Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1060 - Chương 1061: Ánh Lửa Trong Khoảnh Khắc

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1061" class="block_" lang="en">Trang 531# 1

 

 

 

Chương 1061: Ánh lửa trong khoảnh khắc



Xôn xao ––

Lam quang tan hết, không gian lại hóa thành màu đỏ đậm, biển lửa bốc lên lại một lần nữa chiếm cứ thế giới.

Nhưng tất cả mọi người đang nhìn vào hình chiếu chu tước đều trố mắt như si, hồi lâu không có ai hoàn hồn.

- Chết… Chết rồi?

Viêm Tuyệt Hải lẩm bẩm.

Bọn họ lại tận mắt nhìn thấy… Viễn cổ cầu long thế mà lại… Vỡ nát!!

Không phải là con mình đầy thương tích kia, mà là con cầu long xuất hiện sau đó, long lực toàn thịnh, toàn thân chưa thương tổn, chỉ có long khuyết ngàn năm trước bị thương!

Thế mà lại… Chết rồi!!??

Không khí nơi này rõ ràng cực kỳ nóng rực, nhưng bọn họ lại cảm giác được hàn khí rót vào lỗ mũi, lồng ngực toàn lạnh lẽo như băng tới cực điểm.

Cái tên “Đoạn nguyệt hủy thương” của Băng Hoàng thần tông, Viêm Thần giới đã sớm có ghi lại, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy. Chỉ có điều bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ đến, uy lực chính là đáng sợ đến mức độ như vậy… Mộc Huyền Âm dưới tình huống huyền lực tổn hao lớn, thân trúng kịch độc, còn thân bị trọng thương, nhưng lại một chớp mắt đóng băng hỏa ngục, một chớp mắt diệt nát viễn cổ cầu long có được long lực Thần Chủ!!

Rung động của một màn này, còn hơn sự xuất hiện của một con viễn cổ cầu long khác.

Liệp sát cầu long, là giấc mộng của bao nhiêu thế hệ Viêm Thần giới. Mà một khắc này cuối cùng lấy một phương thức bọn họ tuyệt đối không có khả năng nghĩ tới, rành mạch hiện ra ở trước mặt bọn họ. Nhưng mọi người, không ai lộ ra dù chỉ một chút vui sướng…

Viễn cổ cầu long bị “Đoạn nguyệt hủy thương” diệt nát vỡ thành bông tuyết đầy trời, rơi vào trong biển lửa lại bốc lên, giây lát liền bị hỏa ngục nuốt hết, không còn bóng dáng.

Chìm vào dưới đáy hỏa ngục vô tận.

Mà không có nguyên lực, xác rồng bị phá nát này sẽ nhanh chóng bị hỏa ngục cắn diệt, hoàn toàn biến mất.

Nói cách khác, mặc dù con viễn cổ cầu long này chết… Nhưng bọn họ ngay cả một mảnh long lân đều không cách nào đụng đến, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bị chôn vùi trong biển lửa như vậy.

- Grào!!!!!!

- Hu grào!!!!!!!

Một tiếng rồng ngâm đầy rẫy phẫn nộ, thống khổ, bi ai vô tận đánh thức linh hồn co rút của mọi người, viễn cổ cầu long chưa chết rít gào nhiều tiếng, chấn động sóng biển của táng thần hỏa ngục tận trời:

- Ngươi thế mà lại… Ngươi thế mà lại giết nó… Ngươi thế mà lại giết nó!!

- Nhân loại vạn ác! Ta muốn khiến ngươi chết! Ta muốn khiến ngươi hóa thành tro tàn hèn mọn nhất!! Wow grào!!

Viễn cổ cầu long ở trong nổi giận và oán hận cực độ gần như điên, trong tiếng rít gào xé khoảng không đánh về phía Mộc Huyền Âm, long viêm nháy mắt cuốn lấy khóa chặt khí tức của nàng, phong kín tất cả phương hướng và đường lui của nàng.

Toàn thân Mộc Huyền Âm nhuốm máu, sắc mặt khi thì trắng bệch như giấy, khi lại đỏ đậm như máu, dưới “Đoạn nguyệt hủy thương” quyết tuyệt, khiến cho nàng dồn hết băng hoàng nguyên huyết, tổn thất lượng lớn tinh huyết… Cũng khiến độc của cầu long xâm nhập thẳng vào linh hồn.

Huyền lực của nàng vẫn chưa hao hết, nhưng có thể chỉ còn dư không đến một thành, theo băng hoàng nguyên huyết vắng lặng, hàn băng mà nàng phóng thích sẽ không còn băng hoàng thần lực, uy lực giảm lớn… Đối mặt với viễn cổ cầu long chưa chết, tử vong, đã là kết cục nhất định.

Nhưng nàng không ngồi chờ chết, mâu quang giống như đầm sâu như băng hàn, theo cánh tay nàng vô lực nâng lên, Tuyết Cơ kiếm đã một lần nữa bay về trong tay nàng, mang theo dư lực và ánh sáng sinh mệnh cuối cùng của nàng, nghênh đón về phía viễn cổ cầu long đang nổi giận.

Tinh!!

Bông tuyết chạm đến lửa, khoảnh khắc tiếp xúc liền tan ra, Mộc Huyền Âm nháy mắt bị bức lui mười mấy dặm, toàn thân bị long viêm đầy trời phủ kín, cũng cắn diệt ánh sáng sinh mệnh cuối cùng của nàng.

Ánh mắt Vân Triệt kinh ngạc nhìn, tầm mắt dần dần trở nên hoảng hốt.

Tám năm trước, phía bắc Thương Phong quốc, tử vong hoang nguyên, khi hắn và Sở Nguyệt Thiền gặp phải giao long sống mái. Sở Nguyệt Thiền bị buộc tới tuyệt cảnh, lấy tự hủy huyền mạch làm giá cao, phóng ra “Linh hoa” Băng Vân cấm kỹ, diệt sát một trong hai con… Sau đó yên lặng chờ tử vong.

Một màn này, tương tự với năm đó cỡ nào.

Khi đó, hắn giống như hôm nay, vì thực lực kém thật sự quá xa mà chỉ có thể bất lực nhìn, không có biện pháp gì cả… Nhưng cũng may, khi đó Mạt Lỵ còn ở bên người, dưới cầu xin của hắn, Mạt Lỵ lấy ma độc lan tràn làm giá cao, giết chết một con giao long khác, cứu Sở Nguyệt Thiền.

Cũng là một ngày để cho hắn và Sở Nguyệt Thiền triệt để gieo xuống “Nghiệt duyên.”

- Hỏa tông chủ…

Vân Triệt đã vô lực mở miệng, còn chưa nói xong, Hỏa tông chủ đã lắc đầu thở dài:

- Ngươi không cần phải nói, cứu không được. Tuy rằng trạng thái của con cầu long kia rất kém, hơn nữa toàn thân đã thương tổn, nhưng mà… Kia vẫn là tử chiến ở cấp bậc Thần Chủ. Đừng nói ngươi, cho dù ta, đến gần đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ra tay cứu giúp càng là chuyện viển vông.

- Nếu có một tia hy vọng, chúng ta đều sẽ tuyệt đối không thờ ơ như vậy… Nhưng mà, thật sự không cứu được. Cho dù tất cả chúng ta tiến lên, cũng cứu không được, chỉ đơn thuần là chịu chết.

Viêm Tuyệt Hải cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Vân Triệt không cách nào lý giải được chênh lệch giữa Thần Quân cảnh và Thần Chủ cảnh, nhưng lời Hỏa Như Liệt và Viêm Tuyệt Hải nói, cũng không giả dối.

Vân Triệt không nói gì thêm, trong mắt chớp động lên hình ảnh đến từ hình chiếu chu tước.

Tuyết Cơ kiếm vẫn vung, lam quang càng ngày càng mỏng manh, hắn cũng đã có thể ngửi thấy được khí tức tử vong đến từ Mộc Huyền Âm, nhưng chỗ kiếm vũ, vẫn từng tầng cắt tắt long viêm thổi quét nàng…

Sư tôn… Còn đang cố gắng!

Cho dù đến một bước này, nàng vẫn không buông tha cho chờ chết!

Đúng vậy, lấy cao ngạo của sư tôn, cho dù mất mạng, cũng nhất định sẽ lựa chọn phương thức thảm thiết nhất, chỉ cần còn một tia dư lực, cũng sẽ không thúc thủ chịu chết.

Vân Triệt dùng sức cắn đầu lưỡi mình một phát, huyết tinh và đau nhức lan tràn trong khoang miệng hắn, thấm thẳng vào tâm hồn.

Không được! Sư tôn còn đang dùng hết lực lượng và sinh mệnh cuối cùng, ta thân là đệ tử của nàng, sao có thể cứ trơ mắt nhìn như vậy…

Trong mọi người, chân chính có thể không tiếc tất cả để cứu sư tôn cũng chỉ có ta! Người khác, lực lượng cường thịnh hơn nữa, địa vị cao tới đâu cũng vốn không cách nào dựa vào… Chân chính có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân ta!

Ta đã từng dựa vào tín niệm, làm được nhiều chuyện ngay cả Mạt Lỵ đều cho rằng không có khả năng…

Nhất định có biện pháp nào đó!!

Hô hấp của Vân Triệt bình ổn lại, ý thức vốn hỗn loạn không chịu nổi cố hết sức bình tĩnh trở lại. Hắn thậm chí nhắm hai mắt, phong bế thính giác, toàn bộ thế giới, chỉ có tiếng thở dốc và âm thanh trái tim nhảy lên của bản thân.

Nghĩ thật kỹ… Tổng hợp lại tất cả những thứ bản thân có được…

Nhất định có thể tìm được biện pháp gì… Cho dù một chút hy vọng và khả năng đều được!

Nhất định phải tìm được… Cần phải tìm được!!

Vài giây ngắn ngủi, suy nghĩ của Vân Triệt từ trong hỗn loạn cực độ chợt quy về sáng sủa.

Trong lịch sử mấy chục vạn năm của Viêm Thần giới, một đám cường giả cấp bậc Thần Quân Thần Vương, khi đối mặt với táng thần hỏa ngục mà bọn họ quen thuộc nhất, lại chỉ có run rẩy và bất lực.

Còn Vân Triệt, một người mới tới thần giới không đến một năm, huyền lực chỉ có Thần Nguyên cảnh tầng thấp nhất, lại đang ngưng tụ toàn bộ tâm thần, tìm kiếm hy vọng có thể cứu được Mộc Huyền Âm từ dưới lực lượng cấp bậc Thần Chủ…

Cho dù là kẻ nào, đều chỉ cảm thấy là một câu chuyện cười.

Cho dù kẻ nào đều không tin tưởng hắn có thể tìm ra được hy vọng gì… Cũng như bọn họ không tin một hạt bụi có thể tiêu diệt biển cả.

Nhưng mà, Vân Triệt lại đang lấy linh hồn của hắn và toàn bộ ý chí liều mạng nỗ lực.

Cũng như năm đó, hắn đánh cược tất cả linh hồn và ý chí của mình, đi hái một đóa u minh bà la hoa vì Mạt Lỵ.

Chung quanh, người của Viêm Thần hoặc ảm đạm, hoặc thống khổ, hoặc thở dài. Vết cắt thiên đường với địa ngục trong nháy mắt kia, cả đời này bọn họ đều khó có khả năng phai nhạt. Toàn bộ tưởng tượng tốt đẹp vốn đã thành hình, bây giờ đã triệt để hóa thành bọt nước dập nát.

Còn Ngâm Tuyết Giới Vương, càng vì vậy mà mất mạng… Không hề nghi ngờ, sau này Ngâm Tuyết giới sẽ thế như nước lửa với bọn họ.

Hỏa Như Liệt nặng nề thở dài, mang theo bất đắc dĩ thật sâu:

- Phá Vân, trước đại hội huyền thần, đã không cần quá miễn cưỡng bản thân, haizzz. Đó là vận mệnh rồi.

- Sư tôn, cho dù vô duyên tiến vào Trụ Thiên thần cảnh, tương lai của Phá Vân cũng chắc chắn dựa vào nỗ lực thành Thần Chủ cảnh, chỉ có điều thời gian dài một chút mà thôi!

Ánh mắt của Hỏa Phá Vân vẫn trong suốt kiên định như trước.

- Hài tử tốt.

Trên mặt Hỏa Như Liệt lộ ra mỉm cười miễn cưỡng, đây xem như an ủi duy nhất trước mắt. Hắn dời ánh mắt, không nhìn hình chiếu chu tước nữa, bởi vì ngay cả chống cự cuối cùng Mộc Huyền Âm cũng đã suy nhược không chịu nổi, gần như mỗi một giây, thương thế của nàng sẽ nặng thêm một phần.

Trong ngàn năm, hắn hận Mộc Huyền Âm nghiến răng, không cách nào tự nén xuống, khi đó nếu là cục diện này, nói không chừng hắn sẽ có vài phần thống khoái. Nhưng hiện giờ, Hỏa Diệp đã được cứu vớt, còn do Vân Triệt thân là đệ tử của Mộc Huyền Âm cứu, đối với chuyện năm đó dưới không khống chế được mất trí ám toán Mộc Băng Vân, hắn cũng đã cực kỳ hối hận. Hiện giờ, hắn đã thật tâm không nguyện nhìn thấy Mộc Huyền Âm bị chôn vùi dưới móng vuốt của cầu long như vậy.

Grào!!

Wow grào!!

Tiếng gầm gừ phẫn nộ của viễn cổ cầu long rung trời, đối mặt với đồng bạn chết thảm, nó đã triệt để điên cuồng, dưới lực lượng của nó hỏa ngục chung quanh đã triệt để hóa thành luyện ngục tai họa.

Rầm rầm rầm rầm rầm ––

Bóng dáng của Mộc Huyền Âm bay ngang ra ngoài, khi đụng chạm đến hỏa ngục, trên người gian nan kết lên một tầng bông tuyết, sau đó dán vào hỏa ngục nhanh chóng bay khỏi, trong nháy mắt thoát khỏi long viêm lơ lửng lên, bông tuyết cũng hoàn toàn vỡ vụn, Mộc Huyền Âm liên tiếp phun ra ba ngụm tinh huyết, trên dưới toàn thân đã hiện lên màu đỏ sẫm giống như ánh bình minh… Liền ngay cả mái tóc dài của nàng, cũng đã mất đi băng lam.

Người kế thừa băng hoàng thần huyết cũng không phải trời sinh tóc màu băng lam, mà sau khi đạt tới cảnh giới cực cao hình thành trạng thái huyền lực cùng với… Trạng thái sinh mệnh.

Mà giờ khắc này, một đầu tóc băng lam của nàng đã hoàn toàn ảm đạm, có gần như một nửa, đã hóa thành màu tối đen của sinh mệnh ban đầu…

Đây không chỉ có huyền lực của nàng triệt để khô kiệt, cũng tượng trưng cho ánh sáng sinh mệnh của nàng đang đếm ngược… Khi tóc hoàn toàn khôi phục màu đen, đó là lúc nàng chết.

Viêm Tuyệt Hải thất thần nói, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Diễm Vạn Thương:

- Độc, hoàn toàn nhập vào cơ thể. Diễm tông chủ, trước mắt… Chúng ta còn có thể làm cái gì?

Diễm Vạn Thương vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe được tiếng của hắn, qua một hồi lâu, như lẩm bẩm nói:

- Ngâm Tuyết Giới Vương thật sự sâu không lường được, toàn thân trọng thương… Hao hết thần huyết… Tinh huyết tổn hao nhiều… Lại còn có thể gắng gượng chống đỡ đến bây giờ…

- Chỉ có điều dưới như thế, nàng thế tất nhiên dầu hết đèn tắt, cho dù trời giáng kỳ tích thoát đi… Cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, haizzz.

Mà vào lúc này, Vân Triệt bỗng nhiên mở mắt, chỗ sâu trong tròng mắt vô cùng lạnh lẽo tỉnh táo, lóe lên một chút ánh lửa đỏ đậm.

- Hỏa tông chủ, giúp ta một việc.

Hai mắt nhìn phía trước, nói thật nhỏ.

- Cái gì?

Hỏa Như Liệt quay đầu.

- Xin Hỏa tông chủ, dẫn ta đến bên chỗ sư tôn.

Giọng điệu của Vân Triệt đặc biệt nhạt nhẽo, giống như nói một chuyện râu ria.

Câu nói này khiến Hỏa Như Liệt giật nảy mình:

- Ngươi nói cái gì!? Ngươi điên rồi sao! Ta nói lại lần nữa, ngươi với thân thể nhỏ bé này, ở trong vòng ngàn dặm gần bọn họ… Không, trong vòng hai ngàn dặm đều sẽ lập tức bị hủy đến xương cốt đều không thừa, tới gần? Vốn là chuyện không có khả năng!

Vân Triệt gật đầu:

- Ta biết. Cho nên, ta cần lực lượng của Hỏa tông chủ bảo hộ cho ta.

Hỏa Như Liệt quay đầu sang hướng khác, không hề dư lời nói:

- Ta làm không được! Ta cũng không có lực lượng làm được. Đừng nói ngươi, liền ngay cả ta tới gần, cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ… Chứ đừng nói chi là phải phân ra lực lượng bảo hộ ngươi.

- Hơn nữa ngươi lại gần đó thì có năng lực làm cái gì? Chôn cùng sư tôn ngươi sao!?

Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, một ngày vào ngàn năm trước, nhi tử hắn Hỏa Diệp bị ấm đầu, muốn đến gần một chút cảm nhận lực lượng của cảnh giới Thần Huyền, vụng trộm đến gần… Khi đến gần bên chừng một ngàn dặm, bị dư ba hàn khí của Mộc Huyền Âm quất trúng…

Mà năm đó, Hỏa Diệp mới vừa qua Thiên Kiếp không lâu, có tu vi Thần Linh cảnh cấp một… Cũng lần đột phá này, huyền lực tăng vọt khiến cho hắn tin tưởng quá mức bành trướng, mới dẫn đến bi kịch.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment