.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1059" class="block_" lang="en">Trang 530# 1
Chương 1059: Kết quả tệ nhất
Hỏa Như Liệt trực tiếp ngửa đầu cười ha hả:
- Ha ha ha ha! Dưới đáy táng thần hỏa ngục? Ta liền nói đầu óc ngươi ngủ mơ đi, nói lời nói càn gì.
- Vân huynh đệ, ngươi… Khẳng định đang đùa đi?
Hỏa Phá Vân hơi bận tâm nhìn Vân Triệt. Lời Vân Triệt nói đánh chết đều sẽ không có ai tin, nhưng kỳ lạ thay ánh mắt của Vân Triệt lại quá mức quái dị.
- Tiểu tử này thật sự là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương? Sao lại điên điên khùng khùng vậy?
Một trưởng lão Phượng Hoàng lắc đầu nói.
Diễm Vạn Thương không cười, mà nặng nề thở dài một hơi:
- Haizzz, Vân Triệt, ngươi thân là đệ tử thân truyền của Ngâm Tuyết Giới Vương, càng lại đang ở ngoài Ngâm Tuyết, nên để tâm đến vinh dự của tông môn và sư tôn mà thận trọng từ lời nói đến việc làm, sao có thể ăn nói xằng bậy như vậy! Lại phát ra lời thề độc như thế… Còn không nhanh chóng thu hồi lời nói vừa rồi.
Diễm Vạn Thương vẫn luôn cực kỳ tán thưởng Vân Triệt, không chỉ vì thiên phú nguyên tố vượt trên Hỏa Phá Vân của hắn, còn có vẻ bình tĩnh bất cứ lúc nào đều biểu hiện ra vượt xa số tuổi của hắn. Nhưng một phen biểu hiện mới vừa rồi của Vân Triệt, lại chỉ khiến cho hắn cảm thấy thật sự không thể nói lý, giống như đầu óc đột nhiên cháy hỏng.
Vân Triệt cắn răng nói:
- Chuyện này, sao ta có thể lấy ra đùa! Chuyện hai con viễn cổ cầu long, ta tuyệt đối không có nửa chữ ăn nói vô cớ, bằng không ta thân là đệ tử thân truyền của tông chủ, làm sao có thể phát ra lời thề độc như thế!! Xin Diễm tông chủ nhất định phải tin tưởng ta!
Viêm Tuyệt Hải đã nhìn không được, cau mày nói:
- Được rồi! Vân Triệt, ngươi cũng biết viễn cổ cầu long ở Viêm Thần giới ta sáu mươi vạn năm trước đã có ghi chép lại. Sau đó cho dù đến một thế hệ nào, đều chưa bao giờ ngừng truy tìm nó! Tất cả về nó, đã hoàn toàn triệt để rõ như lòng bàn tay! Từ đầu đến cuối, đều chỉ có một con cầu long, tuyệt đối không có khả năng tồn tại con thứ hai, bằng không Viêm Thần giới chúng ta làm sao có thể vẻn vẹn sáu mươi vạn năm đều không hề phát hiện.
- Mà ngươi mới đến Viêm Thần giới ta chẳng qua thời gian ba ngày ngắn ngủi, Viêm Thần giới ta đời đời kiếp kiếp sáu mươi vạn năm, chẳng lẽ còn không bằng một mình ngươi chính là ba ngày?
Vân Triệt vừa định mở miệng, giọng Viêm Tuyệt Hải đã lại đè xuống:
- Chuyện này thì thôi đi, đơn thuần coi như ngươi đùa giỡn không thú vị. Nhưng táng thần hỏa ngục… Ngươi cũng biết táng thần hỏa ngục là tồn tại hạng nào? Liền ngay cả ta, Diễm tông chủ, Hỏa tông chủ ba người, đừng nói thân thể, ngay cả tinh thần lực, cũng nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài đến sâu ngàn trượng, về phần dưới đáy hỏa ngục, toàn bộ lịch sử Viêm Thần giới đều không có người nào có thể chạm đến. Mà ngươi một đệ tử Ngâm Tuyết giới mới Thần Nguyên cảnh lại dám nói xằng nói bậy đến dưới đáy táng thần hỏa ngục…
- Làm nguồn gốc thần thánh của Viêm Thần giới chúng ta, táng thần hỏa ngục nhận kính sợ của toàn giới chúng ta, chỉ có thể khiêu chiến, tuyệt đối không thể lấy ra đùa!
Hỏa Như Liệt hung hăng trợn mắt liếc nhìn Viêm Tuyệt Hải, bất mãn nói:
- Này! Ngươi lão bất tử kia, tùy tiện giáo huấn hai câu là được rồi, nói nặng như vậy làm chi, hắn cũng không phải sinh ra ở Viêm Thần giới, đâu thèm theo quy củ của Viêm Thần giới chúng ta.
- Haizzz.
Viêm Tuyệt Hải lắc đầu.
Diễm Vạn Thương nhìn sắc mặt Vân Triệt, bỗng nhiên thấp giọng nói:
- Nhìn dáng vẻ của hắn, thật sự giống như không cố ý nói xằng nói bậy. Xem ra, là chịu ảnh hưởng của hỏa ngục.
Hắn vừa nói vậy, mọi người chung quanh lại như có điều ngộ ra, Viêm Tuyệt Hải gật đầu nói
- Đúng vậy, chước khí nơi này nặng như thế, sẽ rất dễ dàng tổn thương tâm hồn, làm cho ý thức thác loạn, huống chi hắn còn là đệ tử Ngâm Tuyết.
- Hiện giờ ta cực kỳ tỉnh táo, còn tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào!
Vân Triệt nghiến răng nghiến lợi, liều mạng nghĩ cách có thể khiến cho bọn họ tin tưởng.
Hỏa Như Liệt đưa tay chộp bờ vai của hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Được được được, cho dù ngươi nói đều là thật, cho dù thật sự có một con cầu long khác… Nha, không nói một con, cho dù còn có hai con viễn cổ cầu long khác, lấy thực lực của sư tôn ngươi, muốn bình yên trốn đi mà nói, vậy cũng là chuyện dễ dàng, cho nên ngươi cứ buông xuống một vạn trái tim đi. Phá Vân, nếu không… Con vẫn nên dẫn hắn đi tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi, càng xa càng tốt.
Hỏa Phá Vân vừa đáp ứng, Vân Triệt đã gầm to lên:
- Không đơn giản như vậy! Hai con cầu long này vẻn vẹn sáu mươi vạn năm đều không lộ sơ hở gì, lần trước một con trong đó bị thương long khuyết, một con khác đều không đi ra, có thể thấy được tâm cơ và tính nhẫn nại của bọn chúng đáng sợ đến bực nào! Cho nên, một con khác hoặc không đi ra, một khi đi ra, liền nhất định sẽ lựa chọn thời cơ tốt nhất đối với chúng mà nói! Hiện giờ sư tôn của ta đã huyền lực tiêu hao lớn, lại dưới không hề đề phòng chút nào bị một con khác toàn lực đánh lén… Nhất định sẽ trọng thương!
- Đây là át chủ bài không đến một khắc cuối cùng tuyệt đối không xuất ra của hai con cầu long, một khi xuất ra, liền tuyệt đối sẽ không cho sư tôn cơ hội thở dốc gì! Sư tôn đối phó với một con đã phải dốc hết toàn lực, hiện giờ huyền lực lại tiêu hao lớn, còn bị thương nặng, còn phải đồng thời đối mặt với hai con viễn cổ cầu long –– một con trong đó còn ở trạng thái toàn thịnh, sao nàng có thể thoát được!
- A a, ngươi tiểu tử này.
Hỏa Như Liệt gần như phát điên, nếu không phải Vân Triệt cứu tính mạng của Hỏa Diệp, lấy tính nhẫn nại vốn ít đến đáng thương của hắn, thật sự muốn trực tiếp một cái tát choáng váng Vân Triệt:
- Nếu sư tôn của ngươi xảy ra chuyên gì, ta lấy cái mạng già của ta đền cho ngươi đã được chưa!?
Sẽ không ai tin tưởng, cho dù hắn lại phát thề độc cũng sẽ không có người tin. Vân Triệt vung tay hất tay Hỏa Như Liệt ra, một lần nữa vọt tới trước mặt Diễm Vạn Thương:
- Diễm tông chủ, các ngươi có thể không tin, có thể coi như ta nói xằng nói bậy. Nếu như thế, vãn bối không cầu ngươi truyền âm cho sư tôn để cho nàng chạy trốn nữa, ngươi chỉ cần truyền âm cho sư tôn ta, nói cho nàng biết trong hỏa ngục chung quanh có khả năng ẩn núp một con viễn cổ cầu long khác, để cho nàng có lòng cảnh giác là được… Như vậy cũng có thể đi?
Diễm Vạn Thương không chút nghĩ ngợi cự tuyệt:
- Không được! Khi sư tôn của ngươi giao chiến với cầu long, đều sẽ việc đầu tiên là đập nát ngọc truyền âm, sợ rằng có bất kỳ hình thức gì quấy rầy đến! Nếu thật sự truyền âm cho nàng như thế, chắc chắn khiến cho nàng phân tâm!
Vân Triệt gấp giọng nói:
- Hiện giờ sư tôn đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, viễn cổ cầu long không hề có lực hoàn thủ, cho dù vì truyền âm mà phân tâm thì như thế nào chứ? Phân tâm trong khoảnh khắc, dù thế nào cũng không thể có khả năng ảnh hưởng lập tức đến chiến cuộc!
Diễm Vạn Thương nhẫn nhịn nói:
- Đâu chỉ phân tâm khi truyền âm? Nếu sư tôn ngươi tin tưởng còn tồn tại một con viễn cổ cầu long khác, như vậy khi nàng giao chiến sẽ thời thời khắc khắc phân tâm đề phòng! Còn đối mặt với viễn cổ cầu long có thể đã sống ít nhất mấy chục vạn năm, hiện giờ mặc dù nhìn nó như toàn thân là máu, cũng không trọng thương, càng không người biết được nó còn có thể có át chủ bài như thế nào, nếu quả thật khiến cho sư tôn ngươi bởi vì như vậy mà luôn phân tâm, tuyệt đối không phải không có khả năng hủy diệt cục diện trước mắt!
Giọng điệu của Diễm Vạn Thương đã vô cùng nghiêm khắc:
- Ngươi cũng biết Viêm Thần giới ta vì một ngày này đã nỗ lực và khổ đợi bao nhiêu năm! Mà nếu như bởi vì ngươi cố tình gây sự phen này mà tất cả chỉ hủy hoại trong chốc lát, chẳng những Viêm Thần giới ta sẽ không tha thứ cho ngươi, sau khi sư tôn của ngươi biết được cũng tất nhiên sẽ không tha thứ cho ngươi!
Môi Vân Triệt run run, hai tay nắm chặt đến vang lên “Rắc rắc”:
- Được… Vậy tự ta đi nói với sư tôn ta!
Nói xong, hắn quyết tuyệt bay vút lên không trung, nhằm thẳng về hỏa ngục.
- Vân tiểu tử!
Hỏa Như Liệt kinh hãi, đưa tay nhanh như tia chớp, một luồng lực lớn Vân Triệt hoàn toàn không cách nào phản kháng túm lấy hắn từ trên không rớt xuống, nặng nề nện xuống bên người Hỏa Như Liệt, Hỏa Như Liệt nhanh chóng đưa tay ấn hắn lại, gầm hét lên:
- Ngươi điên rồi sao! Với thân thể nhỏ này của ngươi, còn chưa đến gần trong vòng ngàn dặm cũng sẽ bị hủy đến xương cốt đều không thừa!
- Vậy cũng còn mạnh hơn trơ mắt nhìn sư tôn ta gặp nạn nhiều!
Vân Triệt quát lại.
Diễm Vạn Thương gầm lên giận dữ, chấn động đến linh hồn mọi người run rẩy lên, hai hàng chân mày của hắn hoàn toàn trầm xuống, trên mặt mang theo vẻ giận hờn cực kỳ ít xuất hiện:
- Vân Triệt! Ngươi cũng biết chuyện lần này liệp sát cầu long quan trọng đến cỡ nào đối với Viêm Thần giới chúng ta? Kia tuyệt đối không chỉ là dị bảo của rồng, còn quyết định vận mệnh với địa vị tương lai của toàn giới chúng ta!
Đôi mắt Diễm Vạn Thương nhìn chằm chằm vào Vân Triệt:
- Hiện giờ, liệp sát cầu long đã thành công sắp tới, ta tuyệt đối sẽ không cho phép có bất cứ sai lầm gì, phát sinh bất cứ ngoài ý muốn gì, cho dù là nhỏ bé! Nếu không phải bởi vì sư tôn của ngươi, đổi lại là bất cứ người nào dám hồ nháo như vậy trước đại sự, ta đã sớm đập chết dưới chưởng! Bây giờ ngươi đàng hoàng tử tế câm miệng, bằng không… Đừng trách ta không khách khí.
Trong tam đại thần viêm, lấy chu tước viêm ôn hòa nhất. Diễm Vạn Thương cũng cực kỳ có hàm dưỡng trong tam đại tông chủ, là người tính khí ôn hòa nhất, liền ngay cả một đám trưởng lão chu tước, cũng đều cực ít nhìn thấy hắn tức giận như thế –– dù sao, chuyện liệp sát cầu long này có quan hệ quá lớn cực kỳ lớn.
“…” Ngực của Vân Triệt đang phập phồng kịch liệt, nhưng ánh mắt hắn chậm rãi mềm đi dưới cái nhìn chăm chú của Diễm Vạn Thương, giọng nói cũng hoàn toàn mềm nhũn ra, mang theo cầu xin thật sâu:
- Diễm tông chủ, mặc dù cả đời Vân Triệt ta ngắn ngủi, nhưng cực ít khi thề, càng cực ít khi cầu xin người… Ta lại thề, lời nói mới vừa rồi, không có một chữ nào nói vô căn cứ, bằng không, ta cam nguyện bị thiên đạo phán xét, không chết tử tế được! Cầu Diễm tông chủ truyền âm cho sư tôn ta… Chỉ cần nhắc nhở nàng thêm chút cảnh giới là được… Cầu Diễm tông chủ thành toàn, sư tôn đối với ta ân trọng như biển, nếu như sư tôn được cứu trợ như vậy, Vân Triệt ta, nhất định cả đời không quên ơn của Diễm tông chủ.
“…” Diễm Vạn Thương không nói gì, mà lạnh lùng quay người sang chỗ khác… Thờ ơ.
- Nhưng mà, nếu như sư tôn của ta thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…
Ánh mắt cầu xin, ở trong một nháy mắt trở nên âm ngoan, giọng nói đang trong run run trở nên khàn khàn:
- Diễm Vạn Thương, Vân Triệt ta… Tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!!
Câu nói này, khiến mặt mọi người lộ vẻ kinh hãi.
Diễm Vạn Thương còn chưa nói chuyện, đại trưởng lão Chu Tước tông đã giận dữ mắng to:
- Vô liêm sỉ! Ngươi tính là gì chứ, cũng xứng gọi thẳng tên của tông chủ ta!? Lại còn có lá gan uy hiếp…
Hỏa Như Liệt hung hăng liếc xéo hắn ta, nhíu mày nói:
- Câm miệng câm miệng! Nào đến lượt ngươi nói! Nhìn tiểu tử này đúng thật đầu óc bị cháy hỏng, Diễm tông chủ, ngươi coi như không nghe thấy. Phá Vân, ngươi nhanh chóng dẫn hắn đi tìm một…
Rắc rắc rắc rắc rắc rắc…
Tiếng bông tuyết ngưng kết vô cùng điếc tai gần như xé rách màng nhĩ của mọi người, tầm mắt của đám đông bỗng chốc kéo về trên hình chiếu chu tước.
Trên long thân của viễn cổ cầu long, một tầng bông tuyết thật dày đang lan tràn, cũng cấp tốc che đầy toàn thân nó. Viễn cổ cầu long rít gào, giãy giụa, bông tuyết không ngừng xuất hiện vết rạn li ti dày đặc, lại không ngừng ngưng kết lại, cũng trong ngưng kết trở nên càng ngày càng dày nặng.
Mà gầm giận và giãy giụa của viễn cổ cầu long lại càng ngày càng mỏng manh, cho đến khi từng bộ phận trên dưới toàn thân nó đều bị phong kín trong bông tuyết dày chừng mấy trượng, lại đã không cách nào tránh thoát.
- Đóng… Đóng băng rồi!!
Viêm Tuyệt Hải mừng như điên quát.
Lúc trước không biết bao nhiêu lần nếm thử đóng băng, đều sẽ bị viễn cổ cầu long đánh tan tác, đây là lần đầu tiên, chân chân chính chính đóng băng nó. Tuy rằng đóng băng này hoàn toàn không có khả năng duy trì được lâu… Nhưng mà, cũng đã sáng tạo nên một cơ hội cực kỳ tốt để tuyệt sát nó.
Băng mâu của Mộc Huyền Âm khép kín, hai tay khẽ nâng, bóng dáng băng hoàng không tiếng động khẽ múa trên người, một điểm băng mang hình dáng củ ấu ngưng tụ trên đầu ngón tay nàng, cũng ở trong bành trướng trở nên thâm thúy.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…
Bông tuyết đóng băng viễn cổ cầu long xuất hiện vết nứt khắp nơi, băng mang hình thoi trên đầu ngón tay Mộc Huyền Âm cũng đã biến thành lớn chừng trượng, cũng phóng thích ra lam quang thâm thúy mà ai cũng đều chưa từng thấy.
Thông qua hình chiếu chu tước nhìn lam quang kia, mọi người cảm giác được tầm mắt của mình lại không tiếng động đình trệ, sau đó, cả người đều giống như bỗng nhiên ngã vào biển cả vô tận, lại rơi vào vực sâu hàn băng không đáy.
Khiến một Thần Chủ tĩnh tâm ngưng tụ huyền lực vẻn vẹn bốn giây là khái niệm như thế nào?
Đừng nói viễn cổ cầu long giờ phút này, cho dù ở dưới trạng thái toàn thịnh, một khi bị đánh trúng, cũng sẽ bị trọng thương trong nháy mắt. Mà với trạng thái lúc này của nó…
Khoảnh khắc phá băng mà ra, nói không chừng liền chính là lúc chết của nó!
Không khí giống như ngưng kết, tất cả mọi người ngừng hô hấp lại, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú vào hình chiếu chu tước, cùng đợi một khắc mộng ảo kia đến… Chỉ có Vân Triệt, tròng mắt của hắn như muốn nứt ra, nhưng thân thể bị Hỏa Như Liệt đè lại, cho dù có ý đồ giãy giụa như thế nào đều không nhúc nhích được.
Nguy… Nguy rồi! Sư tôn chạy mau… Chạy mau đi!!
Rầm!!
Bông tuyết phong tỏa cầu long ầm ầm phá nát.
Mà trong nháy mắt khi băng lăng trên đầu ngón tay Mộc Huyền Âm sắp bắn ra, hỏa ngục phía sau nàng không đến mười trượng đột nhiên nổ tung, một đường viêm ảnh mang theo uy thế diệt thế, vòng quanh từng tầng không gian vỡ vụn ầm ầm nện xuống.
Lực lượng của Mộc Huyền Âm đều ngưng tụ trên đầu ngón tay, tinh thần hoàn toàn tập trung vào trên người con cầu long ở trước mặt. Không hề đề phòng chút nào, lại ở khoảng cách gần như thế… Trong nháy mắt khi nàng giật mình, phía sau lưng đã bị hung hăng đánh trúng, ý thức nháy mắt hoàn toàn tái nhợt.
Rầm ––––––
Ba ngàn dặm hỏa ngục chung quanh hoàn toàn sôi trào, nhấc lên sóng lửa vạn trượng muốn cắn diệt trời xanh.