Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1055 - Chương 1056: Cuộc Chiến Thần Chủ

. ._528__2" class="block_" lang="en">Trang 528# 2

 

 

 

Chương 1056: Cuộc chiến Thần Chủ



- Đó là Ngâm Tuyết Giới Vương?

- A –– quả thật giống như tiên nữ… A!

Một nam đệ tử Kim Ô tông thất thần thì thầm, sau đó toàn thân chợt giật thột, cuống quýt bụm miệng.

Viêm sóng trong táng thần hỏa ngục cuồn cuộn ngất trời, như kiếp nạn tận thế giáng xuống. Theo Mộc Huyền Âm hiện thân, hỏa lân toàn thân viễn cổ cầu long dựng thẳng lên, trong khí tức cuồng bạo, hỏa ngục ngàn dặm chung quanh điên cuồng nổ tung.

Trong hỏa ngục sôi trào, vang lên rít gào phẫn nộ oán hận vô tận của viễn cổ cầu long:

- Quả nhiên lại là ngươi! Các ngươi đồ nhân loại ti tiện tham lan, một ngày nào đó, các ngươi tất bị trời phạt!

- Hừ, đáng tiếc, ngươi không nhìn thấy ngày đó!

Mộc Huyền Âm vô tình lạnh lẽo nói, lam quang trên người nổ tung, trong khoảnh khắc, biển lửa cuồng bạo vì viễn cổ cầu long phẫn nộ hoàn toàn yên tĩnh lại, liền ngay cả sóng lửa ngập trời bốc lên cao cao đều yên lặng giữa không trung, sau đó, một chút băng lam từ dưới chân Mộc Huyền Âm bằng tốc độ kinh người bắn đi, gần như trong nháy mắt, liền che phủ toàn bộ tầm nhìn.

Xôn xao ––––

Ba tông Viêm Thần nhìn chằm chằm vào hình ảnh huyền trận nhất thời bộc phát ra tiếng kêu ầm ĩ hoảng sợ, không chỉ là đệ tử trẻ tuổi, liền ngay cả chúng trưởng lão của ba tông đều tròng mắt lồi ra ngoài, kinh hãi đến cực điểm…

Hình ảnh trong huyền trận, vốn là biển lửa huyết sắc bốc lên không nghỉ, nhưng trong lúc Mộc Huyền Âm nâng tay, hóa thành biển băng u lam tĩnh lặng!

Liền ngay cả trời cca vĩnh viễn đỏ đậm, đều xuất hiện một khoảng trống màu lam cực lớn.

Miệng Vân Triệt cũng há to… Thiếu chút nữa rớt cằm. Đây chính là hỏa ngục, hơn nữa còn là táng thần hỏa ngục năng lượng hỏa diễm cao tới cực điểm, mà không phải là hải vực bình thường. Lại bị đóng băng trong chớp mắt!

Đây chính là sự đáng sợ của Thần Chủ cảnh, vừa ra tay, chân chân chính chính khiến trời đất biến sắc. Cho dù quỷ thần ở bên, đoán chừng đều phải kinh hồn bạt vía.

Đệ tử trẻ tuổi của ba tông Viêm Thần dĩ nhiên đã sớm nghe nói đến sự cường đại của Ngâm Tuyết Giới Vương, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến sẽ cường đại đến mức độ như thế này. Trong hình chiếu hiện ra lực lượng của Thần Chủ, là lực lượng mà bọn họ ngay cả nằm mơ đều mơ không ra.

- Grào grào!!!!!

Viễn cổ cầu long cũng bị đóng băng gầm một tiếng dữ dội, hỏa ngục bị băng phong nhất thời văng tung tóe, nhấc lên mảnh nhỏ hỏa diễm đầy trời:

- Nhân loại ti tiện tham lam, hôm nay bản tôn nhất định phải vĩnh viễn chôn ngươi ở đây!!

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm rầm!!

Giống như có ngàn vạn ngọn núi lửa đồng thời bùng nổ dưới đáy hỏa ngục, ngàn vạn đường sóng lửa thổi quét lên, hóa thành hỏa long bay lượn, mang theo tiếng gầm rú kinh thiên cuốn về phía Mộc Huyền Âm, viễn cổ cầu long cũng bay vút lên không trung, đuôi rồng còn vĩ đại hơn thân hình đột nhiên nện xuống, cũng quét ra một đường long viêm vạn trượng.

Tinh!!

Toàn bộ hỏa long tới gần Mộc Huyền Âm, cho dù lại đáng sợ cuồng bạo nữa, toàn bộ yên lặng ở phía ngoài nàng trăm trượng, đối mặt với đuôi rồng vung lên cao nện xuống, đủ để dập nát một mảnh đại lục, Mộc Huyền Âm lại tránh cũng không tránh, mà nhẹ nhàng bâng quơ xòe bàn tay ra

Tuy rằng thực lực của viễn cổ cầu long khủng bố cực đoan, nhưng kể cả đuôi trong dó, chiều dài cũng chỉ có ba mươi trượng, ở trong long tộc chỉ có thể nói là “Bé bỏng”, nhưng đó là ở trong long tộc, so với Mộc Huyền Âm không thể nghi ngờ là tồn tại khổng lồ, khoảnh khắc khi đuôi rồng nện xuống, bóng mờ nháy mắt bao phủ toàn thân Mộc Huyền Âm, ở dưới đuôi rồng vĩ đại, Mộc Huyền Âm nâng cánh tay nhỏ nhắn mềm mại lên, giống như cây xanh chắn về phía núi cao sụp đổ.

Nhưng khoảnh khắc khi va chạm nhau, lại phát ra nổ vang rung trời.

Rầm ––––

- Grào grào!!

Thân thể của Mộc Huyền Âm còn chưa hề đụng tới, cái đuôi lớn của viễn cổ cầu long lại đột nhiên bắn lên, kéo theo toàn bộ long thân lộn một vòng ở trong hỏa ngục, kèm theo một tiếng rên đau điếc tai, bóng dáng của Mộc Huyền Âm lóe lên một cái, lấy đoạn nguyệt phất ảnh thuấn thân tới phía trước viễn cổ cầu long, tuyết thủ đặt trên đầu rồng của nó, dưới con mắt lạnh lùng vô tình của nàng, một đường lam quang không tiếng động lóng lánh.

- Wow grào!!!!!!

Hỏa ngục phá nát như điên, viễn cổ cầu long bị nổ lên cao cao, ở trong tiếng kêu bi thương thống khổ bay ngang ra ngoài rất xa, bay đủ mấy trăm dặm mới trở lại trong hỏa ngục.

- Hay!!

Hỏa Như Liệt không nhịn được gầm to một tiếng.

- Mới ngàn năm ngắn ngủi, huyền lực của Ngâm Tuyết Giới Vương lại tiến bộ nhiều như thế, vừa lên đến liền áp chế viễn cổ cầu long như vậy, trước kia là chuyện chưa bao giờ có… Thật đáng sợ.

Trên mặt Viêm Tuyệt Hải kịch liệt động dung.

Xa trăm dặm, đối với cường giả cấp bậc chính là Thần Chủ mà nói chẳng qua chỉ là một khoảng cách trong nháy mắt, Mộc Huyền Âm nháy mắt tới gần, trong tay, đã nhiều hơn một cây kiếm trắng bằng băng.

Thân kiếm dài nhỏ, chỗ rộng nhất chẳng qua mới một tấc, không sáng không bóng, như tuyết chất đống.

- Tuyết Cơ kiếm!

Một trưởng lão Chu Tước thấp giọng nói.

Cầu long gầm giận, trời đất rung động. Lực lượng của nó với lửa giận triệt để bùng nổ, toàn bộ long thân đều bao phủ trong ngọn lửa tận trời, hỏa ngục tức thì bị nó điên cuồng điều động, hoàn toàn nuốt hết bóng dáng Mộc Huyền Âm vào trong đó.

Tuyết Cơ kiếm trong tay Mộc Huyền Âm khẽ múa, đóng băng tất cả hỏa diễm đầy trời, dập nát, băng hoàng lực mang theo uy thế phủ thế, vô tình trùm về phía viễn cổ cầu long.

Lửa tan băng, băng vùi lửa, một người một rồng, cuộc ác chiến của hai tồn tại mạnh nhất hai giới Ngâm Tuyết Viêm Thần cuối cùng triển khai như vậy, theo hai lực lượng của đại Thần Chủ va chạm, toàn bộ phong vân trăm dặm táng thần hỏa ngục biến sắc.

Rầm… Rầm…

Bờ bắc hỏa ngục cuồng phong cuốn lên, sóng lửa phá nát, dẫn tới tiếng kêu ầm ĩ hoảng sợ do các đệ tử Viêm Thần phát ra. Nếu không phải các đại trưởng lão Viêm Thần trấn giữ ở ranh giới, lấy lực lượng chặt chẽ phong tỏa, bọn họ nhất định đã bị sóng lửa bạo tẩu nuốt hết.

Nơi giao chiến cách vị trí bọn họ vẻn vẹn bảy ngàn dặm… Lại chính là lan lực lượng đến tận nơi này!

Chính là giao chiến cấp bậc Thần Chủ… Còn là ác chiến muốn lấy mạng đối phương. Ngang dọc cả thần giới, đều không có bao nhiêu huyền giả có thể may mắn tự mình nhìn thấy. Mà nếu không phải có hình chiếu ý chí của Chu Tước tông, cho dù bọn họ biết được, cũng tuyệt đối không cách nào tận mắt thấy… Bởi vì vốn là khoảng cách không có khả năng đến gần chạm vào tầm mắt.

Trong hình chiếu chu tước bầu trời khi thì đỏ đậm, khi lại xanh biếc, mỗi một lần lực lượng va chạm, đều sẽ chếch đi xa hơn mười dặm, quả thật là mỗi một nháy mắt đều xuyên qua không gian. Nhìn hình ảnh giống như thần thoại này, Vân Triệt nhất thời nhớ lại từng lần giao thủ giữa mình và sư tôn, rất nhanh, hắn vào trong một khoảnh khắc, bắt giữ được chính giữa bụng rồng của viễn cổ cầu long màu đỏ, một bộ phận màu sắc rõ ràng đậm hơn chung quanh.

Vậy đó là long khuyết của cầu long?!

Hỏa Phá Vân kinh sợ quay đầu:

- A? Làm sao có thể? Không phải nói, ngàn năm vốn không có khả năng hoàn toàn khôi phục sao?

Ngàn năm trước long khuyết của cầu long bị thương, có thể là nhân tố quan trọng của lần đồ long thành công này của bọn họ.

Nhưng mà. Giờ phút này long khuyết của cầu long… Thế mà lại hoàn toàn khép lại, vốn không hề có một chút dấu hiệu bị thương!

- Đây…

Hỏa Như Liệt cũng kịch liệt động dung.

Viêm Tuyệt Hải thở dài một tiếng:

- Xem ra, chúng ta tính sai. Cầu long phổ thông, long khuyết bị thương, đúng là không có khả năng trong ngàn năm khôi phục. Nhưng mà con cầu long này không phải cầu long bình thường, nó từ táng thần hỏa ngục mà sinh, tự nhiên có thể tùy ý mượn dùng lực lượng của táng thần hỏa ngục đến khôi phục long khuyết, nếu nói như vậy, trong ngàn năm hoàn toàn khôi phục, cũng không phải chuyện không có khả năng, lúc trước chúng ta lại luôn luôn không để ý đến một điểm này.

Đây thật sự là giải thích duy nhất.

Chân mày của tam đại tông chủ đồng thời nhíu lại, không khí cũng trở nên có phần đè nén. Bởi vì long khuyết của cầu long khôi phục, khả năng thành công liệp sát cũng theo đó sụt đi. Mà không liệp sát, liên quan đến đột phá của Hỏa Phá Vân… Cũng liên quan đến tương lai toàn bộ Viêm Thần giới!

Cơ hội tiến vào Trụ Thiên châu tu luyện ba ngàn năm từ xưa đến nay là lần đầu tiên, cũng vô cùng có khả năng là một lần cuối cùng. Nếu như lỡ mất… Không còn tương lai.

Sau trầm mặc ngắn ngủi, Diễm Vạn Thương chậm rãi nói:

- Chỉ có điều, thật sự đừng vì vậy mà bi quan. Các ngươi cũng nhìn thấy, thực lực của Ngâm Tuyết Giới Vương, so với một ngàn năm trước, lại cường đại đến hơn không chỉ một thành! Viễn cổ cầu long hiển nhiên đã toàn lực, lại bị Ngâm Tuyết Giới Vương hoàn toàn áp chế, đây là chuyện trước kia chưa từng có.

- Ngàn năm trước, cũng đối mặt với viễn cổ cầu long có long khuyết không tổn hao gì. Nếu không phải bất ngờ ngoài ý muốn, thêm với nó lột xác vảy thành công cấp tốc trốn đi, rất có thể đã thành công. Một lần này… Lấy thực lực hiện giờ của Ngâm Tuyết Giới Vương, không có lý do gì sẽ bại. Nói không chừng… Không tới mười canh giờ…

Viêm Tuyệt Hải cũng khẽ nở nụ cười:

- Không! Sẽ còn ngắn hơn! Luận về lực lượng hùng hậu, nhân loại quả quyết không thể so sánh với rồng, trước kia giao chiến, sau vài canh giờ, Ngâm Tuyết Giới Vương tiêu hao còn lớn hơn cầu long, đó là vì sao dần dần thế yếu kém. Nhưng mà, huyền lực của Ngâm Tuyết Giới Vương tinh tiến đến mức này, nói không chừng… Cầu long kia chống đỡ không đến sau cùng, chẳng những khả năng thành công có thể tăng lớn, thời gian cũng sẽ ngắn lại rất lớn.

- Nói thật hay!

Hỏa Như Liệt gật mạnh đầu, thần sắc mới vừa ảm đạm nhất thời lại tràn đầy mong ước thật sâu.

Trong cùng cấp, rồng là tồn tại tuyệt đối vô địch. Muốn giết một con rồng, còn phải khó hơn giết một nhân loại cùng cấp không chỉ gấp mười lần.

Mà rồng lấy thân thể và sức sống vô cùng cường đại –– còn là rồng bậc Thần Chủ, trừ phi thực lực tuyệt đối nghiền áp, bằng không, lấy cục diện ưu thế lớn mà Mộc Huyền Âm biểu hiện ra, thật sự muốn liệp sát, cũng cần tốn thời gian dài.

Mà thời kỳ lột xác vảy của cầu long, chỉ có mười hai canh giờ. Trong mười hai canh giờ này, nó không cách nào chìm vào trong táng thần hỏa ngục thời gian dài, nếu không thì sẽ bị ngọn lửa đốt, nặng tới chết. Mà một khi sau mười hai canh giờ lột xác vảy hoàn thành, là có thể bình yên trốn chạy.

Chính là, cũng như theo lời Viêm Tuyệt Hải nói, luận về huyền lực hùng hậu, rồng còn hơn người xa. Con viễn cổ cầu long này mặc dù luận về cường độ thực lực không bằng Mộc Huyền Âm, nhưng nếu luận về mức độ hùng hậu, tuyệt đối còn muốn hơn… Còn có thể là hơn xa xa. Cho nên, một khi qua sáu canh giờ còn chưa bị thương nặng, như vậy, khả năng liệp sát sẽ càng ngày càng thấp –– bởi vì khi đó, tiêu hao của Mộc Huyền Âm nhất định vượt qua bảy phần, còn viễn cổ cầu long, nói không chừng một nửa còn chưa đến.

Lời tam đại tông chủ nói, khiến Vân Triệt ngầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất yên lòng rất nhiều.

Ba người bọn họ đều nói huyền lực của sư phụ vượt xa hơn ngàn năm trước, trước mắt đã hoàn toàn áp chế viễn cổ cầu long, kia tự nhiên sẽ không sai.

Cho dù cuối cùng có thể sẽ không thành công, ít nhất, sư tôn không có nguy hiểm gì.

Biển lửa bốc lên không được một lát lại dừng, liền ngay cả dưới chân, đều có thể cảm nhận được rõ ràng từng trận rung động. Mọi ánh mắt đều chặt chẽ chăm chú vào hình chiếu chu tước, không dám có khoảnh khắc lệch hướng. Bởi vì hình ảnh như thế này, rất có thể cả đời bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một lần này.

Gần nửa canh giờ đi qua, kịch chiến trong hỏa ngục chẳng những không hòa dịu, ngược lại càng lúc càng kịch liệt. Mâu quang Mộc Huyền Âm vẫn băng hàn giống như lúc ban đầu, tuyết y không nhiễm bụi. Mà viễn cổ cầu long đã khắp thân vết thương do kiếm, máu rồng nhuộm lấy, long lân đều bị chặt đứt gần ba thành.

Trên mặt Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Như Liệt đã trải rộng vẻ vui mừng càng ngày càng nặng, hai tay đều vô cùng kích động nắm chặt. Tuy rằng, đây đối với viễn cổ cầu long mà nói, như trước chính là vết thương nhẹ… Nhưng mà, ngay tại ngàn năm trước, Mộc Huyền Âm dùng tròn một canh giờ, mới thương tổn được đến trình độ này.

Một lần này, lại chỉ dùng không đến nửa canh giờ!!

Đả kích do long khuyết của cầu long bị thương tổn đã khôi phục mang đến lúc này đã hoàn toàn biến mất vô tung, vết thương khắp cả người viễn cổ cầu long, làm cho bọn họ đã thấy vô cùng rõ ràng hy vọng liệp sát thành công.

Trước kia đối với Mộc Huyền Âm cường đại, bọn họ thấy sâu nhất chính là kinh hãi và không cam lòng, mà giờ khắc này chỉ có may mắn.

Hỏa Phá Vân dùng sức nuốt từng ngụm nước bọt:

- Vân huynh đệ, sư tôn của ngươi thật sự… Thật sự quá mạnh mẽ. Lần này, nhất định chắc chắn có thể.

- Ha ha.

Vân Triệt cười cười, sau đó bỗng nhiên nói:

- Phá Vân huynh… Còn có ba vị tông chủ, vãn bối dường như có phần… Chống đỡ không nổi, có thể cần tạm rời đi một lát.

- Hả?

Lời Vân Triệt nói khiến ba tông chủ đồng thời quay đầu, lúc trước lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên hình chiếu chu tước, lúc này mới phát hiện, gương mặt Vân Triệt đã đỏ bừng như lửa, toàn thân mồ hôi hột nhỏ giọt.

Lúc này bọn họ mới nhớ tới, Vân Triệt là đệ tử của Ngâm Tuyết giới, hơn nữa tu vi mới Thần Nguyên cảnh, vốn khó có thể lâu dài thừa nhận khí tức hỏa ngục nơi này.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment