.
._526__2" class="block_" lang="en">Trang 526# 2
Chương 1052: Ơn tái tạo
Hỏa Như Liệt và Hỏa Phá Vân vừa rời đi, Vân Triệt đã nhanh như tia chớp ra tay, lòng bàn tay đặt trên vị trí ngực của Hỏa Diệp, trong lúc Hoang thần lực vận chuyển, linh khí thiên địa thong thả mà cẩn thận chảy vào thân thể hắn… Như tia nước nhỏ, tưới lên sa mạc khô kiệt.
Tình huống thân thể của Hỏa Diệp kém tới cực điểm, sinh mệnh khí còn sót lại càng chỉ còn một luồng cuối cùng, đầu tiên hắn phải làm, chính là ổn định sinh mệnh khí cuối cùng của Hỏa Diệp, nhưng phải dè dặt cẩn trọng tới cực điểm… Dùng hết trọn nửa canh giờ, mới đưa linh khí thiên địa thong thả tràn đầy tới toàn thân hắn.
Sau đó tay trái khẽ hiện ánh sáng xanh, ngón tay điểm lên mi tâm của Hỏa Diệp, lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu giống vậy cẩn thận vô cùng trùm về phía toàn thân hắn.
Tình huống thân thể của Hỏa Diệp, về mặt y đạo, là kiểu dầu hết đèn tắt thẳng thắn nhất, lấy sở học y thuật của hắn, có thể quả quyết không thuốc chữa được, không cách nào có thể cứu. Dù sao liền ngay cả đường đường tông chủ Kim Ô Viêm Thần giới, cũng chỉ có tuyệt vọng.
Nhưng ngoài y đạo, trên đời này có thể cứu hắn, cũng chỉ có lực lượng của Vân Triệt.
Thân thể phế hết cũng cực kỳ khô kiệt của hắn, chỉ có linh khí thiên địa mới có thể hồi phục một lần nữa.
Mà ứ đọng, ngưng kết lan đến khắp toàn thân hắn, không phải y đạo có khả năng giải trừ, nhưng lực lượng tinh lọc cực hạn của Thiên độc châu lại có thể làm được!
Lại nửa canh giờ đi qua, lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu cuối cùng gian nan mà vô hiểm phủ khắp toàn thân hắn. Tinh thần Vân Triệt hơi buông lỏng, có vậy mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Gặp được ta coi như ngươi mạng lớn… Cũng may mà ngươi có huyết mạch kim ô trong người, bằng không cho dù Đại đạo phù đồ quyết của ta đến cảnh giới tầng thứ năm cũng gần như không có khả năng cứu được ngươi.”
“Hy vọng sau khi ngươi sống lại, hai giới có thể vì vậy mà hóa giải can qua đi.”
Giai đoạn gian nan nhất thành công hoàn thành, tốc độ của linh khí thiên địa và lực lượng tinh lọc tuôn vào nhất thời nhanh hơn, trong cơ thể của Hỏa Diệp vốn chỉ có một tia sinh mệnh khí yếu ớt giống như mầm non được tưới gió xuân mưa móc, cấp tốc tỏa sáng ra sinh cơ bừng bừng, theo ứ kết trong thân thể khơi thông, máu bắt đầu thong thả lưu động, kinh mạch hoang phế đã chết không biết bao nhiêu năm bắt đầu xuất hiện nhúc nhích rất nhỏ…
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ…
Hỏa Như Liệt luôn luôn canh ngoài cửa, tâm tình nóng bỏng bất an không hề dừng dù chỉ nửa khắc, nếu không phải Hỏa Phá Vân không ngừng lôi kéo khuyên hắn, hắn đã sớm liều lĩnh vọt vào.
Nhưng thời gian chờ đợi càng dài, trong lòng Hỏa Như Liệt ngược lại thật sự sinh ra một chút hy vọng… Bởi vì Vân Triệt đúng là không có bất kỳ lý do gì ăn nói lung tung, hơn nữa, cũng thật sự không có kết quả tệ hơn.
Cuối cùng, sau hơn ba canh giờ dài đằng đẵng, bên tai bọn họ vang lên giọng nói hơi mỏi mệt của Vân Triệt:
- Hỏa tông chủ, vào đi.
Hỏa Như Liệt như bị lửa đốt, bước nhanh về phía trước đẩy cửa vào, Hỏa Phá Vân theo sát phía sau.
Hỏa Diệp giống như lúc trước, yên tĩnh nằm trên huyền tinh chất chồng, tư thế không hề có bất kỳ thay đổi. Khoảnh khắc khi Hỏa Như Liệt đẩy cửa vào, liền bỗng chốc đối diện với ánh mắt của Hỏa Diệp… Trong nháy mắt, hắn liền sững sờ ở đó, bởi vì đôi mắt này lại không còn là màu xám tro mà hắn đã sớm quen thuộc, mà lại… Mang theo thần thái gần như trong trẻo.
Nhìn Hỏa Như Liệt, môi Hỏa Diệp khẽ mấp máy, phát ra giọng nói khàn khàn:
- Phụ… Thân.
Tuy rằng khàn khàn suy yếu, nhưng đặc biệt rõ ràng, dừng lại ở trong tai Hỏa Như Liệt, lại giống như hai tia kinh lôi bổ xuống đất bằng, cả người bỗng chốc lờ mờ ở đó, trước mắt trời xoay đất chuyển một trận, thân thể lại thẳng tắp nghiêng đi, nặng nề dựa vào trên tường bên cạnh, nếu không phải có Hỏa Phá Vân vội vàng đỡ lấy hắn, nói không chừng đã quỳ liệt trên mặt đất.
- Hỏa Diệp sư huynh, huynh…
Trong mắt Hỏa Diệp, là thần thái cả đời này Hỏa Phá Vân cũng chưa từng gặp, mặc dù sắc mặt của Hỏa Diệp vẫn trắng bệch như trước, nhưng không còn là trắng bệch khô héo đến khiến cho người ta không đành lòng nhìn thẳng… Mà phủ một tầng sinh khí có thể cảm thấy rõ ràng.
Hỏa Diệp phát ra âm thanh, trên mặt tái nhợt, thậm chí thong thả lộ ra mỉm cười:
- Phá Vân sư đệ… Ta cuối cùng… Có thể thấy rõ dáng vẻ của đệ.
Một câu nói rất dài, nói cực kỳ chậm rất nhẹ, lại từng chữ rõ ràng, môi Hỏa Phá Vân ngập ngừng, lại kích động nhất thời nói không ra lời.
- Diệp nhi… Diệp nhi!
Hỏa Như Liệt gọi hai tiếng giống như trong mộng, thất tha thất thểu xông tới, bỗng chốc quỳ xuống trước huyền tinh chỗ Hỏa Diệp, lúc tới gần, hắn càng thêm rõ ràng cảm thấy được khí tức sinh mệnh giờ phút này của Hỏa Diệp, theo hắn thăm dò, cả người lại ngây ngốc ở đó, hồi lâu đều thẫn thờ.
Không chỉ sinh cơ của Hỏa Diệp bỗng nhiên tràn đầy gấp trăm lần, hắn rõ ràng cảm giác được máu của Hỏa Diệp đang lưu động, nội tạng của Hỏa Diệp đang ngọ nguậy… Thậm chí cảm thấy sự tồn tại của kinh mạch!
- Phụ thân, con… Thật sự không phải đang… Nằm mơ chứ?
Hỏa Diệp có ý hỏi, nhưng trên mặt, lại mang theo mỉm cười… Là nụ cười từ trong nội tâm mà trong ngàn năm này Hỏa Như Liệt chưa từng thấy.
Thân thể Hỏa Như Liệt kịch liệt phát run, sau đó một tay giơ lên, hung hăng tát lên trên mặt mình.
Bốp!!
Một cái tát này cực kỳ vang dội, đủ truyền ra ngoài vài dặm. Hỏa Như Liệt có tu vi Thần Quân cảnh, má phải đều bị tát thành đỏ bừng một mảnh, hắn đưa tay che mặt, cảm nhận được đau nhức, trong nháy mắt nước mắt giàn giụa, sau đó lại giống như một đứa trẻ “hu hu” bật khóc lên.
- Đây là thật sự… Đây dĩ nhiên là thật sự… Diệp nhi…
Dưới khóc rống và kích động cực độ, hồi lâu hắn đều không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
- Đây… Quả thật là kỳ tích.
Hỏa Phá Vân thì thầm một tiếng, sau đó nhìn về phía Vân Triệt, thở phào thật sâu:
- Vân huynh đệ, ngươi quả thật là… Kỳ nhân chưa từng có.
Cho tới bây giờ, Hỏa Như Liệt mới cuối cùng nhớ tới sự tồn tại của Vân Triệt, hắn chợt quay đầu, nhìn thấy Vân Triệt đang ngồi ở kia, mặt tỏ vẻ mệt mỏi, hiển nhiên tiêu hao thật lớn. Hắn dùng lực quét mắt, giọng nói vẫn phát run:
- Vân tiểu tử, ngươi… Ngươi… Diệp nhi nó… Thật sự…
Hỏa Như Liệt đã kích động đến triệt để nói năng lộn xộn, đoán chừng ngay cả chính hắn cũng không biết nên nói cái gì. Vân Triệt rõ ràng nói thẳng:
- Mới vừa rồi Hỏa tông chủ cũng đã kiểm tra, cứ việc yên tâm là được, Diệp huynh khôi phục rất tốt, hiện giờ tính mạng đã hoàn toàn bảo trụ, vãn bối chỉ cần lại lấy phương pháp điều trị giống như vậy hai lần, sau đó, lấy linh dược chữa thương phổ thông phụ trợ, Diệp huynh sẽ phục hồi dần dần, không tới hai ba năm, có thể khỏi hẳn.
- A…
Miệng Hỏa Như Liệt há to, cảm giác đau nhức nóng bừng trên mặt nói cho hắn biết tất cả không phải nằm mơ, nhưng kinh hỉ này quá lớn quá lớn, khiến cho hắn vẫn có một cảm giác thân ở trong mộng hư ảo, hắn mấp máy môi mấy lần, gần như theo bản năng hỏi:
- Kia… Kia… Có… Thành hôn sinh con được không?
Huyết mạch đoạn tuyệt, là nỗi đau lớn nhất suốt đời hắn.
Vân Triệt đè mũi, chậm rãi nói:
- Mới vừa rồi Hỏa tông chủ có thể không nghe rõ, vãn bối nói chính là khỏi hẳn, khỏi hẳn đó! Nếu là khỏi hẳn… Đương nhiên không thành vấn đề.
- A… Ha… Ha ha… Ha ha ha… Ha…
Thân thể Hỏa Như Liệt cong lại ở đó, cười giống như người bị bệnh thần kinh.
- Sư tôn, Hỏa Diệp sư huynh, thật tốt quá! Thật tốt quá!
Hỏa Phá Vân vui sướng tự đáy lòng, cũng hai mắt rưng rưng giống vậy. Bình thường hắn cách Hỏa Như Liệt gần nhất, những năm này, Hỏa Như Liệt và Hỏa Diệp cõng thống khổ lớn cỡ nào, hắn đều nhìn rõ ràng trong mắt.
Nếu như Hỏa Diệp có thể khỏi hẳn, như vậy không chỉ đối với Hỏa diệp, đối với Hỏa Như Liệt mà nói, cũng giống như trùng sinh.
- Chính là… Chuyện ta trị thương cho Diệp huynh, mong rằng Hỏa tông chủ có thể giữ bí mật, bằng không, rất có khả năng sẽ đưa tới phiền toái.
Vân Triệt nói.
Hỏa Như Liệt nháy mắt cấp tốc gật đầu giống như gà con mổ thóc:
- Đúng! Đúng đúng! Giữ bí mật, nhất định giữ bí mật!
Hiện giờ hắn đang kích động giống như lọt vào trong sương mù, cảm kích Vân Triệt đến không biết nên nói ra như thế nào, đương nhiên Vân Triệt nói gì chính là thế đó
- Hỏa Như Liệt ta nếu như nói ra một chữ, khiến cho ta bị trời giáng ngũ lôi đánh.”
- Vân huynh đệ yên tâm, Hỏa Phá Vân ta tuyệt đối sẽ không nói ra một chữ.
Hỏa Phá Vân trịnh trọng gật đầu.
- Mặt khác, còn có một tin tức không được tốt lắm, Hỏa tông chủ phải chuẩn bị tâm lý.
Vân Triệt bình tĩnh nói.
Hỏa Như Liệt sửng sốt, thần sắc nhất thời khẩn trương lên.
- Thân thể của Diệp huynh, vãn bối có tin tưởng trong vòng ba năm sẽ khỏi hẳn, trở nên giống như người bình thường. Nhưng huyền lực của hắn lại… Nhất định không cách nào khôi phục. Hơn nữa huyền mạch không giống người khác, khô phế đã lâu, khôi phục sẽ cực kỳ thong thả, Diệp huynh ít nhất phải sau ba mươi năm, mới có thể trùng tu huyền lực.
