng thần bỗng nhiên nhanh chóng trợn mở con mắt.
- Nơi này chưa từng có nơi an toàn.
Đây là thanh âm của người khác, mà cái thanh âm này khiến ánh mắt Vân Triệt mạnh mẽ động một cái.
Cái thanh âm này... Mộc Nhất Chu?
Hắn thế mà không chết?
Đoạn Nguyệt Phất Ảnh cùng Lưu Quang Lôi Ẩn cùng lúc phát động, lập tức, bóng dáng Vân Triệt như mây mù tản ra, chậm rãi biến mất ở nơi đó.
Rất nhanh, trong sương mù dày đặc, có hai bóng người cùng đi ra.
Hai người đều bị thương, nhưng từ trên khí tức cùng trạng thái thì thương thế cũng không đáng lo ngại. Nhất là người bên phải kia, mặc dù còn cách rất xa, vẫn mang một cỗ áp bách cực mạnh cùng cảm giác nguy hiểm cho Vân Triệt.
Mà khuôn mặt đó... Chính là Mộc Nhất Chu!
Không biết nên nói mạng hắn lớn, hay là thực lực quá mức cường đại. Vân Triệt không có lựa chọn nào khác ngoài việc nổ tung Hoàng Tuyền Hôi Tẫn, thế mà không vẫn không làm cho Mộc Nhất Chu chết dưới móng vuốt của huyền thú bạo tẩu, ngay cả trọng thương đều không có.
- Sớm muộn đều phải chết, chết lúc nào cũng giống nhau mà thôi.
Mộc Nhất Chu hung hăng nói:
- Ta chỉ hận... Trước đó không thể tự tay giết chết Vân Triệt.
Hắn bị lưu đày đến tận đây đều bởi vì hắn làm quá nhiều chuyện xấu, nhưng lại vung toàn bộ oán hận lên đầu Vân Triệt.
- Ngày hôm đó, ngay cả ngươi cũng đều thiếu chút nữa mất mạng, cho dù Vân Triệt có mười cái mệnh cũng phải chết. Mặc dù hắn không phải ngươi tự tay giết chết, nhưng cũng coi như bởi vì ngươi mà chết, cho nên ngươi hãy vui vẻ chút đi.
Một người khác nói.
Nghe những lời hắn nói, trên mặt Mộc Nhất Chu lộ ra nụ cười nhẹ:
- Ha ha, ngươi nói cũng không sai.
Chân của hai người cẩn thận mà chậm chạp bước, bước trên tuyết lại không lưu lại một chút dấu chân nào.
Giết ta? Vân Triệt híp mắt lại, trong lòng âm thầm cười lạnh.
Nghĩ đến ngày hôm trước suýt nữa bị hắn đẩy vào tuyệt cảnh, trong lòng Vân Triệt bỗng nhiên nổi sát khí.
Chính diện đối kháng, hắn không phải là đối thủ của Mộc Nhất Chu.
Nhưng nghĩ đến con bạch lang dễ dàng bị đoạn thể thần hồn kia, trong mắt Vân Triệt bỗng lóe lên ánh sáng nguy hiểm, trong tay đã yên lặng cầm lấy Vân Điệp Nhận.
- Nhất Chu sư huynh, chúng ta thật sự chỉ có thể... Chỉ có thể chết ở chỗ này sao?
- Nếu không thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn mộng tưởng có thể còn sống rời đi?
Mộc Nhất Chu nghiến răng nghiến lợi nói.
- Không... Ta chỉ là không cam tâm, nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp đi ra. Nhất Chu sư huynh, chúng ta kiên trì đã lâu như vậy... Nhất định sẽ có phương pháp!
Hai người dần dần đến gần, phương hướng vừa lúc là chỗ băng thạch mà Vân Triệt đang ẩn thân. Mà Vân Triệt đứng ngay phía trước băng thạch, nằm ở giữa tầm mắt của bọn hắn, mặc dù nội tâm của hai người đều nâng lên cảnh giác, không dám có nửa khắc buông lỏng, nhưng lại không phát giác được sự tồn tại của Vân Triệt.
Kẽ hở giữa băng thạch cùng thô thụ đích thật là một nơi ẩn nấp cực tốt, lập tức, chân của hai người thoáng tăng tốc, cách Vân Triệt càng ngày càng gần, từ từ tới gần đến mười trượng... Năm trượng... Nhưng vẫn hoàn toàn không có phát giác được có một người thẳng tắp đứng ở nơi đó.
Vân Triệt nắm chặt Vân Điệp Nhận, nhịp tim không có bởi vì bọn họ tới gần mà tăng tốc, ngược lại càng thêm nhẹ nhàng.
Cơ hội chỉ có một lần!
Trong tầm mắt, Mộc Nhất Chu càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt đã nằm trong phạm vi mười bước. Lúc này, ngón tay của Vân Triệt lần nữa khẩn trương, nhưng cưỡng ép nhịn xuống... Ngay lúc Mộc Nhất Chu bước vào khoảng cách bảy bước, huyền khí mà hắn ẩn sâu trong nháy mắt hoàn toàn bạo phát, hiện hình thân thể như một đạo lưu quang bắn ra, bỗng nhiên lướt qua trước người Mộc Nhất Chu.
Một đạo quang ảnh nhanh đến cực điểm hiện lên trước người, còn mang theo một vòng ý lạnh như có như không. Cái đạo quang ảnh này giống như bỗng từ hư không vỡ ra, không có dấu hiệu nào, nhanh đến mức hắn hoàn toàn không có kịp phản ứng.
Cái giật mình này không thể coi thường, trái tim của hai người Mộc Nhất Chu đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc quay người:
- Người nào?
Vân Triệt bình ổn đứng ở bên ngoài mười trượng, khoan thai quay người lại, khóe miệng mang theo một nụ cười quỷ dị:
- Nhất Chu sư đệ, để báo đáp sự nhiệt tình chiêu đãi của ngươi, ta tự mình đến tiễn ngươi một đoạn đường!