Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1062 - Chương 1063: Long Hồn Bạo Liệt

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1063" class="block_" lang="en">Trang 532# 1

 

 

 

Chương 1063: Long hồn bạo liệt



- Vân… Vân Triệt!?

- Hắn đến nơi đó như thế nào?

Trên hình chiếu chu tước, lại rõ ràng xuất hiện bóng dáng của Vân Triệt. Mà càng khiến cho bọn họ trố mắt, là khu vực tràn ngập lực lượng của Thần Chủ bạo liệt kia, cho dù là nhân vật cấp bậc như Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải đến đó, cũng sẽ trong khoảng thời gian ngắn bị trọng thương thậm chí chết… Mà Vân Triệt lại còn sống xuất hiện ở đó.

Mọi người còn vốn chưa kịp phản ứng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Vân Triệt thế mà lại giơ kiếm lên nghênh đón viễn cổ cầu long mang theo long viêm phẫn nộ đánh tới.

Một màn này, giống như một con kiến nhỏ bé, giơ cánh tay lên nghênh đón trời cao lật úp xuống.

Lực lượng của viễn cổ cầu long, cho dù một mình Mộc Huyền Âm, cũng đã vốn không có khả năng chính diện đón đỡ, chứ đừng nói tới còn phải che chở cho Vân Triệt, kết cục, hoặc là hai người đồng thời chôn diệt, hoặc là nàng thu lực một mình miễn cưỡng trốn đi… Nhưng đối mặt với Vân Triệt liều mạng vọt tới bên người nàng, nàng dưới ý thức mơ hồ, lại hoàn toàn theo bản năng trút càng nhiều lực lượng xuống trên người Vân Triệt.

Long uy tử vong càng ngày càng gần… Nhưng mà, trong tích tắc ngay trước khi sắp hoàn toàn chụp xuống, tất cả lực lượng, khí tức, uy áp thậm chí nóng rực đều biến mất trong một nháy mắt… Vả lại hoàn toàn biến mất, vô tung vô ảnh.

Giống như cả người bị dời đến một thế giới yên tĩnh.

- Hu grào!!!

Một tiếng rồng ngâm tức giận, còn rõ ràng mang theo thống khổ chấn không truyền đến, Mộc Huyền Âm lập tức quay đầu, rõ ràng nhìn thấy viễn cổ cầu long một khoảnh khắc trước rõ ràng đánh xuống nhưng lại lật ngang ra ở trên không, vô số miệng vết thương toàn thân đang điên cuồng nứt toác, bắn ra long huyết đầy trời.

- A a a a!?!?

- Đó… Đó là cái gì!?!?

- A!!?

Trên hình chiếu chu tước, mọi người, từ tông chủ đến đệ tử, toàn bộ giống như bị thiên lôi đánh vào người, tiếng gầm sợ hãi phát ra xé rách yết hầu, từng đôi mắt trong phóng đại kịch liệt trước nay chưa từng có gần như phá nát.

Mỗi người bọn họ đều rõ ràng nhìn thấy, viễn cổ cầu long mang theo lực lượng hủy thiên diệt địa, long trảo đủ để xé một Thần Quân thành tro tàn, khi đụng chạm đến cự kiếm trong tay Vân Triệt, thế mà lại đột nhiên lật ngang ra, trong bi rống rắc máu đầy trời… Rõ ràng là bị thương nặng trong một chớp mắt!!

Mà Vân Triệt và Mộc Huyền Âm gần chết… Lại bình yên vô sự!!

- Đó… Đó… Đó…

Bọn họ chưa bao giờ giống như giờ phút này hoàn toàn không thể tin nổi vào con mắt của mình. Trong bọn họ, một phần rất lớn đều sống trên vạn năm, nhưng toàn bộ lời đồn hoang đường nhất mà cả đời bọn họ từng nghe, hình ảnh hoang đường nhất đã từng chứng kiến cộng lại, cũng không bằng một phần vạn hình ảnh lần này.

Đó là viễn cổ cầu long Thần Chủ cảnh, là tồn tại cường đạt nhất trong lịch sử vài chục vạn năm mênh mông của toàn Viêm Thần giới, cho dù Diễm Vạn Thương là nhân loại mạnh nhất trong toàn giới… Kể cả mười Diễm Vạn Thương, đều tuyệt đối chắc chắn không thể nào làm được… Lại trơ mắt nhìn thấy Vân Triệt một kiếm bị thương nặng viễn cổ cầu long.

Thành… Thành công!!

Trong lòng Vân Triệt điên cuồng hét lên.

Sự cường đại của Tà thần quyết, biểu hiện trực quan nhất chính là huyền lực sau khi mở cảnh quan ra được tăng phúc cực kỳ khoa trương, điều này cũng chính là chỗ dựa lớn nhất để Vân Triệt có thể chiến thắng đối thủ huyền lực cao hơn mình. Mà chỗ cường đại chân chính, cũng là chỗ năng lực trung tâm, chính là bất chấp, thậm chí nghịch loạn pháp tắc.

Tăng phúc huyền lực quá mức khoa trương, vốn vượt ra khỏi giới hạn pháp tắc bình thường, băng viêm khủng bố do hỏa diễm với hàn băng hình thành, cũng là lực lượng ngoài pháp tắc.

Vẫn nguyệt trầm tinh của cảnh giới Tà phách, Phong vân tỏa nhật của cảnh giới Phần tâm, Diệt thiên tuyệt địa của cảnh giới Luyện ngục, tuy rằng đều cực kỳ cường đại, nhưng còn không đạt đến được trình độ nghịch thiên.

Mà “Nguyệt vãn tinh hồi” ở cảnh giới tầng bốn Oanh thiên, cuối cùng đã lộ ra cao chót vót của nghịch loạn pháp tắc!

Một khi Nguyệt vãn tinh hồi hình thành, trật tự pháp tắc của lực lượng trùm vào không gian này sẽ hoàn toàn nghịch phản, toàn bộ lực lượng chạm tới sẽ bị phản nghịch trong nháy mắt!

Cũng chính là… Tức thì phản chấn!

Hơn nữa phản chấn này hoàn toàn hoàn chỉnh, hơn nữa do vì trật tự pháp tắc của lực lượng thác loạn, với cường độ lực lượng đánh tới, hình thức không hề liên quan, chỉ cần “Nguyệt vãn tinh hồi” có thể thành công thành hình, đều sẽ hoàn toàn phản nghịch –– cho dù lực lượng ở cấp bậc rất cao, cho dù là loại hình thức nào!

Trừ phi có thể có rối loạn pháp tắc giống như lực lượng Tà thần!

Chỉ có điều, cũng chính bởi vì pháp tắc nghịch loạn nghiêm trọng của Tà thần thức thứ tư, cũng tương đương làm trái với thiên đạo! Cưỡng ép vận dụng, ắt sẽ gặp thiên đạo khiển trách! Cho nên một khi Vân Triệt cưỡng chế phát động, tất sẽ thừa nhận hậu quả cực kỳ nghiêm trọng…

Thọ nguyên tổn hại lớn, thọ mệnh kịch liệt ngắn lại!

Điều này cũng là vì sao, tuy rằng Vân Triệt có thể miễn cưỡng mở ra cảnh giới tầng thứ tư Oanh thiên đã lâu, nhưng chưa bao giờ vận dụng đến “Nguyệt vãn tinh hồi”.

Khoảnh khắc viễn cổ cầu long mang theo lực lượng hủy diệt của long viêm cuồn cuộn va chạm vào Kiếp Thiên kiếm, tất cả lực lượng cũng như chiếu xạ đến tấm gương, nháy mắt đánh ngược lại vào trên người viễn cổ cầu long.

Một huyền giả Thần Nguyên cảnh, phản chấn công kích của một thú Thần Chủ. Đây là thần tích chỉ có Tà thần lực mới có thể sáng tạo ra trong lịch sử toàn bộ hỗn độn mênh mông!

Viễn cổ cầu long dưới bạo tẩu, mỗi một lần công kích đều dồn hết sự phẫn nộ, không hề giữ lại. mà bản thân nó ác chiến với Mộc Huyền Âm trong vài canh giờ đã sớm mình đầy thương tích, lực lượng bị phản xạ về đối với nó mà nói không thể nghi ngờ là tự tay gieo xuống ác mộng.

Mà lực lượng như vậy nháy mắt phản chấn, nào chỉ có thương tổn bản thân ngược lại đơn giản như vậy?

Cho dù là sinh linh nào, trong toàn lực oanh kích trong nháy mắt kia, không hề nghi ngờ là huyền lực phòng ngự với ý thức phòng ngự là lúc kém nhất, trong nháy mắt khi lượng của bản thân mình đánh ra ra lại trực tiếp bị đánh ngược lại, chẳng những vốn không có khả năng chống đỡ, thương tích phải chịu, cũng không hề nghi ngờ còn hơn thái độ bình thường xa xa!

Một cảm giác cực kỳ khó chịu bao phủ toàn thân Vân Triệt… Đó là một cảm giác sinh mệnh bị cắt. Hắn không kịp thở một hơi, dùng hết toàn lực quát um lên:

- Sư tôn! Long khuyết!!

Viễn cổ cầu long gào thảm rung trời, trên miệng vết thương toàn thân bị lực lượng đánh phản lại nổ tung hơn nửa, long huyết nổ tung giống như mưa to phủ không. Mà bị hỏng mất không chỉ là miệng vết thương của nó, còn có long lực phòng ngự của nó. Theo long thân cuốn lật ra, long khuyết trên bụng rồng rành mạch lộ ra trong mắt Vân Triệt…

Nơi đó vốn ngưng tụ long lực phòng ngự lớn nhất, cũng dưới phản chấn hoàn toàn không cách nào đoán trước, không cách nào phòng ngự, hoàn toàn hỏng mất.

Cho dù Mộc Huyền Âm gần chết, ý thức của nàng cũng không phải Vân Triệt có thể bằng, vốn không cần nhắc nhở của hắn, cánh tay của Mộc Huyền Âm đã nhanh như tia chớp chém ra, Tuyết Cơ kiếm nhuốm máu mang theo lực lượng Thần Chủ cuối cùng của nàng, hóa thành bạch mang đâm vào không khí, bắn thẳng đến long khuyết của viễn cổ cầu long

Tinh!!

Tuyết Cơ kiếm vô cùng chuẩn xác đâm vào trên long khuyết của viễn cổ cầu long… Nếu lúc trước, chỉ có kết quả Tuyết Cơ kiếm bị trực tiếp văng ra, nhưng một khắc này, chỗ đó của viễn cổ cầu long, cũng chỉ có nhược điểm cực đoan trí mạng, trong Tuyết Cơ kiếm nở rộ quang hoa lộng lẫy… Một kiếm đâm vào!

Thẳng đến hết chuôi kiếm!

- A!?!?

- Long khuyết… Là long khuyết!

- Bị xỏ xuyên!!

Lại một loạt tiếng kêu kinh hãi gầm lên, người của ba tông Viêm Thần còn chưa tỉnh táo lại từ trong giật mình cực lớn do một kiếm của Vân Triệt đánh bay viễn cổ cầu long gây ra, một màn vừa mới tới lại khiến cho trái tim của bọn họ thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực.

Đối với cầu long mà nói, long khuyết tương đương với mệnh mạch của nhân loại.

Long khuyết bị xỏ xuyên, cũng như mạch máu của người bị chém đứt… Cho dù hoàn hảo không tổn hao gì, cũng sẽ nhanh chóng tiêu vong, chứ đừng nói chi là con viễn cổ cầu long này đã long lực hao tổn rất lớn, mình đầy thương tích.

Vào một khắc khi long khuyết bị Tuyết Cơ kiếm xuyên qua… Liền đã xác định con viễn cổ cầu long này bị mất mạng!

- Hu grào… Grào grào grào grào grào grào!

Tiếng rồng ngâm vốn mang theo thống khổ vĩ đại đột nhiên thống khổ thêm mấy lần, cũng mang theo thê lương và tuyệt vọng thật sâu.

Rầm!

Tuyết Cơ kiếm bị chấn ra, máu rồng như suối phun vĩ đại từ bộ phận long khuyết phun trào mà ra… Kia không chỉ là má rồng, càng là lực lượng với sinh mệnh của viễn cổ cầu long cấp tốc tán loạn

- Thành… Thành công!

Vân Triệt run giọng hô.

Đây là kết quả tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến… Là sinh cơ hơi xa vời duy nhất mà hắn nghĩ đến –– không, phải nói là kỳ tích.

Hắn còn sống đi tới bên cạnh Mộc Huyền Âm, thành công phóng xuất ra Nguyệt vãn tinh hồi chưa bao giờ vận dụng, không hề nắm chắc, Mộc Huyền Âm cũng vào khoảnh khắc sau đó, lấy Tuyết Cơ kiếm xuyên suốt qua long khuyết của nó…

Đây là kỳ tích mà hắn và Mộc Huyền Âm cùng nhau sáng tạo ra.

- Hu grào grào grào grào ––

Nhưng mà, tất cả còn không kết thúc như vậy, ở trong tiếng rồng ngâm thê lương khiến trời đất run rẩy, đuôi rồng vĩ đại mang theo lực tuyệt vọng quét về phía Vân Triệt…

Trên đuôi rồng của viễn cổ cầu long đã rơi vào vực sâu tử vong không còn long viêm, đây là oán hận của nó trước khi mất mạng phản công… Vẫn là lực Thần Chủ khủng bố tuyệt luân!

Rầm!!!!

Mộc Huyền Âm nhào vào trên người Vân Triệt, kết lên bông tuyết cực hạn ở trên người hắn, đuôi rồng nặng nề đánh lên phía sau lưng Mộc Huyền Âm.

- Sư… Sư tôn!

Trong nháy mắt đó, Vân Triệt giống như bị vạn tên xuyên suốt hồn.

Phụt!!

Một ngụm máu nóng rực nhuộm đầy bả vai và sau lưng Vân Triệt, khí tức của Mộc Huyền Âm vốn suy nhược hỗn loạn giống như hoàn toàn bị đánh tan, có trong nháy mắt như vậy, Vân Triệt thậm chí hoảng sợ không phát hiện thấy sự tồn tại của khí tức Mộc Huyền Âm.

- Grào!!!

Viễn cổ cầu long giãy giụa và rít gào càng ngày càng mỏng manh, máu rồng từ chỗ long khuyết phun ra đã bắt đầu hiện lên màu đỏ đen làm cho người ta sợ hãi, mà trong đôi mắt bị thù hận với tuyệt vọng hoàn toàn tràn ngập lại gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Triệt và Mộc Huyền Âm, lực tuyệt vọng lại phát ra, thế mà lại bay ngang nhào về phía hai người.

Cho dù phải chết, nó cũng muốn đưa bọn họ cùng tới địa ngục vĩnh hằng!

Tròng mắt Vân Triệt phóng đại, lại phóng đại… Sau đó bỗng nhiên phóng xuất ra quang mang u lam, một đường thương lam long ảnh vọt lên cao hiện ra.

Đánh cược tất cả ý chí của ta… Cho dù phải xé rách linh hồn của ta!!

Long –– hồn –– lĩnh –– vực!!

- Grào…!!!

Bóng dáng thương long phát ra tiếng rít gào viễn cổ xé trời rách đất, càng đắm chìm hoàn toàn tiếng rít gào tuyệt vọng của viễn cổ cầu long… Đây là long hồn lĩnh vực vực hạn nhất, có cả tinh thần lực của bản thân mà Vân Triệt nháy mắt phóng thích ra! Theo hỏa ngục bỗng nhiên sôi trào, thương lam long ảnh trong rít gào ầm ầm nổ tung…

- Wow a!!

Diễm Vạn Thương hét thảm một tiếng, chợt ngồi xổm xuống, hai tay gắt gao ôm lấy đầu mình… Phía trước hắn, hình chiếu chu tước kéo dài vài canh giờ bỗng nhiên nứt vụn, tất cả hình ảnh, âm thanh, khí tức hoàn toàn hỗn loạn.

- A? Tông chủ!

Trên dưới Chu Tước tông đều kinh hãi, cuống quýt tiến lên phía trước.

- Có phải tinh thần lực đã đến cực hạn rồi không?

Viêm Tuyệt Hải chau mày nói, nhưng trong lòng lại nghi hoặc: Kỳ quái, chính là hình chiếu chu tước mà nói, không nên đến mức nhanh như vậy liền đã…

Diễm Vạn Thương vẫn hai tay ôm đầu, lại giống như không hề nghe được âm thanh từ bên ngoài, hai mắt đăm đăm, trong miệng thất hồn lẩm bẩm:

- Đây là cái gì… Đây là cái gì…

Theo thương lam long ảnh nổ tung, ý thức cuối cùng của Vân Triệt, là linh hồn của chính mình cũng vỡ vụn, theo sau đó liền rơi vào trống rỗng hoàn toàn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment