.
.="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1064" class="block_" lang="en">Trang 532# 2
Chương 1064: Rơi vào biển lửa
Luận về tinh thần lực hùng hậu, cũng như lực lượng, nhân loại kém rồng xa xa. Muốn lấy tinh thần lực thất bại huyền giả dễ dàng, nhưng muốn thất bại một chân long, gần như là việc không có khả năng.
Nhưng mà, vốn làm tôn sư vạn long từ thời đại chư thần thượng cổ, long hồn này tạo thành kinh sợ cho rồng, còn vượt qua nhân loại thật lớn!
Khi long hồn nổ tung, rít gào rung trời, toàn bộ ánh sáng cuối cùng trong mắt viễn cổ cầu long trực tiếp tán loạn, hóa thành một mảnh đỏ tươi, long thân nhuốm máu cương cứng trong không trung, lực lượng tuyệt vọng cuối cùng giống như bị cuồng phong cuốn bay, cấp tốc sụp đổ tán loạn…
Lấy huyền lực Thần Nguyên cảnh, phản chấn lực lượng của rồng ở Thần Chủ.
Lấy tinh thần Thần Nguyên cảnh, kinh sợ linh hồn của rồng ở Thần Chủ.
Vân Triệt dồn hết toàn bộ, lấy tồn tại nhỏ bé của bản thân, đốt elen tia sáng hy vọng duy nhất mà hắn có thể bắt đến.
Tuy rằng viễn cổ cầu long vốn đã rơi về phía tử vong, nhưng nó dù sao cũng là rồng cấp bậc Thần Chủ, long hồn giống như thần tích này kinh sợ liên tục mấy chớp mắt, cũng đã là cực hạn.
Mộc Huyền Âm ôm lấy thân thể Vân Triệt đã mất đi ý thức, lòng bàn tay chậm rãi chìa về phía viễn cổ cầu long, phóng xuất ra băng mang chói mắt cuối cùng.
Choang ––
Phản công liều mạng cuối cùng của viễn cổ cầu long vốn tăng nhanh mất mạng của nó, dưới long hồn làm kinh sợ, lực lượng cuối cùng trực tiếp tán loạn, lúc băng mang chạm vào thân thể, long thân vĩ đại không hề có lực chống cự trở thành môi giới cho hàn băng ngưng kết, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ thân hình đã bị tầng băng bao trùm.
Long lực còn sót lại, đã không còn biện pháp tránh thoát.
Khí tức sinh mệnh cuối cùng, đã quy về hư vô dưới hàn khí xuyên suốt toàn thân… Một đôi tròng mắt cuối cùng hoàn toàn mất đi sáng rọi.
Hai con viễn cổ cầu long, chết toàn bộ như vậy.
Cánh tay Mộc Huyền Âm chậm rãi buông, theo lực lượng cuối cùng của nàng phóng thích, một đầu tóc dài hoàn toàn biến thành màu đen, trên người, lại không hề có một chút hàn khí… Ngược lại hiện lên ấm áp vạn năm chưa từng thấy.
Hơi thở, đã mỏng manh đến ngay cả chính nàng cũng không thể phát hiện, liền ngay cả cánh tay nâng Vân Triệt cũng đã nặng nề đến không cách nào nâng lên. Kịch độc, trọng thương, huyền lực trút hết… Theo sinh mệnh của viễn cổ cầu long mất đi, ý thức của nàng cũng theo mơ hồ, cấp tốc quy về hắc ám.
“A… Đây là… Nơi nào…”
Chỗ sâu trong ý thức của Vân Triệt, truyền đến tiếng linh hồn hắn rên rỉ.
“… Không được… Ta không thể ngất đi… Viễn cổ cầu long… Còn có… Sư tôn… Sẽ chết…”
“Tỉnh… Lại… Mau…”
“Tỉnh lại đi!!”
Ý thức u ám, mơ hồ trước nay chưa từng có, còn có đau đớn kịch liệt vô cùng… Giống như đau xót rời hồn năm đó từng thừa nhận trước u minh bà la hoa ở trong Thí nguyệt ma quật. Nhưng ánh mắt hắn, lại giống như bị kim đâm gắng gượng mở ra.
Hắn cảm giác được một cánh tay mềm mại đang rời khỏi thân thể hắn, trong tầm mắt mông lung, hắn thấy được một tuyết ảnh bị máu tươi nhuộm hơn phân nửa không tiếng động rơi vào phía dưới…
Phía dưới, là thế giới màu đỏ mơ hồ…
Táng thần hỏa ngục!
Tinh thần trầm trọng còn giống như bị núi cao vạn trượng đè lên, nhưng bàn tay hắn lại gần như theo bản năng chìa ra, túm lấy bóng trắng từ bên người bản thân rơi xuống, sau đó gắt gao ôm lấy trước người… Hơi thở mỏng manh làm cho lòng người vỡ vụn, lại khiến cho linh hồn rời rạc của hắn trở nên đặc biệt yên ổn
Nơi xa tầm mắt, một bóng dáng to lớn bị băng phong thẳng tắp rơi xuống.
Viễn cổ cầu long đã tử vong!
Vân Triệt ôm Mộc Huyền Âm, hàm răng gắt gao cắn lấy đầu lưỡi, ý thức còn sót lại thúc giục thân thể hắn, ở trong thế giới mông lung thác loạn bay về phía bóng dáng to lớn kia.
Đây là thành quả sư tôn quên mình đổi lấy… Ta tuyệt đối không thể để cho nó tan biến trong táng thần hỏa ngục giống như con trước đó!
Mặc dù ý thức tùy tiện ở bên bờ băng diệt, nhưng huyền lực còn đó, viễn cổ cầu long cấp tốc tới gần trong tầm mắt mơ hồ, tay trái của hắn chìa ra, chạm vào trên xác chết của viễn cổ cầu long, nháy mắt nhét nó vào trong Thiên độc châu.
Trong lòng khẽ thả lỏng, ý thức nháy mắt trầm xuống, thân thể nhất thời hoàn toàn mất khống chế, mang theo Mộc Huyền Âm bay về phía hỏa ngục vô tận phía dưới.
Không được… Trạng thái này của sư tôn… Vốn không chịu nổi hỏa ngục…
Thái cổ huyền chu!!
Thái cổ huyền chu luôn luôn lơ lửng ở đó, cho dù là lực Thần Chủ, đều không thể phá hoại nó được.
Vân Triệt liều mạng ngưng tụ hồn lực tiến vào thái cổ huyền chu…
Một giây… Hai giây… Ba giây…
Khoảnh khắc khi thân thể sắp đụng chạm đến hỏa ngục, ý niệm tiến vào thái cổ huyền chu cuối cùng hoàn thành, một đường sáng trắng lóe lên, Vân Triệt và Mộc Huyền Âm nhất thời biến mất trong hỏa ngục mịt mờ.
Tần mắt đã hoàn toàn tái nhợt, không cách nào nhìn cái gì, ngũ cảm mỏng manh đến gần như không tồn tại. Ý thức được bản thân đã tiến vào trong thái cổ huyền chu, bên người, là xúc cảm mông lung đến từ Mộc Huyền Âm. Hắn thả lỏng ý thức, nháy mắt chết ngất.
Theo ý thức của hắn hoàn toàn yên lặng, phía trên hỏa ngục, thái cổ huyền chu mất đi liên hệ linh hồn nhất thời rơi xuống, rơi thẳng vào trong hỏa ngục mờ mịt, đảo mắt biến mất không thấy gì nữa.
Hồi lâu, hỏa ngục bốc lên mới cuối cùng chân chính lắng xuống, hơn nữa còn bình ổn hơn bình thường
- Vân tiểu tử!!
Một tiếng gầm to dồn dập cấp tốc đến gần, Hỏa Như Liệt lòng như lửa đốt lao đến, lại đã không thấy bóng dáng gì, không phát hiện được khí tức gì.
- Đây… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Hỏa Như Liệt cấp tốc quét ngang, trên mặt tràn đầy kinh nghi và nôn nóng.
Sau khi đưa Vân Triệt tới gần ba trăm dặm, hắn xoay người bỏ chạy. Nhưng vừa quay người lại, hắn liền nghe được viễn cổ cầu long hét thảm một tiếng, một trận dư ba lực lượng quét tới, bức hắn ra gần trăm dặm, sau đó một tiếng rồng ngâm rõ ràng không thuộc về thái cổ thương long chấn động hai tai hắn ù ù, khi hắn hồi hồn lại, lúc phục hồi tinh thần lại, hắn cảm giác được tất cả khí tức thế mà lại không thấy.
Hắn vội vã lao đến, nhưng Mộc Huyền Âm, Vân Triệt, thậm chí con viễn cổ cầu long kia… Lại đều không có bóng dáng. Trong không khí chỉ còn sót lại tro tàn lực lượng và mùi máu tanh của rồng cực kỳ nồng đậm.
- Chẳng lẽ… Đều chết hết?
Hỏa Như Liệt khó có thể tin lẩm bẩm, hắn nhìn xuống dưới, sau đó nhíu mày, bỗng nhiên phi vào trong táng thần hỏa ngục.
Hỏa Như Liệt chưa từ bỏ ý định tìm kiếm trong hỏa ngục, hy vọng xa vời có thể tìm tới chút gì. Hắn lẻn vào sâu đến cực hạn có khả năng lẻn vào, lại lướt ngang mấy trăm dặm hỏa ngục, lại không hề thu hoạch được chút gì.
Khi hắn cuối cùng hết hy vọng, từ hỏa ngục đi ra, nhìn thấy Diễm Vạn Thương, Viêm Tuyệt Hải, cùng với một đám trưởng lão cấp cao đều đã đến, gần trăm người đối mặt với hỏa ngục bình tĩnh lạ thường đều ngẩn người thật lâu.
- Hỏa tông chủ, có tìm được cái gì không?
Diễm Vạn Thương hỏi.
Hỏa Như Liệt “Vụt” phi thân lên, hô lớn nói:
- Rốt cuộc sao lại như thế này? Nơi này xảy ra chuyện gì? Lúc trước ta quay người mà thôi, bọn họ đều đã đi đâu rồi? Vân tiểu tử đâu?
- Cầu long kia… Đã chết.
Viêm Tuyệt Hải nói, giọng điệu hơi phù phiếm.
- Chết như thế nào?
- Haizzz, nếu không phải ta đích thân nhìn thấy, nói ra, ngươi cũng chắc chắn sẽ không tin tưởng.
Diễm Vạn Thương than thở nói, khoảnh khắc Vân Triệt một kiếm đánh bay viễn cổ cầu long giờ phút này hiện lên, vẫn khiến linh hồn hắn chấn động kịch liệt. Hắn chưa từng nghĩ đến, bản thân có địa vị, huyền lực đứng ở đỉnh Viêm Thần giới, sẽ có một ngày bị một tiểu bối mới vào thần đạo không lâu bị kinh hãi đến nông nỗi như thế này.
Viêm Tuyệt Hải nói:
- Đơn giản mà nói, là long khuyết của nó bị Ngâm Tuyết Giới Vương một kiếm xuyên qua. Bị xuyên qua long khuyết, nó tuy hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng trước khi nó chết lại phản công lại…
Lời còn chưa dứt, Viêm Tuyệt Hải nặng nề lắc đầu.
Theo hình chiếu chu tước đột nhiên nứt vụn, sau đó xảy ra chuyện gì, bọn họ không ai nhìn thấy, nhưng hoàn toàn đủ để tưởng tượng đến. sau khi Mộc Huyền Âm bằng vào dư lực sau cùng đâm ra Tuyết Cơ kiếm, lại không có khả năng chống đỡ được phản công của viễn cổ cầu long trước khi chết đánh tới… Kết cục, không hề nghi ngờ là thầy trò hai người táng mạng dưới móng cầu long, sau khi cầu long chết, hai người một rồng rơi xuống, vĩnh viễn chôn cất trong hỏa ngục.
Con cầu long đầu tiên bị cấm trận của Mộc Huyền Âm diệt sát đã chôn cất trong hỏa ngục, con thứ hai lại cũng như thế…
Hai con viễn cổ cầu long đều chết hết… Nhưng bọn họ lại cái gì đều không được đến.
Hỏa Như Liệt không nói gì thật lâu, mới nói nhỏ:
- Thế mà lại có chuyện như vậy… Mới vừa rồi ta tìm kiếm thật lâu dưới hỏa ngục, không phát hiện ra cái gì cả. Bao gồm cả xác chết con cầu long kia. Xem ra, đã rơi xuống đến hỏa ngục rất sâu, mất không bao lâu, sẽ hoàn toàn biến mất.
- Đây là số mệnh.
Một trưởng lão Kim Ô thở dài nói.
- Trước mắt, vẫn nên nghĩ giao đãi chuyện này như thế nào với Ngâm Tuyết giới đi.
Diễm Vạn Thương trầm giọng nói.
Bọn họ nằm mơ, đều khó có thể nghĩ khi liệp sát cầu long sẽ lại xuất hiện dị biến như thế.
Táng thần hỏa ngục thế mà lại sẽ xuất hiện hai con cầu long… Cuối cùng, mặc dù hai con cầu long đều mất mạng, nhưng bọn họ ngay cả một mảnh vảy rồng đều không thể được đến, ngược lại chôn vùi Ngâm Tuyết Giới Vương Mộc Huyền Âm và đệ tử thân truyền của nàng Vân Triệt.
- Sợ rằng một lần này, Ngâm Tuyết giới sẽ cùng chúng ta không chết không ngừng.
Một trưởng lão Chu Tước cười khổ nói.
Lần này Mộc Huyền Âm đi đến Viêm Thần giới, là vì trợ giúp bọn họ liệp sát cầu ong, lại chôn vùi trong táng thần hoảng ngục. Mà địa vị và danh vọng của Mộc Huyền Âm ở Ngâm Tuyết giới nặng nề bao nhiêu, không cần nói cũng biết, nếu như Băng Hoàng thần tông biết được chuyện này, có thể nghĩ sẽ là bi phẫn tức giận cỡ nào.
Mà không chỉ Mộc Huyền Âm… Nếu như Vân Triệt không có chuyện gì, lấy nguyên tố thiên phú còn hơn Hỏa Phá Vân của hắn, ở Băng Hoàng thần tông dưới toàn lực bồi dưỡng, tương lai Ngâm Tuyết giới vô cùng có khả năng xuất hiện Mộc Huyền Âm thứ hai. Nhưng mà, hiện giờ ngay cả Vân Triệt cũng…
Mà Viêm Thần giới bọn họ, tuy rằng giấc mộng thất bại, nhưng thật ra lại không hề tổn thất chút gì.
- Ngâm Tuyết giới không có Mộc Huyền Âm, lại có gì đáng sợ?
Một trưởng lão Phượng Hoàng nói.
Viêm Tuyệt Hải vô lực nói:
- Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ. Thầy trò Ngâm Tuyết Giới Vương gặp phải tai họa này, nguyên nhân cực kỳ lớn, là chúng ta không tin tưởng Vân Triệt. Nếu khi đó chúng ta… Cho dù thoáng truyền âm nhắc nhở, đều sẽ không phải là kết quả như thế này, haizzz.
Diễm Vạn Thương: “…”
- Cái này, cũng trách không được chúng ta, lời nói như vậy… Lúc đó sao có thể sẽ có người tin.
Trưởng lão Phượng Hoàng không đủ tự tin nói.
Một trưởng lão Kim Ô nói:
- Ta cảm thấy vốn không cần phí sức như thế. Ngâm Tuyết giới không có Mộc Huyền Âm, vốn không xứng đánh đồng với Viêm Thần ta, sợ rằng bọn họ không dám chất vấn. Thật sự có can đảm muốn giao đãi gì, trực tiếp đánh về là được. Tuy rằng không được đến cầu long, nhưng Mộc Huyền Âm đã chết, cũng không có chuyện xấu gì đối với chúng ta.
Trưởng lão Kim Ô vừa dứt lời, Hỏa Như Liệt đã giận dữ:
- Thúi lắm!! Người của Viêm Thần giới chúng ta, từ khi nào thành loại đê tiện vô sỉ này?! Cho dù lúc trước có ân oán gì, Mộc Huyền Âm vì chúng ta mà đến, vì chúng ta mà chết, cho dù như thế nào đều phải cho Ngâm Tuyết giới giao đãi! Hỏa Như Liệt ta vẫn cần da mặt!
- Dạ… Dạ lão hủ lỡ lời.
Trưởng lão Kim Ô kia vội vàng cúi đầu, nhưng trong lòng thì thầm: Trước kia tông chủ hận Ngâm Tuyết giới… Càng hận Mộc Huyền Âm hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao hai ngày nay lại thay đổi tính tình vậy.
Diễm Vạn Thương nói:
- Một Thần Chủ ngã xuống, ở toàn bộ thần giới là một chuyện lớn, rất nhanh sẽ truyền ra. Nếu chúng ta không cho Ngâm Tuyết giới giao đãi, sợ rằng sẽ rơi vào chư giới thần vực coi khinh.
- Tông chủ, hiện giờ nên làm như thế nào? Có cần… Lập tức truyền âm cho Ngâm Tuyết giới không
Một trưởng lão chu tước than thở nói.
Diễm Vạn Thương suy tư thật lâu, lắc lắc đầu:
- Chuyện ngày hôm nay, tạm thời giữ kín không nói ra. Đợi mấy ngày sau nghĩ kỹ xem ứng đối với cơn giận dữ của Ngâm Tuyết giới như thế nào, lại truyền âm đi.
Viêm Tuyệt Hải gật đầu, Hỏa Như Liệt cũng không phản đối.
Nhân vật cấp bậc cao nhất của Viêm Thần giới này, mang theo tâm tình vô cùng phức tạp rời khỏi táng thần hỏa ngục. Khi đi ra khỏi khu vực của táng thần hỏa ngục, Diễm Vạn Thương bỗng nhiên đứng lại, nặng nề thở dài:
- Trách không được long thần giới có thể trở thành sư tôn của vạn giới, về sau… Đừng tùy tiện trêu chọc long tộc.