Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1053 - Chương 1054: Cầu Long Hiện Thân

. ._527__2" class="block_" lang="en">Trang 527# 2

 

 

 

Chương 1054: Cầu long hiện thân



Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không vẫn không nhúc nhích, thân thể giống như bị đóng đinh ở đó. Môi Hỏa Như Tẫn mấp máy, giống như cố hết sức muốn nói điều gì đó, nhưng hồi lâu đều không thể phát ra được một chút âm thanh.

Trên trán hai người trong khoảnh khắc trải rộng mồ hôi… Mỗi một giọt đều lạnh như băng tận tim.

Thật ra, Vân Triệt nói một chút đều không sai, Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không có chất chứa oán hận rất sâu đối với Băng Hoàng thần tông, nhưng chỉ dám phát tiết ở trước mặt Vân Triệt, thật sự ở trước mặt Mộc Huyền Âm, cho dù lại cho bọn họ mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám nói ra như vậy, đoán chừng ngay cả một chút bất kính đều không dám biểu hiện ra ngoài.

Dù sao, năm đó bởi vì chuyện của Mộc Băng Vân, Mộc Huyền Âm huyết tẩy Kim Ô tông, còn hủy diệt toàn bộ tinh giới cấp dưới của Viêm Thần giới… Hỏa Như Liệt trừ bỏ dưới hoàn toàn mất trí ám toán Mộc Băng Vân ra, vẻn vẹn ngàn năm chỉ có thể nén giận, tông chủ còn như thế, huống chi là người khác ở trong tông.

Năm đó trong số những người Mộc Huyền Âm giận giết, tự nhiên không thể thiếu đệ tử hoặc người bên cạnh Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không, nhưng thực lực của Mộc Huyền Âm còn đó, bọn họ chỉ có thể kìm nén… Nín nhịn hơn một ngàn năm, hôm nay cuối cùng tự mình nhìn thấy đệ tử thân truyền của Mộc Huyền Âm, lại còn ở trên địa bàn Viêm Thần giới bọn họ, đương nhiên muốn phát tiết một phen.

Dù sao, đạt được cơn khoái trá miệng lưỡi, thả lời ngoan độc ai sẽ không… Nhưng nếu nói đến ra tay với Vân Triệt, bọn họ cũng tuyệt đối không có gan như vậy, hai người này tốt xấu gì là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Kim Ô tông, còn không đến mức ngu xuẩn lỗ mãng đến nông nỗi như thế này –– huống chi đại sự liên quan đến tương lai của Viêm Thần giới đang ở trước mắt.

Ho nên, Vân Triệ cũng hoàn toàn có gan không hề lưu tình chút nào chửi bới.

Nhưng mà… Bị Mộc Huyền Âm bắt được, tính chất kia liền hoàn toàn khác.

Mới vừa rồi Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không ở trước mặt Vân Triệt uy phong cuồng ngạo, miệng đầy lòng căm phẫn, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy Mộc Huyền Âm, gần như mất hồn mất vía trong nháy mắt, gan mật như muốn nứt ra.

Thân là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Kim Ô tông, bọn họ đương nhiên tuyệt đối không phải là người nhát gan, nhưng mà… Đó lại chính là Mộc Huyền Âm.

Lấy cấp bậc của bọn họ, càng rõ ràng thực lực của Mộc Huyền Âm là khủng bố cỡ nào, mà tính tình của nàng càng vô tình tuyệt tình tới cực điểm… Là người đáng sợ nhất, không thể trêu chọc nhất mà đời này bọn họ gặp được.

Khóe miệng Vân Triệt nhếch lên, muốn nói chuyện lại không dám nói, chỉ có thể thầm than trong lòng… Ai bảo các ngươi tỏ vẻ, lần này thần tiên cũng không cứu được các ngươi.

Chính là… Trước mắt đang ở Viêm Thần giới, lại còn đại sự liệp sát viễn cổ cầu long, nếu sư tôn thật sự bị thương nặng, thậm chí giết hai người kia, một khi tình thế chuyển biến xấu trở nên gay gắt như vậy… Đều có hại không có lợi đối với hai giới.

- Ngâm Tuyết… Giới Vương…

Hỏa Phá Vân đánh bạo tiến lên phía trước, gần như ngưng tụ toàn bộ can đảm suốt đời muốn cầu tình thay cho bọn họ.

Nhưng giọng nói của hắn vừa ra khỏi miệng, một luồng gió lạnh liền cuốn lấy trên mặt đất nóng rực.

Rầm!!!

Lam quang chợt lóe, bông tuyết phá nát. Không gian bị thiêu đốt vô số năm ở trong một nháy mắt bị xua tan toàn bộ nóng rực, tràn ra băng hàn vô tận. Trong kêu thảm thiết hoảng sợ, hai đại trưởng lão Kim Ô tông giống như cọng cỏ bị trói lại, ở trong hàn băng phá nát bị đánh bay ra ngoài, bay thẳng đến cực xa mới nặng nề nện xuống dưới đất, nhưng không đứng lên, mà cuộn mình tứ chi nằm sấp ở đó, toàn thân run rẩy giống như cái sàng.

Trong nháy mắt hàn khí xâm nhập vào cơ thể, cho dù bọn họ vận chuyển huyền lực như thế nào, đều không thể xua tan. Lần đầu tiên bọn họ biết được lạnh như băng lại có thể đáng sợ như thế, giống như toàn thân từ ngoài vào trong, mỗi một tế bào đều bị đâm vào gai độc lạnh như băng, thống khổ này, vượt qua tất cả khổ hình tàn nhẫn nhất mà bọn họ biết được, bọn họ giống như hai ấu trùng sắp chết, mỗi một bộ vị toàn thân đều đang điên cuồng run run trong cuộn mình, muốn sống không được, muốn chết không xong.

- Cầu… Cầu Ngâm Tuyết Giới Vương hạ thủ lưu tình!

Hỏa Phá Vân kinh hãi muốn chết. Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không chẳng những là trưởng lão chính thức của Kim Ô tông, hơn nữa còn là trưởng lão bài vị thứ tám và thứ mười bảy! Đặt ở toàn bộ thần giới, đều là tồn tại ở vị diện cực cao… Nhưng ở trước mặt Mộc Huyền Âm, lại không thể chịu nổi một kích như thế.

Mộc Huyền Âm vốn không hề để ý đến Hỏa Phá Vân, bóng dáng lóe lên một cái, lại nháy mắt tới bên cạnh Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không, lặp lại giọng nói còn đáng sợ hơn ác mộng đối với hai người bọn họ mà nói:

- Lời nói mới vừa rồi, lặp lại lần nữa.

Hỏa Như Tẫn run run rẩy rẩy nâng cánh tay phải đã bị đông cứng đến gần như hoàn toàn mất đi tri giác, trong miệng phát ra âm thanh vô cùng thê thảm:

- Tha… Mạng…

Băng hỏa tương khắc, mà khi thực lực nghiền áp, loại áp chế này sẽ tăng gấp bội. Người có kim ô huyết mạch, tu luyện huyền công hệ hỏa thuần túy bị hàn khí rất mạnh nhiễm thể, kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là thống khổ. Thời gian hơi dài, tất nhiên sẽ tạo thành bị thương nặng không thể vãn hồi.

Đây đối với huyền giả mà nói, đều là chuyện sợ hãi nhất.

- Ha ha ha ha, ha ha ha ha… Hả?

Một tiếng cười to tùy ý từ khoảng cách thật xa truyền đến, giống như bỗng nhiên cảm thấy không khí không đúng, tiếng cười im bặt đình chỉ, sau đó một khí tức giống như gió bão cường đại tới gần, như kéo dài qua không gian, trong giây lát liền đến trước mặt.

- Sư tôn!

Hỏa Phá Vân kinh hỉ ra tiếng.

Hỏa Như Liệt hiện thân đã lui vẻ cười trên mặt, giống như cười to quá mức lợi hại, miệng đều cười hơi lệch, hắn nhìn lướt qua hai người trên đất, cứ thế một hồi lâu ới nhận ra hai người đang cuộn tròn trên đất vô cùng thê thảm chính là Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không, nhất thời ý cười cứng đờ, nhanh chóng vọt tới, kim ô viêm thiêu đốt cấp tốc bao trùm hai người, xua tan hàn khí trên người cho bọn họ, đồng thời nhíu mày quay đầu nói:

- Đây là có chuyện gì?

Hỏa Phá Vân hỏa tốc đi về phía trước, lấy tốc độ nhanh nhất nói:

- Không… Không có chuyện lớn gì, mới vừa rồi trong lời nói của hai vị trưởng lão hơi bất công, bị Ngâm Tuyết Giới Vương khiển trách một chút, đã không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì.

Hỏa Như Liệt tốt xấu gì là người đã sống hơn một vạn năm, nháy mắt suy nghĩ cẩn thận ra được nguyên do. Hắn biết rõ ràng tính tình của Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không, lại cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám “Nói lời bất công” ở trước mặt Mộc Huyền Âm, tất nhiên là sau khi nhìn thấy Vân Triệt không khống chế được xì hơi, kết quả bị Mộc Huyền Âm bắt gặp.

Hai tên không nên thân này… Cũng không hay ho.

Ở dưới kim ô viêm lực hùng hậu của Hỏa Như Liệt, hàn khí trên người Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không nhanh chóng bị xua tan đi, bọn họ run rẩy đứng lên, bọn họ run rẩy đứng lên, còn chưa kịp nói chuyện, Hỏa Như Liệt đã một cước đá vào bụng Hỏa Như Tẫn, Hỏa Như Tẫn vừa lui hàn khí, đang toàn thân tê dại, bị một cước này đá thẳng ra xa hơn mười trượng, mặt chạm đất, hồi lâu không đứng lên.

- Đồ hỗn trướng! Ngâm Tuyết Giới Vương là khách quý mà Viêm Thần giới chúng ta vất vả lắm mới mời đến, các ngươi thân là trưởng lão tông môn, lại dám nói lời bất kính, có phải sống không nhịn được không!

Hỏa Phá Vân: “…”

Vân Triệt: “…”

Mộc Huyền Âm: “??”

Không chỉ Hỏa Như Tẫn bị đá bay, Hỏa Nhiên Không cũng nháy mắt bị làm cho lờ mờ… Trên dưới toàn tông môn, người hận Mộc Huyền Âm nhất tuyệt đối là Hỏa Như Liệt, hận không thể một ngày mắng ba trăm lần… Này, đây là lời Hỏa Như Liệt nói ra lời?

Rõ ràng cảm giác được là lạ ở chỗ nào đó, Hỏa Nhiên Không run như cầy sấy nói:

- Tông chủ, chúng ta… Tuyệt đối không dám bất kính với Ngâm Tuyết Giới Vương, chúng ta chính là… Chính là cùng tiểu tử họ Vân kia…

Rầm!!

Lời Hỏa Nhiên Không còn chưa nói hết, đã bị Hỏa Như Liệt một cước đá vào trên mông đít, giống như trái bóng cao su bay ngang ra ngoài, té chổng cả vó giống như Hỏa Như Tẫn, phía sau truyền đến giọng mắng tức giận rung trời của Hỏa Như Liệt:

- Cái gì mà tiểu tử họ Vân! Ngươi gọi ai là tiểu tử họ Vân!? Vân hiền chất là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, cũng là khách quý của Viêm Thần giới chúng ta, ngươi đây là xưng hô chó má gì! Cha nương ngươi không dạy ngươi đạo đãi khách sao!

Hỏa Phá Vân: “…”

Vân Triệt: “…”

Mộc Huyền Âm: “??”

- Tông chủ, ta… Chúng ta…

Hỏa Như Tẫn gian nan đứng lên, vừa mới mở miệng, một cước hung hăng lại đá vào trên lưng hắn, đá hắn lại lăn lộn bay ra ngoài.

- Còn muốn nói sao? Ngươi ngươi ngươi lấy đâu ra lá gan!

Rầm!!

- Không phải kêu các ngươi trông coi hỏa ngục sao! Ai má nó cho các ngươi tự tiện trở về!

Rầm!!

- Nhìn cái gì mà nhìn, còn không nhanh chóng cút về cho ta!

Rầm!!

- Lại dám bất kính với khách quý, mặt mũi đều ném đến Ngâm Tuyết giới hết rồi!!

Rầm!!

- Chuyện lần này còn lớn hơn trời, các ngươi lại dám kiếm chuyện cho lão tử, nếu xảy ra rắc rối gì, lão tử không thể không giết các ngươi!

Rầm!!

- Hôm nay tâm tình tốt của lão tử đều bị các ngươi làm hư!

Rầm!!

- Ai cho các ngươi đứng lên! Lăn nhanh lên! Lăn! Lăn!

Rầm!!

Rầm!!

Rầm…

Giọng Hỏa Như Liệt vốn cực kỳ cao, mỗi một tiếng tức giận mắng quả thật vang rung trời, mà tiếng vang khi hai chân hắn đá ra càng giống như sét đánh, hai người đường đường là đại trưởng lão Kim Ô tông, giống như hai trái bóng da, bị Hỏa Như Liệt đá liên tục mười mấy cái, đá thẳng ra ngoài hơn mười dặm, cuối cùng, Hỏa Như Liệt còn quay người hét lớn:

- Ngâm Tuyết Giới Vương, xin lỗi, xin lỗi nha. Chờ chuyện lần này xong, ta lại kêu hai người bọn họ tự mình đến bồi tội cho ngươi… Xin lỗi xin lỗi.

Mộc Huyền Âm: “?????”

Miệng Hỏa Phá Vân há to, hồi lâu mới chậm rãi khép lại, sau đó yết hầu liên tục “Ừng ực” một lúc.

Vân Triệt lại thầm thả lỏng một hơi… Hỏa Như Liệt đây là đang cứu hai người kia, bằng không lấy tính tình của sư tôn, Hỏa Như Tẫn và Hỏa Nhiên Không không chết cũng phải rơi xuống nửa cái mạng.

Mộc Huyền Âm bỗng nhiên quay đầu, nhìn Vân Triệt:

- Đây là xảy ra chuyện gì?

Dáng vẻ vừa rồi của Hỏa Như Liệt, đâu chỉ là khác thường, quả thật giống như biến thành một người khác.

Vân Triệt chỉ có thể đàng hoàng tử tế báo lại:

- Cái này…Mới vừa rồi đệ tử… Dùng y thuật học được khi ở hạ giới cứu Hỏa Diệp, chỉ cần lại chữa trị thêm hai lần, không tới vài năm, Hỏa Diệp có thể khỏi hẳn.

Ánh mắt của Mộc Huyền Âm nhất thời dừng lại trên mặt Vân Triệt… Thương tổn của Hỏa Diệp nặng bao nhiêu, nàng rõ ràng. Vào ngàn năm trước không thể cứu, lay lắt ngàn năm, càng là thần tiên khó cứu… Sao y thuật có thể chữa.

- Xen vào việc của người khác!

Nàng lạnh lùng nói, bóng dáng loáng lên trong nháy mắt, đã như băng linh tiêu tán biến mất trong nháy mắt.

- A… Sư tôn!!

Vân Triệt vội vàng lên tiếng, lại đã hoàn toàn không kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ rũ tay xuống. Hắn còn muốn nói chuyện có khả năng mua được mộc linh châu ở “Hắc gia giới” cho Mộc Huyền Âm.

Mộc Huyền Âm rời đi, thần kinh và thân thể thắt chặt của Hỏa Phá Vân cuối cùng mới thả lỏng xuống, liên tục mười mấy lần ồ ồ thở mạnh, mới lòng còn sợ hãi nói:

- Vân huynh đệ, khí thế của sư tôn ngươi… Thật đáng sợ.

- À… Ừm.

Vân Triệt gật đầu. Lần đầu tiên khi hắn đối mặt với Mộc Huyền Âm tức giận, cũng giống như Hỏa Phá Vân vậy, nhưng sau này liền…

––––––––––––––––––

Hai ngày sau, mỗi ngày Vân Triệt đúng hạn trị liệu cho Hỏa Diệp một lần, sau ngày thứ hai, ý thức, ngôn ngữ của Hỏa Diệp đã đặc biệt tỉnh táo, thậm chí đã có thể ngồi dậy một đoạn thời gian rất dài.

Mà vào ngày thứ ba khi hoàn thành, sắc mặt của Hỏa Diệp, đã hiện ra hồng nhuận rõ ràng, hai mắt cũng trong trẻo rất nhiều… Ít nhất, cuối cùng không còn nhìn thấy một chút tử khí giống như lúc trước.

- Không hổ là nhi tử của Hỏa tông chủ, có được huyết mạch kim ô thuần chính nhất, trình độ khôi phục của Diệp huynh còn tốt hơn dự tính của ta rất xa, nói như vậy, không chừng tốn không tới ba năm, thời gian không đến hai năm là có thể khỏi hẳn.

Vân Triệt mỉm cười nói.

Hỏa Diệp nhìn Vân Triệt, trong ánh mắt chớp lên lệ quang:

- Vân huynh đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, xem ra kiếp trước ta nhất định là người lương thiện mười kiếp, một đời này mới có thể gặp được Vân huynh đệ bậc quý nhân này.

Hỏa Như Liệt thoải mái cười to:

- Ha ha ha ha! Diệp nhi, muốn cảm tạ còn không đơn giản, trước bồi dưỡng thân thể cho tốt, sau này muốn báo đáp thế nào thì báo đáp thế ấy.

Nói xong, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:

- Ngươi cứu không chỉ là tính mạng của Diệp nhi, còn đã cứu nhất mạch này của ta! Ân tình này… Haizzz, lớn đến thật sự để cho ta đau đầu, mấy ngày này ta nghĩ muốn vỡ đầu, đều nghĩ không ra nên báo đáp như thế nào. Như vậy, ngươi nói đi, cho dù ngươi muốn làm cái gì, hoặc muốn Hỏa Như Liệt ta làm cái gì, cứ việc nói! Hỏa Như Liệt ta nếu nhíu nửa chân mày, ta liền không phải họ Hỏa!

Vân Triệt chậm rãi lắc đầu, chân thành nói:

- Vãn bối vẫn câu nói lúc trước, không cần Hỏa tông chủ báo đáp gì, chỉ cầu đừng oán sư tôn ta.

“…” Ngay phía trên bọn họ, trên không xa xôi, Mộc Huyền Âm im lặng nhìn chăm chú phía dưới trong mắt khẽ động, xuất hiện một chút phức tạp.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, chân mày của nàng bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt đột nhiên chuyển về phía nam.

- Cuối cùng đi ra.

Nàng than nhẹ một tiếng, bàn tay thành trảo, truyền âm ngọc trên người bị nàng đập nát trong nháy mắt. Không gian phía trước cũng bị xé mở một vết rách thật dài.

Thân thể nàng xuyên qua vết rách, đi thẳng đến phía nam sóng lửa tận trời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment