Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1059 - Chương 1060: Bất Lực, Đoạn Nguyệt Hủy Thương

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1060" class="block_" lang="en">Trang 530# 2

 

 

 

Chương 1060: Bất lực, đoạn nguyệt hủy thương



- Wow a a a a a a!!!

Bờ bắc hỏa ngục, vang lên tiếng gào cực kỳ hoảng sợ, không gian đang run rẩy, mà mặt đất khô cứng phía dưới chân bọn họ đã nứt nẻ toàn bộ, hỏa ngục phía trước càng nóng bỏng bốc lên, nếu không phải các đại trưởng lão Viêm Thần chặn lại, đã sớm đắm chìm mọi người vào trong đó.

Uy lực của đường viêm ảnh kia… Có thể nghĩ.

Thật hiển nhiên, đã sớm súc thế từ lâu ở dưới hỏa ngục.

- Sư tôn!!!!

Vân Triệt gầm lên một tiếng dữ dội, khóe mắt nứt ra. Một khắc hắn sợ nhất, nhưng lại phát sinh nhanh như vậy… Hơn nữa tình huống tệ nhất còn thảm thiết hơn dự tính của hắn.

Kia chẳng những là một kích toàn lực súc thế đã lâu của con viễn cổ cầu long khác, mà còn vào lúc Mộc Huyền Âm đang ngưng tụ toàn lực chuẩn bị tuyệt sát con viễn cổ cầu long đầu tiên, dưới tình huống trên người hoàn toàn gần như không hề có huyền lực phòng ngự!

Giống như bỗng nhiên từ trên thiên đường ngã xuống địa ngục, tất cả mọi người bị kinh hãi đến thiếu chút nữa trái tim văng tung tóe. Diễm Vạn Thương trong kinh hãi lùi liên tục mấy bước, Viêm Tuyệt Hải và Hỏa Như Liệt đều đầu tóc bùng nổ, hai mắt như muốn nứt ra.

- A… A…

- Sao… Sao lại có thể có chuyện như vậy!!

Khoảnh khắc một đường như lưu quang chợt lóe lên, ba tông chủ bọn họ đều rõ ràng nhìn thấy, từ phía sau đột nhiên trọng kích Mộc Huyền Âm… Rõ ràng là đuôi một con rồng!

Đuôi cầu long!!

Màn lửa hạ xuống, trong hình chiếu chu tước, trên hỏa ngục bốc lên không nghỉ, bên cạnh con cầu long toàn thân là máu vừa mới thoát khỏi đóng băng…

Rõ ràng xuất hiện một con viễn cổ cầu long khác giống như đúc, nhưng không hề bị thương!

Mà bóng dáng của Mộc Huyền Âm đã biến mất không thấy gì nữa, bị chôn vùi trong hỏa ngục mịt mờ.

Mọi người còn chưa từng trong kinh hãi muốn chết ổn định lại, con cầu long thứ hai đã trong gầm thét bổ nhào về phía trước.

Rầm rầm ––––

Sóng lửa ngập trời, hải vực ngàn dặm lại bị cuồng bạo nhấc lên… Mà trong bụi lửa bay rắc đầy trời, xuất hiện một bóng trắng bắt mắt.

Bóng trắng này, khiến Vân Triệt phát ra tiếng la kinh hỉ:

- Sư tôn!

Nhưng giọng nói vừa ra khỏi miệng, vui sướng liền hóa thành hoảng sợ.

Khổ chiến với viễn cổ cầu long hơn bốn canh giờ, tuy rằng nàng tiêu hao vĩ đại, nhưng chưa bị thương. Nhưng giờ phút này, tuyết y của nàng đã khắp cả người nhuốm máu, băng phát tán loạn, vết máu nơi khóe môi, khóe mắt đỏ tươi chói mắt, trên tuyết nhan băng cơ phủ lên một tầng tái nhợt làm cho người ta sợ hãi.

Mà phía sau lưng của nàng, đã hoàn toàn nhuộm đỏ.

Tuyết Cơ kiếm vẫn giữ trong tay nàng, nhưng trên mũi kiếm, từng giọt máu tươi chậm rãi nhỏ xuống.

khí tức lạnh như băng vốn gần như bao trùm toàn bộ hỏa ngục, giờ phút này lại vô cùng mỏng manh với hỗn loạn.

Mà khoảnh khắc khi nàng bị đánh rời khỏi biển lửa, long viêm của hai con cầu long đã che trời phủ xuống, không cho nàng một cơ hội thở dốc trong khoảnh khắc như vậy.

Mộc Huyền Âm nhanh chóng lui về phía sau, mà quỹ tích phi hành của nàng hơi mơ hồ, giống như một chiếc lá rụng đong đưa trong sóng to, Tuyết Cơ kiếm quét ngang, kết lên hàn băng đầy trời… Lại bị sóng lửa cắn diệt trong nháy mắt, hóa thành vô hình…

Phụt!!

Một ngụm máu lớn bay lả tả trên bầu trời, Mộc Huyền Âm như bạch tước bị bắn rơi, lại rơi vào trong biển lửa vô tận lần nữa.

Miệng Vân Triệt há to, lại đã ngay cả âm thanh đều không thể kêu lên, toàn thân trong rét run, chỉ có oán hận và bất lực mãnh liệt.

Thực lực của hắn, chỉ ở khởi điểm của thần đạo, mà Mộc Huyền Âm và cầu long giao chiến với nàng, lại ở đỉnh điểm của thần đạo, về mặt thực lực, hoàn toàn ở hai vị diện. Từ khi con viễn cổ cầu long thứ hai cuối cùng hiện thân, Mộc Huyền Âm vốn ngay cả cơ hội phản ứng đều không có, liền bị trực tiếp đẩy vào trong tuyệt cảnh, nhưng hắn cái gì vẫn không làm được… Đừng nói tiến lên cứu nàng, ngay cả tới gần một chút đều không thể làm được.

Liền ngay cả thật sự có thể đi tới gần… Lấy thực lực của hắn, một vạn hắn, một trăm vạn hắn lại có thể có ích lợi gì?

Thậm chí hắn rõ ràng sự tồn tại của một con viễn cổ cầu long khác trước đó, lại không thể báo cho Mộc Huyền Âm biết… Hắn dưới nóng lòng, không tiếc thề thốt thêm cầu xin, lại không người tin tưởng.

Hắn có thể làm, chính là ở chỗ này nhìn… Trơ mắt nhìn.

Bởi vì, hắn chính là một cát bui hèn mọn… Cho dù hắn hợp lại sự tồn tại của mình, cũng không cách nào che được cơn sóng động trời sắp chôn diệt Mộc Huyền Âm –– càng bi ai hơn chính là, hắn ngay cả một chút cũng không cách nào làm được.

Rầm rầm!! Rầm rầm!!

Bị liên tục đánh vào hỏa ngục, khí tức của Mộc Huyền Âm đã càng ngày càng yếu, vết máu trên người cấp tốc lan tràn, ở dưới hai con viễn cổ cầu long điên cuồng đánh tới, nàng liền ngay cả phong bế miệng vết thương cũng không có lực làm được.

Giống như theo lời Vân Triệt lúc trước, hai con cầu long một khi bị bức đến đồng thời hiện thân, liền tuyệt đối là một kích tuyệt mệnh, sau đó sẽ không cho Mộc Huyền Âm cơ hội thoát đi nào.

Huyền khí hao tổn nhiều, thân bị trọng thương, lại gặp bao vây… Đây là cơ hội duy nhất của chúng nó! Nếu như hôm nay nàng thoát đi, chúng nó sẽ không còn khả năng chôn diệt Mộc Huyền Âm –– lời nói khi trước của Hỏa Như Liệt một chút cũng không khoa trương, có lẽ Mộc Huyền Âm đánh không lại hai con viễn cổ cầu long, nhưng nếu chỉ đơn thuần thoát đi, đừng nói hai con, ba con cũng đừng mong có thể giữ được nàng lại.

Công kích của hai con viễn cổ cầu long giống như gió bão sóng to, không có khoảnh khắc ngừng lại, Mộc Huyền Âm đừng nói phản kích, liền ngay cả phòng ngự đều càng ngày càng mỏng manh không chịu nổi, bị hết lần này đến lần khác đánh vào táng thần hỏa ngục, mỗi một lần gian nan thoát ra, khí tức sẽ lại một lần nữa suy yếu đi một phần.

Hơn nữa không có sức bận tâm đến thương thế, lại không thể không vận chuyển toàn lực, khiến cho thương thế cũng cấp tốc chuyển biến xấu theo… Nàng giống như lục bình kiệt lực giãy giụa lắc lư trong gió lốc, bất cứ lúc nào cũng có thể dập nát.

Vân Triệt kinh ngạc nhìn, chỉ có thể nhìn… Chảy xuôi trong linh hồn hắn, là bi ai, bất lực của kẻ yếu, cùng với thống hận mình vô năng.

Tại sao ta phải tới thần giới… Hắn thống khổ tự nói trong lòng, ở hạ giới thật tốt, không có người ta không cứu được, không có chuyện ta không làm được, vĩnh viễn không cần phải chịu bất lực và giày vò này.

Tại sao ngươi phải đối xử tốt với ta như vậy, nếu cho tới bây giờ ngươi cứ nghiêm khắc vô tình như ngoài mặt đối xử với ta… Tại sao ta phải như thế…

- Thế mà lại… Thế mà lại thật sự có hai con cầu long… Làm sao có thể… Tại sao có thể có chuyện như vậy!

Đôi mắt Viêm Tuyệt Hải co rúm lại, đều vẫn kinh hồn chưa định, không thể tin.

- Xong rồi… Xong hết rồi.

Diễm Vạn Thương thất hồn lạc phách khẽ lẩm bẩm.

Mộc Huyền Âm xong rồi, giấc mộng bọn họ muốn bồi dưỡng một Thần Chủ, cũng xong rồi…

- Chúng ta thế mà lại thật sự… Thật sự bị giấu giếm nhiều năm như vậy…

Thân thể Hỏa Như Liệt cũng lung lay sắp đổ, cánh tay đặt trên người Vân Triệt triệt để không còn khí lực.

Vân Triệt liếc mắt, lạnh lùng nói:

- Các ngươi chắc chắn sẽ không đi cứu sư tôn ta, đúng không?!

Giọng điệu lời nói này, Diễm Vạn Thương đuối lý chỉ có thể than một tiếng nặng nề, nhắm mắt nói:

- Không phải chúng ta không muốn, mà lấy thực lực của chúng ta, cho dù…

Vân Triệt đang cười, cười đến lạnh như băng tận tim:

- Không cần giải thích, ta biết các ngươi sẽ không! Cho dù một nhắc nhở nho nhỏ, một nhắc nhở vốn không có khả năng ảnh hưởng tiêu cực gì, lại có khả năng cứu tính mạng của sư tôn ta, các ngươi cũng không chịu, hiện giờ sao có thể sẽ nguyện ý mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng đi cứu sư tôn ta –– cho dù nàng vì các ngươi mà gặp phải tuyệt cảnh như vậy!!

“…” Hô hấp của Diễm Vạn Thương ngừng lại, môi hắn mấp máy, lại chung quy không nói ra được cái gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình chiếu chu tước mà hoảng hốt một trận.

Chúng trưởng lão Chu Tước tông ở phía sau đều lộ vẻ mặt giận dữ, nhưng lần này, bọn họ lại không có cửa để răn dạy.

Hỏa Như Liệt thở dài một tiếng nặng nề: “Haizzz! Bây giờ có thể cứu được sư tôn ngươi, cũng chỉ có chính nàng. Có lẽ, nàng có thể tìm được cơ hội trốn đi… Cũng chỉ có như thế.

Nhưng nhìn trạng thái của Mộc Huyền Âm lúc này, cùng với áp chế giống như điên rồi của hai con cầu long, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng hy vọng xa vời cỡ nào.

Lúc trước, lửa của viễn cổ cầu long đều được Mộc Huyền Âm dễ dàng đóng băng tắt, nhưng hiện giờ, cục diện hoàn toàn thay đổi… Lại là mấy lần lật chuyển qua lại, hàn băng của nàng, vừa mới kết lên, sẽ bị dập nát nháy mắt. Mỗi một giây Mộc Huyền Âm đều đang lui, vết máu chảy ra từ khóe miệng đã sớm nhiễm đỏ toàn bộ cổ… Mà lúc này, Vân Triệt thấy được trên mặt nàng một chút đỏ đậm lạ thường.

Đó là…

Độc!!

Độc cầu long!!

- Shhh!!

Hai kẽ tay Vân Triệt máu tươi đầm đìa… Độc của cầu long vốn không hề đáng sợ đối với Mộc Huyền Âm, nhưng đó là bình thường, hiện giờ, đối với nàng chính là trí mạng.

Cũng như Mộc Băng Vân ngàn năm trước, lấy thực lực của nàng, sau khi trúng độc cầu long, vốn có thể dùng huyền lực nhanh chóng hoàn toàn hóa giải. Nhưng sau khi nàng trúng độc vốn không có cơ hội hóa giải, còn phải toàn lực ác chiến với Hỏa Như Liệt, huyền lực vận chuyển càng kịch liệt, độc liền phát tác càng kịch liệt, sau lại bị trọng thương dưới tay Hỏa Như Liệt, liều mạng mới trốn đi… Sau khi rơi vào Thiên Huyền đại lục, cũng có một thời gian huyền lực biến hết, mới đưa đến kịch độc xâm hồn, không thuốc nào cứu được.

Hiện giờ trạng thái của Mộc Huyền Âm, rõ ràng chính là Mộc Băng Vân năm đó! Trúng độc cầu long, chẳng những không cách nào hóa giải, dưới toàn lực giao chiến còn sẽ chỉ khiến cho kịch độc nhanh chóng lan tràn chuyển biến xấu, mà độc cầu long liên tục chuyển biến xấu sẽ khiến cho thân thể và huyền lực của nàng càng ngày càng sa sút, gia tốc thật lớn tử vong tới gần.

Rầm!!

Mộc Huyền Âm lại một lần nữa bị đánh vào trong hỏa ngục… Nhưng lần này, chỉ trong nháy mắt, nàng liền phi thân lên, trong miệng bỗng nhiên phun ra mảng lớn huyết vụ, phun lên trên thân kiếm Tuyết Cơ trong tay.

Huyết mạch băng hoàng của Vân Triệt vào một khắc này đột nhiên rung động mãnh liệt, hắn cấp tốc ngẩng đầu… Bên trong hình chiếu chu tước, một luồng khí tức băng hoàng nồng liệt tới cực điểm chụp xuống.

Ánh mắt Vân Triệt nhất thời thay đổi, lộ ra hoảng sợ thật sâu…

Băng hoàng nguyên huyết!?

Nhưng lập tức, hoảng sợ của hắn lại phóng đại mấy lần…

Không đúng! Đây là… Đây là tinh huyết!

Trừ bỏ băng hoàng nguyên huyết, còn có tinh huyết!!

Sư tôn chẳng lẽ… Chẳng lẽ…

Tinh!

Thế giới, bỗng nhiên biến thành vô cùng yên tĩnh.

Biển lửa sôi trào dừng lại, khắp ỏa ngục bỗng nhiên như bị ngưng kết, hoàn toàn tĩnh lặng đi.

Trên người Mộc Huyền Âm, lam quang vốn mỏng manh đến gần như tắt lụi, lại đột nhiên trở nên cuồng bạo… Còn nồng đậm hơn một khắc trước đến hơn mười lần!!

Liền ngay cả hai con viễn cổ cầu long đang dốc hết toàn lực chuẩn bị chôn diệt Mộc Huyền Âm, động tác đều bỗng nhiên chậm lại, trên long lân đỏ đậm phản chiếu lên lam quang càng ngày càng lạnh mắt, sau đó, chúng nó phát ra tiếng gầm quái dị, nhưng lại đồng thời bắt đầu rút lui, hỏa diễm luôn luôn thiêu đốt trên người, lấy tốc độ cực nhanh tắt đi.

Lam quang đang lan tràn, hỏa ngục chung quanh, hình ảnh trên hình chiếu chu tước đều đã triệt để hóa thành màu lam.

Trong đôi mắt đẹp của Mộc Huyền Âm lộ ra tan rã, máu tươi khắp cả người mô tả thê lương tuyệt mỹ lạnh như băng. Tuyết Cơ kiếm trong tay chậm rãi nâng lên, trên mũi kiếm, một huyền trận nhỏ bé đang thong thả xoay tròn, lóng lánh.

Mà trong nháy mắt khi huyền trận này thành hình, hai con viễn cổ cầu long giống như băng ngục chung quanh, trở nên không nhúc nhích, giống như bị không gian phong cấm, thời gian bị đóng băng.

- Đây… Đây là…

Cách hình chiếu chu tước, tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng băng hàn và sợ hãi thẳng vào linh hồn.

- Chẳng lẽ là… Băng hoàng cấm trận trong truyền thuyết?

Hỏa Như Liệt lẩm bẩm.

- Băng hoàng cấm trận? Đó là cái gì?

Vân Triệt cắn răng gấp giọng nói.

Ánh mắt Hỏa Như Liệt nhìn chằm chằm vào hình chiếu chu tước, giật mình nói:

- Rất nhiều chúa tể tông môn, đều sẽ có kỹ năng cấm ỵ mà dưới tuyệt cảnh mới có thể vận dụng. Kim Ô tông chúng ta có, Băng Hoàng thần tông cũng có… Tên là, đoạn nguyệt hủy thương.

Vân Triệt: “…”

- Tuy rằng ta chưa từng gặp, nhưng từng thấy ghi chép lại. Huyền trận cấm kỵ của Băng Hoàng thần tông, cần lấy băng hoàng nguyên huyết cùng lượng lớn tinh huyết đén phát động, uy lực đủ sức để hủy diệt càn khôn… Nhưng mà, chẳng những tiêu hao vĩ đại, còn có thể khiến tu vi huyền lực rút lui trên phạm vi lớn, cũng hao tổn rất lớn đến tuổi thọ với… Thiên phú, nếu tu vi không tới mà cưỡng ép phát động, thậm chí có khả năng trực tiếp bị phản phệ mà chết.

- Cái gì!?

Tròng mắt Vân Triệt phóng đại, hai hàm răng trong miệng bị hắn cắn chặt, máu tươi tràn đầy khóe miệng, thế nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.

- Xem ra, sư tôn ngươi tự biết trốn đi vô vọng, hẳn rơi vào cảnh ngộ phải chết, mới…

Thân thể Hỏa Như Liệt run rẩy, không nói thêm gì nữa.

Vẻ mặt Mộc Huyền Âm tuyệt mỹ mà bình tĩnh… Đó là vẻ bình tĩnh Vân Triệt chưa bao giờ thấy, trong thế giới màu xanh thẳm như kỳ tích, cánh tay nàng nhẹ nhàng đẩy dời đi…

Tinh!

Thời gian, giống như thật sự ngừng lại, không có một chút âm thanh. Bên trong hình chiếu chu tước, cùng với trong mắt mọi người, chỉ có một ít lưu quang do Tuyết Cơ kiếm hóa thành.

Lưu quang kia bay rất chậm cực kỳ chậm, lại dường như vẫn không nhúc nhích, không biết qua bao lâu, mũi kiếm cuối cùng đụng tới thứ gì đó, huyền trận ở mũi kiếm, cũng vào lúc này trong nháy mắt bỗng nhiên phát ra, phóng xuất ra hào quang màu lam cực kỳ bỏng mắt.

Mũi kiếm chỉ tới, rõ ràng chính là long khuyết của cầu long kia!

Là con viễn cổ cầu long toàn thân hoàn hảo, xuất hiện sau đó!

Trong huyền trận băng lam đang xoay tròn, Tuyết Cơ kiếm lại không dừng lại, mà tiếp tục tiến về phía trước, không tiếng động xuyên suốt.

Ở trong trời đất, cắt ra một đường vết tích màu lam sáng giống như mộng ảo.

Khiến cho người ta thậm chí đều không ý thức được, nó thế mà lại xuyên qua thân thể một con viễn cổ cầu long.

Tinh!

Tinh!

Hai con viễn cổ cầu long vẫn ở trạng thái yên tĩnh như trước, nhưng hai đường lam sắc sáng mờ, lại theo Tuyết Cơ kiếm xuyên qua long khuyết bắn ra từ hai bên thân thể cầu long, sau đó là đường thứ ba, đường thứ tư, đường thứ năm…

Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh! Tinh…

Đường thứ mười!

Đường thứ mười hai!!

Dưới ánh sáng màu lam, viễn cổ cầu long vẫn duy trì tư thái yên lặng hoàn toàn, cấp tốc hóa thành màu băng lam.

Mà khoảnh khắc khi sáng mờ hoàn toàn tiêu tán, một đường vết rách thật dài, bỗng nhiên từ trên người viễn cổ cầu long vỡ ra, sau đó cấp tốc lan tràn, cho đến vuốt rồng đuôi rồng. Tiếp theo, thân rồng vĩ đại của nó trong vỡ toang cấp tốc ầm ầm rớt xuống…

Hóa thành băng vụn đầy trời, phân tán lên trên hỏa ngục bị đóng băng ở phía dưới.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment