Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1057 - Chương 1058: Không Cửa Cầu Cứu

. ._529__2" class="block_" lang="en">Trang 529# 2

 

 

 

Chương 1058: Không cửa cầu cứu



Đi vào dưới đáy hỏa ngục qua hai canh giờ, hắn dưới toàn tốc độ lộn về, chỉ dùng một nửa canh giờ liền đã chạm đến bờ bắc hỏa ngục.

Chính là địa điểm hắn nhảy ra đã chệch hướng với khi vào hơn ba trăm dặm, Vân Triệt dưới lòng như lửa đốt, nhanh chóng xác định vị trí, nửa khắc đều không lưu lại, dùng hết dư lực vọt tới.

Rầm rầm… Rầm…

Phía nam xa xôi không ngừng truyền đến tiếng gầm rú, nặng nề như trời sụp đất sụt. Hỏa ngục bốc lên không được một lát lại dừng.

Ác chiến giữa Mộc Huyền Âm với viễn cổ cầu long đã giằng co hơn bốn canh giờ, còn đối với tất cả mọi người thông qua hình chiếu chu tước thấy được tất cả mà nói, mỗi một khoảnh khắc trong bốn canh giờ này đều là kinh thiên động địa.

Diễm Vạn Thương đã đầu đầy mồ hôi, thở dốc dồn dập, khoảng cách dài như thế, phóng thích chu tước ý chí thời gian như vậy, cho dù hắn là cường giả đệ nhất Viêm Thần giới, cũng đã tiêu hao quá lớn, mỏi mệt không thôi, nhưng trong đôi tròng mắt của hắn, lại lộ ra hưng phấn càng ngày càng sâu.

Viêm Tuyệt Hải, Hỏa Như Liệt, cùng với tất cả mọi người đều như thế…

Hơn nữa còn là hưng phấn trước nay chưa từng có!

Trong hình chiếu chu tước, khí tức của Mộc Huyền Âm đã yếu đi gần nửa, nhưng băng hàn uy lăng phát tán trên người nàng lại không hề yếu bớt chút nào, tuyết y trên người vẫn như tuyết liên như trước vốn không nhiễm một hạt bụi.

Mà viễn cổ cầu long đã đặc biệt thê thảm, khắp cả người nhuốm máu, nó không ngừng phẫn nộ gào thét, rít gào, nhưng hoàn toàn bị trùm dưới băng hoàng thần uy, mỗi một giây, đều có vô số hàn băng phá nát trên thân nó, đã gần như hoàn toàn không có lực phản kích.

Rầm rầm!!

Viễn cổ cầu long đánh văng băng, thân thể cuốn lấy long viêm đầy trời, nháy mắt nuốt hết Mộc Huyền Âm, long thân đã từ hỏa ngục bay lên, long trảo tập trung vào khí tức của Mộc Huyền Âm chụp ngang trời, long trảo chụp tới, hỏa diễm ngập trời, mà trung tâm hỏa diễm hiện ra màu tối đen làm cho người ta hoảng sợ… Rõ ràng là lỗ đen không gian bị đốt xuyên hủy diệt mà thành.

Rầm ––––

- Wow a a a a a a a!!

Bên bờ bắc hỏa ngục vang lên tiếng kêu sợ hãi rung trời, hình chiếu chu tước nhất thời hóa thành một mảnh biển lửa đỏ sậm, lại không còn chuyện gì nữa. Mà những tiếng kêu hoảng sợ còn chưa hoàn toàn dứt, mỗi người chợt thấy, hình ảnh đỏ đậm, lại đột nhiên xuyên qua một đường băng lam.

Như sao băng rơi giữa trời, nháy mắt cắt liệt toàn bộ hỏa diễm luyện ngục mà viễn cổ cầu long dốc hết toàn lực nổ tung. Sau đó bắn rơi lên trên long trảo của viễn cổ cầu long… Đình trệ ngắn ngủi sau khi xuyên qua, mang lên long huyết bay tá lả đầy trời.

Khoảnh khắc long huyết bay ra, liền đã hóa thành long viêm cháy bùng.

- Wow grào grào grào grào grào ––––

Viễn cổ cầu long thống khổ bi thương gào thét, mà long viêm che trời nó cuốn lấy, đã vào lúc này hóa thành bão táp cuồng bạo, từng bước đẩy viễn cổ cầu long vào vực sâu băng hàn.

- Hay!!

Tam đại tông chủ Viêm Thần đồng thời gầm to.

Long trảo xuyên suốt cầu long… Đây rõ ràng ý nghĩa rằng long lực hộ thân của viễn cổ cầu long này đã bị đánh tan từng tầng, đã dần dần ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ.

- Có lời đồn rằng Thần Chủ bậc cảnh giới tối cao này, cho dù tiến lên dù chỉ một bước nhỏ bé, đều khó như lên trời, cho dù thiên phú cực cao, cũng cần năm tháng dài đằng đẵng. Nhưng cách mỗi ngàn năm, thực lực của Ngâm Tuyết Giới Vương đều sẽ rất tăng trưởng. Còn lần này… Cũng không biết trong ngàn năm đã có cảnh ngộ gì, lại cường đại đến trình độ như vậy.

Viêm Tuyệt Hải kinh hãi than thở.

Diễm Vạn Thương nhìn chăm chú vào hình chiếu chu tước, bỗng nhiên chậm rãi nói:

- Thực lực hiện giờ của Ngâm Tuyết Giới Vương, sợ rằng đã vượt qua nhiều hơn phân nửa… Giới Vương thượng vị.

Câu nói này, kinh động mọi người thật lâu không tiếng động.

- Tông môn chúa tể của tinh giới thượng vị đông thần vực, phần lớn người đều kế thừa huyết mạch của thần, mà chúng ta kế thừa huyết mạch của thần thú, về độ phù hợp giữa huyết mạch với lực lượng, chung quy không cách nào so sánh được với người thừa kế lực lượng của thần, cho nên cơ bản đều là tinh giới trung vị với hạ vị. Ngâm Tuyết Giới Vương cũng kế thừa huyết mạch với lực lượng của thần thú, lại có thể đạt đến độ cao như vậy, thật sự không thể không than thở.

- Ân oán ngàn năm trước, chúng ta cuối cùng lựa chọn nhẫn nhịn, quả nhiên là lựa chọn chính xác nhất.

Viêm Tuyệt Hải thở dài.

Hỏa Như Liệt cũng hào phóng vung tay lên, sắc mặt đỏ bừng, mắt lộ ra ánh sáng khác lạ, hưng phấn đến xoa xoay tay:

- Chuyện trước kia, quản gì chứ! Vốn long khuyết của cầu long kia khỏi hẳn, ta còn treo cả trái tim lên, hiện giờ xem ra, lần liệp sát con cầu long này, đã như đinh đóng cột, tuyệt đối không sai được!

Hỏa Như Liệt bỗng nhiên vỗ mạnh bả vai Hỏa Phá Vân, trước tiên thở thật sâu ổn định lại nội tâm kích động, lại tỏ vẻ nghiêm trang nói:

- Phá Vân, đường, lập tức có thể trải tốt cho con. Nhưng có thể đi đến một bước kia, hoàn toàn còn phải nhìn con. Sự cường đại của Thần Chủ cảnh, hôm nay con đã thấy được… Mà con, nếu như có thể tiến vào một ngàn thứ hạng đầu trước đại hội huyền thần, tiến vào Trụ Thiên châu tu luyện ba ngàn năm, lấy thiên phú của con, chỉ cần không lười biếng, tuyệt đối có khả năng thành Thần Chủ cảnh! Đến lúc đó không chỉ con, tương lai với địa vị và vận mệnh của Viêm Thần giới ta, cũng sẽ vì con mà thay đổi.

Lời tương tự, Hỏa Như Liệt đã nói với Hỏa Phá Vân rất nhiều lần, nhưng một lần này lại cực kỳ nặng, cực kỳ nghiêm trang… Bởi vì lúc trước chính là kỳ vọng, nhưng bây giờ đã ngay trước mắt.

Hỏa Phá Vân dùng sức gật đầu, ánh mắt kiên nghị:

- Sư tôn còn có hai vị tông chủ yên tâm, Phá Vân ở đây thề, chỉ cần có một hơi thở, quyết không phụ Viêm Thần!

Diễm Vạn Thương gật đầu:

- Tốt! Phá Vân, có câu nói này của ngươi, ba người chúng ta đừng nói tổn hại lực lượng và tuổi thọ, cho dù phải lấy tính mạng đến thành toàn cho ngươi, cũng quả quyết không hối hận!

Mặc dù tam đại chúa tể tông chủ mỗi bên một mạch, bình thường cạnh tranh hạn chế lẫn nhau, nhưng liên quan đến vinh dự và tương lai của Viêm Thần giới, bọn họ tuyệt đối đoàn kết nhất trí, không hề có dị tâm… Cho dù Hỏa Phá Vân không phải là đệ tử của mình.

