.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1047" class="block_" lang="en">Trang 524# 1
Chương 1047: Long Khuyết?
Cánh của Phượng Dực huyền chu của Viêm Thần giới dài mấy trăm dặm, ngoại trừ Thái Cổ huyền chu ở trong thế giới độc lập, đây là huyền chu to lớn nhất mà Vân Triệt đã thấy qua.
Càng tới gần huyền chu, khí tức hỏa diễm nồng đậm tốc thẳng vào mặt. Nếu là đệ tử Băng Hoàng khác tất nhiên sẽ có chỗ khó chịu, nhưng Vân Triệt tuyệt đối không có.
Huyền chu chẳng những to lớn, khí thế càng tráng lệ, như một tòa Đế Vương thành nổi bồng bềnh giữa không trung.
Ở trước huyền chu, Chu Tước Tông chủ Diễm Vạn Thương cùng Phượng Hoàng Tông chủ Viêm Tuyệt Hải đã chờ ở nơi đó, nhìn thấy Mộc Huyền Âm cùng Vân Triệt bay tới, bọn hắn chủ động nghênh tiếp.
- Ngâm Tuyết Giới Vương lại gặp mặt.
Diễm Vạn Thương thoáng hạ thấp người:
- Lần này hoàn toàn phụ thuộc vào lực lượng của Ngâm Tuyết Giới Vương rồi.
- Không cần nhiều lời.
Mộc Huyền Âm không chút khách khí vung tay, trực tiếp lướt qua hai người, bay vào trong huyền chu:
- Chăm sóc tốt đệ tử của bổn Vương vào, ngoại trừ viễn cổ Cầu Long, những chuyện còn lại, cho dù là chuyện lớn cũng đừng quấy rầy bổn Vương.
Thanh âm chưa dứt, bóng dáng của Mộc Huyền Âm đã biến mất ở trong huyền chu. Diễm Vạn Thương cùng Viêm Tuyệt Hải hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ hoặc kỳ quái, Diễm Vạn Thương trở lại nói:
- Ở cánh phải huyền chu đã chuẩn bị băng thất, nếu Ngâm Tuyết Giới Vương có gì phân phó, không cần phải khách khí.
- Ai... Sư tôn?
Vân Triệt vội vàng đi về phía trước, nhưng đã không thấy bóng dáng của Mộc Huyền Âm đâu nữa.
- Ha ha, sư tôn của ngươi luôn luôn ưa thích thanh tĩnh, ngươi là đệ tử gần nàng nhất hẳn phải biết rõ ràng chứ.
Viêm Tuyệt Hải cười ha hả nói:
- Vân hiền chất, không nghĩ tới lệnh sư tôn sẽ mang ngươi đi cùng, đúng là ngoài dự liệu.
- Không, trong dự liệu.
Diễm Vạn Thương cũng nở nụ cười:
- Lấy thiên phú nguyên tố của Vân hiền chất, nếu lệnh sư tôn không mang ngươi cùng đi, thì đúng là không hợp tình hợp lý. Nếu tiểu tử Phá Vân kia biết được, chắc chắn sẽ vô cùng mừng rỡ.
- Ha ha ha, đó là đương nhiên.
Viêm Tuyệt Hải cười dài một tiếng:
- Nghe Hỏa tông chủ nói, sau khi Phá Vân từ Ngâm Tuyết Giới trở về, thường xuyên nhắc tới Vân hiền chất.
- Vãn bối Vân Triệt còn chưa gặp qua hai vị tiền bối.
Vân Triệt hướng về phía trước, cung kính đi thi lễ của một vãn bối.
- Không cần khách sáo.
Diễm Vạn Thương ôn hòa mà nói.
Còn những đệ tử Băng Hoàng khác... Cho dù là trưởng lão Băng Hoàng đều không có khả năng để hai vị Viêm Thần Tông chủ tự mình đối đãi, mà lại thần thái ngữ khí đều có chút ôn hòa. Nhưng đối với hai người bọn họ mà nói, Vân Triệt thật có tư cách này, không chỉ bởi vì hắn là đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, mà càng bởi vì thiên phú nguyên tố của hắn khiến hai đại Tông chủ đều cảm thấy khiếp sợ sâu sắc.
Mà để hai người bọn họ đối với Vân Triệt sinh hảo cảm, tự nhiên là lúc Hỏa Phá Vân đau thương nhận thua, Vân Triệt nói những lời kia với hắn.
Trong khi bọn họ nói chuyện, huyền chu màu đỏ đã khởi động, bay thẳng về Viêm Thần giới xa xôi.
Huyền chu xuyên không mà đi, đảo mắt đã qua trăm dặm. Mà bên trong huyền chu lại bình ổn vô cùng, ngay cả không khí đều không có gợn sóng chút nào, căn bản không có cảm giác đang cực tốc xuyên qua.
So với Băng Hoàng Thần Tông đơn giản thanh lãnh, phong cách của Viêm Thần giới hoàn toàn khác biệt, từ cách trang trí ở trên huyền chu liền có thể thấy được một ít. Vân Triệt được hai đệ tử Viêm Thần dẫn tới bên trong một căn phòng đã chuẩn bị tốt, gian phòng không những vô cùng rộng rãi, mà mỗi một chỗ, thậm chí mỗi một tấc mỗi một sợi đều vô cùng lộng lẫy, chỉ là một căn phòng khách trên huyền chu còn xa hoa hơn Băng Nghi Cung của mình ở Băng Phong đế quốc rất nhiều.
- Ai, nếu đem ra so sánh, Ngâm Tuyết Giới thật đúng là nghèo rớt mồng tơi.
Vân Triệt không khỏi cảm thán một tiếng.
Từ một điểm này có thể thấy, nếu Ngâm Tuyết Giới không có Mộc Huyền Âm, thì hoàn toàn không có tư cách đánh đồng cùng Viêm Thần giới.
Trước kia Vân Triệt từng nghe Mộc Băng Vân nói qua, ở giữa các đại giới có sẽ Truyền Tống Trận, giao nạp đầy đủ tử thạch tử tinh liền có thể sử dụng. Nhưng Viêm Thần giới lại dùng huyền chu tới đón, mà lấy huyền chu phi hành, tuy tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng muốn đến Viêm Thần giới cũng phải hơn bốn canh giờ.
Vì sao không trực tiếp dùng truyền tống huyền trận? Lấy thực sự của sư tôn, xé rách không gian còn nhanh hơn cái này gấp trăm ngàn lần, chẳng lẽ đây là một nghi thức? Có lẽ vậy...
Không còn việc khác, Vân Triệt bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, rất nhanh liền đã nhập định. Không biết qua bao lâu, bên ngoài gian phòng bỗng nhiên truyền tới một tiếng bước chân, hắn cũng theo đó trợn mở con mắt.
- Vân hiền chất, ta có thể vào hay không?
Ngoài cửa, vang lên âm thanh của Chu Tước Tông chủ Diễm Vạn Thương.
Vân Triệt liền vội vàng đứng lên, chủ động mở cửa ra:
- Diễm tông chủ.
- Ha ha, không quấy rầy đến ngươi đi?
Diễm Vạn Thương cười ha hả nói.
- Diễm tông chủ đến thăm, vãn bối chỉ cảm thấy vạn phần vinh hạnh, sao có thể là quấy rầy? Không biết Diễm tông chủ có gì phân phó.
Vân Triệt cung kính nói.
- Cũng không việc gì, liền tùy tiện tâm sự đi, cũng coi nghe theo lệnh sư tôn của ngươi chiếu cố ngươi thật tốt, đến, ngồi đi.
Nói xong, Diễm Vạn Thương đã đóng cửa phòng lại, chủ động ngồi xuống.
- Vãn bối sợ hãi.
Vân Triệt cũng không già mồm lui bước, ngồi đối diện với Diễm Vạn Thương.
Nếu như bị người của Viêm Thần giới nhìn thấy, đoán chừng đều có thể cả kinh tròng mắt sắp rơi ra ngoài. Bởi vì toàn bộ Viêm Thần giới, người có thể ngồi ngang hàng với Diễm Vạn Thương chỉ có Viêm Tuyệt Hải cùng Hỏa Như Liệt.
- Vân hiền chất, nghe nói ngươi xuất thân từ Hạ Giới, chỉ là không biết, ngươi sinh ra ở tinh giới nào?
Diễm Vạn Thương hỏi.
Lúc mới tới Ngâm Tuyết Giới, hắn không khiêng kỵ xuất thân của mình chút nào, thậm chí ở ngày thứ nhất chủ động nhắc tới chính mình đến từ Lam Cực Tinh với Phong Mạch. Nhưng sau khi bị Mộc Huyền Âm thống mạ ở Thiên Trì, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, bỗng nhiên bị Diễm Vạn Thương hỏi vấn đề này, hắn mang theo áy náy nói:
- Cái này... Vãn bối chẳng qua xuất thân từ một cái tinh cầu nho nhỏ, Diễm tông chủ nhất định chưa từng nghe qua, mà cũng không đáng giá để nhắc tới.
Vân Triệt từ chối khéo trả lời khiến Diễm Vạn Thương hơi kinh ngạc, nhưng cũng không tiếp tục hỏi hoặc bất mãn, cười ha hả nói:
- Thôi được, mặc dù ta vạn phần hiếu kỳ đến tột cùng tinh giới hạng gì lại sinh ra kỳ tài như ngươi, nhưng nghĩ đến cái loại kỳ tài này chỉ có trời ban, cùng xuất thân ở tinh giới nào không có một chút quan hệ.
- Diễm tông chủ đã đánh giá cao rồi, vãn bối không dám nhận.
Vân Triệt nói.
- Loại tán dương này người khác không đảm đương nổi, nhưng ngươi tuyệt đối gánh vác được.
Trên mặt Diễm Vạn Thương bỗng nhiên lộ ra vẻ cảm thán:
- Ngâm Tuyết Giới các ngươi cho ra sư tôn của ngươi, ta đã từng một mực tin tưởng rằng bây giờ chưa có ai, sau này không còn ai, không thể xuất hiện một người kế tục như nàng, không nghĩ tới... Xem ra, đến ông trời cũng giúp Ngâm Tuyết các ngươi.
Vừa nói, trên mặt Diễm Vạn Thương lộ ra sợ hãi thán phục không che giấu chút nào... Còn có cực kỳ hâm mộ.
Dù sao, đến tuổi tác, tu vi cùng độ cao của bọn họ chỉ sợ thứ theo đuổi lớn nhất chính là tìm được một truyền nhân tư chất cực tốt, có thể kế thừa lực lượng cùng ý chí của chính mình, có thể vượt qua chính mình thì càng tốt. Nhưng mà, cái này so với việc trở thành một tông chủ khó khăn hơn nhiều.
Vân Triệt:
-...
- Há, ha ha, hình như nói hơi quá rồi.
Diễm Vạn Thương khoát tay chặn lại:
- Vân hiền chất, sau khi đến Viêm Thần giới chúng ta, ngươi hãy đi du ngoạn đi. Chỉ cần sư tôn của ngươi không vội trở về, ngươi muốn đi nơi nào, thì nói với nhi tử không nên thân của ta một tiếng, tuyệt đối không nên khách khí. Còn chuyện Cầu Long kia chính là chuyện của lệnh sư tôn, đến lúc đó chỉ cần đứng ở xa nhìn là tốt rồi, ha ha ha ha.
Diễm Vạn Thương cười nhẹ nhõm, hiển nhiên đối với chuyện giết viễn cổ Cầu Long lần này rất có lòng tin. Vân Triệt thoáng nghĩ kế sách, nói:
- Cám ơn thịnh tình của Diễm tông chủ. Vãn bối... Có một chuyện muốn thỉnh giáo. Lần săn giết viễn cổ Cầu Long này, không biết tiền bối nắm chắc mấy phần?
- Cái này...
Diễm Vạn Thương vừa muốn trả lời, thì lời chưa đến miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào, lắc đầu cười nói:
- Lời này, ngươi nên hỏi sư tôn của ngươi ấy, ngoài sư tôn của ngươi ra, không có người nào có tư cách trả lời.
- Ách?
Vân Triệt ngẩn người:
- Lời này của Diễm tông chủ có ý gì?
- Ha ha, mặc dù chúng ta chuẩn bị kỹ càng, nhưng chuyện giao thủ với Cầu Long lại do sư tôn của ngươi đảm nhiệm, có nắm chắc hay không đương nhiên chỉ có nàng mới có tư cách trả lời.
Diễm Vạn Thương hơi có vẻ bất đắc dĩ cười nói.
Vân Triệt giật mình, lập tức phản ứng lại:
- Ý của ngươi là... Chỉ có một mình sư tôn của ta giao chiến với viễn cổ Cầu Long?
Phản ứng của Vân Triệt khiến Diễm Vạn Thương cũng sửng sốt:
- Đây là đương nhiên.
-...
Vân Triệt ngập ngừng nói:
- Chẳng lẽ ba vị Tông chủ tiền bối... Không tham chiến?
Sự xấu hổ thoáng xuất hiện trên mặt của Diễm Vạn Thương:
- Xem ra, sư tôn của ngươi không nhắc qua chuyện săn giết viễn cổ Cầu Long cho ngươi rồi. Mấy ngàn năm nay, mấy lần săn giết Cầu Long đều là một mình sư tôn của ngươi giao chiến với nó, tuy ba người chúng ta muốn giúp đỡ, nhưng cũng hữu tâm vô lực.
-...
Vân Triệt ngẩn người, lúc trước hắn hoàn toàn không biết, thậm chí còn cho là Viêm Thần giới sẽ dốc hết toàn lực, là chiến lực chủ chốt, còn sư tôn chỉ viện trợ bên ngoài… Thật không ngờ toàn bộ đều dựa vào một mình sư tôn tới đánh?
Diễm Vạn Thương cười khổ một tiếng nói:
- Ba tháng trước, ngươi cũng nhìn thấy, sư tôn của ngươi phẫn nộ xuất thủ, cho dù ba tông chủ chúng ta hợp lực, cũng bị đánh tan trong chớp mắt. Sự cường đại của lệnh sư tôn, ngươi bây giờ không có cách lý giải cùng tưởng tượng được. Ai, đừng nói là ngươi, cho dù là ta, Viêm Tông chủ, và Hỏa tông chủ ba người cũng không cách nào lý giải. Đây chính là Thần Chủ cảnh đó... Là cảnh giới nhân loại gần với thần nhất.
- Mà lực lượng của viễn cổ Cầu Long kia có thể so với Thần Chủ cảnh của nhân loại. Sư tôn của ngươi có thể địch, ba người chúng ta tuyệt đối không địch lại được, nếu cứ xông lên, chỉ là chịu chết mà thôi, huống hồ chúng ta tu hỏa hệ huyền công, không có chút nào uy hiếp đối với nó.
Diễm Vạn Thương lắc đầu:
- Điều chúng ta có thể làm, chính là phán đoán tốt kỳ hạn Cầu Long lột xác, lúc nó thoát khỏi Táng Thần Hỏa Ngục, chúng ta phải khóa chặt vị trí của nó trước.
Cmn... Trách không được sau khi Viêm Thần giới các ngươi săn giết được rồng, lại cam nguyện để sư tôn lấy đi một nửa, hóa ra toàn bộ đều nhờ một mình sư tôn xuất lực, các ngươi chỉ cung cấp rồng... Và làm công tác canh chừng.
Ba tháng trước, ta còn cảm thấy ba đại Tông chủ tự mình đến cửa mời vô cùng có thành ý... Hiện tại xem ra, hoàn toàn chính xác nên làm như vậy.
- Có điều, ta tin tưởng lần này sư tôn của ngươi rất nắm chắc, dù sao, ngàn năm trước, ở một lần nọ, nếu không xuất hiện cái ngoài ý muốn kia rất có thể đã thành công. Tuy sắp thành lại bại, nhưng Long Khuyết của Cầu Long đã bị sư tôn của ngươi gây thương tích, thời gian ngàn năm cũng không đủ để khôi phục.
- Long Khuyết?
Vân Triệt lỡ lời nói.
- Ồ?
Trên mặt Diễm Vạn Thương lộ ra vẻ nghi vấn.
Vân Triệt vội vàng giải thích nói:
- Trước kia ta có dùng qua một thanh kiếm, tên của nó vừa vặn gọi là Long Khuyết, chỉ trùng hợp mà thôi để Diễm tông chủ chê cười rồi.
Long Khuyết... Thật hoài niệm.
Lúc cầm tới thanh kiếm kia, Sở Nguyệt Thiền nằm ngay ở trong ngực... Nó bồi chính mình khoác gai đẫm máu, chứng kiến đoạn trưởng thành quan trọng nhất của chính mình... Xưng bá bài vị chiến Thương Phong, phá hủy Phần Thiên môn, uy chấn bảy quốc chư hùng... Công lao hiển hách lại không có kết thúc yên lành...
Bị Hồng Nhi ăn!
- Thì ra là thế.
Diễm Vạn Thương mỉm cười gật đầu.
- Diễm tông chủ, dù vãn bối chưa gặp qua viễn cổ Cầu Long kia, nhưng biết thân rồng là vạn linh chi tôn, năng lực tự lành hẳn là cực kỳ mạnh, viễn cổ Cầu Long cường đại như vậy, nhất là nó đang ở Táng Thần Hỏa Ngục, làm sao có thể không khôi phục được thương thế sau ngàn năm?
Vân Triệt nghi vấn nói.
Năng lực tự lành của rồng mạnh bao nhiêu, Vân Triệt rất rõ ràng... Bản thân hắn có huyết mạch Long Thần, năng lực tự lành mạnh đến mức ngay cả hắn đều sợ hãi.
- Ha ha, ngươi nói không sai, luận sức mạnh thân thể, không có bất kỳ sinh linh nào có thể so sánh với Long Tộc. Nếu là những vị trí khác, cho dù bị thương nặng, cũng sẽ nhanh chóng khỏi hẳn, nhưng duy chỉ có Long khuyết.
Diễm Vạn Thương cười giải thích nói:
- Nó là vị trí mệnh môn của Cầu Long, được xưng là nhược điểm duy nhất trên người Cầu Long. Một khi bị thương, mệnh khí sẽ đại thương, muốn hoàn toàn khôi phục cần thời gian tương đối lâu. Mà nếu trọng thương, có thể để nó trực tiếp chết, cũng không phải là điều không thể.
- Hoặc là ngươi có thể hiểu thành rắn bảy tấc.
- A... Thì ra là thế.
Vân Triệt giật mình gật đầu:
- Nếu là chỗ mệnh môn, muốn trọng thương hẳn là rất khó?
- Đó là đương nhiên. Viễn cổ Cầu Long sẽ dùng lực lượng vô cùng mạnh bảo vệ Long khuyết, muốn đánh tan lực lượng bảo vệ của nó, rồi đả thương Long khuyết, còn khó hơn so với việc trực tiếp trọng thương thân thể của nó rất nhiều, sư tôn của ngươi giao chiến với nó nhiều lần, từ trước tới giờ đều không tận lực công kích Long khuyết, bởi vì nếu cố tình làm, sẽ tốn rất nhiều khí lực. Ngàn năm trước sở dĩ sư tôn của ngươi có thể đả thương Long khuyết của nó, là vì sau cuộc ác chiến kéo dài, lại toàn diện áp chế, khiến cho lực lượng lớn bại, cho nên đã thành công.
- Lúc này, long khuyết của viễn cổ Cầu Long chưa lành, mà huyền lực của sư tôn ngươi lại có tịnh tiến, cho nên lần này...
Âm thanh của Diễm Vạn Thương ngừng lại, thay đổi âm điệu, khẳng định nói:
- Chắc chắn thành công!