.
._527__1" class="block_" lang="en">Trang 527# 1
Chương 1053: Phải ra mạng người
Hai người sóng vai đi ra, cảm xúc của Hỏa Phá Vân khó bình ổn, hắn liếc nhìn Vân Triệt một cái thật sâu, cảm thán nói:
- Vân huynh đệ, thật sự không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào mới được… Trên đời này, quả nhiên có kỳ tích.
Tuy rằng hắn cực kỳ kinh dị tò mò, nhưng hắn không hỏi Vân Triệt nửa câu đã cứu Hỏa Diệp như thế nào.
Vân Triệt lắc lắc đầu, nói:
- Sư tôn đối với ta ân trọng như núi, ta lại chưa bao giờ có thể báo đáp lại được chút gì. Đây coi như là ta làm một chuyện vì sư tôn đi.
Hỏa Phá Vân nở nụ cười:
- Lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ sư tôn như vậy, nói ra, chỉ sợ đều không có người tin. Sư tôn ông ấy từ trước đến nay là người có thù tất báo, có ân tất trả. Chỉ có điều, lần này ân tình của Vân huynh đệ thật sự quá lớn, ta đoán chừng sau khi sư tôn bình tĩnh lại, nhất định phải đau đầu thật lâu rồi, ha ha ha ha.
Vân Triệt cũng nở nụ cười:
- Nếu thật sự như vậy, ta chắc sẽ không cự tuyệt.
Trong mắt Hỏa Phá Vân tràn đầy vui vẻ:
- Tin tưởng sau ngày hôm nay, ta nhất định sẽ nhìn thấy một sư tôn hoàn toàn không giống với trước. Tuy ta chỉ ở bên người sư tôn mười mấy năm, nhưng mà… Trong những năm này ông sống thật sự quá khổ quá mệt mỏi. Trong lòng ông biết Hỏa Diệp sư huynh còn sống mỗi một khắc đều thống khổ không chịu nổi, nhưng ông vẫn lại không cách nào tiếp nhận Hỏa Diệp sư huynh chết đi, liên tục cưỡng ép kéo dài mệnh cho huynh ấy, hành hạ tâm hồn này, sợ rằng bất cứ kẻ nào đều khó có thể tự mình cảm nhận.
Vân Triệt: “…”
- Những năm này, sư tôn thường xuyên chạy đến các đại tinh giới, tự mình tìm đồ kéo dài mệnh cho Hỏa Diệp sư huynh, vì vậy không tiếc giá cao. Thậm chí… Thậm chí không tiếc vi phạm đạo nghĩa, trong ngàn năm hơn trăm lần đến “Hắc gia giới” bí mật mua mộc linh châu…
- Mộc linh châu!?
Bước chân của Vân Triệt chợt khựng lại một chút.
Hỏa Phá Vân tự nhiên không biết vì sao Vân Triệt lại có phản ứng như vậy, cười khổ một tiếng nói:
- Sư tôn ông ấy cũng một mảnh lòng son, nếu không phải vì Hỏa Diệp sư huynh, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không tuân theo đạo nghĩa như vậy, chỉ biết căm thù tận xương tủy.
“…” Vân Triệt gật đầu:
- Lòng yêu con của Hỏa tông chủ, thật sự làm cho người ta cảm động.
- Lại nói, “Hắc gia giới” là nơi nào?
Vân Triệt tỏ vẻ thuận miệng hỏi.
Hỏa Phá Vân rất tự nhiên trả lời.
- Đó là một tinh giới hạ vị. Nghe sư tôn nói, nơi đó có rất nhiều chợ đen giấu kín ở trong lòng đất. Mà những chợ đen trong lòng đất này đều cực kỳ kín đáo, tuyệt đối sẽ không tiếp đãi người không tín nhiệm. Sư tôn vừa khéo có truyền âm ấn ký của một người đứng đầu trong chợ đen, cho nên mới có thể mua được mộc linh châu.
- Để cho tiện đi hắc gia giới, sư tôn còn tiêu phí giá cao rất lớn đả thông một huyền trận không gian nối thông với hắc gia giới, cũng dụng tâm lương khổ.
Hỏa Phá Vân khẽ thở dài một cái, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vân huynh đệ, chuyện này ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài… Sẽ tổn hại đến danh dự của sư tôn.
- Đương nhiên.
Vân Triệt gật đầu, đồng thời chặt chẽ nhớ kỹ cái tên “Hắc gia giới” này.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, bầu trời phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai ánh lửa, sau đó trong nháy mắt liền tới gần trước mặt, nhìn thấy Vân Triệt và Hỏa Phá Vân, bọn họ ngừng lại, kêu lên từ xa:
- Phá Vân!
Nhìn thấy hai người trung niên này, Hỏa Phá Vân vội vàng tiến lên trước, cung kính hành lễ:
- Bát trưởng lão, thập thất trưởng lão.
Trưởng lão? Trong lòng Vân Triệt khẽ chấn động.
Nhìn ăn mặc của hai người, là nhân vật của Kim Ô tông… Hơn nữa chính là nhân vật cấp bậc trưởng lão.
Bát trưởng lão Hỏa Như Tẫn, thập thất trưởng lão Hỏa Nhiên Không.
- Hai vị trưởng lão, không phải hai người canh chừng ở hỏa ngục sao? Có phải xảy ra chuyện gì quan trọng không?
Hỏa Phá Vân thận trọng hỏi.
Bát trưởng lão Hỏa Như Tẫn than một tiếng nặng nề:
- Haizzz! Chúng ta vừa mới biết được mấy canh giờ trước thiếu chủ bỗng nhiên suy tàn, cho nên hỏa tốc tới, cũng không biết… Hả?
Hắn chợt thấy trang phục của Vân Triệt, chân mày chợt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Ngươi là người của Ngâm Tuyết giới?
Giọng nói âm lệ, còn rõ ràng mang theo phẫn nộ nháy mắt bùng lên, không chỉ có bát trưởng lão Hỏa Như Tẫn, thập thất trưởng lão Hỏa Nhiên Không cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt theo. Hỏa Phá Vân cả kinh trong lòng, vội vàng nói:
- Hai vị trưởng lão, vị này là Vân Triệt của Băng Hoàng thần tông, là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương.
- Hừ! Quả nhiên là tiểu tử này!
Hai hàng chân mày của Hỏa Như Tẫn hoàn toàn sa sầm xuống, sắc mặt không tốt.
- Có thể được Mộc Huyền Âm mang đến, còn có huyền lực yếu như vậy, cũng chỉ có hắn.
Hỏa Nhiên Không cũng hừ lạnh một tiếng.
Không khí bỗng chốc biến thành khẩn trương, Hóa Phá Vân cũng cực kỳ rõ ràng vì sao bọn họ lại không tốt với Vân Triệt như vậy, hắn vội vã nói:
- Hai vị trưởng lão yên tâm, Hỏa Diệp sư huynh đã tạm thời không có việc gì, sư tôn đang tự mình chiếu khán. Nếu như không có phân phó gì khác, Phá Vân liền cáo từ trước.
Hỏa Như Tẫn lại kêu hắn lại:
- Đợi chút! Phá Vân, vì sao ngươi lại ở cùng chỗ với tiểu tử này? Hơn nữa còn giống như đang che chở hắn. Hừ, đệ tử của Băng Hoàng thần tông, còn là đệ tử của Mộc Huyền Âm, tùy tiện ném hắn cho ai khác đều được, hắn nào xứng để ngươi tự mình chiêu đãi.
Trong lòng Hỏa Phá Vân giật thột, liền vội vàng chìa tay kéo Vân Triệt lại, ý bảo hắn đừng tức giận, gấp giọng nói:
- Đây là mệnh lệnh của sư tôn. Hơn nữa ta và Vân huynh đệ cũng..
Chân mày Hỏa Nhiên Không cau chặt:
- Đủ rồi! Tông chủ tuyệt đối không có khả năng ra mệnh lệnh như vậy! Phá Vân, ngươi tuổi còn trẻ, tâm tính đơn thuần, hợp ý với người khác là chuyện bình thường. Nhưng tiểu tử này… Ngươi cũng biết thiếu chủ vì ai mà thành như bây giờ? Ngàn năm trước sư tôn của hắn giết bao nhiêu đệ tử của Kim Ô tông chúng ta!
- Hỏa Diệp sư huynh đã…
Vừa nói ra khỏi miệng, Hỏa Phá Vân vội vàng ngừng, bởi vì mới vừa rồi hắn đã đáp ứng giữ bí mật chuyện này cho Vân Triệt, chỉ có thể gượng ép sửa lời:
- Ân oán của năm đó, không hề liên quan chút nào đến Vân huynh đệ.
- Cái gì mà không liên quan chút nào! Hắn chính là đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, tương lai kế thừa y bát của Mộc Huyền Âm! Chỉ cần có dính dáng đến nữ nhân kia, đều là tử địch của Kim Ô tông chúng ta!
Hỏa Như Tẫn lạnh lùng nói, đôi viêm mục của hắn lạnh lùng nhìn Vân Triệt:
- Hừ! Mộc Huyền Âm tới thì cũng thôi, lại có lá gan mang đệ tử thân truyền theo, nàng ta cứ tự tin chúng ta không dám phế đi đệ tử thân truyền mà nàng ta không dễ dàng chút nào thu vào sao… Hay là, từ đầu nàng ta đã không coi mạng của ngươi là quan trọng.
- Bát trưởng lão!!
Hỏa Phá Vân kinh hãi trong lòng, vội vàng đứng trước người Vân Triệt.
Lúc trước trong lòng Vân Triệt còn không hề có gợn sóng, đối với chuyện Kim Ô tông sẽ oán hận Băng Hoàng thần tông, hắn không tính là ngoài ý muốn, thậm chí có thể lý giải –– nhưng cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, dù sao hắn bây giờ có thân phận là khách. Mà dưới lời nói châm chọc và ánh mắt này của Hỏa Như Tẫn, khiến trong lòng hắn bỗng nhiên giận dữ, chân mày nháy mắt trầm xuống, giọng lạnh lùng nói:
- Hai người các ngươi có phải lầm lẫn gì không? Hôm nay không phải là ta và sư tôn muốn tới, mà là Viêm Thần giới các ngươi mời chúng ta tới.
- Còn là hai đại tông chủ cưỡi Phượng Dực huyền chu đi Ngâm Tuyết giới mời chúng ta tới!
- Vân… Vân huynh đệ!
Lời nói phen này của Vân Triệt vừa ra, Hỏa Phá Vân càng kinh hãi thất sắc hơn.
Lời nói của Vân Triệt khiến ánh mắt hai người khẽ thay đổi, ánh mắt Hỏa Như Tẫn hơi nheo lại, cười lạnh một tiếng:
- Tốt, thật sự là tốt, không hổ là đệ tử của Mộc Huyền Âm, thật đúng là có tiền đồ, lại còn có lá gan cãi lại. Chu Tước tông và Phượng Hoàng tông mời không sai, nhưng Kim Ô tông ta không mời người của Ngâm Tuyết giới các ngươi! Chúng ta chẳng qua vì đại sự trước mặt, nể tình sư tôn Mộc Huyền Âm của ngươi có thể lợi dụng, mới không phản đối mà thôi! Bằng không, có Kim Ô tông của ta ở đây, đừng nói ngươi một thằng nhãi con của Ngâm Tuyết giới, cho dù Mộc Huyền Âm, cũng đừng mong lại bước vào Viêm Thần giới ta nửa bước.
Vân Triệt không hề nhượng bộ chút nào cười lạnh đáp trả:
- Lợi dụng? Tam tông chủ mạnh nhất Viêm Thần giới các ngươi, ở trước mặt sư tôn ta cũng không dám ăn nói xằng bậy, hai người các ngươi lại tính là gì? Sợ rằng đứng trước mặt sư tôn ta, sư tôn ta cũng khinh thường liếc nhìn các ngươi nhiều thêm một lần… Cũng xứng nói lợi dụng sư tôn ta?
- Vân huynh đệ!!
Hỏa Phá Vân kinh hãi đến trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, hắn nhanh như tia chớp đưa tay kéo Vân Triệt qua, gấp giọng nói:
- Sẽ không quấy rầy hai vị trưởng lão vấn an Hỏa Diệp sư huynh, Phá Vân cáo từ.
Hỏa Phá Vân còn chưa kịp gượng ép rời đi, giọng nói trầm trọng đã phủ xuống, Hỏa Nhiên Không chậm rãi nói:
- Nếu tiểu tử Băng Hoàng thần tông này đàng hoàng tử tế quy củ thì cũng thôi, lại dám can đảm ngang ngược càn rỡ như vậy ở trước mặt Viêm Thần giới ta, Phá Vân, dựa theo quy củ của Viêm Thần giới chúng ta, đại bất kính với trưởng giả, nên xử trí như thế nào?
Hỏa Phá Vân vừa muốn nói, lại nghe thấy Vân Triệt cười như điên, trong tiếng cười toàn là trào phúng:
- Phá Vân huynh, mặc dù Viêm tông chủ có oán với sư tôn ta, nhưng cho tới bây giờ đều oán không đến ta. Nhưng hai người này, miệng đầy lòng căm phẫn, lại lấy tư thái trưởng giả, khi dễ một tiểu bối không hề có liên quan, quả thật làm cho người ta khinh thường! Loại mặt hàng dựa hơi khi dễ tiểu bối thì nhanh này, sợ rằng đến trước mặt sư tôn ta, bọn họ ngay cả một cái rắm đều không dám thả nhiều.
- Mà loại mặt hàng này lại còn là trưởng lão của Kim Ô tông các ngươi, quả thật là sỉ nhục của tông môn!!
Một khi Vân Triệt thật sự nổi giận, mắng người không hề lưu tình chút nào.
- Làm càn!!
Hoàn toàn bị một tiểu bối của Ngâm Tuyết giới chỉ vào mặt mắng lớn như thế, Hỏa Như Tẫn với Hỏa Nhiên Không thân là trưởng lão của Kim Ô tông chưa từng có “Đãi ngộ” bậc này, làm sao từng nghĩ một tiểu bối lại sẽ lớn mật như thế, bọn họ đồng thời giận tím mặt. Hỏa diễm bùng lên trên bàn tay của Hỏa Như Tẫn, tức giận nói:
- Ngươi tiểu quỷ này, thật sự to gan! A… Chúng ta sẽ sợ Mộc Huyền Âm? Chê cười! Ta chỉ hận luôn luôn không có cơ hội nhìn thấy nàng ta, bằng không, ta tất nhiên tự tay khiến cho nàng ta kêu cha gọi nương ở dưới kim ô viêm!
- Hai vị trưởng lão… A!?
Hoa Phá Vân liều mạng muốn khuyên can tình thế chuyển biến xấu, hắn vừa mở miệng, đột nhiên miệng há lớn, đôi mắt co rút lại, cả người giống như bị choáng váng, ngây ngốc đứng ở đó.
Vẻ mặt của Hỏa Phá Vân đột nhiên biến đổi mạnh, Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không đều thấy rõ, đồng thời giật giật chân mày, sau đó theo bản năng nhanh chóng xoay người… Khoảnh khắc khi ánh mắt đảo qua, bọn họ đối diện với ánh mắt giống như đến từ vực sâu băng ngục liếc tới.
Mộc Huyền Âm một thân tuyết y, như thần nữ băng tuyết giáng xuống, mang theo phong tư khuynh thế và băng hàn thế gian đứng ở trên mảnh đất khô cằn… Cách sau lưng Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không chỉ có không đến mười bước.
Đôi tròng mắt tuyệt mỹ của nàng, bình tĩnh, lại mang theo băng hàn cực hạn, tròng mắt giống như vực băng, đâm vào mắt hai người, lại thâm sâu đến đâm vào linh hồn của bọn hắn.
Toàn thân Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không đột nhiên cứng đờ, giống như bỗng nhiên ở dưới mặt trời chói chang nóng rực bỗng chốc ngã vào dưới đáy địa ngục, thân thể trong lạnh như băng run rẩy, linh hồn đang điên cuồng phát run, dần dần, bọn họ thậm chí đã không còn cảm giác được sự tồn tại của thân thể và linh hồn, chỉ có sợ hãi cực hạn cả đời chưa bao giờ có điên cuồng lan tràn đến mỗi một góc trong ý thức của bọn họ.
- A… A…
Miệng Hỏa Như Tẫn há to, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ không bị hắn khống chế, đồng tử đã phóng đại đến gấp mười lần bình thường, gần như phá nát, cả gương mặt không hề có uy lăng cuồng ngạo giống như lúc trước, mỗi một cơ bắp, mỗi một đường vân đều trong sợ hãi kịch liệt run run.
Mí mắt và trái tim Vân Triệt kinh hoàng… Nguy rồi! Phải ra mạng người rồi!
- Lời nói mới vừa rồi, lặp lại lần nữa.
Mộc Huyền Âm chậm rãi lên tiếng, giọng nói bình thản vô tình, rơi vào trong tai bọn họ, lại giống như âm thanh xét xử và phán quyết của tử thần.