Viêm Tuyệt Hải cười nói, nhưng lại trịnh trọng bỏ thêm một câu:

- Nếu sau khi đi qua Trụ Thiên châu, Viêm Thần giới ta thật sự có thể xuất hiện một Thần Chủ, kia thật sự chết không đáng tiếc. Nhưng điều kiện đầu tiên của tất cả, là phải tiến vào một ngàn thứ hạng đầu ở đại hội huyền thần. Phá Vân, trước đại hội huyền thần ngươi nên làm như thế nào, tin tưởng… Ngươi sẽ không để cho chúng ta thất vọng.

Hỏa Phá Vân lại nặng nề gật đầu. Một lát sau, ánh mắt của hắn lại quét qua bốn phía, sau đó không nhịn được nói:

- Sư tôn, con vẫn nên đi tìm Vân huynh đệ đi, hắn rời đi lâu như vậy cũng không quay lại, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

Hỏa Như Liệt không coi vào đâu vung bàn tay to lên:

- Không cần, chỗ này trừ chúng ta, trống rỗng cái gì cũng không có, có thể có cái gì ngoài ý muốn? Cho dù thật sự có, tiểu tử kia đã sớm kêu cứu với chúng ta. Hắn tu huyền công hệ băng, khẳng định không chịu nổi chước khí nơi đây. Hơn nữa hắn cũng đã nhìn thấy cầu long rồi, có thể liệp sát hay không cũng không hề liên quan đến hắn, khẳng định cũng lười quan tâm tới, bây giờ nói không chừng còn lẻn đi rất xa ngủ đấy.

Ánh mắt của Hỏa Như Liệt chuyển sang hình chiếu chu tước:

- Trước mắt đến xem, vi sư dám chắc chắn, lại không tới nửa canh giờ nữa, con cầu long này tuyệt đối chết thẳng cẳng, nếu bỏ lỡ sẽ thua lỗ lớn, ha ha ha ha.

Nghĩ đến lập tức có được xác chết của viễn cổ cầu long, Hỏa Như Liệt hưng phấn cười to một trận, nhưng lập tức lại trừng mắt, nhìn về phía phương tây:

- Hả? Vân tiểu tử này sao lại quay lại rồi… Hơn nữa, nhìn dáng vẻ, giống như bị thứ gì đuổi theo.

- Diễm tông chủ!!!

Bóng dáng Vân Triệt chưa đến, âm thanh khàn khàn gầm to đã truyền đến từ xa xa, dẫn tới mọi người chuyển ánh mắt qua.

Phù!

Trong tiếng gió rít vĩ đại, Vân Triệt như gió bão từ phía trên nện xuống, vì quá mức vội vàng, dưới chân mất lực, nặng nề ngã quỵ, gần như lăn lộn đến trước mặt Diễm Vạn Thương, còn chưa kịp đứng lên, đã giống như điên quát lên:

- Diễm tông chủ, chu tước ý chí của ngươi có thể kéo dài toàn bộ táng thần hỏa ngục… Là có phải có thể truyền âm đến nơi ý chí kéo dài không!?

Diễm Vạn Thương kinh dị trong lòng, sau đó gật gật đầu:

- Đúng là có thể, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao kinh hoảng như thế.

Nếu là địa vực bình thường, lấy thực lực của tam đại tông chủ, riêng lấy huyền lực, là có thể thoải mái truyền âm thanh đến ngoài vạn dặm. Nhưng khu vực táng thần hỏa ngục, vì nguyên tố hỏa diễm rất mạnh cản trở, nhiều nhất chỉ có thể truyền đến vài trăm dặm.

Mà muốn truyền âm thanh đến ngoài bảy ngàn dặm ở khu vực táng thần hỏa ngục, đúng là chỉ có chu tước ý chí của hắn có thể làm được.

Lời Diễm Vạn Thương nói khiến Vân Triệt vui mừng quá đỗi, cấp tốc đứng lên nói:

- Mau! Mau truyền âm cho sư tôn ta, kêu nàng chạy mau… Mau! Mau lên!!

Hắn đang dưới sốt ruột hoảng sợ, nào còn lo lắng cấp bậc lễ nghĩa cái gì, những lời này hoàn toàn gào thét mà ra, khiến trưởng lão cùng với chúng đệ tử chu tước đều lộ vẻ mặt không vui, nhiều người thiếu chút nữa không nhịn được phát tác.

Mà lời hắn nói ra, ngược lại không thể nghi ngờ khiến mọi người sửng sốt, sau đó đều lộ vẻ mặt quái dị. Chân mày Diễm Vạn Thương cau chặt:

- Là vì sao? Nếu ngươi lo lắng cho an nguy của sư tôn ngươi mà nói, kia đại khái không cần. Hiện giờ viễn cổ cầu long đã long lực giảm đi, mình đầy thương tích, còn sư tôn ngươi mặc dù tiêu hao trọng đại, nhưng ngay cả ngoại thương đều không có, tốn không bao lâu, tuyệt đối có thể thành công liệp sát con viễn cổ cầu long này.

- Vân tiểu tử, ngươi đang lên cơn điên khùng gì vậy

Hỏa Như Liệt tỏ vẻ không hiểu.

Vân Triệt cấp tốc liếc nhìn hình chiếu chu tước, trong lòng càng thêm vội vàng xao động:

- Không! Không phải như vậy! Tình huống không đơn giản như vậy! Bên trong táng thần hỏa ngục, cũng không phải chỉ có một con cầu long, mà là hai con! Nếu một con khác xuất hiện mà nói, sư tôn ta nàng sẽ gặp nguy hiểm!

Vân Triệt vừa nói ra câu này, kinh hãi đến ánh mắt mọi người trợn trừng, lập tức, Hỏa Như Liệt cất tiếng cười to lên:

- Ha ha ha ha, Vân tiểu tử, có phải ngươi ngủ một giấc mộng mị đầu óc rồi không, từ xưa đến nay táng thần hỏa ngục chỉ có một con viễn cổ cầu long, lấy đâu ra hai con.

Hỏa Như Liệt cười to, mọi người chung quanh cũng đều cười vang.

Viêm Tuyệt Hải lắc đầu mà cười:

- Ha ha ha ha, nếu như có hai con thì tốt rồi, đáng tiếc, táng thần hỏa ngục chỉ có thể sinh dưỡng ra một con, đã là trời cao ban ơn.

- Ta không đang đùa, ta nói là sự thật! Cho tới bây giờ viễn cổ cầu long trong táng thần hỏa ngục đều là hai con, kỳ lột xác vảy của chúng vốn không phải một ngàn năm, mà là hai ngàn năm! Hơn nữa kỳ lột xác vảy của hai con cầu long vừa khéo hơn kém một ngàn năm, hơn nữa ngoại hình của chúng giống nhau, mỗi lần đều cách nhau một ngàn năm xuất hiện, vốn không có khả năng từ trên khí tức đến xác nhận, cho nên mới luôn luôn tạo thành hiện tượng giả chỉ có một con viễn cổ cầu long!

- Ngàn năm trước long khuyết của cầu long bị thương, mà con này lại hoàn hảo không tổn hao gì… Đây là chứng cứ!

Vừa nói, Vân Triệt đã lại thở hổn hển:

- Diễm tông chủ, xin ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Chuyện lớn liên quan đến an nguy của sư tôn như vậy, ta tuyệt đối không dám đùa! Một con khác hẳn đang núp ở gần đó… Diễm tông chủ, cầu ngươi lập tức truyền âm cho sư tôn ta, để cho nàng lập tức rời đi, nếu không… Tiếp theo sẽ không còn kịp rồi!

Hắn vừa dứt lời, lại không có một người lộ ra vẻ khiếp đảm, mà chỉ có quái dị.

Tiểu bối của Ngâm Tuyết giới này… Có phải bị gân cốt trong đầu bị lừa cắn không?

Chân mày Diễm Vạn Thương cau chặt, nhưng cuối cùng nhẫn nhịn nói:

- Ngươi bỗng nhiên phán đoán có hai con viễn cổ cầu long, cũng bởi vì long khuyết của nó? Ha ha, vừa rồi đã nói, long khuyết của nó có thể khỏi hẳn, khả năng lớn nhất là có thể liên quan đến do nó ở táng thần hỏa ngục, có thể mượn lực lượng hỏa ngục.

- Đương nhiên không phải!!

Vân Triệt dùng sức cắn răng một cái. Bây giờ có thể truyền âm cho Mộc Huyền Âm ở khoảng cách xa như thế, chỉ có chu tước ý chí của Diễm Vạn Thương, hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể một năm một mười nói:

- Trước đó vãn bối rời đi mấy canh giờ, thật ra lặn vào trong hỏa ngục, cũng ở dưới đáy hỏa ngục, phát hiện ra hai sào huyệt cầu long! Long tức lưu lại trong hai sào huyệt cầu long rất nhỏ… Cũng có thể khẳng định khác biệt không giống nhau! Vả lại hai con cầu long đều không ở trong tổ!

- Những lời này tuyệt đối không có nửa chữ giả dối, bằng không để cho ta chết không tử tế được!!

Giọng điệu thề độc của Vân Triệt, khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó nhất tề phát ra tiếng cười to như rung trời.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment