Chương 1062: Tuyệt địa tinh hồi
Lời Vân Triệt nói dẫn đến đám người Diễm Vạn Thương liếc mắt sang, bọn họ có thể nghĩ đến duy nhất đều giống với Hỏa Như Liệt… Hắn muốn đi chịu chết chôn cùng.
Vân Triệt lại ánh mắt tĩnh lặng lạnh lẽo:
- Chôn cùng? Ta còn không đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy! Ta muốn đi cứu sư tôn ta!
Hỏa Như Liệt quát:
- Ngươi cứu cái rắm! Hiện giờ trừ phi trên trời giáng xuống một vị Giới Vương thượng vị, bằng không ai cũng không cứu được sư tôn ngươi! Chút tu vi ấy của ngươi, liền đi chịu chết cũng không đủ tư cách.
Vân Triệt lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hỏa Như Liệt:
- Ba ngày trước, ngươi cho rằng không có khả năng, không chịu tin tưởng ta, nhưng ta làm được.
- Vừa rồi, ta liên tục nói cho các ngươi biết có hai con viễn cổ cầu long, thậm chí không tiếc thề độc, ngươi vẫn không tin… Nhưng hiện giờ thì sao?
- Ngươi tự cho là đúng, liên tục biến thành bạt tai tự tát mặt mình! Hiện giờ, ngươi lại có tư cách gì không tin ta có thể cứu sư tôn ta! Các ngươi không có năng lực cứu, dựa vào cái gì liền cho rằng ta cũng không có năng lực cứu?
Hỏa Như Liệt nhất thời sững sờ.
- Liền vào hôm nay, ngắn ngủi mấy canh giờ trước, ngươi thề son sắt, chính miệng nói thiếu nợ ta một nhân tình cực lớn, chỉ cần ta muốn cái gì, hoặc đưa ra thỉnh cầu gì, mí mắt ngươi cũng không chớp. A…
Vân Triệt cười nhạt trào phúng một tiếng:
- Mệt ta khi đó còn sinh lòng kính ý với ngươi, hóa ra, Hỏa Như Liệt ngươi cái gọi là có ân tất báo, cái gọi là nói là làm, vốn chính là thuận miệng thả ra một đống chó má!!
- Vô liêm sỉ!!
Ai dám tức giận mắng đường đường tông chủ Kim Ô tông như thế. Trưởng lão Kim Ô Hỏa Như Tẫn nhất thời giận tím mặt:
- Ngươi đồ nhãi con của Ngâm Tuyết giới này dám nhục mạ tông chủ ta, ta xem ngươi chán sống…
- Ngươi má nó câm miệng cho ta!!
Hỏa Như Liệt gầm một tiếng dữ dội, cả kinh khiến Hỏa Như Tẫn lui liền hai bước. Trên người hắn bỗng nhiên huyền khí vọt lên, hai ống tay áo trực tiếp phá nát, lộ ra cánh tay giống như hỏa nham.
Hỏa Như Liệt thở mạnh hổn hển:
- Hỏa Như Liệt ta… Từng làm người nhu nhược, nhưng chưa bao giờ là tiểu nhân nói lời không giữ lời! Được! Nếu như ngươi đã muốn đi chịu chết… Vậy cùng lắm thì lão tử cùng chết với ngươi! Một mạng trả một mạng!
- Đi!!
Hắn một phát nhấc Vân Triệt lên, sóng gió cuồng bạo cuốn quanh nhảy vào táng thần hỏa ngục.
- Sư tôn!
- Tông chủ!
- Hỏa tông chủ!!
Mọi người nhất tề kinh hãi kêu lên, nhưng Hỏa Như Liệt mắt điếc tai ngơ, trong nháy mắt, bóng dáng đã liền biến mất ở cuối tầm mắt.
Tốc độ dưới lực lượng Thần Quân khủng bố tuyệt luân, chỉ cần gió lốc cuốn lấy đã k hiến Vân Triệt có một cảm giác giống như thân thể bị xé nứt. Cũng may Hỏa Như Liệt lập tức dùng một luồng huyền lực bao bọc thân thể hắn lại, mới khiến cho hắn chậm rãi hòa hoãn xuống.
- Hỏa tông chủ, mau… Dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi!
Vẻn vẹn cách nhau bảy ngàn dặm, bản thân Vân Triệt mà nói, cho dù có thể còn sống tới gần, dốc toàn bộ sức mạnh cũng phải vài canh giờ. Nhưng Hỏa Như Liệt là tu vi loại nào, lời Vân Triệt nói khiến trong miệng hắn toét ra mắng một tiếng, bàn tay cào ra, hỏa diễm xé rách không gian, xuyên qua từng vết rách không gian, nhanh chóng tới gần.
Mật độ năng lượng của khu vực táng thần hỏa ngục quá mức đáng sợ, khoảng cách Hỏa Như Liệt thông qua xé rách “Xuyên qua không gian” nhận đến hạn chế cực lớn, nhưng vẫn nhanh vô cùng, rất nhanh liền đã xuyên qua ngàn dặm. Mà vào lúc này, trong tay Vân Triệt chậm rãi cầm lên một viên ngọc thạch đỏ như máu.
Khí tức nóng rực của ngọc thạch khiến Hỏa Như Liệt nhất thời quay đầu:
- Chu tước ngọc!?
Chu tước ngọc tại đại hội tông môn của Băng Hoàng thần tông vào mấy tháng trước, ba tông chủ Viêm Thần dùng khi “Bái phỏng” đã đưa cho Mộc Huyền Âm, lại được Mộc Huyền Âm trực tiếp ném cho Vân Triệt!
Mà Vân Triệt đã nhắm hai mắt lại, ý thức cấp tốc trầm xuống, chu tước ngọc cũng biến mất trong tay hắn.
“Bốp”!
Trong không gian Thiên độc châu, Vân Triệt vỗ một cái lên mông đít nhỏ của Hồng nhi, Hồng nhi đang ngủ say “Oa” một tiếng, ôm mông nhảy dựng lên, vẻ mặt uất ức nói:
- Chủ nhân, ngươi ngươi ngươi… Vì sao ngươi lại đánh mông người ta.
Tiểu nha đầu này… Vân Triệt nghiến răng một trận… Bên ngoài nghiêng trời lệch đất, nàng vẫn có thể ngủ được ngon lành như vậy!
Phù… Bình tĩnh! Trấn định! Nha đầu này là tiểu tổ tông, không thể chọc, không thể trêu vào.
Trên mặt Vân Triệt nhất thời lộ ra nụ cười vô cùng ôn hòa, sau đó cầm lấy chu tước ngọc trong tay:
- Hồng nhi, sau khi ta đến thần giới thật lâu vẫn chưa hề chơi đùa cùng ngươi, luôn luôn áy náy trong lòng, cho nên…
- Wow! Hương vị thật dễ ngửi!!
Lời Vân Triệt còn chưa dứt, đôi tròng mắt của Hồng nhi đã sáng lóng lánh như sao, nhìn chằm chằm chăm chú vào chu tước ngọc trong tay Vân Triệt, sau đó, trước mắt Vân Triệt lóe lên một đường sáng đỏ… Trên tay nháy mắt chợt nhẹ.
Hồng nhi không thấy nữa, chu tước ngọc cũng không thấy!
Rắc rắc! Rắc rắc!
Tiếng cắn thanh thúy truyền đến từ phía sau hắn, Vân Triệt xoay người, không nói gì nhìn Hồng nhi đang cắn vỡ từng miếng một chu tước ngọc ẩn chứa lực lượng khủng bố cực đoan, sau hai ba miếng, “Ực ực” nuốt vào.
“~!@#$%…” Khóe mắt Vân Triệt giật giật… Mệt ta còn suy nghĩ nên dỗ nàng ăn như thế nào, hoàn toàn chính là suy nghĩ nhiều!
Hồng nhi híp mắt, xòe hai tay nhỏ bé ra:
- Hì hì! Đã không có… Này hả hả?
Trước mắt nàng, đã không còn bóng dáng của Vân Triệt.
“Ừm…” Hồng nhi lắc lắc ngón tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ suy tư: “Vì sao bỗng nhiên rời đi, chẳng lẽ chủ nhân tức giận người ta sao?”
- Hỏa tông chủ, còn xa lắm không?
Ý thức Vân Triệt khôi phục, gào lớn nói.
Theo bọn họ tới gần, biển lửa bốc lên, lực lượng gió lốc mãnh liệt đều không chỉ mãnh liệt hơn mấy lần.
- Còn rất xa!
- Vậy nhanh lên nữa! Càng nhanh càng tốt! Sư tôn của ta không chống đỡ được quá lâu!
- Má nó!
Hỏa Như Liệt mắng to một tiếng, viêm lực bắt đầu khởi động, trực tiếp cắt ra vết rách không gian cao mấy trượng ở trước người, tốc độ liên tục xuyên qua lại một lần nữa nhanh hơn.
- Tiểu tử! Ngươi đã không phải đi chịu chết, tốt xấu gì nói cho ta biết trước ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì!
Cho dù Hỏa Như Liệt đào rỗng cả đầu óc của mình, cũng nghĩ không ra Vân Triệt có thể sử dụng biện pháp gì đi cứu Mộc Huyền Âm.
Vân Triệt hơi cắn răng, không nói gì.
- VẬy ngươi nói với ta, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc?
Hỏa Như Liệt vừa kiệt lực xuyên qua không gian, vừa lại quát.
Vân Triệt trầm giọng nói:
- Không hề nắm chắc! Chính là… Có một chút khả năng như vậy.
- Cái gì? Ngươi… Ngươi tiểu tử này.
Hai mắt Hỏa Như Liệt trợn trừng.
Vân Triệt nắm chặt hai tay:
- Nhưng đó là sư tôn của ta! Càng là người đối xử tốt nhất với ta sau khi ta đến thần giới. Cho dù chỉ có một chút khả năng… Ta cũng quyết không thể trơ mắt nhìn sư tôn chết.
Hỏa Như Liệt chợt cười to:
- … Cắt! Cũng không biết các cô nương kia sử dụng yêu pháp gì với ngươi, lại khiến tiểu tử ngươi khăng khăng một mực như vậy. Thật sự kỳ quái, ngươi xem như kéo ta đi chết như vậy, ta rõ ràng hận nghiến răng nghiến lợi, lại có phần thích tiểu tử ngươi hơn, ha ha ha ha… Nắm chặt!
Xé rách không gian táng thần hỏa ngục, kể cả Hỏa Như Liệt, mỗi một lần cũng phải dốc hết toàn lực.
Khi gần đến bốn ngàn dặm, mỗi một khoảnh khắc đều là phong vân biến sắc.
Khi gần đến hai ngàn dặm, dư ba lực lượng và khí thế không ngừng vọt tới như từng chiếc búa tạ đánh lên ngực Vân Triệt, khiến cho hắn khó chịu muốn chết, còn cánh tay của Hỏa Như Liệt cầm lấy hắn bắt đầu khởi động huyền lực, một đường vách chắn hỏa diễm màu đỏ nhạt trùm toàn bộ thân thể hắn vào trong đó, hoàn toàn ngăn cách tất cả chung quanh.
Sắc mặt Vân Triệt cấp tốc khôi phục như thường, gấp giọng nói:
- Hỏa tông chủ, xin nhờ!
Tới gần hai ngàn dặm, những năm này Hỏa Như Liệt từng nhìn cuộc chiến nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ gần nó đến như thế. Thế đi của hắn chưa giảm, mang theo Vân Triệt tới gần từng chút một.
Rất nhanh…
Một ngàn năm trăm dặm…
Một ngàn dặm!
Tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa, lực lượng gió lốc như tận thế tiến đến không dừng lại dù chỉ khoảnh khắc, mà ít nhất chứng minh Mộc Huyền Âm vẫn chưa hoàn toàn chết. Hỏa Như Liệt cắn chặt răng, rót càng nhiều lực lượng lên vách chắn hỏa diễm ở chung quanh Vân Triệt, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước.
Chín trăm dặm…
Tám trăm dặm…
Bảy trăm dặm…
Sáu trăm dặm…
Năm trăm dặm!!
Hỏa Như Liệt cuối cùng dừng lại, trầm giọng nói:
- Không thể lại gần phía trước nữa. Bằng không, nếu viễn cổ cầu long đột nhiên dời đi mục tiêu công kích về phía chúng ta, hai người chúng ta đều chắc phải chết không thể nghi ngờ
Không gian chấn động nơi này, vặn vẹo từng tầng, một nửa lực lượng Hỏa Như Liệt che chắn cho mình, một nửa lực lượng che chắn trên người Vân Triệt… Khoảng cách này, nếu vách chắn trên người Vân Triệt giải trừ, hắn sẽ bị hủy diệt thành bụi phấn trong nháy mắt.
Không, ngay cả bột phấn đều không thừa lại, trực tiếp sẽ bị hủy thành hư vô.
Vân Triệt vô cùng khẳng định nói:
- Sẽ không đâu! Sư tôn giết đồng bạn của nó, nó dưới điên cuồng thầm nghĩ sẽ không tiếc tất cả giết sư tôn, tuyệt đối sẽ không dời mục tiêu để cho sư tôn có cơ hội thở dốc gì!
- Hơn nữa ngươi tốt xấu gì đường đường Thần Quân! Lực lượng của con cầu long này và sư tôn ta đã suy yếu thành như vậy, ngươi không dễ dàng chết như thế!
Hỏa Như Liệt chửi ầm lên, lại túm lấy Vân Triệt tiếp tục vọt tới trước:
- Má nó! Lão tử xem như thua ở trên tay tiểu tử ngươi… Ai bảo ngươi cố tình đã cứu tính mạng của Diệp nhi ta! Liều mạng!!
Càng ngày càng gần trung tâm ác chiến của hai đại Thần Chủ, cách vách chắn thủ hộ rất mạnh, Vân Triệt vẫn có thể cảm thấy được một khủng bố trước nay chưa từng có, không cách nào dùng ngôn ngữ gì để hình dung.
Theo bọn họ dần dần tới gần, liền ngay cả vách chắn hỏa diễm bảo vệ hắn, trút vào một nửa lực lượng của Hỏa Như Liệt cũng bắt đầu xuất hiện lắc lư kịch liệt.
- Hỏa tông chủ, ở nơi này ngươi có thể truyền âm nhiều nhất đi bao xa.
Vân Triệt vẫn cố hết sức duy trì bình tĩnh.
- Nếu là nơi khác, mấy vạn dặm cũng không có vấn đề gì, nhưng nơi này, viêm lực hỏa ngục hơn nữa lực lượng của hai đại Thần Chủ quấy nhiễu, ba trăm dặm đã là cực hạn!
Hảo Như Liệt quát.
Bốn trăm năm mươi dặm!
Bốn trăm dặm!
- Được! Vậy tiếp cận đến ba trăm dặm là có thể!
Vân Triệt nói.
Hỏa Như Liệt không nói nhảm, mang theo Vân Triệt tiếp tục đi lên trước, nhưng trong lòng thì thầm một trận: Ba trăm dặm có thể? Có thể đại gia ngươi! Đây má nó là liều mạng đó!
Ba trăm năm mươi dặm…
Ba trăm dặm!!
Rầm!!!
Ngàn vạn hỏa trụ chung quanh nổ tung, trong đó một trụ nuốt hết Hỏa Như Liệt và Vân Triệt vào trong đó, lúc hạ xuống, toàn bộ tóc của Hỏa Như Liệt đều cháy, trên người có mấy chỗ cháy đen. Một tay hắn đặt lên người Vân Triệt, một tay chống trên người, dùng hết toàn lực chống đỡ dư ba lực lượng đến từ hai đại Thần Chủ:
- Ba trăm dặm không sai biệt lắm, ngươi muốn làm gì, nói mau! Ta chỉ chống đỡ không được bao lâu nữa!
- Nói cho ta khoảng cách với phương hướng chuẩn xác… Tốt nhất chuẩn xác đến một trượng!
Vân Triệt nói.
- Má nó, ngươi tiểu tử này!
Hỏa Như Liệt hung hăng cắn răng, tinh thần lực phóng thích đến cực hạn, sau đó cấp tốc giơ tay, điểm vào mi tâm Vân Triệt:
- Đây chính là khoảng cách và phương hướng của bọn họ! Chỉ có điều bọn họ luôn luôn đang di chuyển.
Chân mày Vân Triệt trầm xuống:
- Được! Hiện giờ lập tức truyền âm cho sư tôn của ta, tốt nhất là hồn âm!
Rầm!!
Một đường sóng khí vô hình đến từ phương xa thổi tới ngực của Hỏa Như Liệt, sắc mặt Hỏa Như Liệt trắng nhợt, suýt chút nữa phun ra một búng máu:
- Nhanh! Đặt tay lên trên đầu ta, tự ngươi làm! Ta sắp không chống đỡ nổi!
Vân Triệt nhanh chóng đưa tay, ngón tay điểm lên trên mi tâm của Hỏa Như Liệt, một luồng hồn âm nhất thời thông qua tinh thần lực khổng lồ của Hỏa Như Liệt, truyền vào trong tâm hồn của Mộc Huyền Âm.
- Sư tôn! Chịu đựng, đệ tử lập tức đến bên cạnh sư tôn! Sư tôn đừng mắng đệ tử rời đi, nghe cho kỹ lời nói tiếp theo của đệ tử… Sau khi hồn âm của đệ tử gián đoạn, sư tôn đếm thầm năm giây, sẽ có một huyền chu cỡ nhỏ xuất hiện ở chung quanh sư tôn, sư tôn lập tức dùng lực lượng bọc lấy huyền chu và đệ tử đi ra từ trong huyền chu… Đệ tử sẽ sáng tạo cơ hội để cho sư tôn giết nó!
- Tin tưởng đệ tử!!
Không đợi Mộc Huyền Âm có bất kỳ đáp lại, hồn âm của Vân Triệt dĩ nhiên gián đoạn. Trong vách chắn thủ hộ, Thái cổ huyền chu được hắn nắm trong tay, sau đó cấp tốc phóng đại, phóng đại tới lớn chừng một trượng.
- Hỏa tông chủ, đừng giải trừ vách chắn, sau khi chiếc huyền chu này biến mất, ngươi lập tức rời đi!
- Nếu ta có thể còn sống… Nhất định báo đáp ơn này!!
Vân Triệt gào xong, cả người đã biến mất, tiến vào trong thái cổ huyền chu.
Bên trong không gian của thái cổ huyền chu, lực lượng của chu tước ngọc rót vào, khiến thế giới này lại xuất hiện một chút sinh cơ mới.
Nhưng mà, năng lượng của chu tước ngọc có thể dẫn hắn xuyên qua ba trăm dặm hay không, hắn không biết… Thậm chí có thể xuyên qua hay không, hắn đều không thể xác định.
Bởi vì thái cổ huyền chu mang theo một thế giới khổng lồ di động, cho nên đơn vị năng lượng tiêu hao cực kỳ to lớn, yêu cầu cấp bậc nguồn năng lượng càng cực cao… Ở thời cổ đại, nó là huyền chu thuộc về thần tộc, phải cần cũng tự nhiên là nguồn năng lượng cấp bậc của thần.
Lúc trước năng lượng do kim ô ngọc rót vào, sau khi hắn đi tới đi lui Thương Vân đại lục không lâu đã tiêu hao hết.
Tiếp sau, hắn liền không dùng tới thái cổ huyền chu, càng chưa từng dùng ở thần giới. Bởi vì, trước đó hắn cũng không tìm được nguồn năng lượng thích hợp cho thái cổ huyền chu, có thể xuyên qua không gian của thần giới.
Khi lấy kim ô ngọc làm nguồn năng lượng, không gian hắc ám của Thí nguyệt ma quật, thế giới hắc ám ở dưới Tuyệt Vân nhai, nó đều không thể xuyên qua, mà không gian của thần giới chỉ biết kiên cố hơn chúng, dưới nguồn năng lượng giống nhau, gần như không có khả năng xuyên qua mới đúng.
Mà chu tước ngọc, hiển nhiên là nguồn năng lượng có cấp bậc giống với kim ô ngọc. Khi hắn nhận lấy, nghĩ đến chính là sau khi trở lại hạ giới, có thể dùng nó làm nguồn năng lượng cho thái cổ huyền chu.
Nhưng hiện giờ… Hắn đã không có lựa chọn nào khác! Chỉ có thể đánh cược!
Trong thế giới huyền chu, Vân Triệt tay cầm Kiếp Thiên kiếm, trong lòng vừa đếm thầm thời gian, vừa mặc niệm: Thái cổ huyền chu, ngươi tốt xấu gì là thần vật của Kiếm Linh thần tộc viễn cổ! Cầu ngươi nhất định phải không chịu thua kém chút… Chỉ có ba trăm dặm, cho dù ngươi một hơi hao hết toàn bộ lực lượng của chu tước ngọc, cũng nhất định phải xuyên qua được!!
Nếu không được… Lão tử chết ngươi cũng chết theo! Lão tử có thể sống cũng sẽ đập phá ngươi!!
Ba giây…
Bốn giây…
Năm giây!!
Thoáng chốc, không gian bên ngoài nháy mắt thay đổi.
Thành công?
Thành công!!!
Lực lượng hoàn chỉnh của chu tước ngọc, có lẽ còn hơn suy nghĩ của Vân Triệt, trong thời khắc kinh hồn này, thái cổ huyền chu thành công hoàn thành lần đầu tiên “Xuyên qua không gian” ở thần giới.
Tuy rằng chỉ có ba trăm dặm ngắn ngủi, nhưng đối với Vân Triệt mà nói, đã là kỳ tích sáng sủa.
Nếu như có thể mà nói, kết quả tốt nhất, không thể nghi ngờ là có thể dẫn Mộc Huyền Âm vào thái cổ huyền chu sau đó trốn đi… Nhưng mà, Vân Triệt không dám hy vọng xa vời có thể có cơ hội như vậy. Mà hắn đánh cược, mới vừa bắt đầu.
Khoảnh khắc không gian thành công xé rách, Vân Triệt nháy mắt cưỡng ép mở “Oanh thiên”, trạng thái huyền lực đạt đến cực hạn, nắm chặt Kiếp Thiên kiếm chạy ra khỏi thái cổ huyền chu, xông về phía trung tâm hai đại Thần Chủ đang giao chiến –– một nơi khủng bố mà trong một khoảnh khắc đều có thể hoàn toàn xóa hắn đi. Nhưng hắn không hề do dự, bởi vì hắn tin tưởng Mộc Huyền Âm, hắn cũng tin tưởng Mộc Huyền Âm sẽ tin tưởng hắn!
Lúc thái cổ huyền chu xuất hiện, một vách chắn hàn băng cự lớn liền bao phủ lấy nó… Đây là lực lượng cuối cùng của đèn cầy sắp tắt đến từ Mộc Huyền Âm.
Làm thần vật thượng cổ, Vân Triệt xác định nó tuyệt đối không dễ dàng bị phá hủy như vậy, mà cần được bảo hộ không phải là thái cổ huyền chu, mà là hắn.
Lúc Vân Triệt lao ra khỏi thái cổ huyền chu, liền trực tiếp bị bao phủ trong hàn tinh, ánh nhìn đầu tiên của hắn, liền thấy được ánh mắt của Mộc Huyền Âm, thân thể của nàng trực tiếp đánh vào trên thân hắn, bàn tay nhuốm máu chặt chẽ túm lấy bờ vai của hắn, gần như trút xuống tất cả lực lượng còn sót lại lên trên hàn tinh bảo hộ hắn.
- Ngươi…
Nàng định tức giận mắng, nhưng viễn cổ cầu long trong điên cuồng làm sao cho họ cơ hội khoảnh khắc, lúc Mộc Huyền Âm dồn hết toàn lực đánh về phía thái cổ huyền chu và Vân Triệt, viễn cổ cầu long cũng đã gầm lên giận dữ, bay nhào tới, long trảo vĩ đại vòng quanh long viêm ngập trời, hung hăng nện xuống về phía Mộc Huyền Âm và Vân Triệt.
Máu tươi đến từ Mộc Huyền Âm nhanh chóng nhiễm đỏ áo ngoài của Vân Triệt, đối mặt với lực lượng hủy diệt đến từ viễn cổ cầu long đuổi giết tới, hơn phân nửa lực lượng của nàng đã dùng để bảo vệ Vân Triệt, đã vốn không cách nào chống đỡ, liền ngay cả thoát khỏi khí thế áp bách của nó mang theo Vân Triệt tránh đi đã không cách nào làm được –– bởi vì một khi lực lượng của nàng dồn vào trên người Vân Triệt biến mất hoặc yếu bớt, đừng nói dư ba dính vào, chỉ cần uy áp đến từ cầu long, đều đủ hủy diệt hắn trong nháy mắt.
Nàng không biết, vì sao hắn lại muốn xông tới đây!
Vân Triệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn long trảo giống như từ trên trời cao rớt xuống, sóng mắt tĩnh như hồ băng, sau đó hai mắt lại trực tiếp nhắm chặt.
Theo ý niệm của hắn tập trung, thời gian, giống như đột nhiên chậm lại.
Kiếp Thiên kiếm nâng lên, mũi kiếm chỉ thẳng trên không, sau đó chậm rãi vung lên… Nhô lên cao vẽ lên một hình vòng cung tiêu chuẩn.
Theo mũi kiếm không tiếng động vẽ lên, không gian, pháp tắc, trật tự chỉ tới đột nhiên hỗn loạn lên.
Thành còn một chút cơ hội sống sót, bại chắc hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Gia gia, cha nương, Nguyên Bá, Linh Tịch, Thải Y, Nguyệt nhi, Tuyết Nhi, Linh Nhi… Phù hộ ta!
Nhất định phải thành công… Cần phải thành công!!
Thời gian giống như đã dừng lại, thế giới biến thành vô cùng yên tĩnh, theo Kiếp Thiên kiếm vẽ nên một hình vòng cung hoàn chỉnh, một huyền trận vô sắc vô hình không khí tức không dấu vết, thế gian chỉ có Vân Triệt mới có thể cảm nhận được thành hình trong khoảnh khắc.
Trong tròng mắt của Vân Triệt, cũng vào lúc này chợt mở ra, phóng xuất ra hàn mang quyết tuyệt.
- Tà thần thức thứ tư…
- Nguyệt –– vãn –– tinh –– hồi!!
––––––––––––––––––
Lời tác giả:
- Rất nhiều bạn đọc thật là… Một lời khó nói hết. Ta vốn là một người bình thường cỡ nào, nhìn lời nhắn lại đến trực tiếp xấu hổ ung thư giai đoạn cuối. Cái gì mà từ phía dưới hỏa ngục núp đi qua, cái gì mà Thái cổ huyền chu trực tiếp tiến lên, cái gì mà cưỡng ép mở Diêm hoàng… Đó chính là lực lượng Thần Chủ! Trong câu chữ không chỉ một lần cường điệu ngoài ngàn dặm dính vào một chút sẽ chết triệt để! Nếu muốn tiếp cận, phải tổng hợp lại lực lượng Thần Quân của Hỏa Như Liệt thêm vào thái cổ huyền chu cộng với tính toán khoảng cách và thời gian với Mộc Huyền Âm tức thì bảo hộ v.v… Có khoảnh khắc sơ sẩy Vân Triệt liền trực tiếp chó gặm rồi! Còn mở Diêm hoàng? Mở một vạn lần Diêm hoàng sau đó lại tăng thực lực lên gấp một vạn lần đều khó có khả năng làm bị thương dù chỉ một cọng lông của con rồng kia! Nếu Thần Chủ cảnh cặn bã như vậy, còn lăn lộn ở thần giới cái rắm!
- Như vậy coi như thôi, đã sớm thành thói quen. Mấu chốt có một số người tự mình nghĩ ra còn muốn nói đầu óc ta có bệnh! Ở trong tất cả các tác giả, ta viết thuộc loại chậm nhất, một chương bình quân cần ba đến bốn giờ, có khi ngồi cả một ngày cũng không viết xong một chương. Đây đại khái là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sáng tác, mỗi lần đối thoại, ta đều phải tốn thời gian rất lâu đến mô phỏng thay vào tình cảnh và tâm thái tâm cảnh của mỗi người, khi kịch tính đẩy mạnh, càng phải tổng hợp lại tất cả nguyên tố để tránh xuất hiện bỏ sót và bug (lỗi). Cá biệt có em trai em gái nào đó trước khi có kết luận cũng cần phải bắt chước căn cứ của chú đây… Suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ cẩn thận!
- Nha… Thôi lại kích động, ta đây trung niên ba mươi tuổi ăn nhiều dầu mỡ vẫn ăn nhiều cẩu kỷ ít nóng giận thì tốt hơn… Sau này vẫn không nên châm chọc, mọi người vui vẻ là được rồi (╯╰)b
- Ừm, thật ra chuyện này cũng không có ý kiến gì, có đôi khi còn có thể đọc rất vui vẻ. Một kiểu người quá phận nhất, lại còn nói ta ra chương chậm. Đối với kiểu người này, ha ha ha, ta chỉ muốn nói ba chữ… Ngươi biết quá nhiều rồi!