Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1064 - Chương 1065: Lựa Chọn “Gian Nan”

. .="id_Top_of_4c75a345731c452af5715033f_1065" class="block_" lang="en">Trang 533# 1

 

 

 

Chương 1065: Lựa chọn “Gian nan”



Thế giới không biết.

Ý thức yên lặng của Vân Triệt ở trong giãy giụa mãnh liệt gian nan hồi phục.

Đang ở đâu?

Không được… Phải tỉnh lại… Sư tôn hao hết huyền lực… Trọng thương… Kịch độc… Chỉ có ta mới có thể cứu nàng…

Bằng không, sư tôn hẳn phải chết không thể nghi ngờ…

Nhất định phải tỉnh lại!!

Kỳ tích long hồn lĩnh vực nở rộ dồn hết toàn bộ ý chí của hắn, tạo thành áp chế ngắn ngủi đối với viễn cổ cầu long, khiến công kích tuyệt mệnh cuối cùng của nó cùng với ý thức của nó đồng thời tán loạn, bằng không, hắn và Mộc Huyền Âm nhất định đồng thời bỏ mạng dưới một kích cuối cùng trước khi viễn cổ cầu long chết.

Từ trước tới nay long hồn lĩnh vực cực hạn nhất, trực tiếp khiến bóng dáng thương long đang trong gầm thét nổ tung. Hậu quả tự nhiên cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt và trầm trọng như thế, có lẽ ngủ say mấy ngày mấy đêm đều không nhất định có thể hoàn toàn hồi phục lại tinh thần lực… Nhưng mà lại, hắn tuyệt đối không thể cứ mê man như vậy tiếp.

Dưới hắn cực lực giãy giụa, sâu trong linh hồn, linh hồn phượng hoàng với linh hồn kim ô đang trong ngủ say đồng thời thiêu đốt, ý thức trầm trọng của hắn nhất thời tỉnh táo, lúc trước hai mắt mặc cho cố gắng như thế nào đều không thể mở ra lại đang trong run run chậm rãi mở ra.

Ngay trong giây đầu tiên khi ý thức tỉnh lại, Vân Triệt bỗng chốc ngồi dậy, trước mắt, là thế giới mênh mang khô héo, là không gian độc lập thuộc về thái cổ huyền chu. Ánh mắt của Vân Triệt gấp gáp quét quanh, trong nháy mắt ánh mắt chặt chẽ ngừng lại trê người nữ tử ở bên cạnh.

Mộc Huyền Âm ở ngay bên cạnh hắn, có thể đụng tay đến.

Tổng tông chủ của Băng Hoàng thần tông, Đại Giới Vương của Ngâm Tuyết giới, mỗi câu mỗi từ của nàng đều có thể thay đổi toàn bộ Ngâm Tuyết giới, nàng giận dữ có thể khiến chúng sinh Ngâm Tuyết câm như hến, nàng là nữ tử cường đại nhất từ trước đến nay của Ngâm Tuyết giới, cũng là thần tích mà trời cao ban cho Ngâm Tuyết giới.

Giờ phút này tuyết y của nàng nhuốm máu, tóc dài mất đi toàn bộ băng mang, da như châu ngọc, ngọc nhan tuyệt mĩ không tì vết, lại không hề có một chút uy lăng, thê mxy làm cho linh hồn người ta đều tan nát cõi lòng.

Vân Triệt lần đầu tiên nhìn Mộc Huyền Âm ở khoảng cách gần như thế… Có lẽ, hắn cũng là người duy nhất trên đời ngoại trừ Mộc Bưng Vân có thể gần sát như vậy nhìn thẳng vào người nàng. Cho dù ngọc nhan cánh môi đều trắng bệch như giấy, nhưng vẫn o cách nào giấu được vẻ lãnh ngạo cao quý, siêu nhiên xuất trần phát ra từ trong xương, làm cho người ta xấu hổ.

Ánh mắt của Vân Triệt xuất hiện dại ra trong khoảnh khắc, ngón tay hắn liền run run rất nhẹ… Thân mang Băng hoàng phong thần điển cực hạn nhất của Ngâm Tuyết, trên thân thể của nàng cho tới bây giờ đều hoàn toàn băng hàn.

Mà giờ phút này ngón tay của hắn đụng chạm đến, cảm giác được lại là vẻ nóng rực.

Trong lòng hắn đột nhiên gấp gáp, sau đó lại bỗng nhiên mừng rỡ như điên.

Bởi vì từ trên người Mộc Huyền Âm, hắn rõ ràng cảm thấy được khí tức sinh mệnh tuy rằng mỏng manh, nhưng kiên cường tồn tại!

Tuy rằng hắn cố gắng tỉnh lại, nhưng vốn không biết mình đã hôn mê bao lâu, cho nên luôn trong hoảng sợ thật sâu… Nhưng hiện giờ, tảng đá lớn nặng vạn quân vẫn luôn đè trên tâm hồn bỗng chốc biến mất, toàn bộ thế giới đều giống như bỗng chốc sáng ngời rất nhiều.

Thật tốt quá… Phù! Ta thật sự quá ngây thơ rồi, sư tôn là nhân vật lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng chết đi như thế.

Mà chỉ cần còn khí tức sinh mệnh… Ta nhất định cứu về được! Ít nhất nhất định giữ được tính mạng của sư tôn.

Hai tay Vân Triệt cấp tốc vươn ra, tay trái đặt lên trên ngực Mộc Huyền Âm, tay phải phủ lên trên bụng nàng, lực lượng tinh lọc của Thiên độc châu và linh khí thiên địa đồng thời tuôn về toàn thân Mộc Huyền Âm.

Ầm ầm…

Ầm ầm ầm…

Không gian chung quanh đột nhiên rung rung, cũng kèm theo tiếng gầm rú cực kỳ nặng nề… Hoặc là vẫn luôn rung rung, lúc trước Vân Triệt một lòng tập trung lên Mộc Huyền Âm mà không phát hiện ra.

Vân Triệt kinh ngạc ngẩng đầu: Sao lại thế này? Nơi này rõ ràng là thế giới bên trong thái cổ huyền chu, hiện giờ không thể gặp được không gian gió lốc, làm sao có thể?

Hắn nhanh chóng phân ra ý niệm, quan sát toàn bộ thế giới bên ngoài thái cổ huyền chu, lập tức chấn động.

Nơi này là…

Dưới đáy táng thần hỏa ngục!?

Hắn cuối cùng tỉnh ngộ lại, sau khi ý thức của bản thân yên lặng, thái cổ huyền chu tất nhiên vì mất đi khống chế linh hồn mà tự nhiên rơi xuống, từ phía trên hỏa ngục rơi thẳng xuống đáy hóa ngục.

Má nó! Hồng nhi gia hỏa kia… Thời khắc mấu chốt còn đang ngủ!

Dưới đáy sâu nhất của táng thần hỏa ngục, đó là khu vực khủng bố mà tam đại tông chủ Viêm Thần…. Thậm chí cường giả chí tôn cấp bậc Thần Chủ đều không thể thừa nhận. Làm di tích thực thần đến từ thời đại thượng cổ, hắn có đầy đủ lý do để tin tưởng, cường độ lực lượng dưới đáy táng thần hỏa ngục, chỉ có chân thần thượng cổ mới có thể thừa nhận.

Vào hiện tại khi không có chân thần tồn tại, trừ bỏ viễn cổ cầu long do táng thần hỏa ngục sinh ra, hắn là sinh vật duy nhất có thể còn sống ở dưới đáy hỏa ngục.

Về phần huyền chu… Nếu là huyền chu khác rơi vào nơi này, cho dù là huyền chu mạnh nhất của tinh giới thượng vị, cũng nhất định sẽ hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Mà thái cổ huyền chu suy cho cùng là vật của thần tộc thượng cổ, trước khi Vân Triệt tỉnh lại, nó đã tồn tại ở dưới đáy táng thần hỏa ngục vài canh giờ.

Thế giới ở bên trong nó run rẩy, giống như biểu thị nó đã đến cực hạn.

Nguy rồi… Không thể mạo hiểm!

Vân Triệt nhanh chóng điều động ý niệm, nhất thời, thái cổ huyền chu cấp tốc hiện lên từ dưới đáy hỏa ngục, vọt thẳng lên, cho đến khi thoát khỏi hỏa ngục, lơ lửng trên bầu trời cao màu đỏ.

Không gian rung động cuối cùng dừng lại.

Vân Triệt không kịp quan sát thái cổ huyền chu có bị tổn hại gì hay không, hoàn toàn tập trung ý niệm, tinh lọc độc cầu long và khôi phục thương thế cho Mộc Huyền Âm.

Độc cầu long mà Mộc Huyền Âm trúng còn hơn Mộc Băng Vân mười lần, nhưng cũng may thời gian ngắn ngủi, ngược lại còn tinh lọc dễ dàng hơn độc Mộc Băng Vân trúng, trong thời gian một khắc đồng hồ ngắn ngủi, đã thành công tinh lọc hơn phân nửa, dưới linh khí thiên địa thần kỳ, nội ngoại thương cũng toàn bộ ổn định lại, khí tức sinh mệnh trở nên vững vàng nồng đậm.

Chính là, cho dù thương thế của nàng tốt lên. Huyền lực gần như hoàn toàn hao hết còn có máu Băng hoàng yên lặng không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục… Hơn nữa, vì phóng thích băng hoàng cấm trận, nàng tổn hại lượng lớn tinh huyết, nghe nói còn có thể khiến cho tu vi giảm xuống.

Tinh huyết tổn hại cực lớn… Vân Triệt có thể dùng lực lượng Hoang thần tiến hành trợ giúp khôi phục, chính là thời gian dài một chút mà thôi.

Thần lực trợ giúp khôi phục, đó hoàn toàn không có cách nào. Chỉ có hy vọng lời Hỏa Như Liệt nói chính là tung tin vịt.

Qua hồi lâu, kịch độc trên người Mộc Huyền Âm cuối cùng hoàn toàn được tinh lọc, Vân Triệt thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông nặng nề ngã ngồi. Chân chính uy hiếp đến tính mạng của Mộc Huyền Âm, đó là độc cầu long. Tuy rằng độc cầu long hoàn toàn tinh lọc mà nói, mặc dù huyền lực của Mộc Huyền Âm thiếu hụt, nội thương nghiêm trọng, nhưng với nội tình vô cùng hùng hậu của nàng, có thể nói muốn chết cũng khó khăn.

Cuối cùng yên lòng, ý thức Vân Triệt mạnh mẽ chống đỡ nhất thời trở nên nặng như thiên quân, ánh mắt hắn vừa khép lại, liền muốn khiến bản thân mê man tiếp như vậy… Bỗng nhiên lại chợt mở mắt.

Đợi chút? Rõ ràng độc cầu long đã tinh lọc toàn bộ, vì sao lại còn có chước khí?

Ánh mắt Vân Triệt đảo qua, chậm rãi di chuyển bàn tay về phía cổ Mộc Huyền Âm, dưới thăm dò… Da như tuyết trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rực, gần như không hề giảm bớt chút nào so với lúc trước.

Đây… Đây là có chuyện gì?

Vân Triệt trong lúc tâm loạn, chợt thấy, chân mày và lông mi của Mộc Huyền Âm nhẹ nhàng giật giật, sau đó, đôi tròng mắt nhẹ nhàng mở ra…

- Sư tôn, người đã tỉnh?

Vân Triệt vội vàng gọi, nhưng Mộc Huyền Âm lại không hề có phản ứng, hai gò má của nàng nổi lên đỏ bừng có phần không bình thường, hai mắt mở ra giống như phủ một tầng hơi nước mê ly, hai cánh môi son nhẹ nhàng mở ra, hơi thở tràn ra trong môi nàng đặc biệt mềm nhẹ, nhưng phả lên trên mặt Vân Triệt, lại hoàn toàn nóng bỏng.

Đây… Đây là!?

Đợi chút! Đây là!?

Một khắc này Vân Triệt chợt nghĩ tới điều gì.

Hắn nhớ tới sau khi hoàn thành xong lễ bái sư, Mộc Huyền Âm trong cơn giận dữ, vì ép hắn cướp lấy băng hoàng nguyên âm của Mộc Phi Tuyết, gượng ép dung nhập vào trong thân thể hắn một giọt máu cầu long!

Là máu cầu long!

Con viễn cổ cầu long kia bị một kiếm của hắn đánh bật lại, khi bị một kiếm của Mộc Huyền Âm xuyên suốt long khuyết, đã máu rồng đổ đầy trời, hắn và Mộc Huyền Âm cũng tự nhiên bị ngâm đầy người. Chính là, trên người hắn không có miệng vết thương, cho nên không bị máu rồng xâm nhập vào, nhưng khắp cả người Mộc Huyền Âm là thương tổn, máu rồng rắc vào trên người nàng… Không thể nghi ngờ sẽ xâm nhập vào thân thể nàng.

Còn có thể là xâm nhập số lượng lớn!

Mà long tức là độc, máu rồng thì dâm! Chỉ cần một giọt máu cầu long đã đủ đáng sợ, Vân Triệt đã tự mình lĩnh giáo rồi, nếu lượng lớn máu rồng, quả thật không cách nào tưởng tượng. Nếu là Mộc Huyền Âm ở trạng thái bình thường, chỗ máu rồng này nàng trong tùy tay liền có thể hóa giải, nhưng với trạng thái hiện giờ của Mộc Huyền Âm… Một giọt máu rồng, đối với nàng mà nói đều tuyệt đối đủ để trí mạng!

Máu rồng không phải độc, hắn không cách nào lấy Thiên độc châu để tinh lọc. Huyền lực của hắn, cũng còn xa mới hóa giải được, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không bức bản thân đến dáng vẻ thê thảm như thế kia. Như vậy muốn hóa giải máu rồng, cũng chỉ có…

“~!@#$%…” Ý niệm thoáng qua trong đầu khiến Vân Triệt nháy mắt cả kinh đến đầu đầy mồ hôi lạnh, trái tim chợt ngừng.

- A…

Một tiếng rên rỉ mềm nhẹ giống như mộng vang lên bên tai Vân Triệt, giống như ma nữ quyến rũ rên rỉ, khiến linh hồn và xương cốt toàn thân Vân Triệt nháy mắt tê dại đi.

Lúc ý thức Vân Triệt thác loạn, một bàn tay ngọc chậm rãi nâng lên, trong ánh mắt dại ra của hắn, nhẹ nhàng ôm lên trên cổ hắn.

Xúc cảm rất nhẹ rất mềm đến từ cánh tay này, không hề có khí lực, mà trong thủy mâu mờ mịt của nàng, không hề có tiêu cự, khi máu cầu long phát tác, nàng trong ý đãng thần mê, có lẽ vốn không hề có chút ý thức nào, đây là theo bản năng truy tìm khí tức nam nhi của Vân Triệt.

Tốc độ trái tim Vân Triệt nhảy lên, biên độ nhanh hơn mấy lần… Không… Không được… Nàng là sư tôn của ta… Nàng là Đại Giới Vương của Ngâm Tuyết giới… Nếu ta thật sự…

Sau khi nàng tỉnh táo, nhất định sẽ giết ta!

Ngày ấy khinh nhờn trong lúc vô tình, Mộc Huyền Âm đã bùng nổ lên sát ý đáng sợ, ký ức của hắn vẫn còn mới mẻ. Nếu không phải Mộc Băng Vân đúng lúc đến, nói không chừng hắn đã vốn không còn sống đến bây giờ.

Mới chỉ đụng chạm đến thân thể nàng ở khoảnh khắc gần liền đã như thế, nếu thật sự lên nàng… Cho dù vì giải máu rồng cứu mạng của nàng, nàng cũng tuyệt đối bầm thây hắn vạn đoạn! Một chút may mắn đều không có!!

Nhưng mà… Trạng thái hiện giờ của nàng, nếu không giải được máu rồng mà nói, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ… Làm sao bây giờ!?

Trong lúc suy nghĩ của hắn đại loạn, trên người của hắn, đã bị cánh tay của Mộc Huyền Âm vô ý thức quấn quanh chậm rãi treo lên, thân thể ấm áp gần như dán ở trên người hắn, nàng rõ ràng gầy yếu như sợi bông, nhưng dưới máu cầu long, thân thể lại như rắn nước khó nhịn đang khẩn khoản đong đưa, cánh môi trong khép mở, không ngừng thở ra hơi thở ẩm nóng như tuyết lan.

Nhiều tiếng rên rỉ, giống như tiếng thì thầm quyến rũ đến từ trong mơ, khiến Vân Triệt nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, trong cơ thể tà hỏa bay loạn… Hắn gắng cắn răng một cái, trong lòng gầm lên: Không được, tuyệt đối không được…

Hắn mạnh mẽ quay đầu đi, không dám nhìn vào ánh mắt mê ly của Mộc Huyền Âm, theo tầm mắt của hắn dời xuống, ánh mắt của hắn lại lại rơi vào tuyết y nửa rách nát của nàng, dưới xương quai xanh oánh nhuận như ngọc, hai luồng phấn trắng cao cao nhô thẳng run rẩy.

Ánh mắt Vân Triệt bỗng thẳng, toàn thân hơi thở nóng loạn đến gần như nổ mạnh. Sau đó, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định lên.

So sánh với mạng của mình… Đương nhiên mạng của sư tôn quan trọng hơn!

Dưới đại nghĩa lăng nhiên, tất cả giãy giụa hoàn toàn tiêu tán, hai tay hắn trảo tới trước, bỗng chốc trực tiếp xé mở tuyết y trước ngực Mộc Huyền Âm.

“Xoẹt” một tiếng rách vang, nhất thời, phong cảnh tuyệt mỹ hắn đã từng ảo tưởng như mộng cảnh chân chân thật thật hiện ra ở trước mắt hắn, trong nháy mắt, máu toàn thân gần như toàn bộ xông lên đỉnh đầu, hai mắt Vân Triệt nhìn thẳng, hoàn toàn mất đi năng lực suy xét, trên người đột nhiên bùng lên nóng rực vả lại gần như còn hơn Mộc Huyền Âm.

Hắn há to mồm, đã không cách nào phát ra âm thanh. Đối mặt với Mộc Huyền Âm giờ phút này ý thức đã mông lung, còn mềm mại hơn thiếu nữ bình thường, hắn vốn nên vô cùng dè dặt cẩn trọng… Nhưng khi nhào lên, lại hóa thành một đầu dã thú không khống chế được.

Về phần hậu quả tất yếu sẽ bị Mộc Huyền Âm bầm thây vạn đoạn, đã sớm hoàn toàn bị vứt ra sau đầu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment