Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch)

Chương 1066 - Chương 1067: Chạy Tới Hắc Gia (Thượng)

. ._534__1" class="block_" lang="en">Trang 534# 1

 

 

 

Chương 1067: Chạy tới Hắc Gia (thượng)



Phía trên táng thần hỏa ngục, thái cổ huyền chu luôn lơ lửng trên không trung. Từ khi ba tông Viêm Thần rút lui, không có người quay lại, cho nên cũng tự nhiên không có ai phát hiện nơi này luôn luôn có một chiếc huyền chu kỳ dị dừng lại.

Bên trong thế giới của thái cổ huyền chu, sau khi xác nhận máu cầu long trong cơ thể Mộc Huyền Âm hoàn toàn giải hết, hắn mặc lại tuyết thường cho nàng, sau đó nhìn bầu trời, luôn luôn đứng ngây người thật lâu, hồi lâu, theo chân mày của hắn nhíu chặt, cuối cùng có quyết định sau cùng.

Cách đó không xa, là thân thể vĩ đại của viễn cổ cầu long. Hàn băng trên thân nó đã tan rã, trên long thân đầy thương tích.

Vân Triệt lắc mình đi đến trước xác chết của viễn cổ cầu long, tay trái chìa đến miệng rồng mở to, theo ánh sáng xanh thoáng hiện, lượng lớn nước miếng cầu long bị hút vào trong Thiên độc châu.

Giây lát, bàn tay Vân Triệt thu lại, đại khái cảm giác số lượng nước miếng cầu long một phen, thấp giọng lẩm bẩm: “Chỗ này, nếu sử dụng thích đáng mà nói, độc sát mấy ngàn người cũng đủ rồi.”

Do dự một chút, sau đó hắn lại từ trong vết thương hấp thụ một ít máu cầu long… Nói không chừng ngày nào đó dùng đến.

Đây là rồng Thần Chủ, có tuổi thọ ít nhất vài chục vạn năm. Một bộ phận nào đó trên thân nó, đều là kỳ trân thiên địa… Bao gồm máu rồng dương tính cực liệt và long tức kịch độc.

Nhưng trừ bỏ hai thứ này ra, thứ khác Vân Triệt cũng không lấy… Bởi vì hắn muốn lấy cũng lấy không xong. Cầu long cấp bậc Thần Chủ cảnh, cho dù là thi thể không có lực lượng thủ hộ, cũng không phải hắn có thể tổn hại. Đừng nói mở ra long thân lấy trái tim cầu long, ngay cả đánh lấy một tấm vảy rồng đều vốn là chuyện không có khả năng.

Thương thế và khí tức của Mộc Huyền Âm đều đã được củng cố, sẽ không có nguy hiểm gì nữa, nhưng bởi vì quá mức suy yếu và tổn thất quá nặng, tiếp theo nhất định sẽ mê man một đoạn thời gian rất dài. Có thể là vài ngày, có thể là mấy tháng.

Huyền lực của nàng bắt đầu dần dần khôi phục… Nhưng cưỡng ép phóng thích cấm trận, tổn hao nhiều tinh huyết và thiên phú, lại mất đi băng hoàng nguyên âm, nàng cuối cùng sẽ khôi phục đến trình độ nào, Vân Triệt không cách nào đoán trước được.

Nhưng mà, nhất định sẽ còn lâu mới bằng trước kia.

Mà đối với huyền giả mà nói, đều là chuyện không cách nào tiếp nhận… Huống chi là Mộc Huyền Âm cao ngạo đến cực điểm.

Nếu như hắn tiếp tục lưu lại, sau khi Mộc Huyền Âm tỉnh lại, chuyện muốn làm, chính là giết hắn rồi.

Cho nên, lựa chọn duy nhất mà hắn có thể nghĩ đến, chính là trước khi nàng tỉnh lại, rời khỏi Ngâm Tuyết giới. Bởi vì hắn không muốn chết, cũng không thể chết.

Phịch phịch.

Vân Triệt nặng nề quỳ gối trước mặt Mộc Huyền Âm, đầu gục xuống thật sâu.

Vân Triệt đột nhiên nói nhỏ:

- Sư tôn, đệ tử mới tới thần giới, nhiều lần phạm sai lầm lớn, nếu không có sư tôn nhắc nhở, đã sớm bại lộ trên người chứa nhiều bí mật mà không biết. Sư tôn biết được trên người đệ tử truyền thừa là Tà thần lực, cũng có Huyền thiên chí bảo Thiên độc châu, lại chưa bao giờ có lòng cướp đoạt, còn thu đệ tử làm thân truyền. Sau đó, Hàn Tuyết điện không còn Mộc Túc Sơn và Mộc Phượng Thù, đệ tử liền biết, chính là sư tôn vì muốn giảm trừ hậu hoạn cho đệ tử mà xóa bỏ bọn họ…

- Đệ tử vốn tưởng rằng sư tô còn vì ơn đệ tử cứu Băng Vân cung chủ. Nhưng mà… Sư tôn để đệ tử lấy Kim ô phần thế lục, lấy trái tim cầu long, lại không tiếc hy sinh lượng lớn băng hoàng nguyên âm đến thành toàn cho đệ tử, trút xuống cửu chuyển phật tâm liên nửa đời tâm huyết, cũng dùng toàn bộ ở trên người đệ tử…

- Hai lần đệ tử rời khỏi bên người sư tôn, một lần vì đi Băng Phong đế quốc, sư tôn hóa ra vẫn luôn âm thầm tương trợ. Một lần vì đệ tử phạm phải sai lầm lớn, bị phạt vào Sương Tuyệt cốc… Sư tôn rõ ràng tức giận, nhưng vẫn như cũ lo lắng cho an nguy của đệ tử, lại một lần nữa âm thầm bảo hộ…

- Sư tôn là nhân vật như thiên nữ, mà đệ tử, chỉ là tiểu bối không quan trọng gì đến từ hạ giới, có tài đức gì nhận ơn lớn như vậy của sư tôn… Kiếp này đệ tử vốn đã không có gì báo đáp, hiện giờ lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy đối với sư tôn.

Vân Triệt nặng nề hít vào một hơi, ngượng ngùng nhắm mắt lại:

- Sư tôn có ơn tái tạo đối với đệ tử, mà sau khi sư tôn tỉnh lại, chắc chắn sẽ vì đệ tử mà phẫn nộ muốn chết… Đệ tử đã không còn mặt mũi nào đối mặt với sư tôn, sư tôn muốn xử tử đệ tử, là chuyện hiển nhiên. Chính là, đệ tử còn tâm nguyện quan trọng chưa xong… Đợi tâm nguyện của đệ tử hoàn thành, nhất định chạy trở về bên người sư tôn, tùy ý sư tôn xử trí.

Vân Triệt cúi người xuống, nhẹ nhàng ba lạy Mộc Huyền Âm.

Đi đến bên người Mộc Huyền Âm, động tác nhẹ nhàng chậm chạp cẩn thận thay nàng sửa sang xong lại tuyết thường, ngón tay vén tóc rối bời trên trán cho nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đi ra khỏi thế giới của thái cổ huyền chu.

Trước khi rời đi, hắn trước hết an toàn đưa Mộc Huyền Âm quay về Ngâm Tuyết giới.

––––––––––––

Chu Tước tông, phòng khách chính.

Sau khi Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi rời khỏi Ngâm Tuyết giới, đi thẳng tới Chu Tước tông. Bọn họ ở chỗ này chờ đợi hồi lâu, mới cuối cùng có người đã đến… Hơn nữa còn là ba người.

Chu Tước tông chủ Diễm Vạn Thương, Phượng Hoàng tông chủ Viêm Tuyệt Hải, Kim Ô tông chủ Hỏa Như Liệt.

Nhìn thấy ba tông chủ đồng thời xuất hiện, Mộc Hoán Chi rõ ràng hơi kinh ngạc, sau đó hơi sợ hãi nói:

- Mộc Hoán Chi Băng Hoàng thần tông bái kiến ba vị tông chủ. Ha ha, chưa từng nghĩ tới Viêm tông chủ và Hỏa tông chủ thế mà lại cũng ở chỗ này, thật đúng là trùng hợp.

- A… Hoán huynh khách khí.

Viêm Tuyệt Hải nói, biểu cảm của ba vị tông chủ cực kỳ mất tự nhiên.

Chuyện Mộc Huyền Âm và Vân Triệt “Táng thân” trong hỏa ngục, bọn họ vẫn chưa truyền âm cho Ngâm Tuyết giới. Cho tới hôm nay bọn họ cũng chưa nghĩ kỹ xem nên giao đãi chuyện này với Ngâm Tuyết giới như thế nào, sau khi Diễm Vạn Thương từ táng thần hỏa ngục trở về, liền luôn luôn nghĩ mãi không ra, cũng mới vừa rồi bỗng nhiên nhận được tin tức Mộc Hoán Chi với Mộc Băng Vân đến.

Cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu như bọn họ đã đến, như vậy chuyện của Mộc Huyền Âm nhất định không cách nào giấu giếm tiếp được. Hắn dưới tình thế cấp bách, không dám một mình đối mặt với chuyện này. Nhanh chóng gọi Viêm Tuyệt Hải với Hỏa Như Liệt đến.

Chẳng những tam đại tông chủ cùng nghênh đón, trong giọng điệu còn vô cùng khách khí, thật sự khiến Mộc Hoán Chi có phần được sủng mà kinh sợ. Nhưng vẻ lạ thường này, lại khiến nội tâm Mộc Băng Vân chợt trầm xuống, tiến lên trước lạnh giọng nói:

- Không phải các ngươi nên ở táng thần địa ngục sao? Tỷ tỷ ta đâu? Tỷ tỷ ta đâu rồi?

Câu nói này cũng khiến cho Mộc Hoán Chi nhất thời tỉnh ngộ, biến xác. Kỳ cầu long lột xác vảy, tam đại tông chủ nên đều ở gần táng thần hỏa ngục mới đúng. Bọn họ đã quay trở về, nói rõ chuyện liệp sát cầu long đã kết thúc… Nhưng Mộc Huyền Âm lại không hề có tin tức!

- Chuyện này…

Chuyện Mộc Huyền Âm liên quan thật sự quá lớn, khiến cho tam đại tông chủ đều không biết nên mở miệng như thế nào, Viêm Tuyệt Hải miễn cưỡng cười nói:

- Chuyện này, nói ra có mấy lời dài…

Thân là tông chủ, lại ấp a ấp úng, bất an trong lòng Mộc Băng Vân lập tức phóng đại gấp trăm lần, giọng nói không còn lạnh lẽo, chỉ có hoảng sợ:

- Tỷ tỷ ta rốt cuộc đang ở đâu… Nói mau, nói đi!

- Băng Vân cung chủ, ngươi trước tạm thời bình tĩnh.

Diễm Vạn Thương khẽ thở dài một tiếng.

Hỏa Như Liệt không thể kiềm chế được, đi nhanh về phía trước, nói thẳng:

- Được rồi, vẫn để ta tới nói đi! Hôm qua khi Mộc Huyền Âm giao chiến với viễn cổ cầu long, đã ngã xuống!

- Ngươi… Ngươi nói cái gì!?

Toàn thân Mộc Hoán Chi run rẩy dữ dội, trong nháy mắt vong hồn đều bốc lên.

“…” Mộc Băng Vân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hỏa Như Liệt, hồi lâu, cúi đầu nói:

- Không… Có… Khả năng…

Mộc Hoán Chi đột nhiên thất thố lắc đầu:

- Đúng! Đúng… Không có khả năng, không có khả năng. Lấy thực lực của tông chủ, chính là cầu long, làm sao có thể thương tổn đến nàng, không có khả năng, tuyệt… Tuyệt đối không có khả năng. Hỏa tông chủ… Chuyện này… Chuyện đùa giỡn như vậy không giỡn được.

Hỏa Như Liệt nặng nề nói:

- Ta biết các ngươi không thể tin, nhưng đây là sự thật! Một viễn cổ cầu long đương nhiên không thể gây thương tổn cho tông chủ các ngươi được, nhưng chúng ta ai cũng không nghĩ đến, trong táng thần hỏa ngục thế mà lại có đến hai con cầu long, nàng bị ám toán trọng thương, lại bị hai con cầu long hợp lực áp chế, không cách nào chạy trốn, cuối cùng…

“…” Mộc Băng Vân vẫn không nhúc nhích, không rên một tiếng, cả tuyết nhan lấy tốc độ nhanh nhất trở nên trắng bệch, thân thể ở trong mất lực đang lung lay sắp đổ.

- Tại sao có thể có chuyện như vậy… Không có khả năng… Không có khả năng…

Mộc Hoán Chi đặt mông ngồi trên ghế, trước mắt trời rung đất chuyển, hai mắt đăm đăm, trong miệng nhiều tiếng nhắc đi nhắc lại, như bỗng nhiên trúng ma.

Nếu Mộc Huyền Âm thật sự mất mạng, đối với Băng Hoàng thần tông, đối với toàn bộ Ngâm Tuyết giới mà nói, chính là một phen tai họa thật lớn… Lớn đến không có bất kỳ ai dám tưởng tượng.

- Ta… Không… Tin… Tưởng…

Cánh môi Mộc Băng Vân khẽ động, giọng nói bình tĩnh nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo u ám lòng cho tâm hồn người ta đè nén.

Hỏa Như Liệt nói:

- Chuyện này, sai ở Viêm Thần giới chúng ta. Các ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho các ngươi một giao đãi thỏa mãn.

Mộc Băng Vân đờ đẫn nói nhỏ:

- Giao đãi? Có thể trả… Tỷ tỷ lại cho ta sao…

Hỏa Như Liệt nhất thời im tiếng, nói không ra lời, Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải càng không biết nên nói cái gì. Đối phương không tức giận mắng, không dữ dội, không thống khổ, nhưng đau thương lạnh như băng lan tràn trong nháy mắt đó, đâm vào trong lòng bọn họ thật sâu… Bọn họ giống như nghe được âm thanh tâm hồn Mộc Băng Vân vỡ nát.

- Vân Triệt… Vân Triệt đâu?

Nàng đột nhiên hỏi, giọng nói giống như bay lên.

- Vân Triệt hắn…

Vẫn là Hỏa Như Liệt nói, hắn nặng nề thở dài, đối với chuyện Vân Triệt chết đi, hắn có tiếc hận vô hạn:

- Hắn vì cứu tông chủ ngươi, gượng ép vọt tới… Kết quả là… Haizzz! Ta thật sự thích tiểu tử này hỏng rồi, ai biết hắn liền… Haizzz haizzz haizzz!

“…” Lúc này Mộc Băng Vân bỗng nhiên chìa tay ra, lấy ra một viên băng hoàng minh ngọc chớp động lên ánh sáng nhạt, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Vân Triệt… Thật sự là ngươi sao?

- Ngươi… Ngươi nói cái gì?

Lời nói đột ngột của Mộc Băng Vân, khiến ba người Hỏa Như Liệt đồng thời sửng sốt.

Tuyết mâu của Mộc Băng Vân bỗng nhiên khôi phục lại tiêu cự và một chút thần thái, ngọc thủ cầm lấy băng hoàng minh ngọc run rẩy một trận, bỗng nhiên chợt ngẩng đầu, gấp giọng nói:

- Mau! Lập tức dẫn ta đi táng thần hỏa ngục!!

- Hả? Đây… Đây là…

Tam đại tông chủ hoàn toàn không rõ chân tướng.

Mà Mộc Băng Vân đã trong một cơn gió lạnh xông ra ngoài.

––––––––––

Thứ nguyên huyền trận tới gần táng thần hỏa ngục chớp động lên quang mang, ba tông chủ mang theo Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi đã đến. Đi ra khỏi huyền trận, tam đại tông chủ nháy mắt như bị sét đánh, ánh mắt đồng thời trợn trừng đến còn lớn hơn mắt bò, giống như chợt thấy quỷ thần.

Ngay ở phía trước bọn họ, bọn họ rõ ràng nhìn thấy Vân Triệt đang đứng ở đó… Trong lòng, còn đang ôm một nữ tử mê man.

- Vân Triệt… Còn có… Ngâm… Ngâm Tuyết Giới Vương!?

Viêm Tuyệt Hải lỡ lời ra tiếng, ở dưới kinh loạn, chính là đột nhiên cắn lấy đầu lưỡi.

- A… Đây… Đây là có chuyện gì

Cằm Hỏa Như Liệt thiếu chút nữa nện lên trên mặt đất.

- Tỷ tỷ!

- Tông chủ!

Mộc Băng Vân và Mộc Hoán Chi đã vội vàng xông tới, Vân Triệt tiến lên trước, dè dặt cẩn trọng giao Mộc Huyền Âm vào trong lòng Mộc Băng Vân:

- Hoán Chi trưởng lão, Băng Vân cung chủ, yên tâm đi, sư tôn không có chuyện gì, chính là tiêu hao quá lớn, sẽ hôn mê một thời gian ngắn.

- Thật tốt quá… Phù, thật tốt quá.

Tay Mộc Hoán Chi đặt lên trên bộ phận chỗ trái tim, thở dốc vài cái thật mạnh, trong vui nhiều buồn nhiều, quả thật giống như quanh quẩn bên bờ sinh tử một vòng.

Mộc Băng Vân ôm lấy Mộc Huyền Âm, hai tay ôm chặt một chút… Không nói gì, cảm nhận được khí tức của Mộc Huyền Âm, không tiếng động rớt nước mắt.

- Băng Vân cung chủ, sư tôn… Liền giao cho người.

Giọng Vân Triệt rất nhẹ, nhẹ đến gần như chỉ có chính hắn mới có thể nghe được. Cuối cùng khẽ liếc nhìn khuôn mặt Mộc Huyền Âm một lần, hắn cất bước tiến lên trước, đón lấy ánh mắt dại ra đi tới bên người ba tông chủ, nhưng không liếc nhìn Diễm Vạn Thương và Viêm Tuyệt Hải một lần, trực tiếp nói với Hỏa Như Liệt:

- Hỏa tông chủ, vãn bối có chuyện, muốn thương lượng với một mình ngươi… Có thể kiếm một chỗ không

“…” Hỏa Như Liệt tiếp tục sửng sốt một hồi lâu, mới gật gật đầu, một tay mang theo Vân Triệt, bay đi xa xa.

- Vân Triệt, ngươi đi đâu?

Cảm nhận được khí tức của hắn đột nhiên rời xa, Mộc Băng Vân xoay người lại, la lên một tiếng. Nhưng bóng dáng Vân Triệt đã theo Hỏa Như Liệt biến mất trong tầm mắt của nàng, không hồi âm


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment