.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1051" class="block_" lang="en">Trang 526# 1
Chương 1051: Hỏa Diệp
- Thật sự là nguy nga khó có thể hình dung.
Mắt Vân Triệt nhìn phía trước, cảm thán thật sâu nói, một thân tuyết y, thậm chí đôi tròng mắt của hắn, đều đã bị ánh thành màu đỏ thẫm thâm thúy.
Hỏa Phá Vân liếc nhìn Vân Triệt, kinh nghi nói:
- Vân huynh đệ, ngươi… Chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu gì sao?
- Hoàn hảo.
Cho dù đệ tử Viêm Thần mới vào thần đạo, ở chỗ này đều khó có thể thừa nhận lâu dài, nhưng dáng vẻ của Vân Triệt, nào đâu chỉ là “Hoàn hảo”, sắc mặt như thường, hô hấp vững vàng, trên người đều không vận chuyển huyền khí hộ thân.
Nhưng nghĩ đến lúc trước Vân Triệt lấy hàn băng hoàn toàn ngăn cách cửu dương thiên nộ của hắn, hắn lại thoải mái trong lòng:
- Thần tích như vậy, cũng chỉ có lực lượng của chân thần viễn cổ mới có thể đúc thành. Chân thần… Khó có thể tưởng tượng lực lượng của thần cường đại cỡ nào.
- Sư tôn bọn họ luôn luôn tin tưởng vững chắc ở dưới đáy táng thần hỏa ngục nhất định có di vật của chân thần viễn cổ lưu lại, nếu có thể tìm được, vô cùng có khả năng sẽ khiến Viêm Thần giới chúng ta tăng lên một tầng. Nhưng mà…
Hỏa Phá Vân lắc đầu:
- Di tích chân thần, đâu phải phàm nhân có khả năng khống chế. Thật ra sư tôn bọn họ đã sớm biết được, dưới đáy hỏa ngục, chung quy củ có thể là hy vọng xa vời không thể cầu, trừ phi đến một ngày táng thần hỏa ngục có thể tắt. Chính là nói như vậy…
Hỏa Phá Vân không nói tiếp, thật ra ý không cần nói cũng biết.
Vân Triệt nhất thời im lặng, hắn nghĩ tới băng hoàng ở dưới đáy minh hoàng thiên trì kia đúng là bản thể của băng hoàng viễn cổ còn sót lại!
Nếu như chuyện này truyền ra, đủ để chấn động kịch liệt toàn bộ thần giới.
Táng thần hỏa ngục này còn lớn hơn minh hàn thiên trì gấp vạn, lực lượng ẩn chứa trong này tự nhiên cũng hơn minh hàn thiên trì xa. Dưới đáy của nó, lại sẽ cất giấu cái gì…
Có phải có cơ duyên lớn gì có thể khiến cho huyền lực của mình một bước lên trời không!
Hai tay Vân Triệt chậm rãi nắm lại… Được, nhất định phải tìm cơ hội xâm nhập táng thần hỏa ngục! Lấy thể chất vạn hỏa bất xâm của ta, tới đáy hoàn toàn dễ dàng.
Chẳng qua, một là không thể quá mức khiến cho Viêm Thần giới chú ý đến, thứ hai… Hỏa Phá Vân mới vừa nói, vị trí này hẳn là tới gần sào huyệt của viễn cổ cầu long. Sự cường đại của viễn cổ cầu long, thêm khí tức tương dung với táng thần hỏa ngục, như vậy phạm vi linh giác của nó ở trong táng thần hỏa ngục tất nhiên cực kỳ rộng, vội vàng lẻn vào, lỡ như bị nó phát hiện… Một vạn cái mạng đều chết sạch.
Như vậy, thời cơ tốt nhất… Chính là lúc viễn cổ cầu long trồi lên khỏi hỏa ngục, sư tôn giao thủ với nó!
Lúc này, sự chú ý của mọi người Viêm Thần giới ở trên chuyện liệp sát cầu long, không có người chú ý tới hướng đi của hắn, lẻn vào hỏa ngục cũng sẽ không có nguy hiểm gặp phải viễn cổ cầu long.
- Vân huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Nhìn thấy Vân Triệt giống như đang trầm tư, Hỏa Phá Vân tùy miệng hỏi.
Vân Triệt cũng hơi tùy ý nói:
- Ta suy nghĩ, con viễn cổ cầu long này ngược lại hơi đáng thương, cho tới bây giờ đều không làm chuyện xấu gì, đều chưa bao giờ đi ra khỏi táng thần hỏa ngục, lại hàng năm bị đánh đánh giết giết. Nghĩ như vậy, chúng ta quả thật đều là ác nhân.
Hỏa Phá Vân nở nụ cười:
- Ha ha ha ha, đúng là như thế, chỉ có điều về pháp tắc huyền đạo mà nói, sự hiện hữu của nó là tội lỗi, mà thực lực, đó là pháp tắc.
Vân Triệt gật gật đầu:
- Lời này không sai. Nói đi nói lai, con viễn cổ cầu long kia có bao nhiêu lớn? Có phải chiều cao vạn trượng không… Hay là vạn dặm?
Hỏa Phá Vân lập tức lắc đầu:
- Không không không, nói ra có lẽ sẽ ngoài ý muốn của Vân huynh đệ, theo lời sư tôn nói, tuy con viễn cổ cầu long kia có tuổi thọ ít nhất chừng hàng chục vạn năm, nhưng chiều dài thân, kể cả đuôi rồng trong đó, cũng chẳng qua có ba mươi trượng mà thôi.
Vân Triệt quả nhiên rất ngoài ý muốn:
- Ba mươi trượng? Mới ba mươi trượng?
Tuy rằng không thể đơn thuần dựa theo hình thể mà phán định lực lượng, nhưng mà, một con cầu long khủng bố thai sinh ra trong táng thần hỏa ngục trăm vạn dặm, có tuổi thọ ít nhất chừng hàng chục vạn năm, có lực lượng cảnh giới Thần Chủ, chiều dài thân lại mới ba mươi trượng… Cũng thật sự rất không khoa học.
Nếu nói nó thân dài vạn dặm, vừa xuất hiện liền che lấp mặt trời, trời đất không ánh sáng, Vân Triệt ngược lại sẽ không kinh ngạc như vậy.
- Ờ thì, tuy rằng hình thể thật nhỏ, nhưng thực lực của nó lại thật sự vô cùng khủng bố. Liền ngay cả sư tôn ta là người mạnh như vậy, đừng nói giao chiến với nó, ngay cả đến gần nó đều vốn không có khả năng. Có thể chiến một trận với nó, cũng chỉ lệnh sư tôn.
Khi Hỏa Phá Vân nói chuyện, xích kim minh ngọc trên vai phải của hắn đột nhiên lóe lên kim mang dồn dập, hắn vội vã đưa ta, phủ lên trên minh ngọc, sau đó, sắc mặt hắn biến đổi mạnh, kinh hô một tiếng ra:
- Cái gì!?
Vân Triệt nhanh chóng quay đầu:
- Phá Vân huynh, đã xảy ra chuyện gì?
- Là… Là Hỏa Diệp sư huynh, huynh ấy… Huynh ấy hình như… Sắp không xong.
Hỏa Diệp?
Vân Triệt chợt nhớ tới, trước khi Hỏa Như Liệt vội vàng rời đi, từng kêu một tiếng “Diệp nhi”, chẳng lẽ…
- Không được! Ta phải lập tức trở lại một chuyến, nếu Hỏa Diệp sư huynh thật sự… Thật sự bất trắc mà nói, sư tôn nhất định sẽ nổi điên. Lúc này đại sự lại ở trước mặt, có lẽ, cũng chỉ có ta có thể khuyên được sư tôn.
Giọng nói chưa dứt, Hỏa Phá Vân đã hỏa tốc trở lại, bay nhanh mà đi.
- Đợi đã, ta đi cùng với.
Đang lúc Hỏa Phá Vân lòng như lửa đốt, đã không kịp nói cái gì, trực tiếp một tay kéo theo Vân Triệt, gần như lấy tốc độ vượt trên lúc đến gấp bội cực nhanh bay về.
Hỏa Diệp là nhi tử duy nhất của Hỏa Như Liệt, vì sau khi Hỏa Như Liệt nóng lòng tu luyện cầu thành, lọt vào kim ô viêm kịch liệt phản phệ, khiến cho không thể giao hợp, Hỏa Diệp cũng liền trở thành nhi tử độc nhất của hắn.
Mà Hỏa Diệp còn chưa lưu lại con cháu, liền bị Mộc Huyền Âm vô tình làm trọng thương. Chính hắn thân phụ kim ô huyết mạch, lại tu luyện Kim ô phần thế lục, cực kỳ sợ băng, trực tiếp bị thương đến cơ năng toàn thân phế hết, có thể kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay, đã có thể nói là kỳ tích, cũng có thể nhìn ra được Hỏa Như Liệt không mong hắn chết cỡ nào.
Dù sao, là hậu nhân duy nhất của Hỏa Như Liệt. Nếu Hỏa Diệp chết, liền đại biểu nhất mạch này của Hỏa Như Liệt triệt để chặt đứt.
Chống đỡ nhiều năm như vậy, hao phí không biết bao nhiêu đan dược tục mệnh, Hỏa Diệp cũng cuối cùng đến cực hạn, trong khoảng thời gian này tình huống của hắn kịch liệt chuyển biến xấu, Hỏa Như Liệt dưới lo lắng, cho dù đến khu vực táng thần hỏa vực, vẫn mang theo Hỏa Diệp bên người.
- Cút! Toàn bộ cút đi! Cút!!
- Diệp nhi… Diệp nhi!!
Âm thanh nóng nảy, không khống chế được lại mang theo thống khổ bi ai vô tận như kinh lôi từ xa xa truyền đến, toàn thân Hỏa Phá Vân căng thẳng, tốc độ lại một lần nữa nhanh hơn, rất nhanh, trong tầm mắt xuất hiện một gian phòng tạm thời xây nên, chung quanh gian phòng có mấy tầng huyền trận. Huyền giả vì cầu long mà đến chỗ này tự nhiên không cần phòng ở gì, sự hiện hữu của nó, chỉ vì Hỏa Diệp nhi tử của Hỏa Như Liệt.
Chung quanh gian phòng, đã có mười mấy bóng người vây lấy, từ trên ăn mặc của bọn họ đến nhìn, đều là người của Kim Ô tông.
Hỏa Phá Vân bay nhanh xuống, liếc nhìn thấy Hỏa Phá Vân, mọi người ở phía dưới lộ ra sắc mặt hơi vui mừng, một vị lão giả gấp giọng nói:
- Phá Vân, nhanh! Nhanh đi khuyên sư tôn của ngươi!
Hỏa Phá Vân không kịp trả lời, đi thẳng vào trong phòng. Vân Triệt hơi do dự một chút, theo sát phía sau. Người của Kim Ô tông dưới ngạc nhiên, cũng không kịp đưa tay ngăn cản.
Tiến vào trong phòng, huyền quang đủ màu và khí tức nồng đậm đập vào mặt. Vân Triệt liếc mắt nhìn, một người mặt như giấy trắng, tướng mạo già nua khô khan đang hư nhuyễn nằm ở đó, ánh mắt của hắn mở ra, lại vẫn không nhúc nhích, thậm chí không nhìn thấy sự tồn tại của đồng tử, trên người, gần như không hề có một chút khí tức, cho dù là ai nhìn thấy, đều sẽ trực tiếp kết luận đây là người chết.
Dưới thân thể của hắn, trải một tầng huyền tinh thật dày. Những huyền tinh này có màu sắc khác nhau, nhưng đều phóng thích ra khí tức cực kỳ cao cấp, hiển nhiên, là dùng để kéo dài mệnh cho hắn.
Hỏa Như Liệt quỳ ở đó, đầu cúi xuống thật sâu, toàn thân sợ run, thở hồng hộc như trâu, khí tức càng hỗn loạn tới cực điểm, trên mặt thậm chí đã lệ nóng tung hoành.
Trạng thái của Hỏa Diệp khiến Hỏa Phá Vân kinh hãi trong lòng, tuy rằng một ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng cố tình lại vào lúc này…
- Là ai cho các ngươi đi vào… Cút! Cút đi!
Hỏa Như Liệt gầm một tiếng giận dữ, giọng nói đã hoàn toàn khàn khàn, mang theo thống khổ và tuyệt vọng thật sâu.
Hỏa Phá Vân vội vàng tiến lên trước, muốn nâng hắn lên:
- Sư tôn, là con! Hỏa Diệp sư huynh kiên cường như vậy, huynh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì… Sư tôn, người trước tỉnh táo lại, huynh ấy nhất định sẽ không có chuyện gì.
Hắn không biết phải an ủi Hỏa Như Liệt như thế nào, chỉ có thể cố hết sức nói lời cứng ngắc.
Giọng Hỏa Phá Vân khiến thân thể Hỏa Như Liệt run run, hắn không lớn tiếng gầm lên nữa, đầu cúi xuống thật sâu cũng không ngẩng lên, trong miệng, phát ra tiếng nức nở bi thương:
- Hết thuốc chữa… Diệp nhi của ta… Đã hết thuốc chữa… Hỏa Như Liệt ta… Thành không có nhi tử…
Bi thương vốn từ linh hồn cảm nhiễm mỗi một khí tức ở đây, Hỏa Như Liệt giờ phút này đã không còn là tông chủ Kim Ô uy lăng toàn giới, mà là một phụ thân tuyệt vọng rơi vào đau khổ vô tận.
Hỏa Phá Vân quỳ xuống bên người Hỏa Như Liệt, nói khẽ:
- Sư tôn ân trọng như núi đối với Phá Vân, giống như sinh phụ. Nếu sư tôn không còn Hỏa Diệp sư huynh… Chỉ cần sư tôn không chê, Phá Vân nguyện cả đời làm bạn bên người sư tôn.
- Ngoan… Vân nhi ngoan…
Hỏa Như Liệt thì thầm một tiếng, những năm gần đây, đối với Hỏa Như Liệt bất cứ lúc nào cũng có khả năng tang con mà nói, Hỏa Phá Vân thành chống đỡ tinh thần lớn nhất đối với hắn.
Huyền khí của Vân Triệt phóng ra ngoài, cấp tốc đảo qua thân thể Hỏa Diệp, chân mày chìm xuống thật sâu… Tình huống của Hỏa Diệp thê thảm dữ dội, kinh mạch toàn thân, huyền mạch, mạch máu, nội tạng… Tất cả đều rối tinh rối mù, không chỉ hủy đến không thể hủy hơn, hơn nữa đã sớm toàn bộ ứ kết với nhau, quả thật thảm không nói nổi, khiến cho Vân Triệt có cảm giác, giống như một đoạn cây khô héo khô thật lâu, lại vẫn còn cứng rắn sống sót
Mà mạnh mẽ nhất trong cơ thể hắn, chính là nhiều đến hơn mười loại khí tức linh dược, chính là chỗ linh dược này, cùng với đủ loại huyền tinh thượng hạng, gắt gao treo một tia sinh mệnh khí cuối cùng của Hỏa Diệp.
Nhưng mà, dưới tình huống như vậy cho dù còn sống, cũng sống không bằng chết, còn không bằng sớm đi giải thoát thì tốt hơn.
Mà Hỏa Diệp lại luôn luôn kiên trì đến bây giờ… Chỉ sợ, chống đỡ hắn không phải là dục vọng muốn sống, mà sợ Hỏa Như Liệt sẽ vì cái chết của hắn mà hỏng mất.
Mặc dù toàn thân đều tàn, nhưng Hỏa Diệp này, lại là một người cực kỳ kiên cường, làm cho người ta tán thưởng, cũng không hẹn với thiếu chủ Kim Ô.
- Hỏa tông chủ, Phá Vân huynh, hai người đi ra ngoài trước, ta có biện pháp cứu hắn.
Vân Triệt mở miệng nói.
Hỏa Như Liệt chợt ngẩng đầu, dưới đắm chìm trong thống khổ vĩ đại, hắn chính là cho tới bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Vân Triệt, nhìn thấy một thân băng hoàng tuyết y của Vân Triệt, hắn nháy mắt hai mắt phun lửa, quát lớn:
- Ai cho ngươi đi vào! Cút! Cút!!
Vân Triệt mặt không đổi sắc:
- Ta lặp lại lần nữa, ta có biện pháp cứu hắn. Không muốn để cho hắn chêt, các ngươi liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Hỏa Như Liệt chậm rãi đứng lên, huyền khí toàn thân tán loạn:
- Ngươi nói xạo! Diệp nhi của ta, cũng bởi vì Băng Hoàng thần tông các ngươi mới biến thành như vậy, ngươi, ngươi lại còn dám…
Hỏa Phá Vân vội vàng chắn ở trước mặt Hỏa Như Liệt, gấp giọng nói:
- Sư tôn! Vân huynh đệ nói là hắn muốn cứu Hỏa Diệp sư huynh.
Hỏa Như Liệt bi thương tru lên:
- Cứu? Cứu thế nào? Cứu như thế nào!! Từ ngàn năm trước, Diệp nhi liền… Đã hết thuốc chữa, những năm này, ta bỏ ra bao nhiêu giá cao, mới kéo dài được mạng cho Diệp nhi đến hôm nay. Hiện giờ… Hiện giờ đã triệt để không có cách nào, chỉ bằng hắn…
Vân Triệt chỉ một ngón tay vào Hỏa Diệp có hình dáng như người chết, trầm giọng nói:
- Chỉ bằng ta thì như thế nào? Ta dám nói ra lời vừa rồi, không phải muốn cứu hắn, chẳng lẽ còn muốn hại hắn hay sao? Hiện giờ hắn như vậy, ta còn có thể hại hắn như thế nào?
Một câu nói hung hăng, nói đến Hỏa Như Liệt sững sờ.
- Hiện giờ hắn chỉ còn lại một hơi cuối cùng, bất cứ lúc nào đều sẽ chết hoàn toàn triệt để. Nếu ngươi không muốn để cho hắn chết, tình huống như vậy, cho dù là kẻ thù không đội trời chung với ngươi, hoặc là một khất cái đi ngang qua nói có thể cứu hắn, ngươi cũng chỉ có thể tin, phải tin, không có bất cứ lý do gì cự tuyệt chất vấn! Đương nhiên, nếu từ đầu ngươi liền không muốn để cho hắn sống… Vậy coi như ta chưa nói.
Vân Triệt nói xong, xoay người rời đi.
- Vân huynh đệ!
Hỏa Phá Vân hô to một tiếng, bước nhanh về phía trước chắn trước người Vân Triệt, gấp giọng nói với Hỏa Như Liệt:
- Sư tôn! Vân huynh đệ không phải người ăn nói lung tung, hắn đã dám nói ra như vậy, nhất định còn có tương đối nắm chắc. Vân huynh đệ nói không sai, Hỏa Diệp sư huynh đã như thế… Đã không có kết quả tệ hơn, có hy vọng nhỏ dù nhỏ hơn đi nữa, cũng không có lý do gì cự tuyệt.
Hỏa Như Liệt thở hổn hển mấy hơi thô to thật sâu, thân thể vẫn run rẩy không ngớt như trước:
- Được… Được, Vân tiểu tử, ngươi nói đúng… Được… Cho dù ngươi nói thật hay giả, chỉ ần ngươi có thể kéo dài mạng cho Diệp nhi mấy ngày, hoặc mấy canh giờ, Hỏa Như Liệt ta…
- Thời gian cấp bách, đừng nhiều lời, nhanh đi ra ngoài! Trước khi ta ra đến, bất kỳ kẻ nào đều không được đi vào! Cũng không thể dùng linh giác thăm dò!
Vân Triệt đi đến trước mặt Hỏa Diệp, dùng giọng điệu phục tùng mệnh lệnh nói.
- Sư tôn, chúng ta đi ra ngoài trước đi, con tin tưởng Vân huynh đệ.
Hỏa Phá Vân nói.
Hỏa Như Liệt hít sâu một hơi, cắn răng một cái, kéo Hỏa Phá Vân xoay người rời đi, sau đó nhanh chóng đóng cửa phòng.