Giọng Vân Triệt vừa dứt, chung quanh nhất thời thật lâu không tiếng động, miệng Hỏa Như Liệt há to, sau đó trên mặt không phải lộ ra tiếc nuối và thất vọng, mà là kích động càng sâu:
- Ngươi… Ngươi đang nói… Diệp nhi nó… Nó còn có thể lại tu huyền lực!?
Vân Triệt gật đầu:
- A, đương nhiên. Tuy rằng huyền mạch của Diệp huynh thương tổn nặng khô kiệt đã lâu, nhưng căn cơ chưa hoàn toàn tổn hại, vãn bối đã miễn cưỡng thức tỉnh lại. Nếu là người khác, sợ rằng không có biện pháp, nhưng Diệp huynh thân mang kim ô huyết mạch, mà… Lấy khả năng của Hỏa tông chủ, có thể dễ dàng có được các loại huyền tinh cao cấp. Huyết mạch kim ô của Diệp huynh dần dần khôi phục thêm vào những huyền tinh cao cấp này, ba mươi năm sau huyền mạch nhất định khôi phục.
- … Phù…
Ngực Hỏa Như Liệt phập phồng kịch liệt, nếu là người khác nói như thế, hắn quả quyết sẽ không tin, nhưng đối mặt với Hỏa Diệp lúc này, sợ rằng Vân Triệt lại nói ra lời nói không thể tin nào nữa, hắn đều sẽ tin tưởng, hắn thở phào một hơi, lại bổ nhào vào trước mặt Hỏa Diệp, vô cùng kích động nói:
- Diệp nhi, con đã nghe thấy chưa! Con sẽ hoàn toàn khỏe lên, hơn nữa sau ba mươi năm ngắn ngủi, là có thể tu lại huyền lực nữa… Con đã nghe thấy chưa?
“~!@#$%…” Khóe mắt Vân Triệt liếc xéo… Đối với người thần giới mà nói, ba mươi năm hình như thật ngắn, mệt ta còn tưởng cho rằng đây là một đả kích.
Hỏa Diệp há mồm, nhìn Vân Triệt:
- Vân huynh đệ… Ơn tái tạo, không gì báo đáp.
Vân Triệt lại nói:
- Không cần cảm tạ. Thương thế của ngươi do sư tôn của ta tạo thành, ta làm đến mức này, cũng còn lâu mới bù lại nổi thống khổ những năm này ngươi phải chịu. Chỉ cầu… Ngươi có thể bớt đi một ít oán hận đối với sư tôn của ta.
Hỏa Diệp lại nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết lắc đầu:
- Không, ta chưa bao giờ oán hận sư tôn ngươi. Năm đó, là ta tuổi trẻ khí thịnh, vốn không biết sự khủng bố của cảnh giới Thần Chủ, vụng trộm tới gần, muốn quan sát dung mạo chân thực của viễn cổ cầu long… Tất cả đều do ta gieo gió gặt bão, vốn không trách được sư tôn ngươi. Ta cũng từng khuyên phụ thân nhiều lần, nhưng năm đó phụ thân lại cũng lý trí hoàn toàn biến mất… Phải là ta, tạ lỗi với lệnh sư tôn, và Băng Vân tiền bối.
Vân Triệt: “…”
Hỏa Như Liệt liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, Diệp nhi nói đúng, năm đó ta đúng là lý trí hoàn toàn biến mất lại phạm phải sai lầm lớn. Diệp nhi, chỉ cần con khỏe lên, đừng nói tới cửa tạ lỗi gì, muốn ta khấu đầu tám trăm cái cho các nàng cũng không có vấn đề gì. Được rồi, Diệp nhi con đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt.
Hỏa Diệp lại vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Không… Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên con… Cảm giác được mình còn sống… Để cho con, hưởng thụ cảm giác này nhiều một chút…
Một câu nói, khiến toàn thân Hỏa Như Liệt run rẩy dữ dội, gắt gao vùi đầu, bả vai trong run run, thật lâu không nói nên lời một câu.
- Phá Vân huynh, chúng ta đi ra ngoài đi.
Vân Triệt đứng dậy.
- Được.